Chương 58: Y phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn sự của Cảnh Bình ngày càng gần, Hoàng đế ban thưởng một bộ hôn phục cho hai người, đồng thời cũng đưa tới cho Thái Anh một thân y phục đỏ rực. Chế tác hết sức tinh xảo, phía trên điêu khắc một Thanh Điểu rất sống động.

Từ trong khay cầm lên bộ y phục này, Lệ Sa trong mắt tràn đầy tán thưởng. Đem quần áo đặt ở trước mặt Thái Anh: "Anh Nhi, bộ y phục này quả nhiên thật đẹp nha."

Nhìn xiêm y trong tay Lệ Sa, Thái Anh có chút hoảng hốt. Bộ y phục này không phải là kiếp trước gả cho Tướng quân nàng đã từng mặc hay sao? Nhẹ vuốt ve xiêm y, Thái Anh có chút mơ hồ, trong khoảng thời gian ngắn lại phân không rõ người muốn gả cho Tướng quân đến tột cùng là nàng hay Cảnh Bình.

Nhìn ra Thái Anh đang hoảng hốt, Lệ Sa có chút lo lắng hỏi nàng một câu: "Làm sao vậy?"

Thái Anh vẫn thất thần như vậy.

"Anh Nhi? Anh Nhi!" Lệ Sa đẩy Thái Anh hai cái, mới khiến cho Thái Anh phục hồi tinh thần lại.

"Sa... Lệ Sa."

"Ngươi làm sao vậy?" Lệ Sa trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Lệ Sa." Thái Anh đột nhiên nắm chặt lấy tay Lệ Sa, hỏi, "Nói cho ta biết, người muốn gả cho Tướng quân là ai?"

Tuy rằng cảm thấy Thái Anh rất kỳ quái, nhưng mà Lệ Sa vẫn thành thật trả lời nói: "Là Cảnh Bình công chúa."

"Đúng không..." Thái Anh thở phào nhẹ nhỏm, may mắn, đây không phải kiếp trước.

Từ trong tay Lệ Sa tiếp nhận xiêm y chậm rãi vuốt ve, trước mắt tựa hồ hiện lên kiếp trước, tâm thần bất định bất an.

"Anh Nhi, có muốn mặc thử không?" Lệ Sa hỏi.

Thái Anh lắc đầu, thở dài một tiếng: "Không được."

"Vì sao?" Lệ Sa trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nàng trong lòng đã tưởng tượng ra bộ dạng Thái Anh khi mặc vào bộ y phục này, nhất định sẽ xinh đẹp động lòng người.

Có lẽ là chờ đợi trong mắt Lệ Sa thật sự quá cường liệt, Thái Anh không biết như thế nào lại nói không nên lời lý do cự tuyệt.

"Lệ Sa, ngươi rất muốn nhìn Bổn công chúa mặc bộ y phục này sao?"

"Đúng vậy." Lệ Sa có chút tiếc nuối, "Mặc ở trên người Anh Nhi nhất định rất xinh đẹp. Bất quá nếu như Anh Nhi không thích, Lệ Sa liền cất đi a."

"Nếu như... ngươi thật sự muốn nhìn." Thái Anh cắn răng, nói, "Bổn công chúa nguyện ý vì ngươi mặc vào."

"Thật sự?" Lệ Sa trong mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng lóng lánh mãnh liệt.

"Ừ." Thái Anh gật gật đầu. Y phục kiếp trước này, hiện tại mặc cho Lệ Sa nhìn, coi như bày tỏ một phần tâm ý của mình a. Nàng cùng Lệ Sa cuối cùng cũng không thể có hôn lễ long trọng, như vậy, cứ để nàng mặc cho Lệ Sa xem một lần đi.

"Lệ Sa giúp ngươi thay quần áo." Lệ Sa nói qua, liền tiến lên một bước cởi bỏ đai lưng của Thái Anh.

Lệ Sa cởi thập phần chậm chạp, tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác đem từng kiện từng kiện y phục trên người Thái Anh kéo xuống.

Cởi ra một kiện áo trong cuối cùng, ngón tay hơi lạnh buốt của Lệ Sa va chạm vào thân thể ấm nóng của Thái Anh, mang theo một hồi run sợ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, ngón tay Lệ Sa như có sức mạnh, nhẹ nhàng đụng vào một cái, có thể làm cho nàng có cảm giác giống như bị điện giật.

Xiêm y bằng tơ lụa khoác trên người mình hết sức thoải mái, Thái Anh giơ hai tay lên để cho Lệ Sa đem đai lưng thắt vào.

Thời điểm mặc vào bộ y phục này cảm giác thật giống kiếp trước, tim đập rộn lên. Nhưng lại có chút ít bất đồng, kiếp trước, trong nội tâm nàng cơ hồ bị khẩn trương chiếm cứ, nhưng bây giờ nội tâm của nàng lại thêm một phần chờ đợi. Chờ đợi có thể nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lệ Sa. So với kiếp trước, càng thêm khẩn trương a. Rõ ràng không phải xuất giá, nhưng so với xuất giá càng thêm làm cho người ta kích động.

Thắt vào đai lưng, Lệ Sa lui về phía sau một bước, nhìn kỹ người trước mắt.

Người trước mắt, một thân xiêm y đỏ rực, tóc dài đen nhánh như thác nước phủ xuống vai, càng nổi bật lên da thịt trắng như tuyết, không duyên cớ tăng thêm một phần cảm giác yêu mị, Lệ Sa nhìn có chút ngây dại. Nàng biết rõ công chúa của nàng hết sức xinh đẹp, nhưng lại không biết nguyên lai mặc vào một thân xiêm y như vậy, lại tăng thêm yêu khí động lòng người, làm cho kẻ khác không cách nào rời mắt.

"Anh Nhi." Lệ Sa kìm lòng không được nói, "Ngươi thật đẹp."

"Bổn công chúa luôn rất đẹp." Thái Anh khẽ cười một tiếng, nói. Ánh mắt si mê của Lệ Sa, thành công lấy được lòng nàng, còn có gì có thể so với việc làm cho người mình yêu vì mình mà si mê a?

Nhìn kỹ Thái Anh một hồi, Lệ Sa mới đưa tay đặt trên đầu Thái Anh: "Anh Nhi, nếu đeo lên mũ phượng trên đầu, Thái Anh nhất định sẽ biến thành tân nương xinh đẹp nhất trên đời."

"Lệ Sa, ngươi muốn Bổn công chúa biến thành tân nương như vậy sao?" Thái Anh ánh mắt có chút nguy hiểm.

"Đương nhiên là biến thành tân nương của Lệ Sa." Lệ Sa lập tức nói.

"Dựa vào cái gì ta phải làm tân nương của ngươi!" Thái Anh nói, "Lệ Sa là tân nương của Bổn công chúa mới phải!"

"Anh Nhi từng không phải đã từng nói muốn Lệ Sa cõng trên lưng đi vào động phòng sao?" Lệ Sa khẽ cười một tiếng, "Trên đời này nào có tân nương lưng đeo tân lang đi vào động phòng đâu?"

"Bổn công chúa mặc kệ." Thái Anh hừ một tiếng, "Bổn công chúa muốn Lệ Sa làm tân nương của Bổn công chúa."

"Được." Lệ Sa trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nói, "Lệ Sa làm tân nương của Anh Nhi, cả đời đều là tân nương của Anh Nhi."

"Vậy mới đúng." Thái Anh có chút thoả mãn cười cười.

"Anh Nhi, xiêm y này thật sự rất đẹp a." Nhìn Thái Anh, Lệ Sa nói.

"Cái đó là do..." Thái Anh có chút kiêu ngạo nói, "Bổn công chúa trời sinh đoan trang, tự nhiên mặc cái gì cũng đều xinh đẹp!"

"Anh Nhi, ngươi nói xem phía trên là thêu loại chim gì a?" Lệ Sa chỉ vào hoa văn trên váy, hỏi.

Thái Anh cúi đầu xuống nhìn, có chút trố mắt, loại hoa văn này tuyệt nhiên không phải loại hoa văn kiếp trước được thêu trên váy của nàng. Kiếp trước váy cưới của nàng được thêu hoa Mẫu Đơn, thể hiện thân phận công chúa tôn quý. Thế nhưng bộ y phục này lại chỉ thêu một chú chim màu xanh. Thoạt nhìn có phần cao ngạo, trong trẻo nhưng cảm giác rất lạnh lùng.

"Đây là... Thanh Điểu." Thái Anh nói, "Đại biểu cho hạnh phúc." Thái Anh khẽ mỉm cười, nguyên lai kiếp trước sớm đã qua rồi. Quá khứ dù cho không có cách nào thay đổi, nhưng lại có thể sáng tạo tương lai theo ý mình muốn.

"Đại biểu hạnh phúc a." Lệ Sa trong mắt tràn đầy hi vọng, "Thật tốt đẹp."

"Đúng vậy a, rất tốt đẹp." Thái Anh mỉm cười, so với kiếp trước thêu hoa mẫu đơn tầm thường như vậy, nàng càng ưa thích Thanh Điểu này.

"Chỉ tiếc một điều." Lệ Sa thở dài một tiếng, nói, "Nếu có thể gom thành một đôi thì tốt rồi."

"Anh Nhi, bên trong Phủ công chúa còn thừa vải vóc màu đỏ không?" Như là nhớ ra cái gì đó, Lệ Sa mở miệng hỏi.

"Có." Thái Anh cười cười, nàng hiểu rõ suy nghĩ của Lệ Sa.

"Anh Nhi, có thể cho phép Lệ Sa..."

"Không cho phép." Thái Anh khẽ cong môi nhìn Lệ Sa, trong mắt tràn đầy vui vẻ, "Bất quá Bổn công chúa cho phép Lệ Sa thêu thùa cùng Bổn công chúa."

"Như vậy làm sao được, công chúa thân thể thiên kim..."

"Cho dù là thân thể thiên kim, cũng có quyền thêu thùa cho người mình thích, không phải sao?" Thái Anh trong mắt tràn đầy ôn nhu.

"Anh Nhi, có ngươi thật tốt." Cảm động mãnh liệt xâm chiếm toàn bộ nội tâm Lệ Sa, nàng há hốc mồm, cuối cùng cũng chỉ nói một câu như vậy.

"Có Lệ Sa, mới là hạnh phúc lớn nhất của Bổn công chúa."

"Anh Nhi, Lệ Sa còn có một thỉnh cầu."

"Nói đi."

"Xiêm y này Anh Nhi có thể chỉ mặc cho một mình Lệ Sa xem được không?" Lệ Sa đôi má hơi ửng hồng, nói. Công chúa xinh đẹp như vậy, nàng không muốn cho bất kỳ người nào nhìn thấy. Anh Nhi hết thảy đều thuộc về nàng, kể cả loại xinh đẹp động lòng người này.

"Được." Thái Anh cười, "Từ nay về sau, không chỉ có bộ y phục này, tất cả xiêm y màu đỏ Bổn công chúa đều chỉ mặc cho một mình ngươi xem. Giống như vậy, Lệ Sa mặc quần áo màu đỏ, cũng chỉ có thể mặc cho một mình Bổn công chúa xem."

"Tuân mệnh, công chúa đại nhân."

Không biết như thế nào mỗi lần Lệ Sa nói lên bốn chữ "Công chúa đại nhân", Thái Anh đều cảm thấy trong nội tâm hơi động một chút, dâng lên một loại giống như thỏa mãn, lại giống như mừng rỡ.

"Đi thôi, Lệ Sa, chúng ta đi thêu thùa." Nắm tay Lệ Sa, Thái Anh muốn đi ra ngoài, "Đợi một chút." Nhớ ra cái gì đó, bước chân của nàng dừng lại một chút, đưa tay cởi bỏ thắt lưng của mình, "Trước đó còn có một chuyện trọng yếu không thể không làm a."

"Anh Nhi, bây giờ là ban ngày." Tuy rằng nói như thế, nhưng Lệ Sa vẫn tiến tới bên người Thái Anh, đưa tay giúp đỡ Thái Anh kéo quần áo trên người xuống, nếu như công chúa đã muốn với tư cách thiếp thân thị nữ của nàng, Lệ Sa đương nhiên phải đáp ứng.

"Ngươi đang suy nghĩ gì đấy!" Thái Anh hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Sa, "Bổn công chúa phải thay y phục mà thôi! Dừng tay cho Bổn công chúa, ngươi đang sờ ở đâu đấy! Giữa ban ngày ban mặt, ngươi đứng đắn một chút cho ta!"

Lệ Sa thu hồi cánh tay bị Thái Anh hung hăng vỗ một cái, trong mắt hiện lên một tia tiếc hận.

Lệ Sa nhìn Thái Anh thay quần áo, thoạt nhìn tựa hồ rất ủy khuất.

Thái Anh đưa tay chỉ vào cửa ra vào, nói: "Đi ra ngoài trông coi cho Bổn công chúa, Bổn công chúa thay xong quần áo liền ra tới."

Lệ Sa thở dài một tiếng, đi ra ngoài. Động tác quá lộ liễu bị công chúa đuổi ra ngoài a. Nàng nếu đứng đắn một chút, còn có thể nhìn thân thể công chúa nhiều thêm nha.

Thái Anh thay quần áo tốc độ rất nhanh, lập tức đi ra.

"Đi thôi, Lệ Sa." Vỗ vỗ vai Lệ Sa, Thái Anh nói.

"Được." Lệ Sa khẽ cong môi, một lần nữa lộ ra nụ cười thỏa mãn. Cùng công chúa một chỗ thêu thùa xiêm y, còn có gì hạnh phúc hơn sao?

"Anh Nhi, y phục này của ngươi cũng rất đẹp a. Anh Nhi quả nhiên mặc cái gì cũng đều rất đẹp." Lệ Sa nói qua, lại bổ sung một câu, "Không mặc cũng rất đẹp."

"Lệ Sa, ngươi muốn ăn đòn!" Thái Anh nắm tay thành quyền, đỏ mặt, hướng trên đầu Lệ Sa đánh một cái.

"Anh Nhi, Lệ Sa nói thật a."

"Câm miệng của ngươi lại." Thái Anh trừng mắt nhìn Lệ Sa, nói, "Đêm nay không cho phép tiến vào gian phòng của Bổn công chúa."

Lệ Sa lập tức ngậm miệng lại, làm một động tác không dám lên tiếng. Quả nhiên những lời này có lực sát thương rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro