Song Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

"Vì cái gì sự tình sẽ biến thành như vậy?" Triển Niệm Linh vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Nhị ca! Tam ca! Các ngươi mau mau về nhà a!" Triển Niệm Hoa ngửa mặt lên trời than thở.
"Làm cái gì thế, đều đã lớn rồi, bình tĩnh một chút đi!" Triển Quang Phong một bộ không có việc gì, phất phất tay, "Chẳng qua bảo các ngươi chăm nom hai người thôi, còn có thể đưa người đi đâu chứ?"
"Vì cái gì ngươi lần nào cũng phải tha phiền phức về nhà a!" Triển Niệm Linh ôm đầu kêu to, "Cha a, mấy tháng nay không phải ngươi đang du ngoạn giang hồ sao? Vậy ngươi hẳn phải biết gần nhất võ lâm xôn xao về cái gì chứ?"
Triển Quang Phong lẽ thẳng khí hùng (lẽ phải thuộc về mình), đương nhiên nói: "Còn không phải là chuyện hai nhi tử của ta kết hôn lan truyền khắp nơi sao?"
Triển Niệm Hoa trợn trắng mắt, cùng ca ca đồng thanh kêu to: "Là chuyện Nhược Thủy Cung diệt vong!"
Tả Tễ Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Đừng cãi nhau nữa! Khách nhân còn quỳ ở ngay đây các ngươi không thấy ngại sao? Trước để họ đứng lên đi!"
Đường nhìn trong nháy mắt tập trung về phía nam tử đang ôm một tiểu oa nhi, hắn quỳ trên mặt đất, khẩn thiết nói: "Tại hạ nguyện ý chết theo cung chủ, nhưng ta van ngươi cứu lấy thiếu cung chủ!"
"Các ngươi nhìn đi!" Triển Quang Phong lập tức liếc mắt trách cứ hai nhi tử, "Các ngươi muốn giết chết hắn sao!"
Song sinh cùng kêu: "Ngươi mới muốn giết chúng ta thì có!"
Sự tình là như vầy, trong chốn giang hồ vốn hay có các loại môn phái đấu đá nhau, cũng do hòa bình thịnh thế, đại hiệp không có việc để làm, phát triển một cái ma cung tà giáo phá vỡ võ lâm liền biến thành đại sự của hai phái chính tà, như là Nhược Thủy Cung tác phong nham hiểm, Ngũ Độc Giáo giỏi dụng độc, Thiên Tuyệt Môn thần bí, Thần Long Giáo chuyên môn cướp của, buôn lậu cùng một chút môn phái đều bị gom vào tà ma ngoại đạo, đại hiệp tự nhiên cũng đều nhanh nhanh chạy đi diệt trừ lấy danh tiếng, nhưng bởi vì đại hiệp thực sự nhiều lắm, hại cho ...những tà giáo này mãi cũng không phát triển được.
Dưới bối cảnh đáng buồn cười như vậy, Nhược Thủy Cung với Thần Long Giáo cùng nhau tỉnh ngộ, đoàn kết lực lượng lại, muốn lấy thịt đè người, vấn đề là lấy thịt đè người này vốn là tác phong của danh môn chính phái, bọn họ là tà ma ngoại đạo, lại giống như danh môn chính phái đi thông cáo võ lâm lập liên minh quả thực khó coi, cho nên phương thức giải quyết chỉ có một - đó là trước tiên thôn tính lẫn nhau!
Thế là, Nhược Thủy Cung cùng Thần Long Giáo đối địch, đánh cho phong vân biến sắc, sinh linh đồ thán, vừa vặn võ lâm minh chủ có việc ở gần Nhược Thủy Cung, thấy Nhược Thủy Cung nguyên khí đại thương, dẫn theo một số cao thủ, thuận lợi diệt gọn Nhược Thủy Cung. (đại hiệp ko hổ đại hiệp, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của)
Tuy rằng chuyện này so ra kém việc chấn động giang hồ của Triển Mộ Liễu với Triển Hoài Quân, nhưng cũng coi như là chuyện lớn, không, cũng coi như là số một số hai đi, này cũng không có cách nào, dù sao trong chốn giang hồ ngày ngày đều có người chết, thường thường có giáo phái diệt vong, nhưng không phải lúc nào cũng có hai huynh đệ kết hôn lại còn rêu rao như thế...
Nói chung, Nhược Thủy Cung tuy rằng có điểm yếu hơn, nhưng được cái có thuộc hạ trung thành, ví dụ như Hữu hộ pháp Trác Tấn Minh, vị thuộc hạ trung thành và dũng cảm này nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mở một đường máu, đưa con trai độc nhất của Cung chủ Lạc Thanh Đức là Lạc Hữu Ân trốn thoát khỏi vòng vây.
Như vậy, vấn đề hiện tại, chính là đệ tử của Nhược Thủy Cung trên giang hồ đã như chuột chạy qua đường, có thể trốn được tới lúc nào?
Sự tình không ngờ lại trùng hợp như thế, Triển Quang Phong cũng bởi vì có công chuyện mà vừa vặn tới gần đó (a thiệt giỏi lượm họa, nhầm, lượm con dâu về nhà). Triển Quang Phong với Trác Tấn Minh trước đây có gặp nhau một lần, vì con đường võ học của hai người tương đối giống nhau mà trò chuyện thật vui, lúc đó Tả Tễ Nguyệt cũng ở đấy, hơn nữa lại quan sát rất kỹ Trác Tấn Minh, đối với cá tính chính trực quả cảm của hắn rất có ấn tượng.
Khi Trác Tấn Minh mở đường máu chạy ra Nhược Thủy Cung thì bị thương, chỉ có thể chạy chữa qua loa, chẳng ngờ lại gặp được Triển Quang Phong, thế là mèo mù vớ chuột chết, mới được cứu trợ, không thể không nói mạng của bọn họ vẫn chưa tận.
Như vậy, hiện tại lại có thêm một vấn đề nữa, lão nhị, lão tam Triển gia nghe nói đã đi Miêu Cương du ngoạn, cho nên Triển Quang Phong phải xử lý công vụ phần giang hồ, Tả Tễ Nguyệt đương nhiên theo hắn, Triển gia gia, Triển nãi nãi thì tuổi đã cao nên không cần lo chuyện trong nhà rồi, Triển Tư Hoàn tất phải xử lý thương trường sự vụ, người nào tới chiếu cố bọn họ đây?
Nhìn khắp cả Triển gia chỉ còn lại có --- lão tứ và lão ngũ.
Triển Niệm Linh nắm vai đệ đệ, hạ giọng hỏi: "Ngươi xem cha lại phát điên cái gì? Lần trước dẫn người trở về biến thành đại tẩu của chúng ta, lại trợ giúp nhị ca, tam ca, lẽ nào hắn cũng muốn biến chúng ta thành đoạn tụ? Người nào giúp Triển gia nối dõi tông đường?"
Triển Niệm Hoa do dự nói: "Tứ ca, có lẽ ngươi suy nghĩ hơi nhiều, ngày hôm nay cho dù ôm tiểu hài tử tới là một thiên tiên mỹ nhân, chúng ta cũng không nhất định phải cưới a, lão cha chỉ là thích gây phiền phức...Với lại, ngươi thực nguyện ý thú cái loại này?"
Hai huynh đệ quay đầu nhìn, nam nhân quỳ trên mặt đất tuổi chừng hai mươi bảy, vì là gấp gáp trở về, trên đường cũng bị tập kích vài lần, trên người hắn đầy huyết ô, bộ dáng phong trần mệt mỏi, nhưng lưng lại rất thẳng, trên tay giống như là đang phủng ngọc tỷ hơn là ôm tiểu hài tử, diện mạo mười phần cương nghị, nhưng cũng không hẳn là đẹp, đương nhiên cũng miễn bàn tuấn mỹ hay không, nếu không phải trên mặt hắn biểu tình quyết liệt cùng kiên nghị trong ánh mắt, thật sự là một võ phu tầm thường, tùy tiện tới các đại môn phái quơ một cái cũng được cả đống.
Triển Niệm Linh than thở: "Tiểu ngũ a, người như thế, chúng ta muốn thú, hắn cũng không chịu gả đâu!"
Hai người kết thúc khe khẽ nói nhỏ, cùng nhau hơi nhìn về phía Triển Quang Phong, "Cha a, vì sao ngươi lúc nào cũng mang phiền phức về nhà thế?"
"Câm miệng! Hai người này không thể chết!" Triển Quang Phong lần thứ hai xuất ra uy nghiêm của phụ thân, "Ta bảo các ngươi chiếu cố các ngươi liền chiếu cố! Trác Tấn Minh nói thế nào cũng là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn, Triển Quang Phong ta nhất định giúp bạn không tiếc cả mạng sống! Đừng nói là một tiểu hài tử, một trăm tiểu hài tử ta cũng cứu!"
Trác Tấn Minh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích.
"Người tốt ngươi làm, người xấu chúng ta đương...Là chúng ta chiếu cố cũng không phải ngươi chiếu cố..." Triển Niệm Linh lẩm bẩm.
Triển Niệm Hoa rõ ràng là bất chấp giá nào, hanh cười nói: "Cha, có vết xe đổ của đại ca ngươi cũng không sợ? Lần trước ngươi dẫn người về bắt đại ca chiếu cố, cuối cùng phát sinh chuyện gì?"
Triển Niệm Linh tiếp lời: "Ngươi không sợ chúng ta cũng đưa người chiếu cố tới trên giường sao?"
Trác Tấn Minh chấn động nhìn về phía bọn họ, lộ ra phẫn nộ cùng không dám tin, mắt đều có điểm tức đỏ.
Kỳ thực Triển Niệm Linh và Triển Niệm Hoa đương nhiên không muốn phẫn mặt đen, thế nhưng không nhúng tay vào việc phân tranh của hai phái là quy củ trên giang hồ, bọn họ không có cừu oán với Thần Long Giáo, cũng không muốn dây vào, hà tất phải che giấu thiếu chủ của Nhược Thủy Cung? Hơn nữa, chuyện võ lâm nên tìm Triển Mộ Liễu với Triển Hoài Quân xử lý, hai người bọn họ là phụ trách thương giới a!
Bọn họ cũng không muốn nhục nhã loại thuộc hạ trung thành như Trác Tấn Minh, nhưng không có cách nào khác, để không liên lụy toàn bộ Triển gia, chỉ có ra hạ sách này thôi, chung quy lại chẳng phải vì suy nghĩ đến sự tồn vong của Triển gia sao? Dù như thế quá mức vô tình, nhưng nếu năm bọn họ cũng nhiệt huyết giống như lão cha, Triển gia sớm đã không còn.
"Các ngươi ---------" Triển Quang Phong trợn trừng mắt.
Trác Tấn Minh cúi đầu, lãnh đạm nói: "Triển huynh, đại ân đại đức của huynh kiếp sau tái báo, trời không tuyệt đường người, tại hạ cùng mấy thuộc hạ cũ còn liên lạc, không dám lại quấy rầy Triển huynh." Nói xong, cúi đầu thật sâu liền đứng dậy ly khai.
Triển Quang Phong chỉ nhi tử mắng to: "Các ngươi xem! Chẳng lẽ muốn bức tử người ta mới cam tâm sao?"
Hai huynh đệ coi như không nghe.
Tả Tễ Nguyệt than thở: "Được rồi, đều bình tĩnh một chút cho ta, hài tử luôn luôn vô tội mà? Các ngươi muốn hại chết hắn sao?"
Viền mắt Trác Tấn Minh đỏ lên, đau thương nhìn hài tử nhu thuận trong lòng, "Tả huynh - không, Triển phu nhân, tại hạ nguyện ý hy sinh tính mạng nhượng hài tử này sống sót, chỉ là..."
"Chỉ là ngươi hy sinh hắn cũng không sống nổi a." Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trác Tấn Minh đương nhiên nghe thấy được, căm giận trừng hướng bọn họ.
Hai huynh đệ cùng nhau thối lui một bước, đồng dạng giả bộ vô tội.
"Được rồi, nhà này là ta đương gia làm chủ, ta đã quyết tâm rồi!" Triển Quang Phong đập bàn.
Vẻ mặt hai huynh đệ như khổ qua, nhìn về phía Tả Tễ Nguyệt.
Không ngờ Tả Tễ Nguyệt nói: "Ta biết các ngươi vì Triển gia lo lắng rất nhiều, nhưng cha các ngươi không có cùng suy tính, giúp đỡ bằng hữu là việc nên làm, cũng không phải muốn các ngươi chiếu cố họ cả đời, chỉ cần xác nhận an toàn rồi, có người đến tiếp ứng, chuyện này sẽ kết thúc, phụ tử các ngươi đều thối lui một bước có được không?"
Đã nói đến nước này, Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa còn gì để nói? Đương nhiên chỉ có thể làm theo.

2.

Sau khi dẫn người tới phòng khách, lại đưa nước tới cho bọn hắn tắm rửa xong, Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa trước hết tới tìm đại ca.
"Cha lại nữa rồi a..." Triển Tư Hoàn nở nụ cười, mở công văn trong tay, "Cũng may không phải đổ lên đầu ta, cha đại khái là nghĩ ta còn phải chiếu cố Tương Mạt đi, mới không dám tới nhờ ta."
Tương Mạt ở một bên chỉnh lý công văn nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không bởi vì...dạng như thế này mà ghen a."
"Ta không có nói đến ghen a." Triển Tư Hoàn cố tình kinh ngạc nhìn phía hắn.
Tương Mạt đỏ mặt, hung hăng trừng hắn liếc mắt, đương nhiên ánh mắt một chút lực đe dọa cũng không có.
Triển Niệm Linh khóc thét nói: "Đại ca! Chúng ta tới tìm ngươi là muốn nghe ý kiến của ngươi, không phải tới nhìn ngươi với đại tẩu liếc mắt đưa tình a!"
Mặt Tương Mạt càng đỏ hơn, nỗ lực làm bộ chăm chỉ xử lý công văn.
"Ta có thể có ý kiến gì? Ngay cả phụ thân cũng đứng về phía cha, biểu thị mạng người này không nên tuyệt, ta có ý kiến thì làm được gì mà?" Triển Tư Hoàn mỉm cười buông tay, "Nói đi còn nói lại, kỳ thực sự tình cũng không khó làm a, các ngươi coi kỹ bọn hắn , đừng để cho hắn chết thì là hoàn hảo rồi không phải sao?"
Hai huynh đệ bừng tỉnh đại ngộ, đồng thanh nói: "Nói vậy cũng đúng!" Triển Niệm Hoa suy tư: "Triển gia phòng vệ cũng có thể nói là an toàn, nếu hắn luôn ở trong phòng sẽ không có chuyện gì rồi." Triển Niệm Linh cười tiếp lời: "Vậy trói hắn lại là nhanh nhất?"
Bỗng nhiên kinh giác việc này thực ra rất đơn giản, hai huynh đệ đều yên tâm, cùng đại ca báo cáo công tác sau, liền an tâm đi qua chỗ Trác Tấn Minh.
Vừa mới đến gần, hai người chợt nghe tiếng trẻ con khóc lớn, đối mắt nhìn nhau, bước lên trước gõ cửa.
Trong phòng vang lên một tiếng "Bính" như là có cái gì đổ xuống, tiếp theo cửa rất nhanh bị giật lại, Trác Tấn Minh gần như ướt sũng, trên người không mặc áo, gương mặt nhếch nhác, tóc mái còn long tong nhỏ xuống vài giọt nước, ôm tiểu hài tử trong tay, run giọng hỏi: "Làm như thế nào!?"
Rất rõ ràng thiết hán tử này không có kinh nghiệm chiếu cố hài tử, trước đó tiểu oa nhi tám phần mười là bôn ba đường dài, ngay cả khí lực để khóc cũng không có, hiện tại hảo hảo mà tắm rửa một cái, lại ăn chút gì, tự nhiên muốn khóc biểu thị bất mãn.
Lúc trước Trác Tấn Minh bị hai huynh đệ bọn họ nói như vậy, đương nhiên dưới đáy lòng không thích hai người, chẳng qua thiếu chủ khóc khiến hắn luống cuống tay chân, hắn là chiến tướng, cuộc đời chưa từng chạm qua tiểu hài tử, lúc này không thể làm gì khác hơn là mọi cách đều thử, đưa hài tử giao cho hai người trước mặt.
Chỉ có thể nói Trác Tấn Minh cao số, Triển Quang Phong cũng không phải lần đầu tha phiền phức về nhà, trước cũng đã hai, ba lần mang tiểu oa nhi về, lại cũng năm, sáu lần đưa về tiểu hài tử, sau khi đưa về nhà đương nhiên luôn luôn không phải chính hắn trông nom mà ném cho bọn nhỏ coi sóc, rồi lại chạy đi xa. Cho nên Triển Tư Hoàn đối việc tìm kiếm phụ mẫu thất lạc của tiểu hài tử cực kỳ quen thuộc, còn Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa thì rất hội chiếu cố tiểu bằng hữu.
Lập tức, Triển Niệm Hoa từ trong tay đối phương tiếp nhận oa nhi, nhè nhẹ lay động, vừa thấp giọng dỗ dành.
Không hổ là đầy mình kinh nghiệm, tiếng khóc của tiểu oa nhi dần nhỏ lại, rất nhanh chỉ còn nức nở.
Triển Niệm Linh cũng đi qua, đối tiểu oa nhi nhăn mặt, lại ôm lấy hắn, tung lên không trung.
Trác Tấn Minh đảo rút khẩu lãnh khí, cả người căng cứng tựa như dây đàn.
Triển Niệm Linh vừa tung vừa hứng tiểu oa nhi quay về trong lòng, đưa hắn lên cao vài vòng, động tác khiến Trác Tấn Minh xem sợ hãi, hài tử dĩ nhiên lại cười khanh khách, hươ hươ bàn tay nhỏ bé.
Trác Tấn Minh khẩn trương một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người chơi đùa với hài tử, hướng phía sau lui lại mấy bước, ngồi vào trên giường.
Triển Niệm Hoa nhìn về phía hắn, ngạc nhiên nói: "Ngươi bị thương cũng nghiêm trọng sao..."
Trên người Trác Tấn Minh nơi nơi đều là vết thương, có do đao kiếm, do ám khí, do vì bằng hữu mà đỡ, cũng có nơi chảy ra máu, hiển nhiên hắn không biết cách xử lý vết thương, nên vết thương cũ mới chồng chất.
"A, đúng vậy, dọc theo đường đi bị tập kích mấy lần." Trác Tấn Minh lúc này mới phát giác ra mình chỉ mặc một cái quần, vội vã cầm áo khoác phủ thêm.
"Không vội rồi, trước xử lý vết thương đi." Triển Niệm Linh ôm tiểu oa nhi đi tới cửa, gọi tỳ nữ đến.
"Việc này, Trác công tử." Triển Niệm Hoa có điểm xấu hổ cúi đầu, "Hai huynh đệ chúng ta tại đại sảnh nói những lời ấy, thật sự là vô tâm, giờ ta xin lỗi ngươi, mong ngươi khả dĩ thông cảm chúng ta cũng chỉ là vì Triển gia."
Trác Tấn Minh vốn là người chất phác thật thà, đối phương đều đã cúi đầu xin lỗi, hắn vội vàng xua tay nói: "Đừng lo, ta có thể hiểu, là tại hạ mang đến phiền phức cho các ngươi, nên xin lỗi là ta mới đúng...Công tử loại xưng hô này không cần dùng, nếu như các ngươi không chê, gọi một tiếng Trác đại ca là được."
"Hảo, Trác đại ca." Triển Niệm Hoa cười ra, "Vậy nếu Trác đại ca không chê, cũng trực tiếp gọi Niệm Hoa là được rồi."
Trác Tấn Minh đang muốn đồng ý, Triển Niệm Linh ôm oa nhi đi tới, cười nói: "Vậy cũng kêu ta Niệm Linh đi."
Trác Tấn Minh hơi sửng sốt, cặp sinh đôi này lớn lên giống nhau như đúc, muốn hắn phân biệt gọi tên thực sự hơi khó.
Song sinh đương nhiên biết đề nghị này thực khó, trên thực tế ngoại trừ phụ thân chẳng bao giờ gọi sai lấy một lần, với lão cha lúc nào cũng kè kè cạnh phụ thân ra, thì ngay cả các ca ca cũng sẽ một hai lần gọi sai, cũng đừng nói đến người ngoài, nhưng bọn hắn song song nổi lên ý xấu, biết rõ đề nghị này khó làm, bề ngoài vẫn bày ra biểu tình vô tội lại còn nóng bỏng chờ mong nhìn Trác Tấn Minh.
Nếu như Trác Tấn Minh là một lão tướng thương trường, nói một hai câu thoái thác liền qua, có điều hắn lại là một quân nhân thành thật, từ trước đến nay sẽ không cô phụ sự hy vọng của người khác, cho nên mặc dù lúc này biết rõ hơi khó làm, cũng kiên quyết đáp ứng.
Song sinh dưới đáy lòng cười thầm, bọn họ cũng thật muốn biết Trác Tấn Minh làm thế nào để phân biệt bọn họ, dưới chủ ý xấu đó, đối Trác Tấn Minh càng phát ra thân thiết, trái một người Trác đại ca, phải một người Trác đại ca, một bên nhắc nhở hắn những điều cần lưu ý khi chăm sóc hài tử, bên kia sẽ tán thưởng hắn có nghĩa có gan, một bên hỏi hắn sau này có tính toán gì không, bên kia sẽ đùa hài tử cười liên tục.
Trác Tấn Minh là người không thù dai, thấy hai huynh đệ đối xử tử tế với tiểu thiếu chủ, càng thêm nghĩ an tâm, cũng liền vẻ mặt ôn hòa theo chân bọn họ đàm luận, lại nói ra mấy bộ hạ cũ có khả năng đào tẩu an toàn, nếu như có thể thoát khỏi sự truy lùng của Thần Long Giáo, có thể khả dĩ len lén nuôi lớn tiểu thiếu chủ, tái mưu đồ phục hưng Nhược Thủy Cung, đương nhiên lúc này nói phục hưng còn quá sớm, nhưng ít ra trước làm yên lòng người.
Lòng trung thành của Trác Tấn Minh với Nhược Thủy cung là không cần hoài nghi, huynh đệ Triển gia đã đạt được mục đích, phần còn lại là mau chóng đưa hắn cất bước, đương nhiên nói chuyện rất ăn ý.
"Nói chung, ngươi tận lực không nên xuất môn, chuyện tìm người có chúng ta lo, ở trong Triển gia là an toàn nhất." Thấy tỳ nữ bưng hòm thuốc đi vào, Triển Niệm Hoa làm kết luận.
Triển Niệm Linh gật đầu theo, nhìn về phía tỳ nữ, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Triển Niệm Hoa chỉ kém không cùng hắn tâm linh tương thông, cũng liếc mắt nhìn tỳ nữ --- trước đây hình như không thấy qua nàng? Mới tới sao?
Hai người bọn họ mới có ý niệm trong đầu, tỳ nữ bỗng nhiên đánh về phía Triển Niệm Linh đang ôm hài tử, từ tay áo xuất ra một thanh chủy thủ.
Triển Niệm Linh mặc dù không nghĩ tới nhiều như thế, nhưng là miễn cưỡng tính sớm có phòng bị, ôm tiểu hài tử lăn đến trên giường, về phía sau hai người, coi bảo vệ hài tử là nhiệm vụ trọng yếu.
Hắn khẽ động Trác Tấn Minh đã có phản ứng, phi lên một cước đánh tỳ nữ văng ra ngoài.
Tỳ nữ ám sát không thành, lập tức chạy ra ngoài, nhưng bị người mới tới hung hăng đánh ngã ra đất.
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa kinh hỷ kêu: "Nhị ca!"
"Yêu, đã lâu không gặp." Triển Mộ Liễu cười hì hì phất phất tay, chẳng có lấy một điểm gọi là thương hương tiếc ngọc mà đem tỳ nữ vất cho đám hộ vệ phía sau, "Phòng ngự của Triển gia chúng ta xảy ra chuyện gì? Thích khách cũng để cho trà trộn vào được? Đưa người này đi thẩm vấn!"
"Nhị ca, ngươi sao vậy đã trở về?" Triển Niệm Linh đưa hài tử cho Trác Tấn Minh lúc này mặt đã trắng bệch, còn mình bò xuống giường, Triển Niệm Hoa cũng đứng dậy hỏi: "Tam ca sao?"
"Ân, võ lâm gần nhất cũng ổn rồi, chúng ta liền chuồn êm quay về nhìn." Triển Mộ Liễu ra ngoài thăm dò một chút mới kêu: "Hoài Quân."
Triển Hoài Quân đang răn dạy thị vệ thất trách nghe thấy liền ném lại một câu "Qua chỗ đại ca chúng ta thỉnh tội đi", nháy mắt đã tới chỗ hắn.
Triển Mộ Liễu mỉm cười vòng tay ôm eo hắn, đưa hắn phù vào trong phòng, lấy ghế cho hắn ngồi, rót một chén trà nóng, nhẹ nhấp một ngụm thử xem nóng hay vừa, rồi mới đưa đến bên môi Triển Hoài Quân uy hắn uống, động tác liền mạch lưu loát, nước trà một giọt cũng không tràn ra, hiển nhiên là đã làm quen, cuối cùng đưa tay vén vài sợi tóc rủ của Triển Hoài Quân, ôn nhu hỏi: "Mệt mỏi sao? Hay đói bụng? Có muốn ăn cái gì không? Ta gọi đầu bếp làm cho ngươi."
Triển Hoài Quân thản nhiên nói: "Thong thả." Hắn mới ngồi xuống.
Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa không còn gì để nói đến cực điểm, cuối cùng minh bạch lời đồn đại khoa trương trên giang hồ cũng là 'không có lửa làm sao có khói' ; người trước sẩn cười nói: "Nhị ca, ngươi quá khoa trương đi?" Người sau lẩm bẩm: "Tam ca là búp bê gỗ không tay không chân sao, cần chiếu cố như vậy?"
Triển Mộ Liễu khí định thần nhàn cười nói: "Trong bụng Hoài Quân có hài tử của ta đương nhiên phải nâng niu."
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa ngây người, Trác Tấn Minh há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin.
Triển Hoài Quân hanh cười: "Các người vậy cũng tin?"
Triển Mộ Liễu cười ha ha, "Chuyện như thế sao có thể là sự thực a? Vậy mà các người cũng tin! Ác, chẳng qua, dọc theo đường đi nếu có người trực diện chất vấn chúng ta vì sao lại thân thiết như vậy, ta đều trả lời như thế, biểu tình của bọn họ so với các ngươi cũng không sai biệt lắm, ha ha ha!"
Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa càng thêm không còn gì để nói, bị nhị ca với tam ca đùa bỡn chỉ có thể cam chịu, thế nhưng ai bảo mới vừa rồi thái độ Triển Mộ Liễu trấn định vững tin như vậy, bộ dáng lại cực kỳ cẩn thận, hai bọn họ trong nháy mắt có dao động...Ngay cả huynh đệ nhà mình cũng sẽ lung lay, người bên ngoài còn không biết kinh hách như thế nào, thảo nào dư luận xôn xao.
"A, nhị ca tam ca, các ngươi nhất định trước gặp qua cha với phụ thân?" Triển Niệm Linh vội vàng nhắc tới, "Chuyện Thần Long Giáo với Nhược Thủy Cung không phải phần ta với tiểu ngũ quản mà? Các ngươi không định tiếp nhận?"
Triển Mộ Liễu cười mỉa nói: "Ngươi mơ tưởng? Chúng ta còn phải đi Miêu Cương tránh đầu sóng ngọn gió mà, nào có thời gian đi quản giáo phái nào bị diệt?"
Triển Hoài Quân vẻ mặt đạm nhiên, "Ta cũng không tán thành, nếu các ngươi nghĩ muốn chúng ta nhúng tay vào quản cũng quản không xong, nói tóm lại chỉ cần giúp tiểu hài tử này không có việc gì là xong sao?
"Tam ca nói thì dễ!" Triển Niệm Linh khổ mặt, "Ngươi không thấy có người trà trộn vào nhà chúng ta sao!"
"Tình cảnh của ta với Hoài Quân cũng rất gian nan a, không có biện pháp giúp các ngươi." Triển Mộ Liễu vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, lấy tay cầm tay Triển Hoài Quân.
Triển Hoài Quân rất đương nhiên gật đầu.
Hai huynh đệ nghẹn họng nhìn trân trối ------ tình cảnh gian nan cái gì? Các ngươi rõ ràng tiêu du rất khoái hoạt a!
Triển Mộ Liễu lại một câu nói mát: "Thực lo lắng như vậy, đưa bọn họ giam vào địa lao là được." Triển gia có một địa lao nhỏ, dùng để xử lý những chuyện không thể đường đường chính chính làm, mặc kệ là việc giang hồ hay thương giới, đều có loại chuyện như vậy, Triển Tư Hoàn khi xây dựng thêm nhà cửa cho Triển gia đã nghĩ rất chu đáo, thuận tiện xây một cái địa lao, hiệu suất sử dụng đương nhiên không cao, nhưng mấy năm qua xác thực cũng có vài lần phát huy công dụng, dĩ nhiên nói theo cách nào đó, nhốt trong địa lao cũng thực an toàn hơn so với trong phòng.
Triển Niệm Hoa dở khóc dở cười: "Chúng ta đem khách nhân đương phạm nhân xử lý, thì biết ăn nói thế nào với cha và phụ thân?"
Trác Tấn Minh chăm chú nói: "Tại hạ nhốt tại địa lao cũng không có vấn đề, thế nhưng không thể ủy khuất tiểu thiếu chủ..."
"Vậy các ngươi cũng chỉ còn cách tự mình trông nom thôi." Triển Hoài Quân kết luận.
Hai huynh đệ giật mình: "Là ý gì?"

3.

"Là ý gì?" Triển Mộ Liễu bật cười hỏi lại, "Này không phải rất đơn giản sao? Các ngươi chỉ cần mỗi ngày đi theo bên cạnh họ, trông nom thật chặt là tốt rồi! Võ công các ngươi tuy kém, nhưng đâu phải mọi người ai ai cũng biết Triển gia chúng ta bao che Nhược Thủy Cung, chí ít biểu hiện bên ngoài chúng ta cũng không có trở mặt với Thần Long Giáo."
Triển Hoài Quân bổ sung: "Ý tứ của Mộ Liễu là, Thần Long Giáo đang gặp nguy cơ, bọn họ chẳng qua chỉ là thắng hiểm (thắng trong gang tấc), sẽ không tiếp tục mạo hiểm đối Triển gia động thủ, tới giết hai dư nghiệt tứ cố vô thân, các ngươi là thiếu chủ của Triển gia, có các ngươi bên cạnh tất nhiên là an toàn nhất, ví như mới vừa rồi tỳ nữ kia chẳng phải sẽ không ra tay với các ngươi, hiểu không?"
Không đợi hai huynh đệ trả lời, Triển Mộ Liễu còn nói: "Hiểu là tốt rồi, phu thê chúng ta còn phải đi Miêu Cương, các ngươi tự giải quyết cho tốt."
Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa dở khóc dở cười đồng thanh nói: "Nhị ca! Ngươi tha chúng ta đi!"
Triển Mộ Liễu mới mặc kệ hai đệ đệ muốn làm sao thì làm, ném lại một câu "Chúng ta đi, cáo biệt." liền ôn nhu ân cần ôm lấy Triển Hoài Quân, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Triển Niệm Linh ôm đầu than thở: "Nếu Tam ca không phải là một nam nhân, ta nhất định tin tưởng hắn có thai sáu tháng."
Triển Niệm Hoa run rẩy nói: "Có thể thấy được nhị ca đã đem lời kịch nói đến thành thục, xem biểu tình kia, giống thực như đúc."
Trác Tấn Minh trong lòng nói ta cũng thiếu chút nữa đã tin, chẳng qua không có ý tứ nói ra.
Nhưng thật ra hài tử kia, tuy rằng mọi người hỗn loạn một trận, hắn cư nhiên lại ngáp một cái, rất nhanh đã ngủ rồi.
Thế là, Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa bắt đầu ngày tháng chiếu cố hài tử ------- một đại hài tử cùng một tiểu hài tử, Lạc Hữu Ân mới chỉ một tuổi, được chiếu cố là đương nhiên, cũng không ngờ bộ dáng Trác Tấn Minh cường hãn là thế, trình độ vụng tay vụng chân cũng không thua kém, đại khái là do dốc lòng vào võ đạo, sinh hoạt hàng ngày hiểu biết rất thấp, là nhân vật kỳ diệu đến mức chỉ uống trà thôi cũng sẽ bỏng đến, bưng thức ăn sẽ đổ, nấu một bát cháo cũng nhầm muối thành đường. (có tiềm năng y hệt em giai ta =))) )
Huynh đệ Triển gia sau vài lần uống vị trà quái dị mà hắn pha, cuối cùng ra lệnh cưỡng chế tôi tớ toàn gia, không được giao việc cho Trác Tấn Minh làm, mặc kệ là hắn muốn pha trà hay quét rác, nói tóm lại người này trừ bỏ lấy đao chém người không thành vấn đề ra, những cái khác đều rất có vấn đề, trời mới biết hắn quét rác có thể chân trái đá chân phải mà ngã hay không?
Trác Tấn Minh thấy mình mỗi ngày chỉ cần đọc sách tập võ, hai huynh đệ lại phải vừa làm công vừa chiếu cố hài tử, thường thường đến quá nửa đêm mới có thể đi ngủ, trong lòng tự nhiên hổ thẹn vạn phần, tức giận vì trước đó chịu nhục sớm đã tiêu mất, toàn bộ biến thành cảm kích cùng không đành lòng, một cái đại nam nhân như hắn cần nhờ hai người nhỏ tuổi hơn chiếu cố, nhìn như thế nào cũng thấy quá mất mặt.
Vì thế Trác Tấn Minh rất nỗ lực muốn tìm việc làm, tuy rằng hiện tại mục tiêu trước hết là liên lạc với bộ hạ cũ, nhưng cũng không phải nói liên lạc là liên lạc được, thế là Trác Tấn Minh luôn suy nghĩ chí ít giúp hai huynh đệ làm cái gì đây? Có điều thương nghiệp hắn dốt đặc cán mai, muốn làm bảo tiêu nhưng hắn hiện lại là mục tiêu truy giết, việc vặt vãnh thì sau khi bị hắn liên tục làm đổ vỡ, hai huynh đệ liền trịnh trọng cảnh cáo hắn, còn như vậy sẽ đem hắn đá vào đại lao.
Cuối cùng Trác Tấn Minh không còn cách nào là ôm tiểu hài tử đi theo hai huynh đệ xoay quanh, tùy thời chờ cơ hội rót trà, đưa một văn kiện, Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa cũng hiểu được như vậy vẫn có thể xem là một lần coi chừng được cả hai người thật là phương pháp tốt, tùy ý để hắn đi theo. (y hệt dâu nhỏ theo chồng ^^)
Hơn nữa, sau khi phái một thích khách đến nhưng thất bại, cũng không thấy Thần Long Giáo động thủ nữa, vì cái gì mà? Bởi vì võ lâm minh chủ lần này tới làm việc gần chỗ Thần Long Giáo, trên dưới Thần Long Giáo đều sợ muốn chết, hơi sức đâu đi quản con trai độc nhất của Lạc gia.
Kỳ thực minh chủ cũng rất do dự, giáo phái này có nên diệt hay không? Nếu như bất hạnh bị hắn ra tay tiêu diệt, trong chốn võ lâm lại ít đi một cái ma giáo nữa a, như vậy danh môn chính đạo lại sẽ buồn chán rồi, thực sự là hảo do dự hảo do dự a...
Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa đương nhiên đã có tin tức Thần Long Giáo thân mình đang lo không xong, nhưng hai huynh đệ sau khi thảo luận cho rằng, Trác Tấn Minh bộ dạng chó con theo bọn họ chạy tới chạy lui, lại cẩn trọng nhìn quanh bốn phía thực sự rất đáng yêu, thế là ý xấu nhất trí không nói cho hắn.
Cứ như vậy, Trác Tấn Minh ở Triển gia tới tháng thứ hai, hữu hộ pháp đại nhân tại các phương diện đều rất trì độn nhưng cũng rất thần kỳ học xong một việc, đó là làm sao nhận được Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa.
"Niệm Linh," đưa văn kiện, "Niệm Hoa," đưa nước trà.
Hai huynh đệ bị gọi tên chính xác đều ngẩn ra, sau khi liếc nhìn nhau, nhìn Trác Tân Minh vẻ mặt chờ mong tán thưởng, Triển Niệm Linh bất động thanh sắc cười nói: "Đa tạ." Triển Niệm Hoa cũng bình thản ung dung nói: "Ở chỗ này xem chúng ta làm công chắc là rất buồn chán mà? Ngươi thích thì cùng Hữu Ân chơi hay đi luyện đao pháp đi."
Trác Tấn Minh có chút chán nản gật đầu, cầm đao đi ra.
Mấy ngày kế tiếp, hai huynh đệ cũng không dính cùng một chỗ, lần lượt xuất hiện trước mặt Trác Tấn Minh, hơn nữa cũng không ép hắn gọi tên, qua vài lần như vậy Trác Tấn Minh đoán ra bọn họ đang thử mình, cũng không hề nói gì, mỗi lần đều gọi tên bọn họ, càng kỳ diệu chính là, mấy ngày qua đều không có một lần gọi sai.
Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa xác nhận hắn thực sự là phân biệt được, nhanh hỏi hắn làm cách nào, thành thật mà nói hai huynh đệ giống nhau đến mức nhìn không ra một điểm khác, trước đây luôn cảm thấy phụ thân phân biệt được thực sự là thần kỳ.
"Cái này sao... Bởi vì luôn ở bên cạnh các ngươi, nhiều ít cũng nhìn ra được vài điểm không giống nhau đi, Niệm Linh tương đối hoạt bát, Niệm Hoa thì lại ôn hòa, bất quá chỉ là rất nhỏ chênh lệch mà thôi..." Trác Tấn Minh suy nghĩ nửa ngày, vui vẻ nói: "Chủ yếu là dựa vào trực giác đi, Niệm Linh là hương vị của thảo nguyên, còn Niệm Hoa là trong lành của rừng rậm."
"Thảo nguyên? Rừng rậm?" Hai huynh đệ nhìn quanh đây đó, lại đến gần nhau ngửi ngửi, "Mùi gì cũng không có a.." =)))
Trác Tấn Minh gãi đầu nói: "Ách, cho nên đã nói đó chỉ là một loại trực giác mà thôi."
Triển Niệm Linh, Triển Niệm Hoa cùng nhau quay đầu nhìn hắn, nhìn đến Trác Tấn Minh có chút đứng ngồi không yên, bọn họ mới bỗng nhiên tới gần, Trác Tấn Minh lại càng hoảng sợ, nhịn không được đứng dậy, lùi lại phía sau mấy bước, thẳng đến khi lưng chạm vào tường.
Hai huynh đệ mỗi người giữ lấy một bên vai hắn, tiến đến gần ngửi tới ngửi lui.
Trác Tấn Minh dở khóc dở cười nói: "Ta đã nói, đó chỉ là một loại trực giác mà thôi, không phải là mùi thực sự..."
Không ngờ Triển Niệm Linh ngẩng đầu, nỉ non nói: "Thơm quá..."
Triển Niệm Hoa tiếp lời: "Có hương thơm của nước suối...Thơm quá."
"Ách?" Trác Tấn Minh là một đại nam nhân làm gì có hương thơm, nhịn không được mặt đỏ lên, "Mau buông, ngửi tới ngửi lui còn thể thống gì? Trên người ta nào có mùi hương? Là lỗi giác thôi!"
"Là trực giác." Triển Niệm Linh cười rộ lên, chậm rãi nắm thắt lưng hắn, ngón tay tại bên hông hắn nhẹ nhàng cọ xát, "Trác đại ca, ta nghĩ mặt ngươi đỏ lên có chút khả ái..."
"Khí tức của ngươi làm cho người ta rất an tâm mà..." Triển Niệm Hoa ngửi ngửi cổ hắn, đôi môi khẽ chạm lên đó.
Hơn hai mươi mấy năm qua Trác Tấn Minh đều một lòng theo đuổi võ đạo, ngay cả thanh lâu cũng không chịu đi, làm sao gặp được chuyện như vậy, nhất thời liền chân tay luống cuống, chỉ có thể bạc nhược nói: "Chờ một chút, sao các ngươi đột nhiên ..."
Huynh đệ thoáng lướt nhìn nhau, trong nháy mắt xác định cảm giác gì đó, khóe môi vung lên một mạt ý cười xấu xa. (sắc lang cuối cùng cũng lộ đuôi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro