Chap 5: Cuộc hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần liền, Đại học G-Law không thấy bóng dáng hội trưởng Hội Sinh viên đâu cả, đội bóng phải tự tập tành vào mỗi buổi chiều. Thiên Ngọc thì nhàn hạ kinh dị, thích thì đến, không thích thì ở nhà ngủ. Mấy ngày hôm nay Nhật Linh cũng đi biệt, chiều nào cũng đi đến tối mới về, mặt mũi bơ phờ. Thiên Ngọc thi thoảng thấy hơi lo lo, con bạn thân ham ngủ, ham ở nhà xem phim đọc truyện mà dạo này cứ chẳng ở nhà. Mua mấy thứ đồ ăn sẵn, hôm nay nó tính không bắt Nhật Linh nấu cơm nữa, lôi đồ ra hâm nóng lại rồi đợi Nhật Linh về đánh chén. Cam đoan là con bạn chắc sẽ rất vui.

 Nhật Linh về tới nhà, hôm nay mặt mày tươi tỉnh hẳn, còn chưa kịp tắm rửa gì đã hét ầm lên:

- Gà rán, gà rán! Gà rán LOL nhận nhé! Mai Heo đi làm với tớ nhé.

- Oắt đờ heo??? - Thiên Ngọc nhăn nhó chẳng hiểu gì cả.

- Mấy ngày nay tớ đi kiếm việc làm thêm cho hai đứa mình. Muốn có tiền xơi kẹo mút thì phải lao động. - Nhật Linh nói một mạch, mặt tươi rói, nói xong thì thở hổn hển uống vội ngụm nước. - Tớ tắm trước đã.

Nhật Linh lục lọi tủ quần áo rồi nhanh chóng đi tắm. Nó nhìn theo cái dáng liêu xiêu của Nhật Linh mà chẳng biết nên khóc hay nên cười. Có việc làm thêm quả thật rất vui. Nhưng thấy con bạn đi mất mấy buổi chiều tìm việc làm thêm cho hai đứa, trong khi nó chỉ ở nhà ngủ. Bỗng nhiên nó thấy mình thật vô trách nhiệm, có lỗi với con bạn quá.

- Cậu nấu? - Nhật Linh nhăn mặt nhìn đống đồ ăn bày trên bàn, chỉ trỏ từng chút một.

- Ừ. - Thiên Ngọc cười lớn.

- Thế hôm nay tớ nhịn.

Bản mặt Nhật Linh ỉu xìu khiến nó không nhịn được, bật cười ha hả. Nó thật ra chẳng biết nấu ăn gì hết, ở nhà cắm được nồi cơm hộ con bạn thân cũng đã là tốt lắm rồi. Hôm nọ Nhật Linh nhờ nó rang thịt, về nhà không còn nhận đâu là thịt đâu là muối nữa, cả thịt lẫn muối đều cháy đen, đều mặn chát như nhau. Nhật Linh chỉ cắn duy có một miếng mà đau bụng cả ngày. Từ hồi ấy con bạn cạch hẳn. Đồ Thiên Ngọc làm á? Không ăn đâu nhé, dạ dày Nhật Linh thật sự không tốt, không thể cứ hành hạ nó như vậy được.

- Tớ mua ở tiệm ngoài kia, về tống cả vào nồi cơm hâm nóng lên thôi. Dậy ăn đi.

Vừa nghe Thiên Ngọc nói, Nhật Linh cười tít mắt bật dậy. Đi cả ngày đã quá đói, quá mệt rồi, nhịn ăn nữa thì chết chắc. Nhật Linh vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, phải bắt Thiên Ngọc đi học nấu ăn mới được, chứ bản thân cô cũng chả thích nấu ăn gì cho cam.

_oOo_

Hôm nay lại là ngày Nhật Linh được nghỉ, nhưng cô bạn đi từ sớm. Chị chủ quán gà rán LOL mà Nhật Linh nhắc đến dễ tính vô cùng, ca làm việc có thể tự mình sắp xếp cho hợp lý. Thiên Ngọc lọ mọ dậy sau, với áo mặc vào rồi đi học. Sờ tay vào túi áo, cái kẹo mút vẫn nằm yên. Mấy hôm nay nó không ăn kẹo mút, hết tiền. Cái này chắc Nhật Linh nhét cho, có đứa bạn chung sở thích thật là thú vị. Nó thích cái cảm giác đẩy qua đẩy lại chiếc kẹo trong miệng, que kẹo mút cũng cứ đẩy qua đẩy lại trước mặt, thích thú vô cùng.

Đi thẳng về phía lớp mình, nụ cười xinh xắn đáng yêu hết mức. Qua một ngày học bận rộn, tin hội trưởng Hội Sinh viên khỏi ốm khiến nó hơi ái ngại, nó chả thích vậy tẹo nào. Vừa nghĩ, nó đã thấy điện thoại rung lên từng hồi. Dòng chữ “Thằng Cha Khốn Nạn” chạy dài trên màn hình điện thoại. Là Khang Duy, nó nuốt nước bọt bắt máy:

- Thiên Ngọc đúng không?

- Tôi là bà nội cậu. Cậu không lưu số? - Nó tỉnh bơ

- Tôi nghe Hoàng Quân nói qua rồi. Cô không phải chơi tôi. Mà vố đấy tôi bị hai cô chơi cũng đau đấy. - Khang Duy từ đầu dây bên kia cười giả lả.

- Vậy rốt cuộc có chuyện gì? - Nó bắt đầu thấy không an tâm.

- Hoàng Quân nhờ tôi hẹn cô ở đài phun nước thành phố. Tôi cũng không rõ là có chuyện gì mà không nói thẳng với cô luôn nhỉ?

- Hoàng Quân á? - Nó ngạc nhiên.

- Ờ. - Khang Duy khẳng định. - Nó hẹn 2 giờ, cô nhớ đến nhé. Cõ lẽ nó mong lắm.

Khang Duy dập máy, tiếng tút kéo dài khiến nó cứ thấy lâng lâng. Hoàng Quân hẹn nó hả? Tuyệt quá! Nhưng mà Thiên Ngọc à, sorry nhé, Khang Duy của chúng ta đâu tốt bụng đến mức ấy, bụng cậu ta vốn xấu lại càng xấu hơn từ khi uống Sting if Chinsu của Thiên Ngọc. (Xấu bụng à? Hiểu theo nghĩa nào cũng được!!!)

Sau khi bấm nút tắt trên điện thoại, Khang Duy nở nụ cười đầy bí ẩn. “Cô chắc chắn rất vui, đúng chứ Thiên Ngọc? Cô cứ vui vẻ chuẩn bị đi gặp thằng em trai yêu quý của tôi nhé...”

_oOo_

Thiên Ngọc vừa rửa bát vừa ngân nga hát, có vẻ yêu đời hơn bình thường. Nhật Linh nhìn từng hành động của Thiên Ngọc mà tò mò kinh khủng. Rời mắt khỏi chiếc laptop yêu quý, cô nằm bẹp trên giường, nhìn cô bạn thân chăm chú. Thiên Ngọc dường như không để ý, đặt bát đĩa lên giá rồi mở tung tủ quần áo, vừa lựa đồ vừa lên tiếng hỏi han:

- Tớ mặc đồ gì đẹp nhất?

- Không biết! - Nhật Linh nhìn Thiên Ngọc khó hiểu.

- Đừng nói không biết, cho tớ câu trả lời đi. - Thiên Ngọc có vẻ không hài lòng về câu trả lời vừa rồi.

- Ngày đầu đi làm, - Nhật Linh nhăn nhó, - đâu cần ăn diện thế, nhà hàng có đồng phục mà.

- Ừ nhỉ??? - Thiên Ngọc la toáng lên. - Tớ quên mất vụ đó, sorry Gấu nha. Chiều tớ có việc rồi.

- Việc? - Nhật Linh tò mò. - Cậu định đi đâu à?

- Ừm.

- Có vẻ rất quan trọng, còn lựa đồ nữa.

Thiên Ngọc ngừng hẳn việc tìm kiếm, lôi ra những bộ đồ đẹp nhất, miệng cười khúc khích:

- Hoàng Quân hẹn tớ đi chơi.

- HẢ???

Nhật Linh há hốc miệng. Nhanh thế sao? Cụt hết cả hứng, bao nhiêu mong đợi của cô mà chỉ để lại câu ngắn ngủi kết thúc thế này à.

- Cậu ấy hẹn chiều gặp ở đài phun nước. - Thiên Ngọc nhe răng, vẻ mặt rạng rỡ. - Xin lỗi cậu nha, cậu báo lại với chị chủ cửa hàng hộ tớ. Mai tớ sẽ đi làm mà.

- Hazzi. Biết thế, tớ ngủ đã. - Nhật Linh quay người vào trong, nhắm nhiền mắt.

- Từ từ đã... Chọn đồ cho tớ đã.

- Mặc cái áo phông có hình heo con màu hồng í, quần soóc nữa, trông như vậy rất dễ thương.

Nhật Linh nghe tiếng Thiên Ngọc hát khe khẽ, lịch kịch lôi giày ra từ trong tủ, chắc đang chọn giày. Chọn được một đôi giày hợp với bộ đồ, nó lại đứng trước gương lần mần buộc tóc. Tóc để kiểu nào thì đẹp? Buộc vổng lên hay để xõa nhỉ? Nó vẫn phân vân, hết chải lại buộc, hết buộc lại tháo ra. Nghe tiếng Heo phân vân than thở, Nhật Linh chán nản lên tiếng:

- Buộc vổng lên í, như vậy mới hợp với bộ đồ, đeo túi xách chéo nhé. Như vậy trông cá tính mà lại dễ thương.

- Tưởng cậu ngủ rồi chứ?

- Nghe cậu than vãn nãy giờ ngủ không được.

- Xin lỗi nhé. Cậu ngủ đi.

Thiên Ngọc lại tiếp tục công cuộc chải chuốt trước gương. Nhật Linh không phải không ngủ được vì Thiên Ngọc làm ồn mà là vì cô đang buồn. Biết rõ là Hoàng Quân thích Thiên Ngọc, Thiên Ngọc cũng thích Hoàng Quân. Nếu hôm nay Hoàng Quân tỏ tình chẳng phải Thiên Ngọc sẽ là “hoa đã có chủ” sao? Vậy là vài vụ đi chơi nữa, cô bạn sẽ đi cùng Quân, có gì thú vị cũng sẽ nghĩ đến Quân trước. Trong đầu Thiên Ngọc lúc ấy Nhật Linh chẳng phải người quan trọng nhất như bây giờ. Và có khi, cô sẽ còn bị cho ra rìa nữa.

Thật ra Thiên Ngọc có người yêu cũng tốt, coi như thoát kiếp F.A, không còn cô đơn. Nhưng mà... Nhật Linh thật ngớ ngẩn, gạt mớ suy nghĩ linh tinh đó đi, cô chìm vào giấc ngủ, chiều còn phải dậy sớm đi làm nữa chứ.

_oOo_

Nhật Linh tỉnh dậy, Thiên Ngọc vẫn đang ngồi trước gương chải chuốt. Cũng gần 2 giờ rồi, sắp đến lúc Thiên Ngọc đi gặp Hoàng Quân. Nhật Linh vuốt qua mái tóc hơi xù rồi khoác chiếc ba lô lên vai, tạm biệt cô bạn bước ra khỏi cửa. Cô thở khì một cái, con đường đầy lá. Hôm nay gió thu thật mát, sẽ là khung cảnh rất tuyệt cho những cặp đôi hẹn hò, biết đâu họ chọn LOL làm nơi hẹn, có khi lại đông khách cũng nên. Quán gà rán LOL hiện ra trước mặt, Nhật Linh cười thật tươi, đảo ánh nhìn về phía quầy thu ngân.

- Chào mọi người, em đến rồi ạ.

- Ừ, đi thay đồ đi em.

Chị Lệ An, cũng là chủ cửa hàng lên tiếng nhắc nhở Nhật Linh. Theo nhận xét của cô qua mấy ngày tiếp xúc, Lệ An là một cô gái thông minh, chín chắn, lại rất xinh đẹp. Chị không thích làm theo ý nguyện của gia đình nên mới mở cửa hàng này. Chị làm gà rán rất chuyên nghiệp, nấu ăn cũng ngon, và đặc biệt là rất tốt tính. Cô rất quý chị Lệ An, chị cũng rất thích tính vô tư, hồn nhiên của cô bé. Hai chị em dù nói chuyện chưa nhiều nhưng đã nhanh chóng thân nhau, việc hôm nay cô bé xin nghỉ cho Thiên Ngọc là quá dễ.

- Cậu ấy bận chị ạ.

- Không sao. - Lệ An mỉm cười. - Nói bạn em mai nhớ đến nhé, hôm nay bận cứ nghỉ cũng được rồi.

- Em đi làm việc ạ. - Nhật Linh giơ tay, nhe răng chào chị, quay người đi ra ngoài.

- Nhật Linh này. - Bác bếp trưởng gọi với theo. - Cháu có thể ra ngoài mua giùm bác một vài thứ không, trong bếp còn thiếu, mà mai mới là ngày nhập nguyên liệu.

Nhật Linh cầm tờ giấy ghi các loại thực phẩm cần thiết mà bác bếp trưởng vừa đưa, tung tẩy rời đi. Cô vừa đi khỏi, một dáng người quen thuộc bước vào quán. Dắt theo đứa nhóc chừng 5, 6 tuổi, Hải Đăng ấn cậu nhóc ngồi xuống bàn rồi làu bàu:

- Ăn gì thì cứ gọi. Tên Khang Duy đó, bận gì mà bắt anh phải trông nhóc chứ?

- Anh í nói anh í rất bận.

- Biết là bận. Nhưng mà bận gì cơ. - Hải Đăng đảo mắt xung quanh rồi vẫy vẫy tay. - Cho một suất gà rán nhé, nóng đấy.

Cô phục vụ khẽ gật đầu rồi đi vào bếp, thằng nhóc đi cùng Hải Đăng thích thú nghịch chú gấu nhỏ treo trên cây gì đó gần cửa sổ. Hải Đăng ngán ngẩm nhìn nó, thằng bé này rất nghịch, nghe nói còn nghịch hơn cả anh nó nữa. Mới bé tẹo mà thủ đoạn cũng đầy mình, nham hiểm chẳng khác gì anh. Chả hiểu hôm nay Khang Duy bận gì mà bắt Hải Đăng trông giùm, vốn anh không thích trẻ con, làm thế này khác gì gián tiếp tra tấn anh chứ. Lắc đầu ngán ngẩm, Hải Đăng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, người phụ nữ bụng to lặc lè đang xách một đống đồ đi về phía khu chung cư đối diện, trông loạng choạng như sắp ngã, anh tái mặt vội vã đứng dậy:

- Ở yên đây đợi anh, anh đi một lát sẽ về.

Không kịp nghe thằng bé trả lời, Hải Đăng lao nhanh ra cửa, chạy lại đỡ người phụ nữ, xách đồ đưa bà lên lầu trên. Hải Đăng, thật ra là một người rất tốt, rất biết quan tâm lo lắng đến những người xung quanh đấy chứ.

_oOo_

- Á. Mưa rồi sao? - Nhật Linh ngửa mặt nhìn trời rồi tăng tốc. - Quên không dặn Heo đem ô, không biết có dính mưa không nữa. À mà...

Ờm. Bước chân của Nhật Linh chợt dừng lại, cô không chạy nữa. Thiên Ngọc bây giờ đã có Hoàng Quân lo cho rồi, đi ăn kem dưới mưa chắc là lãng mạn lắm, cô không cần lo cho Thiên Ngọc nữa đâu. Càng nhẹ, Nhật Linh chả thích suy nghĩ nhiều, cũng chả thích lo lắng cho ai cả. Thiên Ngọc có Hoàng Quân lo cho thì cô càng mừng, đỡ rắc rối, đỡ khổ cái thân mình. Cô bé cười một nụ cười nhạt nhẽo, đẩy cửa bước vào quán.

- Em về rồi đây.

- Nhật Linh về rồi à. - Một chị nhân viên trong quầy khẽ gọi. - Em mang đồ vào cho bác bếp trưởng nhanh rồi ra chị nhờ nhé.

Cô bé đặt đồ lên bàn bếp, quay ra đội thêm chiếc mũ đồng phục của quán, trông rất đáng yêu rồi chạy lại quầy thu ngân, vẻ tò mò:

- Gì vậy chị?

- Em nhìn thấy thằng nhóc ngồi kia không? - Chị chỉ về phía bàn gần cửa sổ. Có thằng nhóc đang tu tu khóc. - Chả ai dỗ được nó cả. Nó cứ khóc lóc nãy giờ.

- Để em ra xem sao.

Nhật Linh nở nụ cười thật tươi, nháy mắt với chị nhân viên, tiến lại gần cậu bé.

- Em làm sao thế? Sao ở đây một mình vậy? - Cô cười thân thiện.

- Bị bỏ rơi! - Thằng bé đáp tỉnh bơ.

- Bỏ rơi á??? - Mặt cô méo xệch. - Em nói gì vậy?

Hỏi han chán chê, cuối cùng thằng nhóc đòi Nhật Linh ngồi lại chơi cùng nó. Cô thở phào nhìn khúc xương gà nằm chỏng chơ trên bàn, chắc bố mẹ cậu bé đã gọi đồ ăn cho cậu, bận công chuyện nên tạm để cậu ở đây. Chắc cũng đi được khá lâu rồi. Nhật Linh nháy mắt với chị nhân viên ở quầy hàng, ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào cậu bé.

- Vậy em muốn ăn thêm gì nữa không?

- Em muốn một cây kem thật to. - Thằng nhóc hớn hở.

- Em thích ăn kem à?

- Vâng. - Đôi mắt thằng nhóc long lanh nhìn Nhật Linh

- Nhưng quán chị hết mất kem rồi, làm thế nào bây giờ?

Thằng bé mặt ỉu xìu, mắt rưng rưng như sắp khóc. Nhật Linh nhìn nó mà thấy tội tội. Sờ tay vào túi áo, cô rút ra cây kẹo mút sôcôla sữa đặt vào tay nó, nụ cười tươi tắn dỗ dành:

- Nhưng chị có kẹo mút, em thích chứ?

- Thích ạ.

Mắt thằng bé ráo hoảnh, sáng rực lên. Nhật Linh đưa kẹo cho thằng nhóc, xoa lên mái tóc xù của nó. Dễ thương thật.

- Mà em tên gì? - Cô nghiêng đầu hỏi.

- Khang Luân.

- Oa. Tên em hay ghê. - Cô hớn hở.

- Thế tên chị là gì?

Thằng nhóc bây giờ mới nhớ ra việc hỏi tên người đang đứng trước mặt mình, nó kéo kéo áo Nhật Linh như đứa con gọi mẹ, trông đáng yêu hết mức. Cô cúi xuống xoa đầu thằng nhóc.

- Tên chị là Nhật Linh, biệt danh của chị là Gấu, em có thể gọi chị là Gấu nếu em muốn.

- Em không thích Gấu. - Thằng bé vô tâm đáp.

- Hơ. - Nhật Linh nghệt mặt, hơi ngạc nhiên nhìn Khang Luân. - Tại sao vậy?

- Vì chỉ có con gái mới thích chơi gấu bông. Em là con trai, không chơi đồ con gái!

Nhật Linh bật cười, ra là vậy, cậu bé này đúng là đáng yêu thật. Nói chuyện với cậu bé nãy giờ, cô cứ cười suốt. Xoa xoa đầu cậu bé, cô nhớ ra vẫn còn nhiều công việc phải làm. Đặt vào tay Khang Luân thêm chiếc kẹo mút sôcôla rồi đứng dậy.

- Chị đi làm việc nhé. Em ngồi đây đợi một lúc chắc ba mẹ sẽ đến thôi.

- Không. Ba mẹ không đến đâu. - Khang Luân lắc đầu kéo tay áo Nhật Linh.

Nhật Linh nghệt mặt ra nhìn Khang Luân. Trông nó hết dễ thương rồi, nụ cười nham hiểm đằng kia khiến cô thấy hoảng. Cô vuốt mái tóc, thở dài.

Không biết từ bao giờ, một khuôn mặt băng lãnh, một dáng người cao dong dỏng cứ đứng ở phía xa, ngắm nhìn từng nét biểu cảm trên khuôn mặt cô gái ấy. Hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, anh tiến về phía quầy thu ngân hỏi han. Hóa ra cô bé làm thêm ở đây, chiều không đến sân bóng cùng Thiên Ngọc, hóa ra đến đây làm việc.

Nhật Linh hình như là đứa con gái đầu tiên Hải Đăng nhìn lâu như vậy, là hôm đó. Cô bé có vẻ khá tự tin vào cái đầu của mình, nhưng lại không đủ khả năng nhận dạng được mùi nguy hiểm, cô đang bị thằng nhóc 6 tuổi xỏ mũi. Nhìn cái vẻ mặt ngây ngô không biết làm thế nào của cô mà Hải Đăng thấy tội tội. Anh bước chậm rãi về phía cô bé, lên tiếng mỉa mai:

- Cô tính làm vú em cho nhóc này hả?

- Ơ... dạ. - Nhật Linh đang tưởng tượng đến cảnh ba hay mẹ, hay anh chị gì đó của thằng nhóc này đến đón, đôi mày giãn dần ra như được giải thoát, nhưng vừa ngước mắt lên, đôi mày lại nhíu lại. - Anh làm gì ở đây?

- Tôi đến đón nó.

Hải Đăng vừa nói vừa chỉ vào Khang Luân đang kéo kéo tay áo Nhật Linh, mắt long lanh.

- Vậy anh là anh trai nó ? - Nhật Linh thở phào, cúi xuống xoa xoa đầu Khang Luân. - Anh của em đến đón rồi nhé, về với anh thôi. Chị phải làm việc rồi, tạm biệt em nhé.

- Không phải. - Thằng nhóc cười nham nhở. - Đó đâu phải anh của em.

Lần này thì không chỉ Nhật Linh nghệt mặt ra đâu nhé, Hải Đăng mắt cũng đang trợn ngược lên. Nhìn cái hoạt cảnh này là Hải Đăng đã suy ra đoạn phim của mấy chục phút trước, chắc chắn cái cô bé ngốc này nãy giờ rất khổ sở. Anh xắn tay áo, xách tai Khang Luân kéo ra ngoài, mặt nhăn lại:

- Về ngay cho anh, anh sẽ đem mày đi trả cho cái thằng cha đó!!!

- Oái. Đừng mà. Gấu cứu em...

Thằng nhóc huơ huơ tay về phía Nhật Linh, la hét ỏm tỏi. Cô cố nở một nụ cười, vẫy vẫy lại thằng bé. Trong đầu thầm cầu mong Chúa đừng để con gặp lại hai tên dở hơi này nữa. Thật quá là phiền phức!

Dọn dẹp bãi chiến trường thằng nhóc Khang Luân bày ra, Nhật Linh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, mưa bắn lên tấm kính trong suốt tạo thành những hạt nhỏ rớt xuống nền nhà ; bên ngoài thưa thớt người đi bộ, vài cặp đôi tay trong tay che những chiếc ô đủ màu sắc thật dễ thương. Đồng hồ chỉ 15 giờ 35. Chiều nay cô đã phí hoài một tiếng cho thằng nhóc kia rồi, không thể phí phạm thời gian nghĩ ngợi linh tinh được, phải làm việc thôi...

_oOo_

Thiên Ngọc đứng nép dưới một mái hiên gần đài phun nước, mưa đã to dần lên. Lạnh. Nó nghe lời Nhật Linh, chỉ mặc áo phông cộc tay với quần soóc cá tính. Giờ thì lạnh, gió cứ lùa qua người, mưa tạt thẳng vào mặt khiến khuôn mặt lấm lem hết cả, mái tóc dính nhẹp nước. Nó nâng cánh tay nhìn đồng hồ, gần 4 giờ rồi mà vẫn không thấy Hoàng Quân đến.

Ban nãy Khang Duy nhắn tin nói rằng Hoàng Quân có việc bận, cố đợi cậu ấy. Nó đứng một lúc thì trời đổ mưa, cũng định bỏ về. Nhưng dù sao cũng rất muốn gặp Hoàng Quân, chắc cậu ấy có việc đột xuất mới vậy. Nó cứ nghĩ mọi chuyện quá ư đơn giản, cứ đợi đi, Hoàng Quân nhất định sẽ đến thôi.

“Hắt xììììììì...”

Nó khịt mũi ôm lấy hai cánh tay đang run lên vì lạnh. Nếu cứ thế này có lẽ sẽ ốm mất. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nó thấy cả người run lên từng hồi, mệt mỏi vô cùng.

“Heo không đòi ăn cơm

Heo không đòi ăn cám

Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ

Em không thèm mua kem

Em không thèm mua bánh

Em để dành cho heo

Em lì xì heo đất hai trăm mỗi ngày...”

Tiếng chuông điện thoại vang lên mỗi lúc một lớn, Thiên Ngọc lục túi chéo rút ra chiếc điện thoại. Lại là Khang Duy, tay nó run run bắt máy:

- Có chuyện gì vậy? - Nó cố giữ giọng nói bình thường nhất

- Cô vẫn đang đứng ở đó à? Đài phun nước?

- Ừ. Sao?

- Ha ha... - Khang Duy cười lớn. - Mưa to lắm rồi đấy, cô về đi. Từ trưa đến giờ là tôi lừa cô. Thằng em trai quý báu của tôi từ đầu giờ chiều vẫn ngồi chơi game ở nhà đó.

- Anh lừa tôi? - Giọng Thiên Ngọc cũng run run đáp lại.

- Phải phải... Tưởng cô thế nào, hóa ra cũng ngu ngốc như thế. Chúc mừng cô nhé, tôi thắng cô keo này.

Khang Duy hỉ hả cười lớn. Mặt Thiên Ngọc trắng bệch đi, nó nhét điện thoại vào túi đeo chéo, cứ thế bước thẳng ra đường tiến về nhà. Mưa càng lúc càng to, gió thổi tung mái tóc nó, xòa đầy xuống mặt, bờ môi cứ mằn mặn. Nó có thể chấp nhận những trò đùa quái gở của Khang Duy ở trường, ở sân bóng hay ở bất kì đâu mà không liên quan đến chuyện tình cảm của nó. Nhưng điều này nó không chấp nhận được, Khang Duy liệu có biết cái cảm giác hi vọng rồi thất vọng nó kinh khủng đến nhường nào không vậy? Anh ta là đồ tồi, thù này không trả, nhất định nó không phải là Hoàng Thiên Ngọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro