Chương 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nghĩa trang Lisa đến sớm nhất, trên bia mộ có dòng chữ mang tên Chu Youngi. Cô thắp nhang sau đó liền tùy tiện ngồi xuống cạnh bia mộ tựa vào.

Năm đó nếu không phải vì cô ham chơi, ăn chơi đua đòi, thì cũng không vì cứu cô mà Chu Youngi bị người khác bắt đi, lúc đó dù chỉ mới 30 phút bọn họ quay lại thì cô ấy đã bị người khác mang đi, trên đường và cả đoạn lúc đó đều là máu người khác nhìn vào cũng cảm thấy kinh hãi.

Sau một thời gian dài đằng đẳng cảnh sát điều tra, toàn bộ lại đi vào ngỏ cục, kết luận cuối cùng vẫn là Chu Youngi mất rồi, sống không thấy người, chết cũng chẳng thấy xác, lúc đó Lisa dường như chẳng có đêm nào yên giấc, cơn ác mộng đeo bám cô dài đằng đẳng, cho đến khi cô gặp được Chaeyoung.

“ Youngi! Có phải chị vô dụng lắm không? ” Lisa nhìn vào nơi xa xăm phía trước lên tiếng.

“ Gần đây chị gặp được một cô gái, rất giống em, cô ấy còn là hôn thê của chị do hai nhà quen biết, chị luôn xem cô ấy là em. Bọn chị sắp đính hôn rồi, có phải em sẽ hận chị không? Hận chị vì lấy người khác mà không phải em ” Lisa mỉm cười một cách thê lương.

Cô cầm điếu thuốc rít một hơi, phả khói ra xong liền đứng dậy, mỉm cười nhìn bia mộ chỉ nhàn nhạt lên tiếng nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng “ Bây giờ chị phải về công ty, sau này sẽ đến thăm em, Chu Youngi ở bên đấy nhớ phải sống tốt nhé ”.

Lisa rít hết điếu thuốc, sau đó cô quay lưng rời đi.

Từ sáng đến giờ vậy mà Chaeyoung cũng không gọi cho cô, người phụ nữ này thật sự muốn vứt bỏ cô hay gì vậy?

Chaeyoung phụ mẹ nấu cơm, lần này nàng sẽ cho ba mẹ thấy nàng đã nấu ăn được rồi.

“ Khoan! Chaeyoung tay của con sau lại dán băng cá nhân hết thế này? ” Mẹ Park vừa thấy nàng vươn tay cầm lấy túi thịt liền nhìn thấy lạ lạ, cầm tay lên mới biết tay con bé toàn vết thương.

Chaeyoung mỉm cười rút tay lại giải thích “ Hôm qua con tập nấu ăn không cẩn thận, chỉ là vết thương nhỏ mẹ yên tâm ”.

“ Thôi để mẹ làm, con lên nói chuyện với ba con đi, tay chân thế này còn làm cái gì nữa chứ, khi nào lành rồi sang mẹ chỉ cho con nấu ” Bà không nở để nàng làm, tay bị thương như vậy còn muốn học nấu ăn.

Chaeyoung bĩu môi định mở miệng năn nỉ thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nàng cũng chỉ ngậm ngùi cầm điện thoại rời khỏi bếp, dòng số trên điện thoại là một dãy số lạ, nàng ra ngoài nhấn nút nghe.

“ Alo ”.

“ Chaeyoung! Là anh Phong Vũ em có rảnh không anh có chuyện muốn bàn với em ” Nam Phong Vũ đầu dây bên kia chậm rãi lên tiếng, giọng nhẹ nhàng vô cùng nha.

“ Chuyện gì? ” Chaeyoung thắc mắc, giữa nàng và anh ta thì có chuyện gì chứ.

Nam Phong Vũ nghe giọng xa cách như vậy chỉ muốn câm nín, nhưng việc này cũng rất có lợi cho nàng “ Anh đợi em ở quán nước gần nhà, em sang đây đi ”.

Nói xong liền cúp máy làm Chaeyoung ngơ ngác một phen.

Nàng nhìn điện thoại thầm mắng, cái tên này bị điên hay sao vậy trời? Đột nhiên lại hẹn nàng ra, sao không nói luôn trong điện thoại chứ, làm tốn công nàng như vậy.

“ Ba mẹ con ra ngoài một tí sẽ về nhớ chờ cơm con đấy nhé ” Chaeyoung bên ngoài nói vọng vào.

Ba Park nghĩ thầm hay là do nấu ăn không được nên trốn chứ gì.

Chaeyoung có vô vàng câu hỏi, nàng lái xe đi đến quán nước mà Nam Phong Vũ đã nói, dù sao cũng gần, ở nhà cũng không làm gì, ngồi nói chuyện với ba chắc chắn ông ấy chỉ cho nàng ăn cục quê sệ thôi.

Chaeyoung trên người chỉ mặc một chiếc áo thun trắng có vài hoạ tiết kết hợp với quần jeans ống suông đi vào bên trong quán, với gương mặt đáng yêu của nàng thì nàng mặc cái gì cũng cảm thấy hợp.

“ Chaeyoung! “

Nam Phong Vũ vừa thấy nàng đã vẫy tay gọi, bàn nàng ngồi cạnh cửa số có góc khuất ít người nên cũng tiện.

“ Anh có chuyện gì mà không nói qua điện thoại được vậy? ” nàng vừa vào đã vào thẳng chủ đề của Nam Phong Vũ không một chút lòng vòng.

“ Em gọi nước trước đã ” Nam Phong Vũ chỉ muốn bật cười, xem ra cô gái này vẫn còn để tâm chuyện anh nói hôm qua lắm.

“ Cho tôi ly nước ép cam là được rồi ” Chaeyoung không cầu kỳ, nàng uống những thứ vô cùng đơn giản, vừa ngon lại còn không cần phải phiền nhân viên làm nhiều bước cực cho họ.

Nam Phong Vũ nhìn người phục vụ rời đi, anh mới bắt đầu lên tiếng nói về vấn đề chính “ Thật ra công ty anh có tổ chức cuộc khám bệnh từ thiện ở vùng khó khăn ở nơi khác, nên muốn hỏi em có muốn tham gia không? ”.

“ Bây giờ à? ” Chaeyoung cũng rất thích đi đến những nơi vùng sâu vùng xa khám bệnh, nên hỏi nàng có muốn đi không tất nhiên là muốn, nhưng tuần sau là lễ đính hôn rồi.

“ Không! Tháng sau, em có thể suy nghĩ ” Nam Phong Vũ không ép nàng, chỉ là hỏi ý nàng muốn đi hay không dù sau thì cũng còn thời gian mà thay đổi ý định.

Chaeyoung gật đầu nếu là tháng sau thì nàng có thể tham gia không “ Được! Em sẽ suy nghĩ có gì sẽ gọi cho anh sau, em về đây ba mẹ còn đợi cơm ”.

Đột nhiên nàng không còn có ác cảm với Nam Phong Vũ, nàng cảm thấy ánh mắt của anh nhìn nàng rất dịu dàng và nghiêm túc, khiến Chaeyoung có chút khó hiểu.

VOTE 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro