Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Trăn Trăn im lặng thật lâu, lâu đến Trì Thâm nhịn không được mở miệng: "Trăn Trăn? "

Kiều Trăn Trăn lập tức trở nên tỉnh táo: "Vừa rồi cậu không về nhà, là do cậu đi mua điện thoại di động à? "

"Ừm." Trì Thâm thừa nhận, không hỏi cô vì sao biết mình không về nhà.

Kiều Trăn Trăn nuốt nước miếng: "Sao cậu không đợi rồi đi cùng nhau, mình còn có thể giúp cậu chọn một cái. "

Nghe giọng nói của cô, Trì Thâm nhếch môi: "Cậu nói hôm nay muốn mua, nghe lời. "

"Vậy cũng không cần nghe lời như vậy." Kiều Trăn Trăn nhỏ giọng nói thầm một câu, nhưng trái tim cô lại nóng như bị lửa đốt.

Hai người lại tiếp tục im lặng, im lặng lắng nghe tiếng hít thở của nhau, cảm xúc nào đó dần dần lan tràn trong không khí, mặc dù đối phương không ở trước mắt, nhưng tim Kiều Trăn Trăn vẫn đập nhanh.

"Muốn nhìn thấy cậu." Cô thì thầm.

Trì Thâm dừng một chút.

"Được."

"Vậy cúp trước đi, sau đó cậu có thể đăng ký mạng xã hội, chúng ta thêm bạn bè, cậu có thể tìm số điện thoại di động của mình rồi kết bạn là được." Kiều Trăn Trăn lập tức vui vẻ, nói xong liền cúp máy, một đường chạy về phòng, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt, cuối cùng trực tiếp nhảy lên giường rồi nằm xuống, chờ Trì Thâm thêm bạn với mình.

Nhưng mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, điện thoại di động không có động tĩnh gì.

Kiều Trăn Trăn muốn thúc giục cậu, nhưng nghĩ lại, lần đầu tiên cậu tiếp xúc với điện thoại thông minh, có thể có rất nhiều thứ không thuần thục lắm, bản thân vẫn cần cho cậu thêm một chút thời gian thì tốt hơn. Vì vậy, tiếp tục chờ đợi.

Lại mười phút trôi qua, mí mắt cô trong lúc chờ đợi càng ngày càng nặng, cuối cùng vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ, nằm sấp trên giường dần dần ngủ thiếp đi.

Cuối cùng vẫn bị tiếng kêu của điện thoại đánh thức, cô miễn cưỡng đưa tay mò, sờ được điện thoại di động sau đó trực tiếp đặt áp vào tai, yếu ớt mở miệng: "Ai vậy? "

Trì Thâm nghe ra giọng nói ngái ngủ của cô lập tức im lặng: "Cậu đã ngủ rồi sao? "

"Ừ..." Kiều Trăn Trăn nghe được là Trì Thâm, nhỏ giọng trả lời một tiếng. Cô bây giờ quá buồn ngủ, video hay cái gì đó bữa sau rồi làm đi.

Trì Thâm im lặng một lúc lâu: "Vậy, chúc ngủ ngon."

Nói xong, liền cúp điện thoại.

Kiều Trăn Trăn buông tay, điện thoại di động lập tức rơi xuống dưới, đập vào đệm chăn mềm mại, mà cô cũng xoay người, ôm chăn tiếp tục ngủ.

Không đúng... Cô mở to mắt, dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy điện thoại rồi quay số.

Điện thoại di động chỉ vang lên một tiếng liền được kết nối, loa lại truyền đến giọng nói của Trì Thâm: "Trăn Trăn. "

"Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?" Cô hỏi ngay lập tức.

Trì Thâm im lặng một giây: "Trước cửa tiểu khu nhà cậu. "

Kiều Trăn Trăn: "..."

Một chút buồn ngủ cuối cùng còn sót lại cuối cùng cũng bay đi, cô không quan tâm đến việc thay quần áo, khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài áo ngủ rồi lập tức lao ra ngoài.

Đã là cuối tháng mười, đêm ở thành phố A đã bắt đầu khô lạnh, cũng có chút dấu hiệu của đầu đông. Kiều Trăn Trăn mặc đồ ngủ cộng thêm áo khoác, trong giây phút tiếp xúc với không khí lạnh lẽo cũng không nhịn được rùng mình một cái.

Cô mang một đôi dép thỏ lông xù, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa tiểu khu, bảo vệ đang trực vừa nhìn thấy cô, lập tức mở cổng điện.

Kiều Trăn Trăn vội vàng xông ra ngoài, nhìn thấy Trì Thâm chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, lập tức đau lòng không chịu nổi: "Có lạnh không? "

"Không lạnh." Trì Thâm trả lời.

Kiều Trăn Trăn nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay lập tức cảm thấy lạnh lẽo, cô lập tức trừng mắt hìn: "Đã lạnh như vậy, còn nói không lạnh sao? "

"Nhiệt độ cơ thể thấp." Trì Thâm nghiêm túc trả lời.

Kiều Trăn Trăn dở khóc dở cười, kéo cậu vào một góc, tránh được tầm mắt của bảo vệ: "Sao đột nhiên lại chạy tới? "

"Cậu muốn gặp mình." Trì Thâm nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Kiều Trăn Trăn cảm giác tối nay ánh mắt của cậu sáng lấp lánh, giống như hai ngôi sao nhỏ.

Nghe được câu trả lời của cậu, Kiều Trăn Trăn vừa buồn cười lại vừa bất lực: "Nói là gọi video á! Không phải là thực sự bảo cậu đến nhà tìm mình. "

Trì Thâm dừng một chút, hai má dần dần hồng lên.

【Giá tr hảo cảm +10, hiện tại 440 điểm】

Kiều Trăn Trăn dừng một chút, mở nụ cười không có ý tốt: "Cậu thích loại này à? "

Trì Thâm chăm chú nhìn cô, vẻ mặt có cảm giác chính trực khó hiểu: "Cái gì? "

"Cục cưng, cục cưng, bảo bảo, cục cưng thối ..." Kiều Trăn Trăn biến hóa các loại cách gọi, trơ mắt nhìn màu đỏ mỏng trên mặt tăng dần dần lan tràn đến cổ, nhưng khi nghe được câu cuối cùng của cô, vẻ mặt lại trở nên khẩn trương.

"Thối sao?" cậu hỏi, không tự tin lùi lại một bước.

Hắn vẫn biết, hắn bị mọi người xa lánh, bị coi là quái vật, bị mọi người đề phòng, không chỉ bởi vì tính cách của hắn quái gở, còn bởi vì cái mùi tanh hôi thối ấy đã đeo bám hắn suốt chục năm say. Sau khi thoát khỏi ngôi nhà đó, mỗi ngày hắn đều tắm rửa rất kĩ càng, chỉ vì sợ mùi đó, lại vô tình bám vào người mình.

Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên, lúc này mới hiểu được cái gì, vội vàng xua tay giải thích: "Không thối không thối, Thâm Thâm đặc biệt thơm, cục cưng thối không phải nói là người cậu thối, đây là, đây là một loại biệt danh, biệt danh thôi cậu đừng hiểu lầm. "

Trì Thâm dừng một chút, tấm lưng căng thẳng lúc này mới chậm rãi thả lỏng.

"Bây giờ cậu đã rất tốt, đừng lúc nào cũng luôn căng thẳng, biết không?" Kiều Trăn Trăn an ủi xoa xoa cánh tay cậu.

Trì Thâm mím môi nghiêm túc gật đầu. Áo len của cậu hôm nay có màu be, mềm mại lại thoải mái, làm dịu đường nét trên khuôn mặt của cậu hơn rất nhiều, cộng thêm quần jeans sáng màu cùng với giày thể thao, dưới ánh đèn đường màu ấm áp rất có hương vị mùa thu.

Kiều Trăn Trăn nhớ rõ, bộ quần áo này là do mình giúp cậu chọn, mỗi lần bảo cậu tự mình chọn quần áo, nếu không phải chọn màu đen thì là xám, đơn điệu không chịu nổi, còn làm nổi bật sự thâm trầm của cậu, vẫn là hệ màu ấm như mới tốt, nhìn có vẻ... Làm cho người ta muốn hôn.

Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, trực tiếp kiễng mũi chân tiến lại gần.

Yết hầu Trì Thâm giật giật, đồng tử cũng có chút run rẩy, Kiều Trăn Trăn dần dần tới gần, khuôn mặt cũng dần dần phóng đại, trong mắt cậu lại giống như chuyển động chậm, đôi môi mỏng lại không tự giác mím lại, dường như cũng đang đợi cô tới gần.

Nhưng mà, khi cô còn cách môi cậu ột nắm tay thì dừng lại, vẻ mặt cũng dần dần trở nên vi diệu.

Trì Thâm lẳng lặng nhìn cô, một lúc lâu sau thăm dò: "Trăn Trăn?"

"Cậu lại cao hơn nữa à?" Kiều Trăn Trăn có chút lúng túng hỏi.

Trì Thâm dừng một chút, cúi đầu như cảm nhận được điều gì, mới nhìn thấy chân cô đã kiễng lên cực cao, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao, cô vẫn không thể thành công.

"Cậu cười cái gì?" Kiều Trăn Trăn cảnh giác.

Trì Thâm lập tức buông khóe môi xuống: "Không cười. "

"Mình mới nhìn thấy, cậu mới cười." Kiều Trăn Trăn nheo mắt lại.

Trì Thâm lập tức im lặng, cố gắng giãy dụa: "Thật, không cười. "

Kiều Trăn Trăn xoa tay uy hiếp: "A, vừa rồi tận mắt nhìn thấy cậu nở nụ cười, cậu còn không thừa nhận, có tin hay không..."

Nói được một nửa, cậu đã cúi người xuống, cẩn thận hôn lên môi cô.

【Giá trị hảo cảm +50, hiện tại 490 điểm】

Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên, vô thức đặt lên eo cậu, khi cậu thăm dò cắn cô một cái, trong đầu cô mơ mơ màng màng, chỉ nghĩ cậu ăn mặc thật sự quá ít, cách một cái áo len cũng có thể cảm giác được cảm giác lạnh lẽo trên người.

Nụ hôn lần này không giống với nụ hôn hời hợt trước kia, môi răng dây dưa có thể cảm giác rõ ràng được sự tồn tại của đối phương, cả hai người đều rất vụng về, tựa như không hiểu rõ làm thế nào có thể lấy lòng đối phương, chỉ có hết sức dịu dàng, dịu dàng hơn nữa.

Lúc Kiều Trăn Trăn hôn môi, theo bản năng nhắm mắt lại, cho nên cô cũng không nhìn thấy, Trì Thâm vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi màu đen tất cả đều là mặt cô, mỗi một biểu cảm rất nhỏ của cô, mỗi một lần mê đắm rồi tỉnh táo, đều rõ ràng rơi vào mắt cậu.

Tất cả cảm xúc của cô lúc này đều thuộc về cậu. Nhận thức này, làm cho hắn biết ơn đến nỗi trái tim đều bắt đầu đau nhói.

Góc xa bỗng chạy qua một chiếc xe, đèn chiếu xa đảo qua hngười bọn họ, Kiều Trăn Trăn hoảng sợ, theo bản năng buông cậu ra. Trì Thâm cũng tự giác lui về phía sau một bước, hai người một người nhìn tường, một người nhìn đất, tim đập còn lớn hơn tiếng gió.

Một lúc lâu sau, Kiều Trăn Trăn đỏ mặt ngẩng đầu, lại không kịp đề phòng đối diện với cậu, cô nuốt nước miếng, lúng túng đưa tay về phía cậu.

Trì Thâm lập tức cầm lấy, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền tới, Kiều Trăn Trăn nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cậu mặc quá ít. "

Trì Thâm còn đang chăm chú nhìn cô.

Không nói thêm gì nữa, mặt cô thật sự sẽ nổ tung... Kiều Trăn Trăn hắng giọng, tò mò nhìn về phía cậu: "Điện thoại di động mới mua của cậu đâu, cho mình xem một chút. "

Trì Thâm dừng một chút, nghe lời lấy từ trong túi ra.

Kiều Trăn Trăn định nhận lấy, thấy rõ hình dạng như thế nào thì lập tức nổi giận: "...Bảo sao cậu tự nhiên lại chạy tới, đồ này của cậu không thể gọi video được! "

Trong tay Trì Thâm, rõ ràng là một cái máy cũ có thể mua với giá hai trăm đồng , bàn phím rất lớn, chữ trên màn hình cũng rất lớn, khi ấn xuống, thậm chí sẽ phát ra giọng nói, ngay cả người mù chữ cũng có thể dùng được.

"Đại ca ơi, cậu cầm cái này đi học, không sợ điện thoại di động vang lên sẽ dọa chết người khác sao?" Cô ấy dở khóc dở cười.

Trì Thâm bình tĩnh nhìn cô: "Có thể tắt tiếng. "

"Không phải là chuyện có thể tắt tiếng hay không... Quên đi, cậu mua cái này bao nhiêu tiền, người bán vẫn còn đó không ? Ngày mai lại đến chỗ đó đi, đổi một cái khác, thứ này nếu cậu muốn mang đến trường , cho dù là để im lặng cũng sẽ bị cười nhạo cho xem. "Kiều Trăn Trăn bất đắc dĩ.

Trì Thâm nhìn phản ứng của cô, ý thức được mình mua cái này không được ổn lắm, vì thế im lặng gật đầu.

Kiều Trăn Trăn lại thở dài một tiếng, bỗng nhiên trở nên tò mò vì sao cậu lại mua cái này.

"Nhân viên cửa hàng giới thiệu." Trì Thâm trả lời.

Kiều Trăn nhướng mày: "Nhân viên cửa hàng, giới thiệu máy cũ cho cậu? Người đó không muốn lấy hoa hồng sao? "

Trì Thâm không biết nhân viên cửa hàng có muốn lấy hoa hồng hay không, cho nên nghiêm túc im lặng.

"Cậu nói cho mình nghe, sau khi cậu đi vào cửa hàng, lúc ấy cậu đã nói gì với nhân viên bán hàng thế ." Kiều Trăn Trăn khoanh tay. Cô thật sự rất tò mò, khi Trì Thâm một mình đi mua sắm, sẽ giao tiếp với người khác như thế nào, sẽ là phương thức giao tiếp như thế nào mà lại làm cho cậu cuối cùng lại mua một cái máy cũ.

Trì Thâm dừng lại một chút, trả lời: "Muốn một cái điện thoại di động."

"Còn gì nữa?" Kiều Trăn Trăn hỏi.

"Muốn một điện thoại di động có thể nghe điện thoại." Trì Thâm nói xong, lại cẩn thận suy nghĩ một chút, "Hắn còn hỏi có yêu cầu gì khác không, nói không cần. "

Kiều Trăn Trăn: "..." Đã hiểu, nếu chỉ có chút yêu cầu này, vậy nhân viên cửa hàng sẽ giới thiệu cho cậu một cái máy cũ cũng không có gì bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#trongsinh