Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến khi gần mười hai giờ những người lãnh đạo mới kết thúc cuộc họp, Kim Taehyung đang chuẩn bị tự mình trốn đi ăn cơm, tổng giám đốc của anh, có lẽ nói là tân phó tổng công ty - Jung Hoseok - đến tìm anh.

"Anh Hoseok." Taehyung lên tiếng chào hỏi với anh ta:

"Cuộc họp đã kết thúc rồi sao?"

"Ừ. Đi, đi ăn cơm. Anh mời khách." Jung Hoseok mang trên mặt nụ cười, tựa hồ đang thật vui vẻ.

Taehyung muốn nói lại thôi, cảm giác lúc này mình nói chuyện từ chức, có chút không được tốt thế nhưng kéo dài cũng không có ích gì, nói sớm nói trễ cũng phải nói. Anh chần chờ cùng biểu tình 'Em có lời muốn nói' trên mặt đương nhiên không có giấu diếm được Hoseok.

"Thế nào? Cậu có việc? Hay là có hẹn với người khác?"

Taehyung cắn răng, thò tay từ trên bàn cầm lấy tờ đơn xin từ chức đưa cho Hoseok. Jung Hoseok kinh ngạc nhận lấy, thấy nội dung phía trên thì càng giật mình:

"Từ chức? Cậu muốn từ chức? Anh không nhìn lầm chứ?"

Kim Taehyung thở dài, dù sao cũng vậy, đành mở miệng: "Anh Hoseok vốn là buổi sáng em đến phòng làm việc tìm anh chính là muốn nói đến chuyện này, chỉ là không nghĩ tới các anh nhiều người như vậy đang thảo luận công việc, cho nên..."

"Đang yên lành, sao cậu lại muốn từ chức? Cậu không phải là đã biết rồi sao? Cậu lập tức sẽ được bổ nhiệm làm tổng giám đốc bộ phản quảng cáo tiêu thụ của chúng ta, lúc này lại từ chức?"

Jung Hoseok có chút ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đầu óc cậu có đúng là bị nước vào hay không?!"

Kim Taehyung nghe Hoseok quở trách một trận vẫn không nói gì. Hoseok nhìn anh một câu cũng không nói có chút bất đắc dĩ: "Dù sao cậu cũng phải cho anh một cái lý do đi?"

Taehyung há miệng còn chưa lên tiếng, liền lại bị Jung Hoseok ngăn chặn lời của anh: "Đừng dùng mấy cái loại nguyên nhân cá nhân kia lấy cớ để có lệ với anh!"

Kim Taehyung liền không biết phải nói cái gì, anh hạ mắt liếc nhìn bụng của mình, âm thầm nghĩ có thể hay không tìm một cái lý do tốt hơn mà thuyết phục Hoseok. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mở miệng:

"Anh Hoseok, anh cũng đừng làm khó dễ em, em thật là có lời khó mở miệng, anh cho rằng em không muốn làm tổng giám đốc à? Cơ hội tốt như vậy nếu như không phải là bất đắc dĩ em tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

Jung Hoseok nhìn anh chằm chằm một lát, cuối cùng mới nói: "Đi đi, cậu đã không muốn nói, anh đây cũng không hỏi cậu nữa. Bất quá bây giờ công ty chúng ta đã mới bị tập đoàn thu mua, đơn xin từ chức của cậu còn phải báo cáo lên lãnh đạo tập đoàn mới, quy trình có thể tương đối chậm, trong khoảng thời gian này cậu vẫn tiếp tục làm việc cho tốt đi."

"Dạ, cám ơn anh Hoseok."

Kim Taehyung thở phào nhẹ nhõm, Jung Hoseok không có hỏi đến cùng là tốt nhất nếu không anh thực sự không biết phải trả lời như thế nào.

"Nếu quả thực có chuyện gì không giải quyết được liền nói với anh, dù sao cùng làm việc với nhau một thời gian rồi, anh xem cậu là bạn bè." Hoseok vỗ vỗ vai Taehyung, trịnh trọng nói.

Anh cảm kích gật đầu: "Dạ, em cũng coi anh Hoseok là bạn thân."

Dừng một chút, anh lại nói: "Như vầy đi, ngày hôm nay em mời khách, coi như cám ơn anh đã đề cử em lên chức."

"Được, vậy liền để tên nhóc cậu mời khách!" Hoseok còn có chút tức giận bất bình:

"Uổng phí một mảnh hảo tâm của anh, cậu biết anh ở trước mặt lãnh đạo nói rất nhiều lời tốt đẹp cho cậu không? Kết quả trái lại cậu ngay thời khắc mấu chốt làm cho anh đứt gánh."

"Xin lỗi anh, em sai rồi. Bất quá em có thể sẽ giúp anh đề cử một người. Chính là Choi Yeonjun. Choi Yeonjun kiên định có khả năng, thành tích không tệ, anh Hoseok anh lại đề bạt cậu ta một chút, có thể làm người nối nghiệp của anh."

Kim Taehyung vội vã xin lỗi cũng kéo qua một người nối nghiệp để chặn miệng Jung Hoseok.

"Anh đương nhiên biết Choi Yeonjun không tệ, bất quá trước sau vẫn là cậu tương đối hợp khẩu vị anh hơn." Hoseok còn đang tiếc hận.

"Được rồi, anh Hoseok nếu như em giải quyết xong công việc mà anh còn có thể làm chủ muốn em đi làm lại, em đây nhất định trở về tiếp tục làm cùng anh.

"Coi như tên nhóc cậu thức thời!" Hoseok xoay người đi ra ngoài:

"Được rồi không đề cập tới chuyện mất hứng này, đi ăn cơm đi!"

"Được."

Bữa cơm này hai người ăn hơn hai giờ. Bởi vì Kim Taehyung đã quyết định từ chức, mà Jung Hoseok cũng đã đồng ý cho anh rồi cho nên lúc ăn cơm xong, Taehyung cũng không muốn làm chuyện khác, liền trực tiếp về nhà, Hoseok thì trở về công ty, xử lý chuyện anh từ chức. Kim Namjoon thấy Jung Hoseok đưa cho hắn đơn xin từ chức cũng có chút khiếp sợ, đợi lúc thấy rõ là đơn xin từ chức của Taehyung mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu như là Jung Hoseok phải đi 'Bộ phận quảng cáo tiêu thụ' này công ty bọn họ liền thật sự là chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

"Cậu thấy thế nào?"

Namjoon không có tỏ thái độ ngay lập tức, hắn cùng Jeon Jungkook là bạn bè, cho nên hắn rất rõ ràng Jungkook thu mua công ty của hắn là nhìn trúng cái gì, nếu như người mấu chốt của bộ phận quảng cáo tiêu thụ ở nơi này từ chức rời đi, cho dù là bạn tốt anh ta cũng có chút băn khoăn. Cũng không thể người ta mới vừa mua công ty, liền nói cho người ta người của công ty rời đi không làm nữa?

"Kim Taehyung hẳn là thật có chuyện khó nói, bằng không cũng sẽ không vào lúc này rời đi. Thái độ làm người của cậu ta Kim tổng ngài cũng biết, mấy năm này cậu ta giúp công ty bàn bạc thành công cũng không ít, hơn nữa tiền đồ phát triển của cậu ta tốt đẹp thuận lợi, ở tình huống như vậy cậu ta vẫn cố ý từ chức, như vậy thật sự là bất đắc dĩ mà thôi."

Jung Hoseok không có nói thẳng ý kiến của mình nhưng trong câu chữ cũng là đứng về bên phía Kim Taehyung. Kim Namjoon trầm ngâm trong chốc lát, khoát tay áo:

"Cậu lại nghĩ biện pháp nói chuyện lại với cậu ta một chút, có thể không rời đi là tốt nhất, dù cho thật sự có chuyện công ty cũng có thể phê duyệt cho cậu ta nghỉ dài hạn, chờ cậu ta giải quyết xong chuyện lại đi làm lại không muộn."

"Được, tôi sẽ nói với cậu ta."

Hoseok cảm thấy ý tưởng của Namjoon cùng mình không hẹn mà gặp, bất kể như thế nào cũng phải thử một lần, có thể giữ lại Kim Taehyung là tốt nhất, không nói được cũng muốn biết cậu ta rốt cuộc là như thế nào, cho dù là việc tư cũng không cần giấu diếm sâu đến như vậy? Jeon Jungkook lại lần nữa từ trong hồ sơ công ty mới thu mua lấy ra tư liệu của Taehyung từ từ xem. Ý định ban đầu của cậu là muốn đánh giá một chút người này rời đi sẽ mang đến cho công ty hậu quả như thế nào kết quả phát hiện, Taehyung thật là có chút bản lĩnh, thành tích cũng không tệ. Nghĩ đến Kim Namjoon và Jung Hoseok cũng đề cử anh ta, Jungkook gật đầu, đích xác thực sự rất nổi danh, không tính là dùng người không khách quan. Chỉ bất quá, vì sao Taehyung muốn từ chức nhỉ?

Cũng không thể là bởi vì sợ mình mới từ chức đi? Trước ngày hôm nay, anh ta hẳn là không biết chính mình thu mua công ty bọn họ. Cho dù ngày hôm qua anh ta đối với giọng điệu của mình không thích thế nào nhưng cũng không đáng để ngay lúc biết mình là ông chủ mới của anh ta liền từ chức? Sợ cậu quan báo tư thù sao? Coi cậu là ai? Hơn nữa cũng hoàn toàn chưa nói tới thù oán cái gì. Jeon Jungkook cùng hai người Kim Namjoon, Jung Hoseok như nhau, đều không nghĩ ra nguyên nhân Kim Taehyung từ chức. Lúc muốn đóng lại tư liệu, Jungkook đột nhiên chú ý tới một hàng chữ, biểu tình hơi đổi đổi. Ngày 15 tháng 3, khách sạn Denim? Đây không phải là khách sạn nửa năm trước chính mình từng tham gia sao? Jungkook lần thứ hai mở ra tư liệu, tìm được tờ giấy ghi chép kia, ánh mắt lộ ra vài phần phức tạp.

Không sai, ngày 15 tháng 3, ngày đó là ngày bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, cậu nhớ rất rõ ràng, phòng 709 khách sạn Demin. Mà sau một đêm kia, chính mình tỉnh lại, lúc rời đi cố ý nhìn thoáng qua số phòng là phòng 709. Ánh mắt rơi vào hàng ghi chép trong tài liệu Kim Taehyung nhập vào từ 'khách sạn Denim' tiếp đó là 'phòng 709' quen thuộc, Jeon Jungkook đột nhiên khẽ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười bừng tỉnh. A, lẽ nào đây là nguyên nhân sao?

Jungkook buông tư liệu, lười biếng dựa vào ghế tựa sau lưng, nét cười nghiền ngẫm trên khóe miệng vẫn luôn không có phai đi. Kim Taehyung....Trách không được...

Anh ta vừa nhìn thấy chính mình liền lộ ra cái biểu tình không kịp tránh này, nguyên lai là như vậy. Từ chức cũng là vì tránh né chính mình sao? Cậu cũng không có đáng sợ như vậy nha? Hơn nữa nếu như không phải là biểu hiện của Kim Taehyung quái dị như vậy, cậu cũng không có khả năng phát hiện manh mối, dù sao lúc đó người rời đi trước là đối phương chính mình căn bản không biết người cùng mình lăn giường là ai. Đêm hôm đó hai người đều say khướt, tên kia còn thật nhiệt tình, khiến cho tự mình muốn khắc chế đều phí công. Hơn nữa cơ bản hai người đều lấy hưởng lạc là chính, ai đi nhìn dáng dấp đối phương ra sao? Cho dù nhìn trí nhớ người say rượu cũng là có hạn. Kỳ thực việc này đi... Thật đúng là rất đúng dịp Jungkook tự nhận là người có tính tự khắc chế cực mạnh thế nhưng đêm đó lại thuận theo tự nhiên mà làm, sau đó người nọ biến mất, cậu cũng không có cảm giác gì quá lớn, dù sao chính là hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, cậu cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới việc đi tìm. Tuy rằng thỉnh thoảng nhớ tới đêm hôm đó sung sướng sẽ có vài phần tiếc hận.

Bọn họ đều rất hợp với nhau, nếu như có thể phát triển trở thành bạn tình cố định có thể cũng là một chuyện tốt. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ. Jungkook rất nhanh đã vùi đầu vào trong công việc bận rộn cho tới hôm nay. Người kia liền ở bên người. Làm sao bây giờ đây? Ngón tay thon dài của cậu chơi đùa cái bật lửa ở trên bàn có chút đau đầu cau lại chân mày. Là làm rõ đem người giữ lại hay là giả bộ không biết gì để cho anh cứ như vậy từ chức? Là phóng khoáng một lần thành toàn cho anh ta? Hay là lấy công mưu tư, thành toàn cho mình? Suy nghĩ một hồi, cậu đột nhiên cười. Chính mình vậy mà suy tính tới loại vấn đề này, thực sự là...

Lo trước lo sau cũng không phải là phong cách của cậu. Nếu nhìn trúng mục tiêu vậy nên tự cổ vũ tinh thần cho hăng hái rồi đoạt lấy mới phải. Sau khi nghĩ thông suốt, Jeon Jungkook cũng không xoắn xuýt, đem cái bật lửa thảy lên trên bàn một cái, quay ghế rồi dứt khoát đứng dậy, đem tư liệu thả lại chỗ cũ, nhàn nhã khoan thai rời khỏi công ty. Thời điểm ngày thứ hai quả nhiên Kim Namjoon nhận được đơn từ chức của Kim Taehyung, Jungkook sớm có chuẩn bị cũng không có gì ngoài ý muốn chỉ là cười khanh khách nói:

"Để tự anh ta đến nói với tôi."

Namjoon nhún nhún vai, xoay người liền đi ra ngoài. Xem chừng vị này cũng không muốn thả người đi a! Taehyung được thông báo nói lãnh đạo muốn gặp anh, anh suy đoán là cùng anh nói chuyện từ chức vì vậy liền sửa sang lại quần áo, đi đến phòng làm việc của Namjoon. Kết quả sau khi đến, Namjoon chỉ chỉ phòng làm việc hơi chếch phía đối diện:

"Không phải là tôi tìm cậu nói chuyện mà là Jeon tổng."

Jeon tổng? Trong lòng Kim Taehyung có chút bồn chồn, nếu như anh không đoán sai cái này nếu nói là Jeon tổng hay chính là người kia đi? Quả nhiên sau khi gõ cửa, nghe đến thanh âm quen thuộc vang lên:

"Mời vào."

Taehyung hít sâu một hơi, co lại cái bụng đẩy cửa ra tiến vào. Sau khi Jeon Jungkook biết Taehyung là người đêm đó, tâm tình cũng không tệ, hơn nữa lúc này thấy biểu tình Taehyung vẫn đang lộ ra khuẩn trương, tầm nhìn cũng có chút tránh né tâm tình càng thêm không tệ.

"Ngồi đi." Jungkook nỗ lực để cho mình biểu hiện hiền hòa một chút, khóe miệng còn mang theo tươi cười.

Taehyung sửng sốt một chút mới nói: "Không cần Jeon tổng, tôi vẫn là đứng nói đi."

"Vì sao từ chức?"

Jungkook nhíu mày cũng không miễn cưỡng, trực tiếp mở miệng hỏi. Taehyung đương nhiên vẫn là một bộ lí do thoái thác, cái gì nguyên nhân cá nhân các loại, nói rất có thứ tự. Trong lúc này Jeon Jungkook vẫn dựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm Kim Taehyung, trong đầu vẫn không gạt đi được chuyện tình đêm hôm đó, người này lớn lên ngược lại không tệ, phù hợp thẩm mỹ của cậu, vóc người cũng vậy đương nhiên so với cùng đêm hôm đó vẫn là hơi có chút kém một chút. Mình cũng thường xuyên xã giao nhưng kiên trì luyện tập, bảo trì vóc dáng, người này thế nào mới nửa năm liền đem bộ dáng của mình thành như thế này? Jungkook vẫn là không có nhìn quen cái bụng bia nhô lên của Taehyung, thấy như thế nào cũng không được tự nhiên. Kim Taehyung nhận thấy Jeon Jungkook lại thất thần, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào bụng của anh trong lòng bắt đầu khuẩn trương. Không phải là phát hiện cái gì rồi chứ?

"Kỳ thực anh là vì trốn tránh tôi?"

Jungkook tự kỷ mà mở miệng, mặc dù tự kỷ là chính nhưng cậu đi vào điểm rất chính xác hơn nữa nói trúng tim đen. Ý định ban đầu của Taehyung là không muốn để cho chuyện công tác ảnh hưởng đến đứa nhỏ, gián tiếp cũng có thể nói là để trốn tránh cha đứa nhỏ của anh. Vốn dĩ mà nói hai người bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau, chẳng ai nghĩ tới sẽ ra thêm một đứa nhỏ, nếu là bởi vì đứa nhỏ này làm cho không rõ ràng, dây dưa đến dây dưa đi vậy cũng không tốt lắm.

"Người đêm đó là anh. Đúng không? "

Jeon Jungkook nhìn ra biểu tình biến hóa của Kim Taehyung, càng thêm khẳng định đối phương là vì trốn tránh cậu mới từ chức. Bị nhận ra rồi! Nên làm cái gì bây giờ? Trong đầu Taehyung lung tung lộn xộn, suy nghĩ rất nhiều làm thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết thích hợp.

"Kỳ thực anh không cần thiết phải như vậy, tôi không ngại." Jungkook khá có hứng thú nghiêng người về phía trước, cười nói:

"Nếu như có thể nói, chúng ta thử hẹn hò cũng không có vấn đề! Tình cảm và công việc là hai chuyện khác nhau, tôi chưa bao giờ nghĩ hai chuyện này sẽ có ảnh hưởng gì, không bằng anh suy nghĩ thêm một chút?"

Taehyung bị những lời này của Jungkook khiến cho càng thêm khiếp sợ, đầu óc chính là một đoàn rối tung, theo bản năng liền hỏi:

"Suy nghĩ cái gì?"

Là lo lắng chuyện từ chức hay là lo lắng chuyện kết giao? Nha, trời ạ! Vị ông chủ lớn này không có vấn đề chứ? Đã vậy còn hiền hòa như thế liên tục mà nói với anh những lời này. Anh là có thể suy tính một chút đem chuyện đứa nhỏ tồn tại nói cho cậu biết hay không? Nhìn cậu còn có thể có vẻ mặt ôn hòa, nghiêm trang như thế hay không?! Jeon Jungkook nhìn vẻ mặt mê mang của Kim Taehyung, liền không nhịn được cười to:

"Suy nghĩ chuyện kết giao với tôi, đương nhiên còn suy tính một chút chuyện từ chức. Cho dù anh không muốn cùng tôi kết giao cũng đừng gấp gáp từ chức nha!"

Taehyung nghĩ người này chính là một con cáo già, muốn khiến cho cậu đồng ý đơn từ chức, phỏng chừng sẽ không dễ dàng gì thế nhưng tình hình hiện nay mà nói anh cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, chỉ có thể có lệ nói:

"Kỳ thực tôi cũng không phải trốn tránh ngài, tôi thật sự là có chuyện riêng cần phải xử lý, chuyện công việc này sợ rằng một thời gian nữa cũng không có tâm tư mà tiếp tục làm, xin Jeon tổng hãy thông qua."

Jeon Jungkook cũng có chút ngoài ý muốn, cậu đã đưa ra yêu cầu kết giao như thế, kết quả đối phương lại vẫn không cảm kích lại kiên trì từ chức như cũ. Lẽ nào thật sự có chuyện riêng gì cần phải xử lý?

"Rốt cuộc là chuyện riêng tư gì? Không thể nói sao? Hay là anh nói cho tôi biết cần thời gian bao nhiêu lâu có thể xử lý xong, chờ khi anh xử lý xong việc mới đi làm lại cũng được."

Trong lòng Jungkook có chút thất vọng, bất quá nét mặt lại ung dung thản nhiên như cũ.

"Rất xin lỗi, Jeon tổng tôi sợ rằng cần thời gian khoảng một năm mới có thể..." Kim Taehyung cúi đầu nói.

"Một năm?!"

Jungkook vốn cho rằng nhiều nhất cần một tháng quá lắm là hai tháng là có thể giải quyết chuyện riêng tư, không nghĩ tới đối phương muốn một năm! Đây chính là có chút hơi dài, cậu lại luyến tiếc người tài cũng phải lo lắng thành tích công ty mới được.

"Thực sự rất xin lỗi." Taehyung lúc này cũng chỉ có thể nói một ít lời nhân viên nên nói.

"Được rồi, có thể từ chức." Jungkook hung tợn mà mở miệng:

"Dù sao anh cũng không phải vì trốn tránh tôi, từ chức thì từ chức, anh có thể chuyên tâm xử lý chuyện riêng của anh, bất quá chuyện này cùng đề nghị của tôi cũng không đụng chạm, anh cảm thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro