Chương 65 Phu nhân trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đã là tháng mười hai, chính là cuối mùa đông, cũng đã rơi vài trận tuyết, lúc này bầu trời vẫn đang rơi tuyết, nhưng cũng tính là rất lạnh, lạnh nhất phải nói đến sau khi tuyết rơi, cũng không biết có phải do mang thai hay không, Phác Thái Anh so với trước kia lại càng không sợ lạnh, cho nên mặc dù Trương má má cùng Trụ Hiện hối thúc Phác Thái Anh quay về phòng nhưng Phác Thái Anh vẫn muốn ở hậu viện chờ thêm một chút.

Trương má má nhìn thấy Mị phu nhân như vậy liền cho người đem thảm trên nhuyễn tháp trong lương đình trải dày một chút để Mị phu nhân có thể ngồi thoải mái, thái độ đối với Mị phu nhân cũng ấm áp hơn một ít, nàng cảm thấy Mị phu nhân đã không giống như người của Hầu gia, trái lại giống người của quận chúa, vì vậy liền đem Mị phu nhân trở thành người một nhà mà đối đãi.

Phác Thái Anh ngồi hồi lâu rốt cuộc cảm giác được lãnh ý mới muốn quay về phòng, có lẽ hôm nay phu nhân không thể trở về, Phác Thái Anh tâm tình xuống thấp.

Lúc Phác Thái Anh chuẩn bị đứng dậy quay về phòng, cửa nhỏ hậu viện gian nan phát ra động tĩnh, bởi vì bị tuyết bao trùm cho nên người bên ngoài đẩy có chút cật lực.

Phác Thái Anh ngừng thở, nhất định là phu nhân cùng An Nhi trở về vừa nghĩ đến sau khi cửa được đẩy ra liền có thể nhìn thấy dung nhan của phu nhân, tim Phác Thái Anh không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Cũng may, tuyết vừa mới rơi nửa ngày, còn không tính toán quá dày, người bên ngoài mất một chút lực vẫn có thể đẩy cửa ra.

Cửa mở, Phác Thái Anh nhìn chằm chằm người xuất hiện ở cửa, đó là người nàng ngày nhớ đêm mong, lúc này không biết có phải là quá mức mừng rỡ hay không, Phác Thái Anh trái lại cảm thấy trong lòng ê ẩm, có cảm giác muốn rơi nước mắt. Người đó một thân trang phục nam tử, mặc xiêm y thuần trắng như tuyết, khoác áo choàng, tóc xõa trên vai còn dính chút tuyết, An Nhi ở một bên cầm ô, không cho hoa tuyết rơi vào trên người nàng, hình ảnh này quá mức không chân thật rồi, khiến Phác Thái Anh hoài nghi bản thân có phải hay không quá mức tưởng niệm mà sản sinh ảo giác, đến nỗi rất nhiều năm sau đó, Phác Thái Anh vẫn thật sâu nhớ kỹ cảnh tượng này.

Trong nháy mắt cửa mở, ánh vào mắt Lạp Lệ Sa chính là khuôn mặt của Phác Thái Anh, nha đầu kia nhìn chằm chằm nàng, Lạp Lệ Sa trong mắt Phác Thái Anh thấy được tưởng niệm, còn có mong chờ, điều này làm cho trong lòng Lạp Lệ Sa có một chút ấm áp, đây là cảm giác có người lo lắng chờ đợi nàng.

Lạp Lệ Sa vào cửa, cũng không thấy Phác Thái Anh nhúc nhích, nha đầu kia nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ người khác không biết nàng ta thích nàng, Lạp Lệ Sa hơi vung lên khóe miệng.

"Đến đây." Lạp Lệ Sa hướng Phác Thái Anh ngoắc tay, ý bảo nàng đến, nàng thực sự cũng có chút tưởng niệm nha đầu này, chứ không chỉ tưởng niệm mị hương.

Phác Thái Anh bất động, nàng mới không cần đến đó, ai bảo phu nhân về trễ như vậy, nàng ghét nhất là phu nhân, đại phiến tử.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh đứng bất động, hơi nhướng mày sau đó liền đi đến chỗ Phác Thái Anh, vừa rồi chỉ lo suy nghĩ thân cận nàng thiếu chút nữa đã quên nha đầu này là người mang thai, tuyết rơi đường trơn, vẫn phải cẩn thận một chút, Lạp Lệ Sa lúc này mới chú ý đến bụng của Phác Thái Anh đã nhô lên rất rõ ràng, cùng hai tháng trước khác rất nhiều.

"Ngươi không muốn để ý ta, ta đây cùng An Nhi quay về phòng trước đây, bên ngoài lạnh quá." Lạp Lệ Sa nhàn nhạt nói với Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh vừa nghe, đôi mắt đỏ lên, nước mắt xoát xoát rơi xuống, ủy khuất bật khóc.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh rơi lệ, nước mắt nói rơi là rơi, thoáng chốc cũng ngẩn người, nhìn thấy nàng không phải nên vui vẻ sao.

"Như thế nào lại khóc đây?" Ngữ khí của Lạp Lệ Sa khó có được ôn nhu mà hỏi.

Phác Thái Anh không đáp, không ngừng khóc.

Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh khóc đến không có cách nào, không chút suy nghĩ, trực tiếp ôm Phác Thái Anh vào trong lòng, chỉ cảm thấy nha đầu này khóc khiến nàng tâm phiền ý loạn.

Phác Thái Anh vừa đến trong lòng phu nhân, tiếng khóc liền yếu đi, quả thực còn có hiệu quả hơn cho hài tử ăn kẹo.

"Vì sao lại khóc?" Lạp Lệ Sa chờ sau khi Phác Thái Anh ngừng tiếng khóc, nhẹ giọng mở miệng hỏi, lúc này mới có tâm tình ngửi hương, khí trời lạnh, mị hương đều phai nhạt một chút so với mùa hè, nhưng vẫn là một loại cảm giác, thật dễ ngửi, trong lúc nàng ở bên ngoài rất tưởng niệm mị hương này.

"Phu nhân đáp ứng người ta một tháng sẽ trở về, người ta đợi rất lâu, chính là không thấy phu nhân trở về..." Phác Thái Anh khóc thút thít nói, nàng cũng ủy khuất như vậy rồi, phu nhân trở về còn đối với người ta lạnh nhạt như thế.

"Không phải trở về rồi sao, lần này đi Nam Hải lại đến Nhai Châu, còn ra biển một phen, đi Trảo Oa Tam Phật Tề, nên trì hoãn một chút thời gian." Lạp Lệ Sa kinh miêu đạm thuật bỏ qua nguy hiểm trong đó, bọn họ đi Trảo Oa Tam Phật Tề thiếu chút nữa không trở về được, tuy rằng không gặp được Long Tiên Hương, nhưng lại để nàng góp nhặt không ít hương liệu khác, cũng không uổng chuyến này.

"Trảo Oa cùng Tam Phật Tề là ở đâu?" Phác Thái Anh bị phu nhân dời đi lực chú ý, hiếu kỳ hỏi.

"Ở Nam Hải đi tiếp một đoạn, nơi đó bốn mùa đều giống như mùa hạ." Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh không khổ sở nữa, liền buông nàng ra, bởi vì bụng của Phác Thái Anh rất lớn, ôm nàng, bụng dán vào người nàng, khiến Lạp Lệ Sa có chút không được tự nhiên, chỉ sợ bản thân áp đến bụng Phác Thái Anh.

"Ta cũng muốn đi, lần sau ngươi ra ngoài nhất định phải dẫn ta theo." Phác Thái Anh nắm tay Lạp Lệ Sa, khẩn cầu, chỉ cảm thấy tay phu nhân rất lạnh không giống như tay nàng một năm bốn mùa đều là nóng.

Lạp Lệ Sa cảm giác tay mình được Phác Thái Anh nắm lấy, rất ấm áp, khiến nàng luyến tiếc rút về, tùy ý Phác Thái Anh nắm lấy, nha đầu này vừa nhìn liền biết ở bên ngoài ngây người hồi lâu, nhưng tay vẫn ấm áp như trước, thể chất quả nhiên tốt đến làm người ta đố kỵ!

"Nói sau đi." Lạp Lệ Sa có lệ nói.

Phác Thái Anh làm sao nghe không ra có lệ trong giọng nói của phu nhân, lập tức nhíu mày.

"Ta mặc kệ, ngươi phải dẫn ta theo, nếu không lần sau ta không cho ngươi xuất môn nữa!" Phác Thái Anh bốc đồng nói, nàng hoàn toàn quên phu nhân muốn xuất môn nàng có khả năng cản được sao?

"Chúng ta quay về phòng rồi nói sau." Lạp Lệ Sa cũng không có thể chất tốt như Phác Thái Anh, nàng rất sợ lạnh.

An Nhi yên lặng đứng đợi bên cạnh hồi lâu, tuy rằng nàng không sợ lạnh nhưng quận chúa sợ lạnh, nàng cảm thấy quận chúa cùng Mị phu nhân thực sự rất dài dòng, hơn nữa Mị phu nhân nói chuyện với quận chúa rất giống tiểu tức phụ làm nũng cùng tùy hứng đối với phu quân, mà quận chúa sợ lạnh như vậy lại vì dỗ dành Mị phu nhân, dĩ nhiên bất chấp lạnh giá, ôm Mị phu nhân cùng nàng nói chuyện lâu như vậy. Quận chúa đối với Mị phu nhân quả nhiên bất đồng.

Trở về gian nhà, Trương má má liền cho người chuẩn bị rất nhiều chậu than, trong phòng nhất thời ấm áp không ít, sau khi Phác Thái Anh cởi ngoại bào, bụng lớn càng thêm rõ ràng.

"Bụng ngươi lớn hơn rất nhiều." Lạp Lệ Sa nhìn bụng Phác Thái Anh, cảm thấy rất nguy hiểm, chỉ sợ Phác Thái Anh đụng phải đâu đó, Lạp Lệ Sa đối với Phác Thái Anh cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

"Ta bây giờ nhất định rất khó coi." Phác Thái Anh nhìn thấy phu nhân đánh giá bụng mình, đột nhiên cảm thấy rất không tự tại, muốn đem bụng giấu đi, nhưng bụng đã lớn như vậy rồi còn có thể giấu đi đâu.

Lạp Lệ Sa gật đầu, quả thật khó coi, ai mang theo cái bụng to mà có thể xinh đẹp mới kỳ quái, từ trước đến nay nàng đều là ăn ngay nói thật, lời gạt người và vân vân nàng là làm không được.

Phác Thái Anh nhìn thấy phu nhân gật đầu, trong lòng trầm xuống, quả nhiên phu nhân cũng cảm thấy xấu xí, làm sao bây giờ, trong lòng nàng rất không thoải mái, quả thực so với không được ăn thịt còn khó chịu hơn.

"Mấy tháng?" Lạp Lệ Sa đã quên thời gian, tính toán qua có lẽ là tám tháng, nhưng nhìn bụng này cảm giác lại có một chút không xác định rồi, bởi vì bụng Phác Thái Anh thoạt nhìn rất lớn.

"Triệu đại phu nói hơn tám tháng rồi." Phác Thái Anh hận không thể lập tức sinh hạ hài tử này, nhưng vừa nghĩ đến sinh hài tử, lại cảm thấy sợ.

"Nhanh thật." Lạp Lệ Sa gật đầu, hạ sinh thì tốt rồi, nàng nhìn Phác Thái Anh mang cái bụng lớn như vậy, thực sự có chút không yên tâm, khó có thể coi nhẹ, bụng này vẫn luôn cho Lạp Lệ Sa cảm giác kinh sợ, vẫn luôn cảm thấy phải đặc biệt cẩn thận đối đãi mới tốt.

"Còn hơn một tháng nữa!" Phác Thái Anh u buồn nói, sau này không bao giờ sinh nữa.

"Để ta sờ một chút." Lạp Lệ Sa đưa tay cẩn cẩn dực dực xoa bụng Phác Thái Anh, cảm giác rất thần kỳ, mới qua hơn một tháng nữa, tiểu sinh mệnh bên trong đã có thể xuất hiện trên đời.

"Chỗ này nhô lên, hẳn là đầu rồi..." Lạp Lệ Sa sờ bụng, nghiêm túc nói.

"Nga." Phác Thái Anh nhìn thấy phu nhân để ý bụng mình như vậy, trong lòng lại bắt đầu chua rồi, phu nhân quả nhiên lưu ý thai nhi trong bụng nhiều hơn lưu ý nàng.

"Nếu như nam hài gọi là Phó Dương, nam tử phải có mạnh mẽ của nam tử, có thể đỉnh thiên lập địa, đừng giống như phụ thân hắn chỉ biết lăn qua lăn lại trong đám nữ nhân, cũng sắp biến thành loại nhu nhược rồi, nếu như là nữ nhi thì gọi là Phó Tiểu Sa, giống ta nhất định rất tốt." Lạp Lệ Sa nói.

"Ân, ta cũng cảm thấy nữ nhi giống phu nhân rất tốt." Điểm ấy Phác Thái Anh rất tán thành, tuy rằng nàng không cảm thấy bản thân rất kém cỏi, nhưng nàng cũng thích sinh một nữ nhi giống như phu nhân, cho dù không giống phu nhân, tính tình giống như muội muội cũng tốt.

"Cứ quyết định như vậy đi, ngươi cứ theo đó mà sinh." Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh nên sinh như vậy, sinh một nữ nhi giống như nàng mới tốt.

"A?" Phu nhân đang nói đùa đi, phu nhân sẽ không cho rằng muốn sinh cái gì thì có thể sinh ra cái đó đi!

"Bất quá ngẫm lại, sinh một hài tử ngu ngốc giống ngươi cũng rất tốt." Lạp Lệ Sa nghĩ lại, sinh một tiểu tiểu Phác Thái Anh cũng không tệ, ngốc nghếch, tròn trịa, ngẫm lại cũng không xấu.

"Vậy có thể lấy nhủ danh đi, nhũ danh để ta lấy, gọi là Kháp Kháp, giống như phu nhân nói là tốt rồi, hơn nữa nam hài nữ hài đều có thể dùng." Phác Thái Anh cảm giác tri thức của mình không bằng phu nhân nhưng lấy một nhũ danh hẳn là có thể, giống như mẫu thân đã nói.

"Không nên, khó nghe." Lạp Lệ Sa kiên quyết cự tuyệt.

"Mẫu thân nói, nhũ danh có thể đặt tầm thường một chút, sau này hài tử sẽ dễ nuôi, ta cũng không lấy tên cẩu đản, nha nha các loại mà." Phác Thái Anh đem lời của mẫu thân nói lại.

"Như vậy sao?" Lạp Lệ Sa nghĩ đến Phác gia mỗi người đều cường tráng, liền có một chút dao động, biện pháp nuôi hài tử của Phác đại nương nàng vẫn là tin được.

Phác Thái Anh gật đầu, thật ra tên đó cũng là do nàng nhất thời nghĩ ra, bất quá mẫu thân nói tùy ý mới tốt.

"Vậy tạm thời cứ gọi nhũ danh này đi, nhưng chỉ có thể gọi đến bảy tuổi." Lạp Lệ Sa cảm thấy nhũ danh lên không được đại sảnh này gọi lúc nhỏ là được rồi, sau khi lớn lên vẫn nên trang trọng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro