Chương 179

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 179: Hiểu được trời đất bao la, mới biết thương yêu nhành hoa ngọn cỏ

Buổi chiều cuối thu, trên ghế nằm trước cửa sổ, đôi tình nhân đáng yêu nhất một ngồi một nằm, lười biếng mài mòn thời gian.

Máy giặt ở ban công đã giặt xong, kêu lên ba tiếng liên tiếp nhắc nhở.

Tần Ý Nùng đang ngồi, một tay cô ấy chống lên chiếc thảm lông cừu dày cộp đứng dậy, nói: "Chị đi phơi... quần áo."

Cô ấy còn giữ lại đôi phần mặt mũi cho Đường Nhược Dao, cố ý nói ga giường thành quần áo, nhưng cho dù như vậy, chỉ trong ngắn ngủi mấy giây đồng hồ, Đường Nhược Dao cũng nhanh chóng đỏ mặt, một tay khẽ nắm lấy mép ghế, rũ mắt không dám nhìn Tần Ý Nùng.

Rất lâu sau, âm thanh giống như mèo nhỏ, mang theo khẩu âm của người phương nam, nũng nịu, âm điệu nói chuyện rất dễ nghe: "Chị đi đi."

Tần Ý Nùng thấy Đường Nhược Dao như thế, cơn ngứa ngáy lại lặng lẽ trào lên trong lòng, muốn trêu đùa cô, muốn nhìn khuôn mặt trắng bóc lạnh lùng của cô đỏ ửng, cô ấy dịu giọng nói: "Đi cùng chị không?"

Đường Nhược Dao ngẩng mặt lên: "Dạ?"

Ý định trêu đùa của Tần Ý Nùng biến chất, cô ấy muốn làm chút chuyện khác, đầu óc đã quy hoạch cả một hệ thống.

"Chị hơi buồn ngủ, phơi quần áo xong muốn ngủ trưa, em đi cùng chị đi." Người phụ ấy lấy cớ rất đường hoàng đĩnh đạc.

Đường Nhược Dao không nghĩ nhiều, đè xấu hổ xuống, nói: "Vâng."

Cô đang nằm, muốn giữ lấy tay vịn đứng lên, Tần Ý Nùng đưa một tay ra cho cô vịn, Đường Nhược Dao đau lưng, nhưng Tần Ý Nùng vẫn còn sức, vô cùng tự nhiên để Đường Nhược Dao vịn lấy tay mình.

Khoảnh khắc Đường Nhược Dao nắm lấy tay Tần Ý Nùng đứng thẳng, Tần Ý Nùng dang tay ra, ôm cô vào lòng.

Áo tắm có hương vị của nắng mặt trời, Đường Nhược Dao thả lỏng tựa vào lòng cô ấy.

Hai người yên lặng ôm nhau.

Thời gian nhanh chóng qua đi, đầu óc Đường Nhược Dao lóe lên một tia sáng, giống như đột nhiên hiểu ra, dựa dẫm mà Tần Ý Nùng nói tới có ý nghĩa gì. Nếu dùng kiến thức phổ thông để so sánh, ỷ lại là thứ trừu tượng, là sự cộng hưởng giữa hai linh hồn của bọn họ, là gắn bó khăng khít sống chết không rời; còn dựa dẫm là bước chân vào cuộc sống hiện thực, không có bất kì quan hệ nào với ai mạnh ai yếu, sức khỏe ai tốt sức khỏe ai kém, hai người chăm sóc lẫn nhau, dìu dắt lẫn nhau, cùng nhau đi tới điểm cuối của đời người.

Lúc tách ra, Tần Ý Nùng nắm lấy tay của Đường Nhược Dao, tay còn lại vòng ra sau lưng của cô, chầm chậm đi về phía ban công.

Đường Nhược Dao đi được hai bước, đột nhiên cười lên: "Chị không cần đỡ em, giống như thể em có thai ấy."

Tần Ý Nùng vui vẻ, cười nói: "Dù sao cũng không ai nhìn thấy."

"Không được." Đường Nhược Dao từ chối rất kiên định, "Khó coi chết mất." Cô và Tần Ý Nùng đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, nhưng vẫn phải chú ý hình tượng cá nhân của bản thân.

"Được rồi." Tần Ý Nùng giả vờ tiếc nuối.

Cuối cùng chỉ tay nắm tay cùng ra ban công.

Tần Ý Nùng mở cửa máy giặt, bắt đầu phơi ga giường, sự thật chứng minh cô ấy dẫn Đường Nhược Dao tới đúng là nhìn xa trông rộng, thứ như ga giường, hai người phơi vẫn tiện hơn một người.

Cả quá trình Đường Nhược Dao không dám nhìn thẳng vào ga giường, hô hấp cũng nhẹ đi, cho dù nó chỉ còn đọng lại hương thơm của quả bóng giặt. Ánh mắt cô phiêu du ra ngoài cửa sổ, bị chủ đề phụ nữ có thai dẫn dắt, tìm thứ để nói: "Chị muốn có con không?"

Tần Ý Nùng ngạc nhiên nói: "Không phải có Ninh Ninh rồi sao?" Không đợi Đường Nhược Dao tiếp tục lên tiếng, cô ấy phản ứng lại, giũ ga giường trong tay, đưa một đầu cho Đường Nhược Dao đã chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy, nói, "Em nói là con đẻ sao? Chị không muốn."

Chần chừ mấy giây, Tần Ý Nùng hỏi: "Em muốn sao?" Vậy cũng được, dù sao đã nuôi được một đứa, nhiều thêm một đứa nữa cũng không vấn đề.

Đường Nhược Dao nhanh chóng lắc đầu, không chút chần chừ nói: "Không muốn."

Cô trả lời nhanh như thế, gương mặt kháng cự, Tần Ý Nùng vô thức híp mắt lại, nói: "Dao Dao, không phải em thích Tần Gia Ninh đều là giả vờ đấy chứ?" Cô ấy sợ Đường Nhược Dao nghĩ nhiều, dịu dàng bổ sung, "Không thích cũng không sao, không ai yêu cầu người lớn bắt buộc phải thích trẻ nhỏ, chúng ta là người thân thiết nhất, em có thể nói thật lòng với chị."

"Không phải." Đường Nhược Dao vẫn phủ nhận rất nhanh, nhưng ánh mắt có mấy phần không thể nói ra.

Tần Ý Nùng dịu dàng cong mắt lên: "Ừm?"

Đường Nhược Dao nhỏ tiếng nói: "Em không muốn về lắm."

Tần Ý Nùng hỏi: "Về nhà sao?"

Đường Nhược Dao mím môi, gật đầu.

Vành tai lại không khống chế được nóng lên, Tần Ý Nùng nhất định sẽ cảm thấy cô không biết xấu hổ.

Ánh mắt của Tần Ý Nùng lướt qua ý cười, phơi xong chiếc ga giường đầu tiên, lại đi lấy chiếc thứ hai, góc nghiêng của Tần Ý Nùng được ánh mặt trời phủ lên một lớp vàng dịu dàng. Cô ấy nói: "Chị nói cho em một bí mật nhé."

Đường Nhược Dao ngẩng khuôn mặt thoáng đỏ lên, hỏi: "Bí mật gì?"

Tần Ý Nùng nhìn cô, chớp mắt: "Thật ra chị cũng không muốn về, còn nhiều hơn một chút so với không muốn của em."

Đường Nhược Dao sửng sốt nói: "Tại sao?"

Tần Ý Nùng thẳng thắn hơn Đường Nhược Dao úp úp mở mở không chỉ là một chút, thở dài, nói: "Trong nhà đều là bóng đèn."

Đường Nhược Dao không nhịn được: "Ha ha ha."

Tần Ý Nùng tiếp tục nói: "Cho nên sau này cứ cách năm ba ngày, có thể ra ngoài..." Âm thanh của cô ấy dần dần nhỏ đi, ánh mắt cũng trở nên ám muội, giống như muốn nói ra hai chữ "vụng trộm" ngắn gọn.

Nhưng cô ấy không nói hoàn chỉnh, lông mày khẽ nhướng lên, cho Đường Nhược Dao một ánh mắt "Em hiểu mà".

Đường Nhược Dao nhanh chóng hiểu ra, nghĩ trong lòng: Tại sao lại thấy có chút kích thích?

Tần Ý Nùng phơi xong ba chiếc ga giường, dẫn Đường Nhược Dao đến nhà vệ sinh rửa tay. Cô ấy xoa dung dịch rửa tay trong lòng bàn tay thành bọt, ôm lấy hai tay Đường Nhược Dao lại cùng xoa, sau đó rửa sạch bọt trắng.

Nhiệt độ nước ấm thích hợp, rất thoải mái ấm áp trong tiết trời vào thu, nhưng Đường Nhược Dao nhanh chóng phát hiện, Tần Ý Nùng rửa quá tỉ mỉ. Cô nhìn thấy biểu cảm của Tần Ý Nùng trên gương trong nhà vệ sinh, Tần Ý Nùng phát giác được, khóe mắt khẽ cong lên.

Chị ấy muốn làm gì? Một nụ cười vô thức trào lên khóe mắt, Đường Nhược Dao nghĩ, đối tượng chính là mình.

Muộn nhất không thể vượt quá thời gian cơm tối, Đường Nhược Dao chỉ hơi không thích ứng, nhưng cũng rất chờ đợi lần càn rỡ này.

Đây là lần đầu tiên vào ban ngày, có chút sa đọa, nhưng cầm lòng chẳng đặng vẫn trào lên mong chờ.

Lần này nhất định cô phải nhìn rõ biểu cảm của Tần Ý Nùng.

Tưởng tượng phong phú, hiện thực rõ ràng. Thậm chí Đường Nhược Dao không có cơ hội để đầu óc trống rỗng, liền bị bất ngờ cắt đứt.

Lúc này Đường Nhược Dao đang cố gắng làm công tác tư tưởng cho bản thân, kiên trì lâu một chút, đừng để bị mấy câu ngọt ngào của Tần Ý Nùng đánh tả tơi không phân biệt được phương hướng, may mắn là cô vượt qua được một câu, lí trí vẫn còn sót lại, không may là sau đó đón tiếp cô là tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tần Ý Nùng không để ý.

Nhưng tiếng chuông cùng lời mật ngọt vang lên với âm lượng giống nhau, trong lòng Đường Nhược Dao không rõ có cảm xúc gì, cô đẩy vai Tần Ý Nùng ra, nghe được tiếng thở nặng nề của Tần Ý Nùng bên tai mình, dáng vẻ giống như rất tức giận.

Đường Nhược Dao cảm nhận được một tia ngọt ngào trong đó.

Tần Ý Nùng ngồi dậy, trên mặt lướt qua một tia phiền phức, cô ấy ngẩng mặt lên, lắc đầu, tóc xoăn dài bồng bềnh nhấc lên lại hạ xuống theo động tác của cô ấy, đột nhiên xõa xuống đầu vai, thấp thoáng ánh lên xương bướm xinh đẹp, gợi cảm lại diễm lệ.

Người gọi tới là An Linh.

Tần Ý Nùng nhấp vào nghe máy, lạnh lùng nói: "Alo."

Ban ngày ban mặt, An Linh nào biết Tần Ý Nùng đang làm gì, lập tức ngẩn ra, nói: "Em sao thế?"

Tần Ý Nùng ngừng lại mấy giây, hồi phục âm thanh về trạng thái uể oải thường ngày: "Không có gì, chị nói đi."

An Linh gọi điện thoại cho cô ấy, bình thường đều là vì chuyện quan trọng, nói đôi ba câu không hết. Một hơi thở nơi đáy lòng của Tần Ý Nùng muốn phát ra tiếng thở dài, cô ấy đưa tay vuốt tóc dài trên vai, ngửa ra sau dựa vào đầu giường.

Một tay vòng lại, kéo chăn đắp cho Đường Nhược Dao, chặt tới không lọt gió.

Ánh mắt Tần Ý Nùng mềm mại, ngón tay vuốt ve gò má Đường Nhược Dao. Cô ấy chỉ vào điện thoại của mình, lại chỉ vào cô, Đường Nhược Dao hiểu ý, rút tai nghe trong ngăn kéo ra.

Hai người mỗi người một tai, An Linh kể về những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.

...

Trong kế hoạch của An Linh, câu nói "Mọi tin đồn lưu truyền trên mạng về bản thân đều là giả" của Tần Ý Nùng xuất hiện quá sớm, đó không phải là lời có thể nói ra lúc này. Trước kia đã từng nhắc đến, muốn làm sáng tỏ phải làm từng bước từng bước, lượng tin tức quá nhiều nổi lên cùng lúc sẽ không mang lại hiệu quả như mong muốn.

Trước tiên là cách làm rầm rộ của Phòng làm việc, gửi đi một xấp giấy gọi của tòa án, chuyện này mới xảy ra được mấy ngày, đặc biệt bị cư dân mạng biến thành trò đùa, nhiệt độ từ bấy tới giờ vẫn chưa giảm. Sau đó là Tần Ý Nùng lần đầu xuất hiện sau ngày con gái bị truyền thông tiết lộ, tiếp đến lại ném ra một quả bom tấn: Tôi kết hôn rồi, kết hôn từ bốn năm trước rồi.

Đây đều là những chuyện An Linh có thể thuận lợi khống chế được cục diện, cô vốn muốn tin tức Tần Ý Nùng kết hôn, lui về quá khứ, âm thầm dẫn dắt tiết tấu của dân mạng, nghi vấn truyền thông bịa đặt tung tin đồn trong thời gian Tần Ý Nùng có hôn nhân. Tần Ý Nùng đã kết hôn sinh con, liệu đời tư thật sự hỗn loạn sao?

Dân mạng không tin cũng không sao, An Linh còn có chứng cớ, cô có thể liên tục thả tin tức, từng bước nắm lấy quyền chủ động.

Nhưng Tần Ý Nùng ngàn vạn lần không nên vừa công bố tin tức bản thân sự thật âm thầm kết hôn vào tối qua, đã trực tiếp phủ nhận toàn bộ tin đồn. Địa vị của Tần Ý Nùng, có kinh nghiệm phong phú trong giới, phần lớn thời gian An Linh đều chỉ làm hậu cần cho cô ấy, căn bản không cần tham dự lịch trình cùng Tần Ý Nùng, rất nhàn nhã, ai biết lúc này Tần Ý Nùng lại tìm phiền phức tới cho mình.

An Linh xem lại video phỏng vấn, không chút khoa trương mà nói, đen hai vành mắt.

Chuyện Tần Ý Nùng đối đầu phóng viên tối qua như vẫn còn nguyên, cảm giác nhiều nhất chính là sảng khoái tâm hồn, lúc này nghe An Linh nói, mới trào lên mấy phần hổ thẹn, nói: "Do em nhất thời kích động, xin lỗi."

"Tôi không trách em." Từ đầu tới cuối An Linh vẫn bình tĩnh, không tức giận nổi nóng, càng không mở miệng mắng chửi. Nghe thấy cô ấy nói như thế còn cười lên, nói, "Tôi xem cũng rất sướng, thật đấy, nở mày nở mặt."

Đường Nhược Dao nghi hoặc chớp mắt, nghiêng đầu, lại chớp mắt.

Chính là cô không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vui vẻ suốt cả một tối, ngủ tới trưa hôm sau, cô cũng không mở xem Weibo.

Tần Ý Nùng cúi đầu đúng lúc bắt được cảnh tượng này, cảm thấy Đường Nhược Dao đáng yêu không thôi, đưa tay ra xoa đầu người yêu, hỏi An Linh: "Chuyện này khó giải quyết lắm sao?"

An Linh nói thật: "Khó."

Tần Ý Nùng nói ra những lời này, toàn bộ kế hoạch đều đổ bể.

Dù sao những lời này, nhìn rất giống đang tẩy trắng, hơn nữa là tẩy trắng một cách vụng về. Bộ phận quan hệ công chúng làm ra một chồng phương án, đều bận bịu tới sứt đầu mẻ trán.

Bình luận trên mạng liên tục biến đổi.

Tối qua đại khái rất hài hòa.

Trên Weibo của Tần Ý Nùng đa phần là chúc mừng cô ấy giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất, cùng với khen ngợi hữu danh hữu thực, còn thảo luận về bộ phim đoạt giải. Dù sao thành tựu của Tần Ý Nùng trên phương diện diễn xuất chính là hàng thật giá thật, những kẻ bôi nhọ trước nay đều không bôi nhọ ở phương diện này.

Dưới Weibo Tần Ý Nùng tỏ tình, lại là mùi ghen tị với người đang yêu, một bộ phận chìm đắm trong tin tức cô ấy âm thầm kết hôn tiếp tục sửng sốt, cũng có những âm thanh không hài hòa nói rằng cô ấy đang tạo nhiệt độ, nhưng về tổng thể mà nói có thể khống chế được, số lượng không quá nhiều.

Tới sáng hôm nay, sau khi video phỏng vấn phía sau hậu trường giải Kim Hòe được tung ra, tất cả cục diện có lợi đều biến thành bất lợi.

Đổ bộ lên đỉnh hot search, HOT.

[Tất Cả Tin Đồn Của Tần Ý Nùng Đều Là Giả]

Một hòn đá kích động ngàn cơn sóng, sau khi Ninh Ninh bị lộ ra, phía Tần Ý Nùng biểu hiện hoàn toàn khác với những năm qua, đều bị định nghĩa thành kế hoạch tạo nhiệt độ công phu, thậm chí ngay cả Ninh Ninh, cũng biến thành một con cờ "tạo nhiệt độ".

Đám cư dân mạng cho rằng bản thân nhìn thấy chân tướng lũ lượt phát biểu ý kiến.

[Mẹ kiếp! Gặp Tần Ý Nùng rồi mọi người mới biết da mặt con người có thể dày tới mức nào]

[Tao phỉ nhổ bản thân tối qua trở thành fan của Tần Ý Nùng vì xem trực tiếp, cả đời này Tần Ý Nùng đều bẩn thỉu]

[Đã nói từ đầu là tạo nhiệt mà, lấy con cái ra đổi lấy lương tâm của mọi người, buồn nôn]

[Đứa con này thật sự là con cô ta à? Không phải là cô ta cố tình tìm một đứa trẻ có dáng vẻ giống mình chứ]

[Ý tưởng kinh khủng quá, thế này thì quá đáng quá rồi đúng không? Có suy nghĩ tới cảm nhận của đứa bé không]

[Tôi cảm thấy đứa bé là thật, nhưng cô ta lấy con cái làm công cụ tẩy trắng, không bằng cầm thú]

[Không bằng cầm thú +1]

...

Trên các nhóm tám chuyện và thảo luận lớn nhỏ, từng chất vấn xuấn hiện, có một chủ đề được quan tâm nhất, mười mấy phút đồng hồ liền đạt bình luận hơn mấy chục trang.

Tiêu đề là: Tần Ý Nùng thật sự đã kết hôn rồi sao?

Chủ bài đăng đưa ra sự thật giảng giải lí lẽ: "Chuyện này có rất nhiều nghi vấn. Đầu tiên, thời gian người yêu của cô ta xuất hiện vô cùng trùng hợp, sớm không thấy muộn không thấy, lại xuất hiện ngay đúng lúc này; thứ hai, một người sớm đã kết hôn, tại sao lúc trước không hề có dấu hiệu gì, lúc này lại chủ động tiết lộ rồi còn rải rất nhiều cơm chó, hương vị tạo nhiệt quá nồng rồi; thứ ba, chồng cô ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, cô ta không tiết lộ một chút, cho dù là người trong giới hay ngoài giới cũng được, tồn tại hay không đều là từ miệng cô ta mà ra, có thể có fan sẽ nói, cô ta đeo nhẫn đấy, nhưng có ai chưa từng đeo nhẫn chơi chơi, đeo nhẫn không đồng nghĩa với kết hôn, trừ phi cô ta đào được giấy đăng kí kết hôn ra, hoặc là nói rõ ràng người đàn ông đó là ai..."

Viết ra cả một bài dài ngoằng, nhìn qua thấy rất có đạo lí, thực tế... cũng thật sự rất có lí lẽ.

An Linh tận mắt đọc nó.

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao căn bản gần đây mới bên nhau, lúc trước cô ấy không để lộ manh mối, là vì cô ấy căn bản không có manh mối; Tần Ý Nùng công bố đã kết hôn, mục đích chính là để lót đường cho việc thanh minh trong tương lai, cư dân mạng không rõ chân tướng, lí giải thành "tẩy trắng", nói rất trơn tru; công bố giấy đăng kí kết hôn là chuyện không thể, Trung Quốc còn chưa thông qua luật hôn nhân đồng tính, cô ấy biến thế nào ra được giấy đăng kí kết hôn?

Chủ bài đăng còn tổng kết lại: "Cho nên, không thể không nói đây là thủ đoạn tẩy trắng cao siêu, đáng tiếc là bị đoàn đội gậy ông đập lưng ông, Tần Ý Nùng thật sự không nên gấp gáp giải thích cho bản thân như thế, nếu cô ta có thể chín chắn hơn một chút, cục diện lúc này đã không tệ hại như thế. Từ từ chậm rãi tiến hành từng việc thì tốt hơn, chà."

Có ý đáng tiếc.

An Linh ở trong văn phòng cũng thở dài.

Nhưng ván đã đóng thuyền, An Linh cũng không thể quay ngược thời gian trở về tối qua để bịt miệng Tần Ý Nùng, không cho cô ấy nói. Huống hồ An Linh cũng không ăn chay, cư dân mạng là những người hay quên, gió chiều nào xoay chiều ấy, đường này không thông ta đổi đường khác.

Dư luận đang lên men trong các nhóm tám chuyện, bị tài khoản marketing đẩy lên hot search, không bao lâu liền biến chuyển.

Cư dân mạng tổng kết: Kế hoạch tẩy trắng xuất sắc nhất năm 2019.

Phòng quan hệ công chúng bận rộn tới sứt đầu mẻ trán.

Chuyện này kết thúc đến trước khi An Linh gọi điện thoại, Tần Ý Nùng nghe xong, im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Xin lỗi."

Cô ấy biết có lẽ bản thân sẽ rước chút chuyện phiền phức về cho An Linh, nhưng không ngờ ảnh hưởng lại lớn như thế. Cô ấy tự tiết lộ tin tức kết hôn, còn không phát huy được tác dụng của nó, ngược lại lá bài đẹp này còn bị uổng phí.

An Linh buồn bã nói: "Tôi gọi điện cho em, không phải muốn nghe em nói xin lỗi."

Tần Ý Nùng càng hổ thẹn, nhỏ tiếng nói: "Vốn dĩ chính là em làm hỏng kế hoạch của chị."

"Tôi từng vạch ra kế hoạch sao?" Giọng điệu An Linh sửng sốt, nói, "Sao tôi không biết nhỉ?"

Tần Ý Nùng thở dài: "Chị An Linh, chị đừng an ủi em nữa."

An Linh cười một tiếng.

Tần Ý Nùng: "Tiếp sau đây chị bảo em làm gì em sẽ làm đó, tuyệt đối không để mất lí trí."

An Linh nói: "Nếu tôi muốn em mất lí trí thì sao?"

Tần Ý Nùng ngây ra.

"Gì cơ?"

An Linh đổi cây bút, nhìn cây bút bi nhảy nhót linh hoạt trong kẽ tay mình, chầm chậm lên tiếng: "Bây giờ em còn sợ phóng viên không?"

"Không sợ."

"Sợ người ta mắng chửi em không?"

"Không sợ."

"Cho dù em làm gì cũng sẽ có người mắng chửi em. Em nuốt giận, người mắng em sẽ bớt đi một chút; em tự do thoải mái, người mắng em sẽ nhiều thêm một chút. Em chọn cái nào?"

"Vế sau."

"Vậy em cứ làm như vế sau, nói những điều em muốn nói, làm những chuyện em muốn làm."

"Nhưng..." Tần Ý Nùng chần chừ, "Lúc trước không phải chị nói phải từ từ, bây giờ em lại tùy hứng như thế, không phải gây trở ngại cho chị sao?"

An Linh khẽ cong khóe môi lên: "Bây giờ tôi đổi ý rồi."

Ban nãy trong một khoảnh khắc, đầu óc An Linh nhanh như chớp lướt qua một suy nghĩ.

An Linh chuyển chủ đề, nói: "Em biết em có bao nhiêu ưu điểm không?"

Tần Ý Nùng: "..."

Đang tốt đẹp, đột nhiên khen cô ấy làm gì?

Gò má truyền đến cảm giác tiếp xúc mềm mại ấm áp, là Đường Nhược Dao dính lại, bất ngờ hôn Tần Ý Nùng một cái, đôi môi Đường Nhược Dao hé mở, mặt mày cong cong, làm khẩu hình miệng: Rất nhiều.

An Linh: "Em biết tất cả mọi người trong Phòng làm việc đều thích em không? Tại sao bọn họ lại thích em?"

Tần Ý Nùng nói: "... Em phát lương rất cao cho bọn họ?"

An Linh: "..."

An Linh dùng giọng điệu trầm tĩnh nghiêm túc nói: "Vì em là người tốt." An Linh không nhịn được, phỉ nhổ một tiếng, cười nói, "Toàn là mấy thứ vớ vẩn."

Tần Ý Nùng cũng cười: "Chị cứ nói thẳng đi, em sẽ làm theo."

An Linh vui vẻ nói: "Được rồi. Ý của tôi là em cứ triệt để làm chính mình, dựa vào cái gì mà phải đè nén bản thân vì những kẻ không đáng chứ, nếu mọi người thật sự hiểu em, bọn họ nhất định sẽ thích em, hơn nữa điên cuồng yêu em."

Âm thanh của An Linh ngày càng kích động, giống như bản thân có thể tượng tượng ra cảnh tượng hùng vĩ ấy. Sao nữ nước bẩn khắp người, thật ra lại là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vô cùng sạch sẽ. Đôi mắt của tất cả mọi người đều bị lừa bịp, bị ác ý, cùng rất nhiều mê hoặc che lấp. Không chỉ như thế, tất cả những điều Tần Ý Nùng làm, tấm lòng cùng bao dung của cô ấy, đều là những thứ đa phần người bình thường không thể đuổi kịp. Đợi đến một ngày tất cả chân tướng được phơi bày, cả giới giải trí sẽ chấn động.

Tần Ý Nùng là ánh trăng sáng chói, là ngân hà rộng lớn, chỉ cần mây mù tản đi, nhất định sẽ được mọi người ngẩng đầu ngắm nhìn.

An Linh chỉ mới giả thiết tới ngày đó, trái tim liền cuộn trào.

Tần Ý Nùng: "..."

An Linh nói: "Có phải em cho rằng tôi phô trương quá không, tôi tuyệt đối không thế. Không tin tôi và em đánh cược."

Tần Ý Nùng lấy tay làm quạt, phe phẩy hai cái, thổi đi hơi nóng trên mặt, mới nói: "Cược cái gì?"

"Cược em có thể trở thành thần tượng quốc dân hay không, tôi không nói tới kiểu thương mại, mà thật sự từ già tới trẻ, đều coi em như tấm gương mà sùng bái rồi học theo."

Tần Ý Nùng không nghe nổi nữa, nhẫn nhịn, hỏi: "Có phải chị quá chén rồi không?"

"..." An Linh nhỏ tiếng chửi một câu thô tục, nói, "Dù sao tôi nói tới đây thôi, em tin hay không thì tùy. Còn nữa, không được chịu oan ức từ bất kì người nào, phải đối đầu thì đối đầu, nếu không tôi sẽ từ chức."

Tút tút tút.

Đã cúp điện thoại.

Tần Ý Nùng sững sờ cầm điện thoại, nhìn về phía Đường Nhược Dao gương mặt tươi cười, hỏi: "Chị ấy ăn nhầm thuốc súng à?"

"Ồ, có lẽ vậy." Đường Nhược Dao phụ họa cô ấy một câu, đặt hai chiếc tai nghe vào lại trong hộp, sau đó mới nói, "Thật ra chị ấy nói không phải không có đạo lí."

Tần Ý Nùng nhướng mày.

Đôi mắt Đường Nhược Dao khẽ híp lại, dường như đang sắp xếp ngôn từ.

Chậm trễ không ít thời gian, trong mắt đã hết hứng thú. Tần Ý Nùng mặc lại quần áo, còn mặc lại quần áo chỉnh tề cho Đường Nhược Dao đang chuyên tâm suy nghĩ, kéo rèm cửa ra, để ráng chiều lúc bốn giờ chiếu vào.

Tần Ý Nùng dang rộng vai trước cửa sổ, cả người chìm vào trong ánh nắng.

Đường Nhược Dao ở sau lưng cô ấy lên tiếng: "Bảo bảo, chị có từng nghĩ, ở trong mắt số đông, em muốn nói tới trong lòng những người không hiểu về chị, có ấn tượng thế nào không?"

Tần Ý Nùng nhắm mắt, không quan tâm đáp: "Người đàn bà không chung thủy, sáng nắng chiều mưa."

Nội tâm Đường Nhược Dao đau đớn, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"

"Nhỏ bé yếu ớt, không biết tức giận."

"Còn gì nữa?"

"Hết rồi chăng? Diễn xuất tốt?" Tần Ý Nùng nhíu mày, "Đây là ưu điểm của chị, không thể coi là phương diện tiêu cực, không dùng để thanh minh được."

"Vậy những ấn tượng này hình thành thế nào? Ngoài những người xung quanh bôi nhọ chị, có phải còn có sự dung túng nghe sao biết vậy những năm qua của chị, trở thành thói quen đã ăn sâu trong lòng người khác."

Tần Ý Nùng quay đầu lại.

"Cho nên?"

"Cho nên cách tốt nhất không phải là chầm chậm từng bước, mà là phá bỏ nguyên tắc." Đường Nhược Dao nói, "Chị dùng ấn tượng hoàn toàn mới, phá vỡ ấn tượng cũ đã ăn sâu trong lòng mọi người, có lẽ ban đầu hơi khó khăn một chút, nhưng kết quả đạt được sẽ hiệu quả gấp bội, chị cũng có thể hoàn toàn thoát ra, làm một Tần Ý Nùng đúng nghĩa. Chị là một người chân thành lương thiện, xót xa cho đời, có lòng nhân từ, cũng là người có góc cạnh, chị là một con người chân thực lại sinh động, không phải là cái mác phong lưu đa tình, hoàn toàn có thể sống cuộc sống muôn màu muôn vẻ."

Tần Ý Nùng cười một cái với cô, trong nụ cười có một tia tự giễu nhàn nhạt, lại giống như thương hại cho sự ngây thơ của cô.

Cô ấy nhìn Đường Nhược Dao một cái thật sâu: "Em lăn lộn trong giới nhiều năm như thế, em còn nghĩ rằng đây là nơi có thể thể hiện cái tôi sao? Em phải nhớ, càng muốn bảo vệ chính mình, càng phải che giấu bản thân thật kĩ, không để người khác nhìn thấy thứ gì dù là nhỏ nhất."

Sắc mặt Đường Nhược Dao bình tĩnh khác thường, chỉ nói: "Người khác không thể, nhưng chị có thể. Chị đã đủ lớn mạnh rồi."

Tần Ý Nùng nghe hiểu ý của cô.

Cô ấy sớm đã vượt qua thời kì khó khăn nhất, danh tiếng lừng lẫy như ngày hôm nay, đương nhiên không thấy sợ hãi.

Nhưng Tần Ý Nùng không thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy bi thảm, cô ấy khẽ hỏi chính mình, cũng là hỏi Đường Nhược Dao: "Vậy những người kia không đủ lớn mạnh sao?"

Đường Nhược Dao không cho cô ấy đáp án, cũng không cho ra được đáp án.

Thế giới như vậy, sức lực của một người nhỏ bé tới chừng nào?

Nhưng cô đột nhiên nhìn thấy được ánh sáng đang lấp lánh trong đôi mắt của Tần Ý Nùng, ý chí chiến đấu bùng cháy, muốn dũng cảm thách thức với thế giới này.

Xưa nay như vậy, đều là đúng sao?

Ánh mắt của Tần Ý Nùng ngày càng kiên định.

Đường Nhược Dao chầm chậm cười lên.

Sao cô có thể quên được, Tần Ý Nùng chính là một người như thế, cho dù địa vị trên cao, thứ cô ấy muốn vĩnh viễn không phải là bo bo giữ mình, mà là làm thế nào để giúp đỡ những người yếu đuối hơn bản thân.

Hiểu được trời đất bao la, mới biết thương yêu nhành hoa ngọn cỏ.

Cô không phải là mặt trời, Tần Ý Nùng mới là mặt trời, nhưng cô là sạc dự phòng cho mặt trời Tần Ý Nùng, nếu cô ấy mệt rồi, có thể tìm cô để sạc điện bất cứ lúc nào.

...

Mặt trời xuống núi.

Hai người sánh vai ngồi trước cửa sổ ngắm mặt trời lặn.

Tần Ý Nùng đột nhiên thở dài, nói: "Một đời quá ngắn, chị còn rất nhiều chuyện muốn làm, cũng không biết có thể thực hiện hay không."

Đường Nhược Dao nói: "Chúng ta thực hiện từng chuyện một, không vội."

Tần Ý Nùng quay mặt sang nhìn cô, hỏi: "Em sẽ luôn ở bên chị chứ?"

Đường Nhược Dao cười lên, nói: "Đương nhiên rồi."

Tần Ý Nùng nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Vậy em phải sống lâu một chút, hai chúng ta đều phải sống lâu một chút."

Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện chị làm chưa xong, có thể giao cho Ninh Ninh đi làm."

Tần Ý Nùng lập tức lắc đầu: "Không được, vậy chẳng phải thành trói buộc sao?"

Đường Nhược Dao thấp thoáng buồn cười: "Cho nên cả đời này chúng ta sẽ sống tốt, có thể làm bao nhiêu việc thì làm bấy nhiêu việc, đừng để lại tiếc nuối."

Tần Ý Nùng chống cằm làm vẻ suy nghĩ, trang nghiêm nói: "Quả thật bây giờ có một chuyện quan trọng."

Đường Nhược Dao nhướng mày: "Chuyện gì?"

"Chính là..." Tần Ý Nùng lòng vòng một lúc, ngón tay chạm lên đầu mũi cô, nói: "Phải về nhà rồi."

Đường Nhược Dao lập tức xụ mặt.

Tần Ý Nùng: "Ha ha ha."

Cô ấy kéo Đường Nhược Dao đứng dậy, hai người chỉnh trang đơn giản trước gương, điều chỉnh tâm trạng tốt, đi theo ráng chiều, tiến về ngôi nhà trong hướng mặt trời lặn.

Ninh Ninh đã tan học, ngồi trên sô-pha đọc sách, nhìn như chuyên tâm, nhưng hai chân không ngừng đạp khẽ, thường xuyên nhìn về phía cửa nhà, hỏi dì Phương: "Bà Phương ơi, bao giờ thì mẹ và... cô Đường mới về ạ?"

Dì Phương hiền từ nói: "Cô chủ đã gọi điện về, đang trên đường, sắp về tới nơi rồi." Bà đột nhiên dừng lại, vểnh tai lên nghe, "Hình như bà nghe thấy tiếng xe ô tô rồi."

Ninh Ninh cũng nghe thấy, cô bé thu lại đôi chân đung đưa loạn xạ của mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.

Hai người Tần Đường tay trong tay đi vào, đang nghi hoặc bạn nhỏ sao không ra ngoài đón người, lại nhìn thấy Ninh Ninh ở bên này ngẩng mắt lên, lên tiếng gọi: "Mẹ."

Ngừng một lúc, mới gọi lên tiếng thứ hai, âm thanh rõ ràng nhẹ đi rất nhiều, mềm nhũn.

"Mommy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt