CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tú Cẩm không nghĩ mọi chuyện lại lộn xộn phức tạp như vậy, tất cả đều đã qua hơn mười năm rồi, lòng bà cũng đã bình ổn không còn cảm thấy hận. Hiện tại hai bên đều có gia đình của riêng mình, nhắc lại chuyện cũ cũng chỉ thêm khó xử. Bà nhìn con trai, khuyên nhủ: "Tử Thao, quên đi, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, chúng ta về nhà có được không?"

"Con không cần, con không thể dễ dàng buông tha bọn họ." Tử Thao một mực cự tuyệt.

Hoàng Tú Cẩm cũng cảm thấy có chút phiền muộn, sắc mặt tái đi vì hờn giận, "Tử Thao, con thật hơi quá đáng, hôm nay ở đây lại gây hỗn loạn lễ đính hôn của nhà người ta, ngày mai toàn bộ báo chí đều sẽ đưa tin con cùng người nhà họ Nghê có quan hệ, đến lúc đó không phải con cũng bị mọi người dèm pha sao? Con đã phá hỏng buổi lễ đính hôn rồi, cũng làm cho cô dâu tức giận bỏ đi rồi, nhiêu đó cũng đủ hả giận rồi."

"Không đủ, vẫn chưa đủ." Tử Thao phát cáu với mẹ mình, không thể tha thứ được.

Hoàng Tú Cẩm cũng phát bực vì con trai ngoan làm trái lời bà, cả giận nói: "Nếu con còn không chịu đi, mẹ sẽ không vui."

Nhìn thấy khuôn mặt kiên quyết của mẹ mình, từng giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên má của Tử Thao. Tử Thao thật thương tâm, thật thất vọng, vì sao ngay cả mẹ cũng không hiểu cậu, mẹ là người thân duy nhất quan trọng nhất của cậu, mẹ nhất định phải hiểu được trong lòng cậu đau khổ và oán hận ra sao, vì lẽ gì mẹ lại giúp người nhà họ Nghê? Ngay cả mẹ cũng phản bội cậu, như vậy còn ai biết trong lòng cậu đang thống khổ ra sao, trong lòng cậu có bao nhiêu khổ, có bao nhiêu hận, ai biết? Có ai biết? Tại sao ngay cả mẹ, người mà cậu yêu quý nhất cũng giúp đỡ người ngoài chỉ trích cậu, như vậy cậu vì ai mà sống ? Vì ai mà vất vả? Cậu sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Sự"phản bội" của mẹ như chặt đứt một chút lưu luyến cuối cùng của Tử Thao đối với cuộc sống trên thế gian này...

Đột nhiên, một vòng tay ấm áp từ phía sau ôm lấy cậu, "Đừng khóc, anh sẽ yêu thương em nhiều hơn!"

Nước mắt Tử Thao càng không ngừng tuôn rơi, cậu xoay người lại tha thiết ôm siết lấy anh,cậu như đang trôi dạt lênh đênh trên biển rộng thình lình bắt được cái phao vội vàng bám víu lấy. Cậu vừa khóc vừa nói: "Phàm, vì lẽ gì anh lại đối xử tốt với em như vậy, em là một tên hư hỏng, em thật xấu xa, thật xấu xa, mỗi lần đều khiến anh bị tổn thương, vì sao anh vẫn còn muốn đối xử tốt với em, anh nên hận em, nên đánh mắng em, anh nên giống như bọn họ mắng em chẳng biết liêm sỉ, mắng em là loại con trai phóng túng, loại con trai đê tiện, mắng em không biết tốt xấu, mắng em ác độc tàn nhẫn, anh mắng em đi, không sao đâu, dù sao những lời này ngay từ nhỏ em cũng nghe qua nhiều rồi, đã nghe quen đến tê dại cả người rồi, anh mắng em đi, càng tàn nhẫn càng tốt, bởi vì chỉ có như vậy em mới không cảm thấy có lỗi với anh, mắc nợ anh nhiều lắm..."

"Anh sẽ không đánh mắng em, lại càng không hận em, bởi vì anh yêu em." Diệc Phàm say đắm nhìn cậu, bày tỏ với giọng nói dịu dàng tràn đầy âu yếm nhất: " Tử Thao, anh yêu em, thật sự rất yêu em, yêu không sao nói rõ được, yêu nhiều đến nỗi anh không còn là anh nữa, nhưng anh tuyệt nhiên không hối hận, anh chỉ hận bản thân mình vì sao không được gặp em sớm hơn một chút, nếu như vậy em cũng sẽ không phải mệt mỏi sống như thế. Em biết không, từ ngay lần đầu tiên gặp em nơi cửa hàng kia anh đã yêu em rồi, Tử Thao, những nỗi thống khổ của em, sự oán hận của em anh đều hiểu hết. Anh biết em giờ rất đau khổ, có rất nhiều oán hận nghĩ muốn trút ra hết, anh sẽ không ngăn cản em, em muốn làm gì thì làm cái đó đi, em muốn mắng chửi thì cứ mắng chửi, muốn oán hận thì cứ oán hận, anh sẽ vẫn luôn ở phía sau em ủng hộ bảo vệ em, cho dù em có giết người, anh cũng sẽ thay em gánh vác. Đừng sợ, cả đời này anh sẽ bảo hộ cho em, yêu em, tuyệt sẽ không để cho bất kỳ ai ức hiếp em, nếu có ai dám ức hiếp em, anh sẽ khiến cho kẻ đó vĩnh viễn không trở về được."

Anh ta điên rồi! Trực giác mọi người đều mách bảo như vậy.

Mọi người ở đây đều bị tình yêu điên cuồng của Diệc Phàm làm rung động, từng lời nói chân thành phát ra từ miệng anh làm cho tâm linh của mỗi người ở đây đều chấn động, tình yêu của anh dành cho cậu thật sự là một loại tình yêu long trời lỡ đất, anh ta thật sự không phải là yêu đến phát điên rồi chứ? Không ngờ còn cổ vũ cậu ấy đi giết người.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Diệc Phàm, cứ như anh không phải là Diệc Phàm thường ngày mà mọi người đều biết.

Nghê Ngạo và Đường Khải, cả hai người này rất hiểu rõ con người Diệc Phàm, so với những người khác còn khiếp sợ hơn gấp trăm lần. Đây có thật là chàng công tử nhà giàu chỉ ham ăn chơi du hí bồ bịch trai gái, Ngô Diệc Phàm, mà họ biết không?

Từ trước đến nay Nghê Ngạo vẫn cho rằng tình yêu mà Diệc Phàm dành cho Tử Thao cũng chỉ là nhất thời mê muội, giờ đây thật sự hối hận vô cùng, chỉ vì muốn dùng thủ đoạn chia rẽ tình yêu của hắn với Tử Thao mà một tay mình đã cắt đứt đi tình bạn bao năm giữa bọn họ. Nhìn thấy bộ dáng hiện tại này của Phàm, Nghê Ngạo càng khẳng định Hắn thật sự yêu sâu sắc Hoàng Tử Thao, lúc trước khi bị mình dành mất Tử Thao, Phàm đã không cùng mình đánh một trận long trời lỡ đất thì ra là cậu ấy thật sự thủ hạ lưu tình.

Chứng kiến cảnh này, Nghê Tử Uyển bị chấn động, lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng không có chút cảm động nào, cô ghen tị đến phát điên, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi...

Tử Thao nước mắt giống dòng thác lũ cuồn cuộn tràn ra, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cậu cầm lấy tay hắn siết chặt, khóc đến nỗi gần như không thở được.

"Không cần đối xử với em tốt như vậy, nếu không em sẽ rời đi trong luyến tiếc."

Diệc Phàm kinh hoàng, thì ra, cậu thật sự nghĩ muốn... mới tưởng tượng đến việc có thể mất đi cậu, anh không thể nào bình tĩnh được nữa, ôm chặt lấy cậu vào lòng, dùng hết sức đến nỗi muốn đem cậu hòa nhập sâu vào trong thân thể của chính mình. Thật lâu sau đó, anh rốt cục khôi phục lại, dịu dàng nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Anh chính là muốn em luyến tiếc." Một câu nói tuy ngắn nhưng lại biểu lộ hết tình yêu say đắm vô tận trong lòng anh đối với cậu.

"Thế nhưng em không xứng, anh tốt như vậy, nên tìm một cô gái tốt, mà em chỉ là một người không ai muốn, cả người đều là bi thương, ác độc lại còn là một con trai phóng túng hư đốn, hơn nữa em đang mang thai đứa con của người khác, tất cả những điều này anh đều không ngại sao chứ?"

"Anh không ngại, anh chỉ cần em ở lại bên cạnh anh thôi, anh cũng rất cảm kích ông trời đã ban em cho anh, toàn bộ những điều này anh đều không ngại, chỉ cần những gì em yêu thì anh đều yêu, em hận thì anh đều hận, con của em cũng là con của anh." Trong mắt Diệc Phàm không hề có chút chán ghét nào đối với Tử Thao, chỉ tràn ngập yêu thương khiến cho cõi lòng cậu tan nát.

"Có anh ở đây, anh sẽ không để em cảm thấy cô đơn nữa, anh sẽ xoa dịu những nỗi bi thương trong lòng em, anh sẽ khiến cho em tương lai cuộc sống chỉ còn lại hạnh phúc cùng vui vẻ, tha thứ cho anh đã không thể cùng em trải qua những đau thương trong quá khứ, thế nhưng, tương lai của em anh sẽ không bao giờ vắng mặt nữa."

Vì sao? Vì sao? Vì sao không cho mình sớm gặp anh một chút? Tất cả đều không còn kịp nữa rồi, Tử Thao đau lòng đến nghẹt thở!

Cõi lòng cậu tan nát, nhìn về phía anh gào to, "Anh không hiểu, anh không hiểu đâu, không còn kịp nữa rồi, tất cả đã quá muộn, em không phải là cô gái tốt đẹp nhất trong lòng anh, em đã sớm không còn thuần khiết, cái buổi tối kia ngay lần đầu tiên gặp mặt, em đã sớm bị hai tên cầm thú..."

"Tử Thao..."

"Tử Thao... "

Hoàng Tú Cẩm cùng Phương Nhược Thủy đồng thanh kêu to.

Thế nhưng, những từ còn lại trong lời nói của cậu cũng còn chưa kịp nói ra, đã bị Diệc Phàm đem toàn bộ nuốt vào lòng...

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ.

Nụ hôn này rất dài, dường như kéo dài lâu đến một thế kỷ vậy, nhưng không ai muốn quấy rầy bọn họ, mới vừa bắt đầu còn có người thấy tràn đầy hứng thú, nhưng không bao lâu cũng cảm thấy xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Diệc Phàm bên tai cậu nhẹ nhàng nói, "Anh biết."

Tử Thao không dám tin sửng sốt nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro