Chap 19: Trong mắt em chỉ có anh thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Mới tờ mờ sáng, chị Huyền - hướng dẫn viên du lịch đã làm quản trò cho mấy vụ đi chơi bời của cả ngày. Hôm nay sẽ đi thác Cát Cát, sẽ vào đoạn rừng hoang vu một chút, như vậy mới li kì. Có ai đó nói, dã ngoại ở vùng núi như thế, nếu được đến vùng càng hoang sơ thì càng hay. Chị Huyền xóc xóc những lá phiếu thăm mất công cả tối ngồi chuẩn bị, đứng lên trước mặt mọi người hào hứng tuyên bố.

- Chúng ta sẽ bốc thăm đội, mỗi đội sẽ có hai người. Chúng ta sẽ cùng nhau thi đấu một số trò chơi. Hôm nay, ngay bây giờ, chúng ta sẽ thi nấu cơm trước. Bây giờ mời các bạn bốc thăm chọn đội cho mình.

Trong số những người đi phượt lần này số nam nữ cũng cân bằng, chị chỉ viết tên mấy đứa con gái rồi xóc xóc lên cho con trai bốc. Hải Đăng xoa xoa bàn tay trước mặt, miệng lẩm bẩm:

- Vì sao phải bốc cái này chứ? Gấu, anh với em một đội là được mà.

- Phải công bằng chứ.

Nhật Linh hớn hở hưởng ứng trò của chị Huyền, trò này chắc sẽ hứa hẹn nhiều thú vị. Khang Duy bốc được tên Thiên Ngọc, sướng như điên nhưng không dám thể hiện. Bề ngoài thì cặp đôi này cũng không có gì lạ. Vì hầu như ai cũng nghĩ Thiên Ngọc và Hoàng Quân yêu nhau, nên họ ghép cặp với nhau cũng không khác gì những người còn lại. Nhưng trên thực tế, có lẽ đây là cặp đôi may mắn nhất trong trò này.

Hải Đăng bốc được tên của Hương Ly, Hoàng Quân thì bốc được tên của một cô bé tên Mai nào đó của lớp Luật Thương Mại quốc tế năm nhất. Còn tên của Nhật Linh là do Quang bốc được. Hải Đăng có vẻ rất rất bực mình vì điều đó, tên này từ trước đã có ý đồ đen tối với Nhật Linh của anh, lúc nào cũng hết sức quan tâm Gấu khiến Hải Đăng phát điên. Hôm nay như vậy lại càng làm Hải Đăng bực dọc.

Hải Đăng bực mình nhìn Hương Ly, cô ta đang đứng cười ngặt nghẽo khiến anh càng điên lên, mặt đỏ bừng:

- Cô cười gì chứ?

- Không gì cả. - Hương Ly nén cười. - Anh biết nấu ăn chứ?

- Nấu rất ngon.

- Tốt. Tôi không biết nấu nên anh sẽ là người làm.

Đã bực giờ lại càng bực, Hải Đăng lại liếc về phía Nhật Linh và Quang, có vẻ vui vẻ gớm. Nhật Linh không phải là nấu ăn ngon, nhưng cơ bản cũng được gọi là biết chút chút. Quang dù là công tử nhà giàu nhưng lại thích nấu ăn, thi thoảng cũng xuống bếp. Hai người này dù không phải có tay nghề chuẩn như Hải Đăng nhưng nếu cẩn thận thì vẫn có khả năng chiến thắng. Vì hai đối thủ đáng gờm nhất hiện là Hải Đăng và Hoàng Quân thì đang gặp một số vấn đề về tâm lý, khó có thể tập trung làm ăn cẩn thận. Còn Khang Duy? Tại sao không nhắc đến anh ta nhỉ? Có chứ, anh ta vẫn đang chém gió rơi hoa ở đằng kia.

- Em không biết nấu ăn đâu nhá. - Thiên Ngọc nhún vai.

- Con gái con đứa mà thế sao được. Đã vậy hôm nay em sẽ là người nấu. - Khang Duy cười giả lả.

- Nhưng em không biết nấu thật, anh nấu được anh nấu đi.

- Không được. Tay nghề của anh phải tầm cỡ quốc gia, sao có thể trổ tài ở đây. Em sẽ nấu. Cứ quyết định thế? - Khang Duy vỗ ngực tự hào.

- Chúng ta sẽ thua. - Thiên Ngọc rên rỉ.

- Không quan trọng.

Hồi chuông đầu tiên vang lên báo hiệu giờ thi bắt đầu, Hải Đăng vừa làm mắt vừa nhìn đăm đăm về phía Quang. Hoàng Quân lại không lúc nào không nghĩ đến Thiên Ngọc, nhìn cô bên Khang Duy lại thoáng buồn. Nhật Linh và Quang lại có vẻ kết hợp rất ăn ý, Nhật Linh chỉ đứng nhìn, miệng há hốc từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, thi thoảng lại vỗ tay. Một tức giận, một buồn bã, một không quan tâm mấy đến sự đời. Còn lại, Khang Duy và Heo lúc này là tâm trạng gì thì cũng không rõ nữa...

- Em có biết nấu ăn không thế? - Khang Duy tức giận nhìn Thiên Ngọc.

- Đã bảo là không biết cơ mà. - Thiên Ngọc tỉnh bơ.

- Thế chả nhẽ rau luộc cũng không biết?

- Thì đây lại còn. Đòi hỏi gì nữa chứ?

Thiên Ngọc nhấc cái nồi được gọi là nồi rau luộc lên trước mặt Khang Duy. Thành thật mà nói, cái món đó không khác món cám rau trộn cho lợn là mấy. Nó vốn không biết nấu ăn, lại rất hậu đậu. Nhìn món “rau luộc” kỉ lục của nó, Khang Duy mắt rưng rưng như muốn khóc.

- Đó mà là rau luộc à?

- Này này, cấm có lắm mồm nhá. Có giỏi thì anh vào đây mà làm, tài nghệ trổ hết ra đi.

- Đã nói trình độ của anh không thể dùng ở đây được. Em làm đi.

Khang Duy lại ngồi nghịch lọ muối với lọ đường, thật ra thì có bao giờ anh phải vào bếp nấu ăn đâu cơ chứ. Có khi lọ muối với lọ đường trước mặt, anh còn chả phân biệt được!

- Lưu ý, lưu ý. - Chị Huyền bắc loa tay hét lớn. - Cơm nhà nào nhà nấy hưởng nhá. Trưa nay, các bạn sẽ ăn những món do chính các bạn làm ra.

- Oắt đờ Heo?

Thiên Ngọc há hốc miệng, ngạc nhiên đến phát sợ. Nếu như vậy chẳng phải nó trưa nay sẽ nhịn đói sao? Khang Duy vẫn điềm nhiên ngồi chơi game, coi như không có chuyện gì. Cứ để mặc nó làm thôi, vì dù anh có muốn giúp cũng chẳng thể giúp gì. Có lẽ hiểu biết về nấu nướng, bếp núc của Khang Duy còn kém hơn cả nó nữa.

Chuông vang lên, thời lượng nấu ăn kết thúc. Hoàng Quân làm trứng ốp la và rau tầm bóp xào tỏi, Mai làm thêm món cơm cuộn rong biển khá bắt mắt. Chỉ hơi tiếc trứng ốp của Hoàng Quân hơi cháy, rau cũng xào hơi mặn. Vậy là trượt.

Hải Đăng, món tủ là sườn chua ngọt bình thường làm lúc nào cũng rất ngon, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cho nhiều đường khiến miếng sườn không được đẹp mắt, ăn cũng thấy lờ lợ. Thì nguyên nhân là do ai đấy, Hải Đăng cứ mải bực tức mà không quan tâm Hương Ly đưa cho mình đường hay muối, đến khi phát hiện ra thì chuyện đã rồi.

Vài món nữa được đưa lên, có lẽ thịt kho tàu với canh khoai tây hầm xương của Nhật Linh và Quang là ổn nhất. Chỉ còn Khang Duy và Thiên Ngọc mãi chẳng thấy gì, chị Huyền đợi không được, đích thân đến chỗ bếp của đội Thiên Ngọc, tò mò không biết sơn hào hải vị gì mà lâu như vậy. Thiên Ngọc gãi đầu gãi tai bưng ra một cái nồi, bao nhiêu thời gian như vậy mà trên mâm của hai người có duy nhất món “rau nấu cám”. Chị Huyền mặt méo xệch, nhìn vậy ai mà dám ăn, cười cười rồi bỏ về. Tất nhiên, giải nhất thuộc về Nhật Linh và Quang.

Bữa trưa chắc mỗi Nhật Linh và Quang no bụng và ngon miệng nhất. Nhật Linh chút chút lại liếc nhìn Thiên Ngọc mà cười, đã nói đi học nấu ăn đi thì không nghe, giờ thì đành chấp nhận như vậy thôi chứ biết sao giờ?

Cổ nhân có nói đến một hiện tượng, gọi là sự liên quan giữa mắt và bụng, “căng da bụng chùng da mắt”. Trời về trưa, ăn no ai cũng muốn ngủ một giấc, Khang Duy thì được gọi là ngoại lệ, ngủ là vì quá bực mình, bụng sôi liên hồi mà thấy ức chế. Cũng cùng chung cảnh ngộ, Thiên Ngọc không khác Khang Duy là mấy, bụng cứ sôi òng ọc, nó lay lay gọi Nhật Linh dậy:

- Đi mua đồ ăn với tớ...

- Phải xuống huyện đấy. Xa phết. Phải đi bộ nữa.

- Nhưng tớ đói kinh khủng, lại hết đồ ăn rồi.

- Cậu nhớ đường chứ?

Thiên Ngọc hơi chần chừ rồi cũng gật đầu, đường có một đoạn, chắc chắn là sẽ nhớ thôi. Nhật Linh nhận cái gật đầu của Thiên Ngọc, cũng miễn cưỡng mò dậy đi cùng. Đường ngắn, nhưng là đường rừng nên hơi khó đi, cũng khó mà nhớ đường chính xác. Nhật Linh không tin vào năng lực nhớ đường của mình mới không dám đi, nhưng Thiên Ngọc nói nhớ thì cũng đành tin tưởng vậy. Dù sao thì Thiên Ngọc cũng đang đói, Nhật Linh biết cái cảm giác đói bụng rất chi là khó chịu.

- Sao đi mãi không thấy đường ra vậy Heo?

- Sắp đến rồi. - Thiên Ngọc bình tĩnh đáp.

- Lâu thế? Cứ như bị lạc í, đường này cứ là lạ. - Nhật Linh hơi hoảng.

- Cũng có thể lắm.

- Hả? Cái gì đấy? - Nhật Linh giật mình.

- Tớ cũng không tin tưởng vào mình lắm.

- Vậy sao dẫn tớ đi???

- Đói... - Thiên Ngọc đáp tỉnh bơ.

Nhật Linh sém chút nữa thì té xỉu, Thiên Ngọc gan thật, vì cái bụng đói mà mạo hiểm đến vậy, lại còn lôi cả cô vào vụ này nữa. Bây giờ đường về nhà còn không nhớ, biết tính làm sao?

Thiên Ngọc xoa xoa cái bụng đói đang sôi òng ọc, liếc mắt nhìn đồng hồ. Cũng 3 giờ rồi đấy, nhịn đói mấy tiếng đồng hồ liền rồi, bụng cứ cào lên liên tục khiến nó ức chế kinh khủng ngồi rủa thầm cái người tên là Khang Duy kia.

- Chửi đủ chưa? Cậu chửi anh ta ở đây người nghe vẫn là tớ cơ mà?

- Nhưng mà tớ ức chế.

- Nói nhiều tốn nhiều năng lượng, sẽ đói lắm đấy. Tập trung tìm đường về đi.

Thiên Ngọc gật gù, việc tìm đường sẽ khó khăn lắm đây, Nhật Linh cũng có khá hơn nó là mấy cái vụ nhớ đường và tìm đường đâu chứ. Không biết sẽ ra làm sao nữa, muốn khóc quá.

_oOo_

Tìm khắp nơi chẳng thấy Nhật Linh đâu cả, Hải Đăng đâm hoảng. Tìm Thiên Ngọc cũng không thấy, lúc đầu tưởng hai người đó có lẽ đi đâu đó, một lát sẽ về. Nhưng bây giờ cũng hơn 4 giờ, mọi người đều đã ngủ dậy cả, chuẩn bị đi về mà vẫn không thấy hai người đâu. Khang Duy và Hoàng Quân cũng không kém phần lo lắng, huy động mọi người vội vã đi tìm. Người cũng kha khá, vậy mà tìm loanh quanh mãi chẳng thấy đâu. Nỗi lo trong lòng Hải Đăng càng dâng cao, nếu lỡ may có chuyện gì xảy ra với Nhật Linh, chắc anh sẽ điên lên mất.

Đã gần 5 giờ chiều, mọi người đều tập trung lại địa điểm dựng trại, chẳng ai tìm thấy dấu vết nào hết. Cả tiếng đồng hồ tìm không ra, thật sự khiến người khác thấy lo. Người ta nói “ngày tháng mười chưa cười đã tối”, Sa Pa mùa này là một dẫn chứng, mới hơn 5 giờ chiều mà trời đã nhá nhem, nhìn không còn rõ nữa.

- Dừng ở đây nhé, về thôi, muộn rồi. Có khi hai cậu ấy về nhà trước rồi.

Hương Ly khẽ khàng lên tiếng, trời đang dần tối, nếu muộn nữa, có lẽ sẽ không còn thấy rõ đường về.

- Không. Nếu vậy phải mang hành lý đi trước. - Hoàng Quân lên tiếng. - Đằng này cả điện thoại hai cậu ấy cũng không mang đi.

- Đừng nói nhiều nữa, ai về cứ về đi. Tôi ở lại được rồi.

Hải Đăng nhăn mặt chạy đi, lòng anh lúc này như lửa đốt, ở đấy mà bàn bàn tính tính, để yên để anh đi tìm Nhật Linh có lẽ tốt hơn. Khang Duy và Hoàng Quân cũng hớt hải chạy theo, phía rừng đằng này còn chưa tìm, chị Huyền nói có lẽ không ở đó, cũng không nên vào đó, trong phía rừng đó có nhiều động vật nguy hiểm.

- Này, khoan đã.

Không hề ngoái lại sau tiếng gọi của chị Huyền, cả ba cứ chạy đi như vũ bão. Quang và Hương Ly cũng chạy theo sau. Trong mảng rừng này, trời càng trở nên tối, đi lại quá khó khăn. Hải Đăng vừa bước, miệng không ngừng hét to lên hai tiếng “Nhật Linh”, có lẽ đang lo lắm.

- AAAAAAAAAAAAAA...

Tiếng hét lớn vọng lại từ phía sâu bên trong khu rừng, rất giống tiếng của Nhật Linh. Hải Đăng giọng run run mà gọi tên cô thật lớn, đôi chân cứ như vậy chạy về phía có tiếng hét. Từ đằng xa, có thể lờ mờ nhận ra Thiên Ngọc đang mặt biến sắc nhìn về phía con vật phía trước. Tay nó ôm chặt lấy Nhật Linh đã ngất xỉu vì hoảng sợ. Một con trăn to bằng cổ chân, đang bò lại gần phía hai đứa đang đứng. Con trăn lớn lia lia lưỡi, có vẻ như đang đói. Hoàng Quân giật mình chạy lại, vội vã hét to:

- THIÊN NGỌC......

Tiếng gọi lớn vừa rồi hình như khiến Thiên Ngọc bừng tỉnh, chút cảm giác còn lại khiến nó nhận ra hoàn cảnh của mình. Đôi mắt rơi rớt những giọt nước mắt nóng hổi, nó cũng hét lên về phía tiếng gọi, cầu cứu một tiếng nói vọng lại:

- ANH KHANG DUYYYYYY....

Hoàng Quân khựng người, là gọi Khang Duy, là Thiên Ngọc đang gọi Khang Duy. Trong hoàn cảnh cấp bách như thế này, dù Hoàng Quân có đứng trước mắt cô đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ cất tiếng đầu tiên gọi Khang Duy, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô cũng là Khang Duy. Tất cả đều là Khang Duy...

Khang Duy và Hải Đăng chạy vội đến bên Thiên Ngọc và Nhật Linh, con trăn thấy động, thấy quá nhiều người, không hiểu sao lại bò đi. Hải Đăng thở phào đỡ lấy Nhật Linh, có lẽ vì hoảng sợ quá mà ngất đi. Bế bổng cô lên, anh rảo bước. Chỉ còn lại Thiên Ngọc và Khang Duy, cứ nhìn nhau trong im lặng như vậy. Đôi mắt đẫm lệ, Thiên Ngọc òa khóc như một đứa trẻ, vội vã ôm chầm lấy Khang Duy. Khẽ vuốt mái tóc nó, Khang Duy nhẹ nhàng an ủi, giọng dịu lại:

- Ổn rồi, không sao rồi...

Thiên Ngọc cũng dần lịm đi trong vòng tay Khang Duy. Nó mạnh mẽ hơn Nhật Linh nhiều, nó có thể trụ được đến khi tìm được chỗ dựa chắc chắn mới yên tâm dựa mình vào. Tìm cho mình giây phút nghỉ ngơi sau những nỗi sợ hãi mệt mỏi. Khang Duy vẫn ngồi yên lặng bên Thiên Ngọc như vậy, không dám cứ động mạnh vì sợ nó sẽ bừng tỉnh. Khẽ vuốt mái tóc Thiên Ngọc đang rối bù, trong lòng Khang Duy có chút dễ chịu. Lúc ấy, người đầu tiên nó nghĩ đến là anh, có lẽ là đang đợi anh đến cứu. Cảm giác được che chở, bảo vệ cho một người, được ngươi đó mong ngóng, trông đợi, có lẽ chính là cảm giác lúc này của Khang Duy.

Hoàng Quân vẫn đứng yên bất động, nước mắt lăn dài. Khi một người con trai rơi nước mắt vì một cô gái, đó là vì anh ấy đã yêu cô ấy quá nhiều, và đó là một tình yêu xứng đáng. Hoàng Quân như vậy, có lẽ đã là người yêu Thiên Ngọc nhất, nhưng tình cảm ấy có lẽ cậu đã trao nhầm cho một người con gái. Thiên Ngọc không là của Hoàng Quân, mãi mãi là như thế. Vì không phải nên dù có cố gắng thế nào vẫn không thể có được. Điều hiển nhiên ấy có lẽ bây giờ Hoàng Quân mới hiểu, bây giờ mới biết mình nên làm gì để tốt cho cả ba người. Cậu quay người trở lại, ít nhất Thiên Ngọc không sao, nên trở về khách sạn thôi, chị Huyền có lẽ đang đợi.

Hương Ly đứng sau Hoàng Quân từ rất lâu. Nước mắt cũng tràn vào bờ môi mặn chát. Liệu đến bây giờ, Hoàng Quân có còn muốn níu kéo một tình cảm không thuộc về mình nữa không? Liệu có còn cố giữ cô ấy bên cạnh mình nữa không? Tim Hương Ly thắt lại, đau nhói. Hoàng Quân đang đứng trước mặt Hương Ly, đôi mắt ngân ngấn nước:

- Chúng ta thật ra rất giống nhau. Đều yêu đối phương bằng cả trái tim, nhưng đối phương lại yêu người khác nhiều hơn như thế.

Hoàng Quân bỏ đi, cũng không quay lại nhìn Hương Ly một lần. Hoàng Quân sợ phải nhìn vào đôi mắt chân thành ấy. Đã làm cô ấy tổn thương vì mình như vậy, đâu đủ tư cách làm cô ấy hạnh phúc. Có lẽ Hương Ly nói đúng, không ai yêu Hoàng Quân như Hương Ly hết, chưa một ai làm được điều đó cả.

_oOo_

Tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở khách sạn, Thiên Ngọc cũng không nhớ rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đầu óc vẫn còn đau nhức, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Khang Duy khẽ đẩy cửa bước vào, trên tay là một tô cháo nóng hổi, thơm mùi thịt băm. Có lẽ hôm nay đến lượt Khang Duy chăm sóc cho Thiên Ngọc. Thật ra cũng không có gì gọi là nguy hiểm, nhưng cần phải nghỉ ngơi vì đã ảnh hưởng đôi chút đến tinh thần. Khang Duy đút từng miếng cháo vào miệng nó, nhẹ nhàng như chăm sóc trẻ con mẫu giáo. Nhìn mặt mày Khang Duy căng thẳng quá mức, nó không khỏi bật cười:

- Sao anh lại căng thẳng như vậy?

- Chưa chăm sóc người ốm bao giờ.

-Em khỏe mà.

- Bác sĩ nói vẫn cần phải nghỉ ngơi.

- Cứ làm quá lên thôi đó mà. Em thật sự không sao. Mà... - Thiên Ngọc nhìn quanh phòng như tìm kiếm gì đó. - Gấu đâu?

- Bên phòng anh. Hải Đăng lo nên để con bé bên đó tiện chăm sóc.

- À. Tình cảm khăng khít quá rồi nhỉ?

- Ừ. - Khang Duy đáp, giọng hơi chùng xuống. - Mà em mệt như vậy, chiều về được chứ?

- Được. Em khỏe như voi rồi.

Thiên Ngọc cười, nhìn mặt Khang Duy lo lắng y như đứa trẻ con đang lo cho mẹ nó vậy. Nhưng mà nó đâu phải mẹ của anh mà phải biểu lộ thái độ như vậy chứ? Nó cốc đầu anh một cái rồi cười lớn:

- Còn đánh được cả anh nữa đấy. Đừng coi thường em.

Không khí vui vẻ lại thêm lần nữa bị Khang Duy phá hỏng, anh chỉ gật đầu không nói gì. Hôm nay anh rất lạ, khi nói chuyện cũng không nhìn vào mắt nó nữa. Giọng lại cứ buồn buồn kì lạ. Nó kéo anh lại gần, đẩy đầu anh cao lên một chút, hướng ánh mắt nhìn thẳng vào mắt mình:

- Hôm nay anh bị làm sao thế?

- Không... không sao.

Anh khẽ gạt tay nó xuống, ánh mắt vẫn cố lảng tránh nó. Nhưng có lẽ nó không đơn giản như anh nghĩ, nó cười nham hiểm, kéo anh lại thật gần khiến anh ngồi phịch xuống giường. Nó kéo hai tai anh, đẩy khuôn mặt anh đối diện với mặt mình, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cười te tởn:

- Rốt cuộc anh bị làm sao nào???

Khang Duy thở dài, anh không muốn nhìn thấy Thiên Ngọc cười như vậy, không muốn nhìn thấy nó trong bộ dạng này. Đêm qua nó sốt cao, trán rịn mồ hôi. Bờ môi run lên từng hồi khiến anh lo lắng kinh khủng. Cả người nó run lên, không biết là đang nóng hay đang lạnh. Bác sĩ nói nếu nó bị sốt, đừng đắp quá nhiều chăn, nóng sẽ làm nó sốt cao hơn. Mặc dù là vậy nhưng không hiểu sao cả người nó lạnh ngắt, bàn tay lạnh như băng khiến anh vô cùng hoảng sợ. Cả người nó lại cứ run lên từng đợt, cũng chả hiểu bị làm sao, vậy là anh ôm chặt lấy nó, hi vọng để nó bớt run đi một chút. Hơi ấm của anh truyền sang nó khiến nó ấm dần lên, người cũng bớt run. Nhưng đó không phải điều đáng nói. Sự thật là Khang Duy đã ôm Thiên Ngọc rất chặt, tim không khỏi đập loạn lên. Lúc ôm nó trong lòng, bờ môi run rẩy, hơi thở yếu ớt cứ cuốn lấy tâm trí anh, khiến anh không thể nào rời ra. Chờ cho đến khi nó bớt run, anh mới buông nó ra mà bỏ ra ngoài. Tim cứ đập nhanh kinh khủng, nếu cứ thế này vài lần, có khi Khang Duy sẽ bị trụy tim mất. Từ lúc ấy đến giờ, lúc nào cũng lảng tránh ánh mắt nó, lảng tránh đôi môi nó. Nếu cứ tiếp xúc gần như vậy, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

- Nói! Nhanh!

Thiên Ngọc vẫn giữ chặt Khang Duy, mặt nhăn lại nham hiểm, ra lệnh anh mau chóng nói ra cái lí do quái quỷ mà anh đang cố tình tránh khỏi.

- Em cứ muốn biết à? - Khang Duy thở dài.

- Tất nhiên. - Thiên Ngọc hào hứng.

- Đừng có mà trách anh.

Khang Duy lên tiếng cảnh báo rồi ghé sát mặt vào mặt Thiên Ngọc, hơi lưỡng lự một chút rồi đặt lên môi nó một nụ hôn. Chỉ là môi chạm môi, rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến nó thoáng giật mình.

Nó đứng hình mất mấy giây mới nhận thức được việc Khang Duy đang làm, vội vã đẩy anh ra khỏi, lùi về phía sau. Khang Duy nhìn nó, giọng đầy vẻ tội lỗi:

- Đã bảo em trước rồi mà...

Nó choáng toàn tập, mặt đỏ bừng. Khang Duy cũng lúng túng không kém, nói nhanh mấy câu rồi đẩy cửa bỏ ra ngoài:

- Em nghỉ đi cho khỏe nhá. Anh ra ngoài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro