Chương 14: Ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc săn bắn bình thường đều là do các hoàng tử cùng các binh sĩ đảm nhiệm. Thái Anh đối với săn bắn cũng không phải là có niềm yêu thích đặc biệt, vốn là muốn giống như những năm trước tùy tiện tìm cớ đi săn mấy con mồi liền mang theo Lệ Sa du sơn ngoạn thủy. Chẳng qua là năm nay Hoàng đế đặt ra điều kiện vô cùng hấp dẫn. Nếu ai có thể săn được số con mồi nhiều nhất, thì Hoàng đế nhất định sẽ ban thưởng Ngọc Kỳ Lân. Ngọc Kỳ Lân ngoại trừ vẻ ngoài thập phần tinh xảo, còn có một tác dụng rất lớn, đó là có thể điều động sáu vạn cấm vệ quân. Binh quyền, mặc kệ là lúc nào đều là sức hấp dẫn lớn nhất. Không ít hoàng tử đều rục rịch ngóc đầu dậy rồi.

"Lệ Sa, ngươi nói, nếu Bổn công chúa bắt được cái Ngọc Kỳ Lân kia thì sẽ như thế nào?" Thái Anh lặng lẽ kề vào sát bên tai Lệ Sa nói.

"Công chúa muốn Ngọc Kỳ Lân làm cái gì?" Lệ Sa trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Lấy ra tùy tiện nhìn thôi." Thái Anh tròn mắt nhìn, cười nói.

"Ôi chao!" Đem Ngọc Kỳ Lân ra nhìn ngắm, công chúa đại nhân cũng quá bạo rồi a.

"Ha ha." Thái Anh khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ vai Lệ Sa. Trở mình lên ngựa, "Đi thôi, Lệ Sa."

"Dạ, công chúa." Lệ Sa gật đầu, cũng lên một con ngựa khác, đi theo sau lưng Thái Anh.

"Hoàng thượng cảm thấy vị hoàng tử nào có thể đạt được Ngọc Kỳ Lân?" Kể từ sau khi mọi người rời đi, Lý công công bên người Hoàng đế híp mắt, mở miệng hỏi.

"Cái này nên xem bản lĩnh của bọn hắn." Hoàng đế trong mắt hiện lên một tia trầm tư.

"Vèo." Lệ Sa một mũi tên bắn ra, cách đó không xa một con nai bị kinh sợ, vội vàng chạy mất.

"Vút vút.", Mặt khác hai mũi tên phá không khí bay ra, một mũi tên bắn thẳng đến đầu con nai, một mũi tên còn lại bắn thẳng đến phần bụng của con nai, con nai bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

"Ài." Lệ Sa thở dài một hơi, "Về phương diện cưỡi ngựa bắn cung, Lệ Sa so với công chúa thật sự là kém xa rồi."

"A" Thái Anh khẽ cười một tiếng, "Ta thân là công chúa, phương diện cưỡi ngựa bắn cung nếu để cho người khác nhìn thấy không bằng ngươi mặt mũi của ta nên đặt ở đâu a. Ngươi đọc sách cũng vượt qua ta, chẳng lẽ còn vọng tưởng cưỡi ngựa bắn cung cũng thắng ta sao?" Nói xong việc này Thái Anh trong mắt hiện lên một tia ghen ghét. Nàng là dựa vào trí nhớ về kiếp trước của mình mới nhớ ra Lệ Sa rõ ràng chỉ cần liếc mắt nhìn thì một ít kiến thức thôi cũng sẽ hiểu. Thật sự khiến nàng giận điên người a.

"Công chúa, đó là bởi vì ngươi chưa bao giờ chịu học tập tốt." Lệ Sa trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Bắt đầu từ ba năm trở lại đây, nàng cùng công chúa hai người liền đảo lại rồi. Trước kia là công chúa giảng bài cho nàng, nhưng bây giờ là nàng giảng bài cho công chúa. Thái Phó giảng bài công chúa tổng thể là nghe qua loa cho xong, nhưng hết lần này tới lần khác ở thời điểm nàng giảng bài, công chúa nghe đặc biệt chăm chú.

"Thái Phó nói nhiều không thú vị." Thái Anh nói, "Vẫn là Lệ Sa nói sinh động."

"Rõ ràng đều là giống nhau." Lệ Sa trả lời một câu.

"Bởi vì là Lệ Sa nói, ta mới cảm thấy đặc biệt thú vị." Thái Anh nhìn Lệ Sa, chăm chú nói ra.

"Giảng bài cho công chúa, Lệ Sa cũng đặc biệt vui vẻ." Lệ Sa đáy mắt nhu tình một mảnh, "Trên đời này ngoại trừ công chúa, chỉ sợ không ai sẽ nguyện ý nghe Lệ Sa giảng bài a."

"Ngươi còn muốn thay người khác giảng bài?" Thái Anh chân mày lá liễu nhướng lên, "Bổn công chúa không cho phép!"

"Đương nhiên sẽ không." Lệ Sa nhìn thẳng vào mắt Thái Anh nói, "Lệ Sa vĩnh viễn chỉ có một mình công chúa."

Bị Lệ Sa nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, Thái Anh không tự giác nghiêng đầu né tránh: "Làm... làm gì vậy? Sao lại nhìn chằm chằm vào ta như vậy a."

"Bởi vì công chúa xinh đẹp a." Lệ Sa nói vô cùng tự nhiên.

"Hừ, nông cạn." Thái Anh hừ nhẹ một tiếng, hồi đáp. Chẳng qua là khóe miệng khẽ cong lên như thế nào đều không che giấu được. Được Lệ Sa khen xinh đẹp, thật là nàng cảm thấy hết sức vui vẻ.

"Đúng, là Lệ Sa nông cạn." Nương theo lời Thái Anh nói, Lệ Sa trả lời, "Cho nên mới phải đối với công chúa khăng khăng một mực như vậy."

"Ý ngươi là nói Bổn công chúa là công tử bột, là một cái bao cỏ sao?" Thái Anh quay đầu, tức giận nhìn Lệ Sa. Nữ nhân này thật sự là lá gan càng lúc càng lớn!

"Công chúa, Lệ Sa ở đây là khen ngươi xinh đẹp a." Lệ Sa cười nhẹ.

"Hừ, Bổn công chúa tạm thời xem ngươi là đang khích lệ ta, không cùng người so đo nữa." Thái Anh ngửa đầu, đặc biệt kiêu ngạo mà nói một câu.

"Công chúa điện hạ của ta, ngươi còn muốn tiếp tục săn bắn sao?" Lệ Sa trong mắt tràn đầy vui vẻ, "Tốn thêm chút sức, nhưng công chúa cũng không lấy được binh phù."

"Cái này ngươi cứ yên tâm đi." Thái Anh cười cười, "Ta tự có biện pháp."

"Bái kiến trưởng công chúa." Thái Anh vừa dứt lời, một thị nữ liền xuất hiện ở trước mặt hai người, đối với nàng thi lễ.

"Đã đến a." Thái Anh nhàn nhạt nói một câu, "Đứng lên đi."

"Lục điện hạ vừa mới vội vàng đi săn bắn, Thái nhi mới có cơ hội thoát thân." Thị nữ tên Thái nhi từ dưới đất đứng lên đến.

"Mẫu hậu đều thay hắn chuẩn bị xong cả rồi, hắn còn cần chính mình đi săn bắn?" Thái Anh trừng mắt nhìn, hỏi.

"Khởi bẩm công chúa." Thái nhi nói, "Lục điện hạ tranh cường háo thắng, muốn bằng năng lực của mình đạt được kết quả thật xuất sắc."

"Ha ha." Thái Anh cười lạnh một tiếng, "Hắn cũng quá để ý mình rồi. Vừa vặn, những vật này hắn không nên chú ý đến, cứ để ta giữ hộ a. Thái nhi, ngươi trở về đi, chuyện còn lại, ta tự mình giải quyết là được."

"Dạ, công chúa." Hướng Thái Anh hành lễ, Thái nhi liền lui xuống.

"Lệ Sa, ngươi làm sao vậy?" Sau khi Thái nhi rời đi, Thái Anh quay đầu muốn cùng Lệ Sa nói cái gì đó lại phát hiện Lệ Sa sắc mặt âm trầm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào dáng lưng Thái nhi.

"Không có gì." Tuy rằng nói như thế, nhưng mà thần sắc của Lệ Sa đã phản bác lại nàng. Cái thần sắc kia, giống như hận không thể từ trên người Thái nhi rạch ra hai nhát vậy.

"Như thế nào mỗi lần gặp Thái nhi ngươi đều mất hứng như vậy." Thái Anh mở miệng hỏi. Nàng một năm trước đã từng giúp đỡ Thái nhi, về sau lại dùng một chút thủ đoạn trợ giúp để cho Thái nhi trở thành thiếp thân thị nữ bên cạnh Hoàng đệ đáng yêu kia của nàng. Đã có Thái nhi, nàng có thể giải quyết không ít chuyện đi.

"Công chúa, Lệ Sa không có mất hứng." Lệ Sa nói, muốn đối với Thái Anh lộ ra một nụ cười thật tự nhiên, lại không phát hiện bộ mặt nàng đang cứng ngắc lại.

"Ngươi sẽ không phải là ghen a?" Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Thái Anh trên mặt tràn đầy nét trêu chọc, "Hặc hặc" Thái Anh vừa cười, một bên vỗ vỗ bả vai Lệ Sa, "Lệ Sa, ngươi yên tâm đi. Địa vị của ngươi trong lòng ta, ai so với ngươi cũng đều kém hơn. Đừng nói chỉ có một Thái nhi, chính là mười Thái nhi, cũng đều kém ngươi."

"Ta hiểu rồi a, công chúa." Thái nhi đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt rồi, ánh mắt Lệ Sa cũng trở nên nhu hòa, "Lệ Sa biết rõ, mình ở trong lòng công chúa rất đặc biệt. Chẳng qua là có thị nữ khác đến gần công chúa, Lệ Sa trong nội tâm nhất định sẽ không thoải mái." Nàng chưa bao giờ hoài nghi việc sẽ có người có thể cướp đi vị trí của mình. Nàng chẳng qua là có chút bất an.

"A, nói ngươi ghen, ngươi còn không thừa nhận." Thái Anh khẽ cười một tiếng, "Ngươi này rõ ràng chính là ghen."

"Đúng, công chúa, Lệ Sa ghen a." Ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Thái Anh, Lệ Sa nói, "Công chúa cảm thấy không được sao?"

"Đương nhiên có thể." Thái Anh cười nói, "Ngươi ghen, chứng tỏ ngươi quan tâm Bổn công chúa. Bất quá ngươi cũng thiệt là, Bổn công chúa bất quá là cùng Thái nhi nói hai câu mà thôi."

"Công chúa, Lệ Sa năm đó cũng không quá đáng, ta chỉ là cùng Yến Nhi nói hai câu." Nhớ tới năm đó mình và Yến Nhi nói chuyện, công chúa vội vàng đem mình kéo ra. Lệ Sa nghĩ, công chúa lúc trước có phải hay không cũng là loại tâm tình này.

"Cái kia... Không đồng dạng như vậy..." Thái Anh nhất thời nghẹn lời.

"Rõ ràng là giống nhau." Lệ Sa nói ra.

"Hừ." Bị Lệ Sa chọt trúng tâm sự, Thái Anh cũng không hề phân biệt, ngửa đầu nói ra, "Giống nhau thì thế nào."

"Công chúa, không cần kích động như vậy a, Lệ Sa còn chưa nói muốn thế nào."

"Ai, ai nói Bổn công chúa kích động!" Như là bị dẫm vào chân đau, Thái Anh vội vàng phản bác, chỉ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Hảo hảo hảo, công chúa không có kích động, là Lệ Sa kích động." Lệ Sa trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều, "Cho nên Lệ Sa lớn mật hướng công chúa đưa ra một ý kiến."

"Ý kiến gì, ngươi cứ nói." Thái Anh nhíu mày.

Lệ Sa nghiêm túc nhìn Thái Anh, mở miệng nói, "Lệ Sa muốn công chúa hứa với Lệ Sa về sau không cùng thị nữ khác đi gần như vậy."

"Lệ Sa, ngươi lúc nào đã học theo ta rồi." Thái Anh nhẹ véo mũi Lệ Sa.

"Chẳng lẽ chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao?" Lệ Sa phản bác một câu.

"Đương nhiên." Thái Anh cười nói, "Bổn công chúa cho phép ngươi đốt đèn, không chỉ là đốt đèn ngươi cho dù phóng hỏa, Bổn công chúa cũng sẽ không có ý kiến."

"Công chúa, ngươi đối với Lệ Sa thật tốt."

"Bổn công chúa không đối với ngươi tốt, vậy thì nên đối với mọi người tốt?" Cười nhìn Lệ Sa, Thái Anh nói, "Hiện tại không tức giận rồi, hả?"

"Công chúa, Lệ Sa vĩnh viễn sẽ không đối với ngươi tức giận." Lệ Sa đáy mắt một mảnh nhu hòa.

"Hừ, vậy ngươi vừa rồi tính là cái gì?" Thái Anh hừ một tiếng, nói.

"Xem như là bộc lộ chút tính tình."

"Được, Bổn công chúa chuẩn cho ngươi tùy thời có thể bộc lộ tính tình."

"Vậy công chúa cần phải chuẩn bị rồi." Lệ Sa cười cười, "Về sau mỗi lần thấy Thái nhi, Lệ Sa đều sẽ như vậy."

"Ta biết rồi Lệ Sa." Tiến lên cầm lấy tay Lệ Sa, Thái Anh lộ ra một nụ cười thỏa mãn, "Đi thôi."

"Công chúa là muốn đi đâu a?" Lệ Sa nghi ngờ một chút, đồ vật dùng để săn bắn vẫn còn ném ở một bên. Nhìn bộ dạng của công chúa tựa hồ là cũng không bận tâm đến.

"Đi tìm Hoàng đệ của ta chơi trò chơi một chút." Thái Anh trong mắt hiện lên một tia tính toán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro