Phiên ngoại 14 Chuyện của Hoàng hậu 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng hậu nương nương thân thể không khỏe, Lý Mỹ Nhân ngày khác lại đến a." Thị nữ lãnh đạm truyền đạt những lời này, không chút lưu tình đóng lại cửa cung.

"Ta..." Lý di giơ tay lên, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, quay người rời đi.

Lại một lần để thị nữ đem Lý Mỹ nhân đưa đi, Tần Hàm vuốt vuốt thái dương, khuôn mặt mỏi mệt. Nhìn cung điện trống trải, Tần Hàm khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai, quyền thế, phú quý, nguyên lai thật sự hấp dẫn như vậy. Nàng vốn tưởng rằng Lý di thật sự chỉ là đơn thuần muốn cùng nàng chung một chỗ, không nghĩ tới cũng chỉ là một người muốn leo lên vị trí của nàng mà thôi.

"Nương nương, Lý Mỹ nhân hôm nay là người Hoàng thượng sủng ái, người như vậy nếu Hoàng thượng biết sẽ trách cứ người đấy." Thiếp thân thị nữ Thái nhi hơi sầu lo nói.

"Chuyện cho tới bây giờ, ta còn sợ trách cứ sao?" Tần Hàm tự giễu cười cười, "Bị người thân cận nhất phản bội, có gì đáng sợ hơn nữa sao?"

"Nương nương, thứ cho Thái nhi nói thẳng, Lý Mỹ nhân được Hoàng thượng chú ý, xem ra cũng chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải cố tình."

"A." Tần Hàm thấp giọng cười, "Ngươi không biết nàng là một người rất thông minh."

"Nương nương..." Thái nhi còn muốn nói điều gì đó, lại bị Tần Hàm cắt đứt.

"Ta biết rõ nàng làm như vậy là bất đắc dĩ. Cả nhà của nàng bị hạ ngục oan, có thể giúp đỡ nàng chỉ có Hoàng thượng." Tần Hàm nói qua, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, "Ngày đó, nàng tới tìm ta quỳ xuống, cùng ta nói lời xin lỗi. Ta khi đó cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm sau, nàng ở trong cung của ta được Hoàng thượng chú ý tới, được Hoàng thượng lâm hạnh, một lần hành động liền trở thành nữ nhân được sủng ái nhất trong cung."

"Nương nương nếu như biết rõ, vì sao..."

"Ngươi biết không, buổi sáng hôm đó nàng còn trước sau như một cùng ta đùa giỡn, ta từ trong mắt của nàng nhìn không ra một tia áy náy." Tần Hàm lau đi nước mắt trên mặt, "Nàng rõ ràng không hề áy náy khi lợi dụng ta, ta đối với nàng mà nói, cuối cùng là cái gì?"

"Nương nương..."

"Đi xuống đi, để cho ta một mình yên tĩnh một chút."

"Vâng."

Có lẽ là bị Tần Hàm cự tuyệt nhiều lần, thời gian dần trôi qua, Lý di cũng không hề đến cầu kiến nữa. Tần Hàm ở Phượng Tê điện một ngày so với một ngày lại càng lạnh lẽo.

"Nương nương, ngươi xem, hoa mai này có phải đặc biệt xinh đẹp hay không?" Thái nhi ôm một chậu hoa mai nhỏ đi tới.

"Đẹp quá." Tần Hàm vuốt ve cánh hoa phía trên, đáy mắt hiện lên một tia yêu thích, "Lấy ở đâu vậy?"

"Thái nhi hôm nay đi nhà ấm trồng hoa vừa vặn nhìn thấy, nghĩ nương nương sẽ thích nên cầm về."

"Nương nương, ở đây còn có một bình phong." Thái nhi sai người đem một cái bình phong mang lên, "Phía trên đều là cánh hoa, không chỉ sinh động, còn có mùi hương. Thái nhi biết nương nương thích hoa sen, đặc biệt sai người thêu lên."

"Thái nhi, ngươi lúc nào lại quan tâm như vậy a?" Tần Hàm cười nói, "Làm ra nhiều chuyện như vậy."

"Không phải là do gần đây thấy nương nương tâm tình không tốt, cho nên mới phải suy nghĩ tìm cách khiến nương nương thoải mái sao?"

"Thái nhi, cảm ơn ngươi." Tần Hàm trên mặt lộ ra nụ cười thật lòng.

"Làm cho nương nương cao hứng là bổn phận của Thái nhi."

Thái nhi gần như thay đổi tính tình, thường xuyên làm ra một ít đồ chơi nhỏ đem đến trêu chọc khiến Tần Hàm vui vẻ. Lo lắng sinh ra vì Lý di sau một thời gian cũng dần biến mất rồi.

"Nương nương, Lung Linh Ngọc bội là do công chúa làm ra." Thái nhi đưa ra một cái ngọc bội, hoa văn khắc phía trên hết sức thô ráp, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được dụng tâm của người khắc.

"Ta thật lâu cũng không nhìn qua Anh Nhi rồi a." Ngọc bội trong tay không tự chủ nắm thật chặt.

"Công chúa cũng rất nhớ nương nương a." Thái nhi cười nói, "Nương nương là người thân thiết nhất với công chúa trên đời này rồi, nương nương nên hảo hảo đối đãi công chúa."

"Ừ." Tần Hàm nhẹ gật đầu, đi theo Thái nhi đến chỗ Thái Anh.

"Mẫu hậu!" Mỗi đứa con gái đều hy vọng được mẫu thân yêu thương, đối với Thái Anh mà nói, mặc kệ Tần Hàm trước kia đối với nàng như thế nào, chỉ cần hiện tại Tần Hàm nguyện ý cùng nàng, nàng liền rất vui vẻ rồi.

Nhìn Thái Anh mỉm cười hạnh phúc, Tần Hàm nội tâm cũng dần dần nhu hòa, bất kể như thế nào nàng vẫn còn có một đứa con gái rất đáng yêu.

Thái Anh đáng yêu lanh lợi, Thái nhi cũng luôn làm cho nàng mấy món đồ chơi thú vị, Tần Hàm thời gian cũng dần dần phong phú đứng lên.

"Mẫu hậu rất thích bình phong Lý nương nương đưa sao?" Ở bên cạnh Tần Hàm chơi đùa trong chốc lát, nhìn Tần Hàm luôn vuốt ve nét thêu bên trên bình phong, Thái Anh chỉ vào bình phong hỏi.

"Lý nương nương?" Tần Hàm sửng sốt một chút.

"Vâng, quan hệ của mẫu hậu cùng Lý nương nương rất tốt sao? Ta lúc trước đi bái kiến Lý nương nương, vừa hay nhìn thấy Lý nương nương thêu trên bình phong a. Ta còn tưởng rằng là thêu cho phụ hoàng, nguyên lai là cho mẫu hậu."

Tần Hàm tay vuốt ve bình phong bất giác trở nên run rẩy.

Lý di, hai chữ này nàng vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại nữa.

"Hoa mai này ta lúc trước cũng từng nhìn thấy Lý nương nương tu bổ a." Thái Anh tiến đến chậu hoa, "Thật sự rất đẹp, mẫu hậu, người... mắt của người sao lại đỏ lên?"

"Không... không có gì." Tần Hàm bối rối lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Mẫu hậu hôm nay mệt rồi, ngươi đi về trước đi."

"Vâng, Anh Nhi cáo lui." Thái Anh nghe lời lui xuống.

Tần Hàm không ngốc, Thái nhi gần đây có hành động không tầm thường, suy nghĩ một chút nàng rất nhanh đã biết rõ hết thảy đều là chủ ý của Lý di.

"Đã định không hề oán giận ngươi, cũng không gặp lại ngươi nữa, vì cái gì ngươi lại một lần nữa xông vào trong lòng của ta như vậy."

Lý di vẫn như cũ sẽ thông qua Thái nhi tặng quà cho Tần Hàm, lặng lẽ hòa hoãn mối quan hệ của Tần Hàm cùng Thái Anh. Tần Hàm nhìn tất cả trong mắt, tâm lạnh như cũng dần dần tan chảy.

Mùa đông, Nguyên Thiên năm thứ hai mươi chín, Lý Mỹ nhân có thai, Hoàng đế đại hỉ, sắc phong là Lý phi. Tần Hàm lúc nào cũng quan tâm, quan hệ của hai người lại trở về giống như trước đây.

Mùa thu, Nguyên Thiên năm thứ ba mươi, Lý phi chấn kinh xuất huyết nhiều, sinh hạ một tiểu hài tử, thở hơi thở cuối cùng.

"Hàm, thực xin lỗi, ta không thể lưu lại cùng ngươi rồi." Rúc vào trong ngực Tần Hàm, Lý di dần dần yếu đi, "Ta suy nghĩ cả đời, cùng... cùng ngươi... trêu chọc giúp ngươi vui vẻ..."

"Ngươi không có việc gì, thái y nhất định sẽ cứu ngươi." Ôm lấy Lý di, Tần Hàm khóc không thành tiếng, "Ta sẽ cho ngươi thấy, những người hại ngươi ta một người cũng sẽ không bỏ qua. Trên đời này, ngoại trừ ta, ai cũng không thể khi dễ ngươi."

"Hàm, có thể quen biết ngươi, là hạnh phúc cả đời ta." Lý di có chút cười nói, "Con của ta, liền nhờ cậy ngươi rồi..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, chứng minh sinh mệnh của nàng đang không ngừng mất đi.

"Không... không được..."

Dốc sức liều mạng trợn to mắt, cuối cùng vẫn phải nhắm lại.

Hàm, cảm ơn ngươi, cùng ta, vượt qua thời gian tịch liêu trong nội cung. 

------Hoàn------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro