Chương 38: Tất cả, dường như được nối lại với nhau bằng một sợi dây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lạp Lệ Sa không bảo đảm tương lai với người ta, cũng chưa bao giờ nói mãi mãi.

Đây là lần đầu tiên.

Lúc anh nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân anh cũng sửng sốt.

Phác Thái Anh, sau này năm mới hằng năm, đều trải qua với anh đi.

Anh muốn hàng năm đều có em.

Anh không thích thế giới này, cũng đúng là không có ước mơ vào ngày sau, nhưng nếu như mỗi năm đều có em ở bên cạnh anh, dường như anh sẽ có chút mong đợi vào tương lai

Vài ngày trước, Phác Thái Anh từng hỏi anh vấn đề kia, cho tới hôm nay, dường như anh muốn thay đổi đáp án.

Lạp Lệ Sa, chúng ta có thể có một ngày chia tay không?

Anh không biết.

Nhưng anh hy vọng chúng ta mãi mãi không chia tay.

———

Sau ngày đầu năm, tất cả mọi người đua nhau đi đến mọi nhà, mọi ngõ hẻm để chúc Tết.

Ngay cả Lạp Lệ Sa cũng bị ông cụ Lạp gọi về vài lần.

Mà Phác Thái Anh thì bởi vì lúc Phác Quân vừa qua đời, bà nội chạy vạy khắp nơi, những năm nay đã ít qua lại, mấy ngày nay cũng rất thanh nhàn.

Lúc Phác Thái Anh nhận được điện thoại của anh thì cô đang ở trong thư viện, cô cầm điện thoại chạy chậm ra ngoài, nhận cuộc gọi: "Alo?"

Anh cà lơ phất phơ hỏi: "Đang ở đâu thế?"

"Thư viện." Phác Thái Anh nhỏ giọng nói: "Anh thì sao?"

"Khu nhà cũ ." Anh không kiên nhẫn "chậc" một tiếng: "Phiền lắm."

Phác Thái Anh cười rộ lên: "Có nhiều họ hàng lắm sao?"

"Cũng không quen, ông đây cho bọn họ đồ Tết gì đây?"

Phác Thái Anh vuốt lông anh: "Được rồi, anh cố chờ một lát nữa là có thể đi rồi."

"Tối nay em ăn cơm với anh."

"Được." Phác Thái Anh đồng ý.

Lúc này, bên Lạp Lệ Sa có âm thanh, hình như là người giúp việc trong nhà, hỏi anh buổi tối có muốn ăn gì không.

Lạp Lệ Sa nói cơm tối không ăn ở đây.

Ông cụ Lạp vừa vặn đi tới, nghe vậy thì hỏi anh tại sao.

Anh tựa trên ghế salon, nghiêng chân, lười biếng nói: "Ăn với bạn gái của cháu."

Phác Thái Anh nghe xong, nhịn không được tai nóng lên: "Anh nói gì đó?"

Cũng may ông cụ Lạp cũng hiểu rõ tính cách của cháu mình, giữa trưa có thể mời vị Đại Phật này về ăn bữa cơm đúng là không dễ gì, coi như là cho anh mặt mũi, cũng không nói thêm gì nữa.

Cúp điện thoại, Phác Thái Anh lại học một lát, nhận được tin nhắn của Lạp Lệ Sa thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Khương Ngạn nghiêng đầu nhìn cô: "Hôm nay về sớm như vậy à?"

"Ừm." Phác Thái Anh cười cười: "Muốn ra ngoài ăn cơm."

Khương Ngạn nhíu nhẹ lông mày, nhưng không nói gì.

Phác Thái Anh bước nhanh xuống lầu, thấy Lạp Lệ Sa từ xa, cô chạy tới: "Sao lại mặc ít thế?"

"Không lạnh." Lạp Lệ Sa cầm cặp sách của cô "Muốn ăn gì?"

Phác Thái Anh nghĩ ngợi: "Thịt nướng."

Ăn thịt nướng sẽ ấm áp hơn.

Hai người tìm một quán thịt nướng, vừa ăn xong thì Tưởng Phàm gọi điện tới hỏi anh buổi tối có muốn đi đánh bài hay không.

Mấy ngày nay, Lạp Lệ Sa rất ít tham gia vào hoạt động của bọn họ, phần lớn là uống rượu ca hát, anh cũng không có nổi hứng thú, vì vậy mấy loại chuyện lặt vặt này Tưởng Phàm cũng rất ít gọi anh.

Không đợi Lạp Lệ Sa từ chối, Tưởng Phàm liền quăng xuống một câu: "Ba thiếu một, chờ mày nữa thôi." Rồi trực tiếp cúp máy.

Lạp Lệ Sa giật giật khóe miệng, để điện thoại di động xuống.

Phác Thái Anh hỏi: "Đi không?"

"Em muốn đi không?" Lạp Lệ Sa nói: "Em không muốn thì không đi."

"Em đi được."

Thật ra Phác Thái Anh không hy vọng anh một mực không liên hệ với mấy người bạn kia, tuy không ít bạn bè rượu thịt, nhưng thỉnh thoảng có thể tụ họp lại cũng không tệ, ít nhất thì sẽ sôi nổi hơn.

"Em đi cùng anh." Phác Thái Anh nói.

———

Lạp Lệ Sa mở địa chỉ Tưởng Phàm cho, lên tầng.

Mở cửa phòng, mọi người lập tức nhao nhao nói bây giờ mời anh đến một chuyến càng ngày càng khó rồi, lại thấy Phác Thái Anh sau lưng thì ồn ào nói anh sao yêu đương lại dính người như vậy.

Lạp Lệ Sa không muốn hùa theo bọn họ, nở nụ cười, đi qua ngồi xuống.

Anh không hay đánh bài, trước kia chỉ chơi mấy lần lúc rảnh rỗi nhàm chán.

Nhưng động tác trộn bài lại rất chuyên nghiệp, xương ngón tay thon dài phối hợp với một loạt động tác uyển chuyển thoạt nhìn càng thêm đẹp.

Trộn bài xong, anh nghiêng đầu hỏi: "Biết đánh không ?"

"Biết quy tắc thôi." Lúc bé, Phác Thái Anh nhìn Quách Tương Lăng đánh bài chơi mạt chược, trong lúc bất tri bất giác đã học được.

"Vậy em đánh nhé?"

Phác Thái Anh vội vàng xua tay: "Em chưa đánh bao giờ."

Những người khác cười giỡn nói: "Chị dâu đến chứ, dù sao anh lệ Sa có tiền! Thua thì đều tính anh ấy, vừa vặn cho bọn em kiếm được tiền mừng tuổi."

"Tiền mừng tuổi cũng được." Lạp Lệ Sa ngậm điếu thuốc cười khàn khàn, lười biếng nói: "Chỉ cần gọi bố."

Mọi người cười mắng.

Đến lượt anh ra bài, anh ném ra một đôi, lại hỏi Phác Thái Anh, thấp giọng: "Thua thì tính cho anh, có muốn thử một chút không?"

"Em xem trước một chút." Phác Thái Anh nhỏ giọng nói: "Có khi cũng quên đánh như thế nào rồi."

Cô yên tĩnh ngồi sau lưng Lạp Lệ Sa nhìn anh đánh bài.

Mặt bàn bên cạnh bày đầy hoa quả, dâu tây, việt quất, dưa vàng Hami đều có, cái miệng nhỏ của Phác Thái Anh lại ăn hoa quả.

Bỗng nhiên, Lạp Lệ Sa nghiêng mặt qua, há miệng.

Phác Thái Anh khựng lại, ngắt dâu tây trên lá cây, bỏ vào trong miệng anh.

Đám nam sinh kia "Ôi" một tiếng, cả người không được tự nhiên nhíu mày: "Sắp xong rồi, sang năm mới rồi còn ngược cẩu."

Phác Thái Anh cúi đầu xuống, đỏ mặt.

Lạp Lệ Sa không biết xấu hổ cười theo, lại nghiêng đầu liếc Phác Thái Anh, kêu dừng lại: "Sắp xong rồi, làm cho ai đó giận thì đều ra ngoài quỳ cho tao."

Phác Thái Anh: ". . ."

Nói như tính cô xấu lắm vậy.

Rõ ràng động một chút lại tức giận là anh.

Anh nói lời này vừa thân mật lại vừa dung túng.

Mặc dù biết Phác Thái Anh không tầm thường, là người bạn gái lâu nhất trong số bạn gái của Lạp Lệ Sa, nhưng khi nghe anh nói lời này vẫn còn sửng sốt.

Cái này thật sự không giống Lạp Lệ Sa trước kia.

Vì vậy không khỏi nhìn Phác Thái Anh với cặp mắt khác.

Nhìn cô gái chỉ có thông minh ngoan ngoãn, thật đúng là có chút bản lĩnh, có thể quản Lạp Lệ Sa dễ bảo như vậy.

Một ván chấm dứt, thắng thua đồng đều, Lạp Lệ Sa thắng rất nhiều.

Anh đứng dậy, kéo Phác Thái Anh ngồi xuống: "Chơi đại đi, không cần sợ thua."

"Em sẽ cố gắng cho anh thua ít một chút." Phác Thái Anh nhẹ nói.

Tay của Phác Thái Anh nhỏ, cầm bài không chắc, sửa bài cũng chậm, những người khác cũng không vội, chờ cô chậm rãi sửa lại, nhưng sau khi chính thức ra bài thì dần dần thấy suy nghĩ không đúng rồi.

Phác Thái Anh ra bài rất nhanh, đã nghĩ xong muốn ra cái gì, thậm chí ngay cả bọn họ ra cái gì cũng đã dự đoán xong, không chậm chút nào.

Lạp Lệ Sa ở một bên nhìn xem, nhướng mày.

Ván đầu tiên, Phác Thái Anh thắng.

Mọi người nói cô thâm tàng bất lộ, Phác Thái Anh nhếch môi đáp là số mình tốt, bài không tệ.

Đúng là bài của cô không tệ, nhưng qua mấy ván nữa, mọi người đã phát hiện không được bình thường.

Cô đánh bài này cũng quá chính xác, mỗi lần ra bài đều vừa vặn có thể chặn người tiếp theo, bài trong tay càng ít thì cô chặn càng chuẩn.

Lúc cô gái nhỏ đánh bài hết sức chăm chú, rất nghiêm túc và đứng đắn.

Không đầy một lát, bàn bên cạnh bàn đã thắng được một chồng chip, nhưng 20 phút sau, một ván kết thúc.

Tưởng Phàm không dư một cái chip nào, ngẩn người nhìn bài trước mặt, hỏi: "Phác Thái Anh, có phải cậu biết tính bài không?"

Phác Thái Anh tạm dừng, gật đầu: "Có thể nhớ kỹ những quân bài đã ra."

". . ."

Vốn tưởng rằng cô chưa từng đánh bài thì có thể mượn cơ hội này bắt được một khoản to của Lạp Lệ Sa.

Nhưng lại quên, người ta đây chính là học thần có thể thi Toán được điểm tối đa.

Qua mấy ván nữa, Phác Thái Anh lại thắng không ít.

Lạp Lệ Sa ở một bên nhìn xem, cười khẽ: "Em đây là đến kiếm tiền cho anh đấy."

Không đánh đến khuya, Lạp Lệ Sa đứng dậy muốn đi, bạn bè lôi kéo không tha, nói là người thắng không thể nói kết thúc.

Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Tao đưa cô ấy về trước."

"Được, vậy đưa xong nhớ về đánh tiếp đó." Có người nói: "Chị dâu không đánh cũng đợi bọn em thắng trước rồi đi!"

Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh rời đi.

"Lát nữa anh có quay lại không?" Phác Thái Anh hỏi.

"Ừm, làm sao vậy?"

"Anh đừng về muộn quá, thức đêm không tốt cho cơ thể đâu."

Anh cười: "Biết rồi."

Ngồi trên taxi, điện thoại Phác Thái Anh rung lên, Lạp Lệ Sa chuyển khoản cho cô: "Đây là gì?"

"Tiền em thắng."

"Em chỉ là giúp anh đánh một lát thôi."

"Đã nói rồi." Anh siết chặt lòng bàn tay Phác Thái Anh: "Thua thì tính cho anh, thắng thì là của em."

Phác Thái Anh do dự: "Hay anh trả tiền này cho bọn họ đi, tất cả mọi người đều là bạn bè, chỉ đùa một chút thôi, cầm tiền của bọn họ thì không tốt lắm."

Lạp Lệ Sa trực tiếp cầm điện thoại di động của cô, nhấn xác nhận chuyển khoản.

Ánh mắt anh hơi giương cao, thấy biệt danh Phác Thái Anh đặt cho anh.

"6?"

Giống như bí mật gì đó bị phát hiện, đầu Phác Thái Anh trống rỗng, nói quanh co một lúc: "Thì... không phải anh họ Lạp sao, nghe hơi giống lục trong chữ Trung là số 6, sửa lại thành biệt danh này."

Có cái biệt danh chẳng ra gì như vậy, Lạp Lệ Sa cười hỏi: "Sao lúc trước không nghe em nói?"

"Em sửa từ lâu rồi."

Phác Thái Anh nhỏ giọng giải thích: "Lúc đó vừa mới thêm bạn, ngại tên của anh, sợ bị người ta nhìn thấy nên sửa lại cái này."

"Sợ bị người ta nhìn thấy?" Anh nhíu mày: "Anh rất xấu xa à?"

Phác Thái Anh nhìn anh một cái, nói: "Bởi vì anh có rất nhiều bạn gái cũ, nếu như bị người ta nhìn thấy rồi truyền đi thì bị ghen ghét nhiều lắm đấy."

Lạp Lệ Sa cười rộ lên: "Phác Thái Anh, bây giờ em lại học được cách trả đũa rồi."

Phác Thái Anh lầm bầm: "... Thì đúng thế mà."

"Ghen hả?"

Phác Thái Anh sửng sốt, không đáp.

Trong mối quan hệ này, cô có quyền ghen ở đâu chứ?

Nhưng nghĩ lại, tuy đúng là Lạp Lệ Sa rất được con gái yêu thích, nhưng sau khi ở bên nhau, Phác Thái Anh lại chưa bao giờ ghen tuông hay buồn phiền vì chuyện đó.

Tính anh phóng khoáng lại lạnh lùng, chưa bao giờ biệt đãi với nữ sinh khác, mà những thứ đã qua anh càng cắt đứt sạch sẽ.

Thật ra lúc trước Lạp Lệ Sa thay bạn gái rất nhanh, nhưng chưa bao giờ mập mờ cùng lúc với nhiều cô gái khác.

Không nghe thấy cô trả lời, Lạp Lệ Sa cho rằng cô ngầm thừa nhận.

Lúc trước anh ghét nhất mấy nữ sinh vô duyên vô cớ ăn dấm chua, nhưng bây giờ tâm trạng lại không như vậy.

Anh vuốt tóc Phác Thái Anh, nói qua loa: "Sau này chỉ có mình em thôi."

———

Đảo mắt đã đến mười bốn tháng giêng, kì nghỉ đông chấm dứt, quay về trường học.

Hai ngày nghỉ cuối cùng, Phác Thái Anh không đến thư viện nữa, cô đến nhà Lạp Lệ Sa giúp anh bổ sung bảy tám phần bài tập.

Ngay khi trở lại trường, Phác Thái Anh và Khương Ngạn đã bị thầy gọi lên.

"Tháng sau sẽ phải đến thành phố B tham gia kì thi quốc gia rồi, có lẽ mấy ngày nghỉ này các em đều chuẩn bị tốt nhỉ?"

Khương Ngạn nói mình và Phác Thái Anh thường đến thư viện học cùng nhau.

"Vậy là tốt rồi, thầy biết hai người các em làm thầy bớt lo nhất đấy." Thầy Vật lý nói: "Mấy ngày này các em phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối đừng mắc bệnh, đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi máy bay đến thành phố B sớm hơn một đêm, bên trường học sẽ chuẩn bị vé máy bay thật tốt, thầy và các em đi cùng nhau."

Ra khỏi văn phòng, ánh mặt trời ngày đông rất sáng và ấm áp.

———

Buổi tối, Lạp Lệ Sa vẫn đưa cô về nhà, trên đường về, Phác Thái Anh mua cho bà nội một phần mì.

Bên ngoài tiểu khu, Lạp Lệ Sa ôm cô hôn rồi một lát rồi mới cho cô về.

Giống như một đôi quấn quýt lấy nhau.

Phác Thái Anh chạy chậm lên tầng, đẩy cửa vào: "Bà nội, chắc bà vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ?"

Cô đi vào bếp lấy bát đổ mì vào.

"Con ăn chưa?" Bà nội hỏi.

"Con đã ăn ở ngoài rồi."

"Sao mua nhiều thế, bà không ăn hết đâu."

"Không sao, ăn không hết thì để thừa lại." Phác Thái Anh đưa đũa tới.

Bà nội ngồi trước bàn ăn mì, ăn chưa được mấy miếng đã để đũa xuống nói không ăn được.

Mì chưa ăn được bao nhiêu, thậm chí còn không nhìn ra dấu vết đã ăn, Phác Thái Anh khựng lại, hỏi: "Bà nội, bà không muốn ăn mì sao?"

"Không phải, hôm nay bà rất no." Bà cười cười: "Có khi Tết ăn hơi nhiều rồi, gần đây vẫn cảm thấy no."

"Vậy lần sau bà muốn ăn gì thì nói cho con, con mua về cho bà."

"Được." Bà nội vuốt vuốt tóc Phác Thái Anh: "Thái Anh, có phải con sắp đi thi rồi không?"

"Vâng, tháng sau ạ."

"Đúng lúc sáng nay bà nghe A Ương bên cạnh nói tháng sau muốn đến miếu để bái lạy, bà đến Văn Xương cầu Bồ Tát lấy cho con một cái túi thơm, phù hộ cho con lần này có thể thi thật tốt."

Phác Thái Anh cong mắt cười rộ lên: "Không cần đâu bà, đường xa như vậy, bà đi mệt lắm, con chuẩn bị lâu như vậy, nhất định có thể thi tốt."

"Ài." Bà nội kéo dài giọng, giọng điệu nâng lên, tỏ vẻ không đồng ý: "Con là con, Bồ Tát là Bồ Tát, cái này gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà."

"Được rồi." Phác Thái Anh cũng để tùy bà: "Vậy hai người ngồi taxi đi, không được ngồi xe buýt, chân bà không khỏe, đi xe buýt xóc lắm."

"Bà biết rồi, con mau vào học đi."

Phác Thái Anh "Vâng" một tiếng, cầm cặp sách về phòng ngủ.

Một mình bà nội ngồi trong phòng khách, rũ mắt nhìn bát mì gần như không động đến trước mặt, dừng lại một chút, bà lại gắp một đũa lên bỏ vào trong miệng, sau khi nuốt vài miếng, dạ dày bỗng cuộn lên một ngụm nước chua, lại nôn ra.

Bộ dạng như vậy đã được mấy ngày rồi.

Cơ thể cái gì cũng tốt, không đặc biệt khó chịu ở đâu cả.

Nhưng chỉ có ăn không có mùi vị gì, ngọt bùi cay đắng đều không có cảm giác, cũng không có khẩu vị, mỗi ngày chỉ có thể ép bản thân ăn, ăn hơi nhiều một chút sẽ lập tức nôn ra.

Lúc trước nghe người ta nói, con người suy yếu tới một mức độ nhất định, trước khi chết đều như thế này.

Ngay cả vị giác cũng không có.

Nhiễm trùng đường tiểu đến cuối cùng sẽ dẫn đến rất nhiều bệnh biến chứng, tuy dựa vào lọc thận thì có thể cố gắng giữ mạng sống, nhưng cơ thể đã sớm bị hao mòn đến chỉ còn lại một cái thùng rỗng, bên trong cũng đã thối rữa từ lâu, rỗng tuếch.

Không ai biết một ngày bệnh biến chứng nào đó khiến cho bệnh tình nguy hiểm đến tính mạng.

Đây là lần trước bác sĩ Trần nói cho bà.

Bà không nói với Phác Thái Anh, bây giờ con bé còn phải tập trung học tập.

Một mình bà nội ngồi trước bàn ăn âm thầm rơi nước mắt.

Không vì mình, chỉ vì Thái Anh của bà.

Tờ lịch trước mắt trên tường, một ngày trong tháng ba được khoanh tròn lại bằng bút lông, là ngày mà Phác Thái Anh thi.

Lấy được thành tích tốt thì có thể được cử đi học ở một Đại học tốt.

Không đến một tháng nữa.

Thái Anh của bà, khổ cực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng mây mờ trăng tỏ.

———

Những ngày tiếp theo vẫn qua đi từng chút một.

Mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho cuộc thi Vật lý, các thầy cô khác cũng đều biết tầm quan trọng của cuộc thi lần này, rối rít tỏ ý Phác Thái Anh và Khương Ngạn có thể hoãn học các môn khác lại một chút, hết sức chuẩn bị thi trước đã.

Sau khi tan học, có lúc Phác Thái Anh mang cơm về ăn với bà nội, nhưng lúc nào bà nội cũng không ăn nhiều, cũng không biết có phải do trời lạnh hay không.

Có lúc lại gọi giao hàng nhanh đến nhà Lạp Lệ Sa ăn, cô học ở nhà anh, anh thì ngồi một bên chơi điện thoại, thỉnh thoảng bị Phác Thái Anh bắt đọc sách một lát.

Tháng hai nhanh chóng qua đi.

Nghênh đón tháng ba.

"Có phải mấy ngày này em gầy đi không?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh sờ sờ mặt: "Không biết, em không cân."

"Anh ôm một cái là biết."

Lạp Lệ Sa duỗi cánh tay dài ra, ôm eo Phác Thái Anh kéo vào trong ngực, làm cô gái nhỏ mặt đỏ tới mang tai mới buông ra, làm như có thật nhận xét một câu: "Gầy thật."

". . ."

"Hôm nay đưa em ra ngoài ăn chút gì đó ngon ngon." Lạp Lệ Sa dắt tay cô: "Chăm thịt."

Phác Thái Anh cười khẽ: "Được."

Lạp Lệ Sa đưa cô đến một nhà hàng, chỉ nhìn bề ngoài đã biết giá cả xa xỉ.

Phác Thái Anh nhịn không được giật giật tay áo anh: "Chúng ta ăn ở đây sao?"

"Ừm."

"Có phải rất đắt không?"

Lạp Lệ Sa nở nụ cười: "Đây không phải là nhìn em thi xong sẽ lên như diều gặp gió à, anh hối lộ cho em trước, sau này em phải nuôi anh."

"Lạp Lệ Sa." Phác Thái Anh nhẹ nói: "Hay chúng ta đổi quán khác đi."

"Làm sao, không muốn nuôi anh à?" Anh trêu chọc lấy: "Muốn trốn nợ?"

"Không phải. . ."

Phác Thái Anh vẫn còn muốn nói tiếp, Lạp Lệ Sa kéo thẳng cô vào, nói với nhân viên: "Hai người."

". . ."

Ngồi xuống, Lạp Lệ Sa gọi món ăn, phần lớn là hải sản, giá cả đắt đến xắt ra miếng.

Phác Thái Anh dứt khoát không nhìn nữa, theo anh điểm, dừng một chút, cô nói: "Nếu như bọn em giành được giải Nhất, ngoại trừ được cử đi học thì hình như còn có một khoản tiền thưởng."

Anh nhíu mày: "Thật sao?"

"Nếu lấy được, em mời anh ăn cơm."

Lạp Lệ Sa cười khẽ: "Được."

Đang nói, cửa nhà hàng được kéo ra, nhân viên lễ tân đồng thanh nói: "Chào mừng quý khách."

Quản lý cười nói ân cần: "Lạp tổng, sao anh lại không gọi điện thoại đến đây, chúng tôi cũng có thể chuẩn bị tốt hơn cho anh."

"Không có việc gì, chỉ đến ăn tối thôi, gọi đại món gì đi." Giọng của Lạp Chung Nhạc.

Phác Thái Anh khựng lại, vô thức nhìn Lạp Lệ Sa.

Anh chỉ nhàn nhạt giương mí mắt lên, không có tâm trạng gì.

Phác Thái Anh quay đầu lại, thấy Lạp Chung Nhạc và Khương Ngạn đi tới.

Khương Ngạn cũng nhìn thấy cô, ánh mắt khựng lại một lát, nhưng cũng không nói, không làm gì.

Nhân viên hỏi bọn họ muốn ngồi chỗ nào, Khương Ngạn đáp: "Bên kia đi." Cậu ta chỉ vào một vị trí trái ngược.

Lạp Chung Nhạc không thấy bọn họ.

"Lạp Lệ Sa." Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt anh: "Có muốn chúng ta đổi quán ăn khác không?"

"Không sao." Anh thản nhiên giật nhẹ khóe miệng, "Không cần phải để ý."

Không ít người đến ăn ở nhà hàng này, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, mọi người vẫn rất yên tĩnh, trừ âm thanh nói chuyện nhỏ với nhau ra thì là tiếng leng keng của bát đĩa chạm vào nhau.

Phác Thái Anh loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng của Khương Ngạn và Lạp Chung Nhạc.

Lạp Chung Nhạc hỏi cậu ta về chuyện học tập, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười của người đàn ông.

Có thể nhìn ra Khương Ngạn khiến ông ta rất hài lòng, mà Khương Ngạn cũng cố gắng làm cho Lạp Chung Nhạc vui vẻ, vốn dĩ tính cậu ta cũng không hay nói như vậy.

Bỗng nhiên, điện thoại của Lạp Chung Nhạc vang lên, ông ta nhận lấy: "Tương Lăng."

Bàn tay cầm đũa của Phác Thái Anh khựng lại, sau lưng cứng ngắc.

"Ừ, anh đang... ở với A Ngạn." Lạp Chung Nhạc nói với đầu điện thoại bên kia: "Vậy em cũng đến đây đi, vừa lúc đồ ăn cũng chưa lên."

Ông ta không hỏi ý kiến của Khương Ngạn, sau khi cúp điện thoại thì nói với cậu ta: "Dì của con cũng muốn tới."

Nụ cười trên mặt Khương Ngạn cứng lại trong chớp mắt, rồi lại khôi phục như thường: "Vâng, con vẫn còn chưa gặp dì."

Quách Tương Lăng muốn đến.

Phác Thái Anh như bị dội một chậu nước đá vào mặt, đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Cô và Khương Ngạn bắt đầu học cùng trường từ cấp hai, tuy không cùng lớp nhưng bởi lúc nào hai người cũng đứng nhất và nhì, hai người cũng không ít lần cùng xuất hiện, cũng xem như quen biết nhau từ rất sớm.

Một lần nọ, hoạt động của trường yêu cầu phải mời phụ huynh đến, lúc ấy Phác Thái Anh đăng ký số của Quách Tương Lăng, chủ nhiệm lớp liền gọi cho bà ta, bảo bà ta đến một chuyến.

Khi đó, Khương Ngạn từng gặp Quách Tương Lăng.

Nhưng đến bây giờ đã đã nhiều năm như vậy rồi...

Có lẽ là cậu ta không nhớ rõ đâu nhỉ?

Sắc mặt Phác Thái Anh trắng bệch, nắm chặt đôi đũa.

Lạp Lệ Sa gắp cho cô một miếng thịt cua: "Nghĩ gì thế?"

Cô hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."

"Không thích ăn à?"

"Không có, ăn rất ngon."

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào cô một lát, rồi sau đó bình tĩnh dời ánh mắt: "Ăn no đã rồi đi."

Trên bàn còn rất nhiều đồ ăn, cao như vậy ngang giá cả thừa nhiều như vậy thật sự đau lòng.

Nhưng Phác Thái Anh lại càng không muốn nhìn thấy Quách Tương Lăng ở chỗ này.

Nếu như Khương Ngạn nhận ra bà ta...

Phác Thái Anh không dám nghĩ tiếp.

Vì vậy, cô để đũa xuống: "Ừm."

Ra khỏi nhà hàng, Lạp Lệ Sa chặn một xe taxi đưa Phác Thái Anh về nhà.

Im lặng suốt quãng đường, không ai nói gì.

Cô có thể nhận ra hình như Lạp Lệ Sa không vui mấy, nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào.

Chuyện này càng kéo dài về sau, lại càng giống như ôm giấy lửa, không cẩn thận cũng sẽ bị đốt sạch.

Phác Thái Anh vươn tay, im lặng nắm tay anh, bóp bóp.

Lạp Lệ Sa chớp mắt nhìn cô, nhìn ra được cô gái nhỏ chịu thua lấy lòng, anh cũng không xoa mặt cô mà cười, vuốt nhẹ tóc cô: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừm, ngủ ngon, Lạp Lệ Sa."

Đưa mắt nhìn Phác Thái Anh đi vào trong chung cư, Lạp Lệ Sa quay người về nhà.

———

Về đến nhà, Lạp Lệ Sa dựa lưng vào ghế sô pha, mệt mỏi ngửa đầu nhìn trần nhà, châm thuốc, thở ra một hơi thật dài.

Anh là một người thông minh, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tình của Phác Thái Anh.

Lúc bọn họ mới quen chính là như vậy, Lạp Lệ Sa đã biết cô giả vờ ngoan ngoãn kém cỏi từ lâu, đã nhìn ra cô cố gắng tiếp cận mình từ lâu, chỉ là không biết lúc nào sẽ bắt đầu, anh cũng không xoắn xuýt những thứ này.

Mặc kệ lúc đầu vì sao cô lại tiếp cận anh, chỉ cần bây giờ ở bên cạnh anh là được rồi.

Phác Thái Anh không nói, anh cũng sẽ không gặng hỏi.

Cũng như vậy, Lạp Lệ Sa rất rõ vừa rồi trạng thái của cô không đúng.

Ngay từ đầu lúc Lạp Chung Nhạc vừa đi vào, Phác Thái Anh chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến anh, vì vậy cẩn thận từng li từng tí quan sát anh, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cảm xúc của Phác Thái Anh bỗng thay đổi, có chút ốc còn không mang nổi mình ốc rồi.

Là bắt đầu từ lúc nào đây?

Lạp Lệ Sa cau mày nhớ lại.

Không sai...

Bắt đầu từ lúc Lạp Chung Nhạc nhận điện thoại của Quách Tương Lăng.

Trong đầu Lạp Lệ Sa chợt hiện lên rất nhiều đoạn phim ngắn.

Đêm hôm đó, trên đường gặp phải xe của Quách Tương Lăng, Phác Thái Anh bối rối.

Sau này lúc Phác Thái Anh nhìn thấy Quách Tương Lăng ở bệnh viện, cả người cũng cứng đờ một cách cực kỳ rõ ràng.

Và, anh cũng từng đã thấy Phác Thái Anh và Quách Tương Lăng nói chuyện với nhau trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh.

———

Tất cả , dường như được nối lại với nhau bằng một sợi dây.

Lạp Lệ Sa chưa từng nghi ngờ tình cảm của Phác Thái Anh dành cho mình.

Anh yêu đương không ít, cũng được thấy các cô gái khác bày tỏ tình cảm, tuy Phác Thái Anh khác với những cách nói trắng ra, nhưng lúc nhìn về phía anh, ánh mắt của cô sáng lên.

Cô sẽ đưa anh đi chơi vào sinh nhật anh, nghiêm túc nói chúc mừng sinh nhật anh.

Cô sẽ kiên định mà cầm chặt tay của anh lúc anh phát tác chứng sợ độ cao, như một dũng sĩ bình thường chắn trước người anh.

Cô sẽ đi cùng anh đến những thành phố khác ngắm tuyết vào rạng sáng bởi vì sợ anh cô đơn.

Đúng là Phác Thái Anh thích anh.

Chỉ là, dường như cô không nghĩ tới sẽ mãi mãi ở bên anh.

Thậm chí đã bình tĩnh dự liệu được ngày đó từ lâu.

Giống như cô nói:

"Vậy nếu như ngày nào đó chúng ta chia tay..."

"Thì sẽ không bao giờ liên lạc với nhau nữa, được không?"

Phác Thái Anh có bí mật.

Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, kìm nén đến tức giận, chậm rãi thở ra một hơi.

———

Suốt buổi tối, Phác Thái Anh đều lo sợ bất an.

Không biết rốt cuộc Khương Ngạn có nhận ra Quách Tương Lăng hay không.

Nhưng Khương Ngạn không liên lạc với cô, vậy chắc là không.

Đề phòng bốn phía như vậy làm cho Phác Thái Anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cũng từng nghĩ tới có nên nói tất cả với Lạp Lệ Sa hay không, nói xin lỗi với anh, sám hối.

Vốn dĩ Lạp Lệ Sa ngông nghênh, nếu như biết rõ chẳng qua tất cả chỉ là một ván cờ, nhất định sẽ nổi giận, sẽ không để ý đến cô.

Phác Thái Anh mong tất cả sẽ kết thúc, Lạp Lệ Sa có thể vô tư hận cô.

Nhưng cho tới bây giờ, cô lại không muốn chia tay anh.

Có thể đi một bước là một bước.

Tựa như uống rượu độc giải khát.

Hôm sau đến trường, lúc Phác Thái Anh đến lớp thì Khương Ngạn đã ngồi vào chỗ, cậu ta chỉ nhìn cô một cái, vẫn nói "Chào buổi sáng" như thường ngày.

Phác Thái Anh nhẹ nhàng thở ra: "Chào buổi sáng."

Vốn tưởng rằng chuyện này đến đây coi như là tránh được một kiếp, không ngờ sẩm tối đó...

Chuông tan học reo lên, các học sinh nối đuôi rời đi.

Trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Phác Thái Anh."

Khương Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói thấp mà trầm: "Cậu có biết chính cậu đang làm cái gì không?"


Browse


Community

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro