Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung một đêm này mệt đến cơ hồ không thể nào xoay người, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại cảm thấy đau lưng mỏi eo, người bên cạnh nóng hầm hập ngược lại ôm rất thoải mái. Taehyung khó khăn trở mình nhất thời trời đất xoay chuyển đầu choáng váng vô cùng. Mũi có chút không thở được, hô hấp không thông, anh mơ màng nhắm mắt lại, âm thầm nghĩ chẳng lẽ chính mình bị cảm rồi? Thế nào như con gà bệnh vậy? Đêm nay Jeon Jungkook ngủ thập phần an ổn cũng thập phần ngay thẳng, lúc Taehyung tắm xong cho cậu cái gì cũng chưa mặc cho cậu cứ thế vứt xuống giường cho nên mới cảm thấy cậu nóng hầm hập ấm áp.

Theo nghiên cứu cho thấy người không mặc gì cả dưới trạng thái đang ngủ, thân nhiệt tản ra nhiệt lượng nhanh hơn cũng càng thoải mái. Quả nhiên không giả. Thân người bên cạnh tựa hồ xoay người, đồng hồ sinh học của Jungkook làm cậu tỉnh lại, ôm ôm Taehyung, vừa ôm mới nhận thấy được có gì không đúng lắm thân thể Taehyung cũng thật là nóng! Đây là có chuyện gì?! Jungkook triệt để tỉnh táo lại, lấy tay thử đặt lên trán anh một chút, quả nhiên có chút nóng.

"Taehyung tỉnh tỉnh, có phải là rất khó chịu hay không?"

Jungkook vội vã đứng lên, đánh thức Taehyung, hô hấp anh đích xác có vài phần gấp gáp, mặt cũng mang theo chút sắc hồng dấu hiệu bị bệnh, rốt cuộc là sốt lúc nào, như thế nào mà chính mình một chút cảm giác cũng không có?! Taehyung bị cậu gọi tỉnh, nỗ lực tròn mắt nhìn cậu một hồi lại khó khăn nhắm mắt lại, mệt mỏi quá, thật mệt, anh buồn ngủ!

"Ngoan, đừng ngủ, trước đứng dậy có được hay không? Em mang anh đi bệnh viện." Dựng phu nóng rần lên không phải là một việc nhỏ, phải mau chóng để cho Min Yoongi khám cho Kim Taehyung mới được.

"Không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi." Anh vừa dứt lời lại ho khan hai tiếng.

"Không được, anh xem anh đều ho khan rồi còn nóng rần lên, bệnh nặng hơn đối với anh đối với bé con đều không tốt, chúng ta phải để cho Yoongi khám."

Jeon Jungkook không để ý tới mặc quần áo cho mình, tìm quần áo Taehyung mặc vào cho anh trước, sau đó mới tìm quần áo của mình mặc. Taehyung vừa nằm xuống liền ôm chăn bất động.

"Uy, Yoongi anh ấy phát sốt rồi, làm sao bây giờ?" Jungkook trực tiếp gọi một cuộc điện thoại:

"Còn có chút ho khan, em mang anh ấy đi đến chỗ anh xem như thế nào nha?"

"Đang yên lành, như thế nào phát sốt? Nhiệt độ bao nhiêu? Lúc nào phát sốt? Trước đó có dấu hiệu cảm mạo hay không?"

Min Yoongi còn chưa tỉnh ngủ, nhận được điện thoại của Jeon Jungkook hắn cũng có chút mơ hồ, bất quá vẫn là rời giường đi đến bên cửa sổ hóng gió, nỗ lực để cho mình thanh tỉnh một chút.

"Em còn chưa đo nhiệt độ bao nhiêu, chắc là nửa đêm sốt, ngày hôm qua em say quá, quấn lấy anh ấy để cho anh ấy giúp em tắm, kết quả sau đó em lại ngủ như chết không có nhận thấy được, anh ấy chắc là bị cảm lạnh mới vậy."

Lúc Jungkook nói lời này cũng thập phần áy náy, đáng tiếc chuyện đã xảy ra, việc cấp bách chính là mau làm cho Kim Taehyung hạ sốt trước đi. Bên đầu dây kia Yoongi vừa thông suốt trách mắng:

"Jeon Jungkook a Jeon Jungkook, anh mày không phải đã nói chú rồi sao, chú như thế nào uống rượu uống đến điên rồi, không phải tửu lượng của chú luôn luôn rất tốt sao? Thành thật nói đi, chú mày nhất định là mượn rượu đùa giỡn chứ gì?"

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, anh liền nói bây giờ làm sao đi! Anh ấy bây giờ không phải là không thể sử dụng thuốc sao?" Jungkook ảo não nói.

"Ừ, tốt nhất là không nên dùng thuốc, chú đo thân nhiệt cho em ấy trước đi, nhìn xem sốt đến bao nhiêu độ rồi." Yoongi hướng dẫn từ xa chỉ huy nói:

"Nếu như không có quá sốt lại đắp chăn cho em ấy ra mồ hôi nếu ho khan thì mua mật ong pha cho em ấy uống... Quên đi, vẫn là anh đến một chuyến đi!"

"Được được được, anh đến một chuyến là tốt nhất, em đo nhiệt độ cơ thể cho anh ấy trước đã." Jeon Jungkook luống cuống tay chân cúp điện thoại bắt đầu tìm nhiệt kế.

Lúc này Kim Taehyung đã thanh tỉnh không ít, chỉ vào bàn học nói: "Nhiệt kế ở ngăn kéo tầng thứ ba."

Vừa nói anh vừa đưa tay che ở trên trán đo nhiệt độ cho mình, không có cảm giác gì. Thể chất anh luôn luôn tốt, như thế nào lại phát sốt? Jungkook theo lời tìm được nhiệt kế, lấy ra lắc lắc sau đó đưa cho Taehyung, anh kẹp dưới nách ngồi ở trên giường nhìn Jungkook. Jeon Jungkook có chút chột dạ, áy náy nói:

"Xin lỗi, xin lỗi, ngày hôm qua em không nên uống nhiều rượu như vậy."

Kim Taehyung thấy Jeon Jungkook một bộ dáng dè dặt cẩn thận như vậy, không khỏi có chút buồn cười, vừa lúc anh cũng muốn cùng họ Jeon nào đó lập ba điều quy ước, hiện tại chính là thời cơ tốt! Vì vậy Taehyung lặng lẽ nói:

"Biết thì tốt rồi, lần sau không được viện lý do này nữa."

"Tuyệt đối không tái phạm, tuyệt đối không tái phạm!" Jungkook không ngừng vội vàng đáp:

"Yoongi nói anh ấy sẽ qua đây một chuyến, anh còn có chỗ nào không thoải mái? Nhất định phải nói ra!"

"Ừ, không có chuyện gì, phỏng chừng chính là bị cảm. Em đem người ta ở xa tìm đến không tốt lắm đâu?" Taehyung ho khan hai tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.

"Không có việc gì không có việc gì, anh ta cách không xa, hơn nữa lại là anh em, gọi anh ta chạy đến một chút thật rất bình thường, anh đừng quan tâm cái này."

Jungkook nhìn thời gian, đoán chừng không sai biệt lắm, để Taehyung lấy nhiệt kế ra. Ba mươi tám độ. Quả nhiên là phát sốt. Jeon Jungkook một dạng đau lòng không gì sánh được, Kim Taehyung thật ra cũng không có gì:

"Anh muốn uống nước."

"Được, em lập tức rót nước." Jungkook rót đem đến cho anh, Taehyung dặn dò:

"Em cũng uống nhiều nước chút đi, tối qua say như vậy hôm nay phỏng chừng cũng khó chịu?"

"Không có việc gì, không có việc gì." Jungkook nhếch miệng cười:

"Em chịu được."

Taehyung nâng mắt nhìn cậu, Jungkook bị anh nhìn không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: "Được, em cũng uống nước."

Hai mươi phút sau, Min Yoongi tới.

"Ba mươi tám độ, không biết hiện tại bao nhiêu độ." Jeon Jungkook nói tình huống Kim Taehyung cho Yoongi:

"Còn ho khan, nghẹt mũi, choáng váng đầu."

Yoongi gật đầu lại đo nhiệt độ thêm một lần nữa cho Taehyung, vẫn là ba mươi tám độ. Ngược lại hắn mang dụng cụ đến rất đầy đủ, vừa đo nhiệt độ cơ thể vừa nghe phổi cho Taehyung, đo nhịp tim của thai nhi, Yoongi không quên thừa dịp quan sát ổ nhỏ này của hai người. Giường trẻ em cũng mua rồi, đủ tích cực nha! Tuy rằng phòng ở cũng không phải rất lớn nhưng bố trí hợp lý, thoạt nhìn rất ấm áp. Xem ra thắng nhóc này đã thành công dọn vào rồi! Bất quá cũng đúng nếu như không thành công chính mình cũng phải khinh bỉ cậu! Nhà hai người dĩ nhiên cách gần như vậy! Quả nhiên gần quan được ban lộc!

"Thế nào?" Jungkook thấy Yoongi không nói lời nào trong lòng có chút sốt ruột.

"Cũng tốt, tạm thời anh nói cho chú biết phương pháp dùng để hạ sốt cho em ấy trước đi! Hạ sốt rồi những thứ bệnh trạng khác lại dùng thức ăn chữa bệnh thì tốt rồi."

Có những lời này của Yoongi, Jungkook mới yên lòng. Taehyung tự mình cũng hiểu được phương pháp trị liệu cảm mạo nóng sốt, tình huống của anh hiên tại đặc thù, tốt nhất không nên dùng thuốc cho nên khi Jungkook đem quần áo anh cởi ra nhét vào trong chăn, lúc đắp hai tầng chăn cũng không nói gì, khó chịu liền ngủ. Ngày hôm qua Jeon Jungkook say không còn biết gì, sáng sớm hôm nay lại vội vàng, tinh thần cũng có chút không tốt, nhẹ tay nhẹ chân từ phòng ngủ đi ra ngoài, đóng kỹ cửa phòng cùng Min Yoongi ngồi ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

"Cảm ơn anh!" Jungkook hữu khí vô lực nói.

"Khách khí quá lão đại, hiệu suất của chú không sai nha! Nhanh như vậy liền đánh vào nội bộ!" Yoongi trêu chọc một câu, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Jungkook cười cười, xoa huyệt thái dương, giọng nói mang theo kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, đứa nhỏ đều lớn như vậy rồi không hiệu suất chút chờ bị đuổi à?"

Nếu như cho tới bây giờ Kim Taehyung không cần cậu, cậu vẫn sẽ không gấp gáp làm cái gì, nếu chờ người ta sinh hạ đứa nhỏ rồi, mới bất thình lình xuất hiện, ưỡn ngực nghiêm mặt nói cái gì chăm sóc anh cùng đứa nhỏ đó mới là ngu ngốc nha. Lúc ấy người ta mới không cần mình! Cho nên nói mọi việc phải sớm làm a! Cũng may cậu không có bỏ lỡ. Nếu không nắm lấy thời cơ chẳng lẽ muốn chờ sau này hối hận?

"Chú Jeon bọn họ biết chuyện này không?" Min Yoongi xoay cái bật lửa, không dám hút thuốc mà quá nghiện, thuận miệng hỏi.

"Còn chưa có nói cho họ biết, chờ quan hệ của em cùng Taehyung lại ổn định chút đi."

Jeon Jungkook nhớ tới việc này cũng có chút đau đầu. Ngược lại không phải là buồn lo nhà cha mẹ mình mà là lo Taehyung bên này. Xem chừng biểu hiện của anh, sợ rằng ngay cả cha mẹ 'vợ' của mình cũng không biết chuyện Taehyung thích đàn ông, càng miễn bàn đột nhiên dư ra một cháu ngoại. Ách, có lẽ nói cháu trai? Dù sao cũng không khác gì lắm.

"Tôi thấy hai người các cậu rất ổn định, lúc này mới vài ngày, chú đã ra được phòng khách vào được phòng ngủ, một bộ dáng nghiễm nhiên tự cho mình là chủ nhân rồi."

Jungkook lườm hắn một cái: "Không biết dùng thành ngữ cũng đừng dùng loạn."

Câu đó là dùng như thế sao? Bất quá thật là rất nhiều người đều sẽ dùng sai, mà thôi quấn quýt một câu nói làm cái gì, hiện tại đang thảo luận câu chuyện của cậu và anh.

"Anh cũng nói rồi đó, lúc này mới vài ngày nền tảng quá kém. Cảm tình chính là muốn bồi dưỡng thật tốt mới có thể. Em muốn mối quan hệ lâu dài, không thể phát triển quá nhanh, miễn cho đến lúc đó khéo quá hóa vụng, vậy cái được không đủ bù được cái mất rồi." Cậu phân tích nói.

Yoongi nhún nhún vai cũng không nói thêm gì nữa: "Cậu tốt nhất nỗ lực lên đi, anh thấy tính cách em ấy không tệ, vừa vặn xứng với cậu đó."

Jungkook cho hắn một ánh mắt 'Còn cần anh nói.'

"Nha, ngày đó đã quên nói cho các cậu biết, đứa bé là bé trai."

Min Yoongi cười nói. Dù sao đối với bọn Jeon Jungkook mà nói, có thể có đứa nhỏ đã là một chuyện rất xa xỉ rồi, về phần đứa nhỏ này là trai hay gái, đối với bọn họ đều rất trân quý cho nên cũng liền không có gì đáng để giấu diếm hay không. Jungkook nghe vậy mặt mày thay đổi trong nháy mắt lộ ra bộ dáng tươi cười vui vẻ:

"Thực sự? Thật tốt quá!"

Cậu đương nhiên sẽ không kén chọn trai gái, chỉ cần là kết tinh tình yêu của cậu cùng anh vô luận trai gái đều tốt. Bất quá nếu là con trai tốt hơn, đến lúc đó ba người đàn ông cùng sống chung với nhau, nhất định rất nhiều vui vẻ!

"Không có chuyện gì anh đi trước, còn phải đến bệnh viện." Yoongi nhìn thời gian, chuẩn bị rời khỏi:

"Buổi trưa đo nhiệt độ lại cho em ấy, hạ thì không sao, ho khan và nghẹt mũi dùng thức ăn chữa bệnh là được. Nếu như buổi trưa em ấy còn sốt, vậy cậu lại điện thoại cho anh."

"Được, anh đi đi, em sẽ tiễn anh."

"Ừ."

Yoongi khoát khoát tay, dụng cụ chữa bệnh hắn mang tới cũng không có cầm đi, để lại nơi này đề phòng bất cứ tình huống nào. Tiễn Min Yoongi đi, Jungkook cũng có choáng váng đầu như căng ra, cậu tự mình uống hai ly nước lớn, sau đó rót một ly cho Taehyung, đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn tình huống của anh. Hiệu quả đắp hai cái chăn quả nhiên không sai, trên trán Kim Taehyung hiện một tầng mồ hôi tinh mịn, sắc mặt tuy rằng vẫn còn đỏ bừng nhưng hô hấp bình thường một chút, Jeon Jungkook đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, bò lên giường đem cả chăn lẫn người đồng thời ôm qua đến, ôn nhu đem người đánh thức sau đó ép anh uống nước.

Taehyung ngủ không lâu nhưng cả người đều nóng, cổ họng cũng phát khô, nước Jungkook đưa tới thật đúng lúc. Sau khi anh uống một ly nước cảm giác hơi tốt hơn chút, cậu liền đỡ anh nằm xuống, dịch dịch chăn cho anh để cho anh ngủ tiếp. Taehyung nhíu lại mi:

"Nóng quá, có thể bỏ đi một tầng chăn không?"

"Không được, chờ anh hạ sốt lại nói."

Jeon Jungkook bá đạo mà từ chối. Kim Taehyung không thể làm gì khác hơn là giật giật chân, đem chăn làm cho lỏng lẻo chút, anh cũng sắp bị quấn thành bánh ú rồi! Hơn nữa trên bụng bị đè lên thực sự là ngay cả thở đều lao lực! Kết quả không ngoài dự liệu, Jungkook rất nhanh lại đắp kín chăn cho anh.

"Ngoan, đừng lộn xộn. Hiệu quả này không tệ, anh xem anh đều toát mồ hôi, ủ đến buổi trưa em lại đo nhiệt độ cơ thể cho anh nếu như không sốt nữa chúng ta lấy ra một tầng chăn có được hay không?" Jungkook bá đạo lại ôn nhu mở miệng.

Taehyung không thể làm gì khác hơn là tước vũ khí đầu hàng: "Được."

"Lúc này mới ngoan." Jungkook giống như dỗ con nít ở trên trán Taehyung hôn một cái, vỗ nhẹ cánh tay của anh dỗ anh ngủ tiếp:

"Ngủ đi."

Kim Taehyung: "...."

Tổng tài đại nhân cậu thực sự không cần thiết như vậy! Tôi cũng không phải là con nít! Taehyung sau đó lại ngủ thiếp đi, thời điểm mơ mơ màng màng được Jungkook ôm lên đến uống mấy lần nước, một giấc liền ngủ thẳng tới ba giờ chiều. Cậu cũng nằm ngủ ở bên cạnh, trên thực tế tối hôm qua hai người đều ngủ không ngon, sáng sớm cậu vội vàng tới trưa, thực sự không chịu nổi mới ngủ ở bên người anh. Cả người Kim Taehyung là mồ hôi, cảm giác đau nhức trên tay chân trái đã không còn, ngoại trừ mồ hôi có chút dính dấp ở ngoài, thân thể nhẹ nhõm không ít chắc là không còn sốt rồi. Taehyung cảm giác trong lúc mơ mơ màng màng bị rót không ít nước thế nhưng hiện tại cơ bản không có mắc tiểu, xem ra đều qua mồ hôi xuất ra ngoài rồi. Anh trở mình, đem chăn phía trên kéo xuống, Jeon Jungkook nghe được động tĩnh cũng tỉnh, thấy Taehyung vén chăn hơi hơi cau mày, anh vội nói:

"Anh cảm thấy thoải mái hơn rồi, khẳng định không còn sốt!"

Cậu cười cười, xuống giường đi lấy nhiệt kế cầm qua cho anh. Lúc chờ Taehyung đo nhiệt độ cơ thể, Jungkook sờ sờ trán của anh, quả nhiên không nóng như sáng sớm. Hai người giằng co lâu như vậy, bữa sáng bữa trưa đều chưa ăn, hiện tại không chỉ là anh đói, cậu cũng đói bụng.

"Hiện tại nấu cơm không còn kịp rồi, em gọi món bên ngoài, anh muốn ăn cái gì?" Jeon Jungkook cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi điện thoại kêu món bên ngoài.

"Tùy tiện đi, anh không kén."

Trong miệng Kim Taehyung không có vị gì, không thèm ăn, tùy tiện ăn một chút là được đi. Vì vậy Jungkook làm chủ kêu món bên ngoài, ấm nóng dễ tiêu bổ dưỡng là chính. Taehyung lấy nhiệt kế ra muốn tự chính mình xem bao nhiêu độ, Jungkook đại khái là sợ anh nói dối, không đợi Taehyung thấy rõ ràng liền cướp đi.

"Ba mươi sáu độ tám."

Không tính là khôi phục bình thường thế nhưng cũng xác thực không sốt. Cũng may phát hiện được đúng lúc, Taehyung vốn có thể chất cũng không tệ nếu không thực sự duy trì sốt liên tục, vậy lỗi cậu liền lớn rồi. Jungkook thở phào nhẹ nhõm cuối cùng đồng ý cho Taehyung đem tầng chăn phía trên bỏ ra. Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh rốt cuộc có thể tự do hít thở. Khi chờ cơm hai người ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau một hồi, đều nở nụ cười. Gà bay chó sủa luống cuống tay chân một ngày như thế, thực sự là ngẫm lại đã cảm thấy hài hước. Taehyung rất muốn hỏi một câu còn dùng rượu giả điên đùa giỡn không hả?

Biểu hiện hôm qua của Jungkook thật làm cho anh dở khóc dở cười. Bất quá ngẫm lại cậu sở dĩ liều mạng như vậy cũng là vì công tác, chính anh cũng từng trải qua giống như vậy, biết đây là thân bất do kỉ cho nên cũng liền không trách mắng cậu nữa. Thời điểm sáng sớm biết được chính mình phát sốt Jungkook đã kiểm điểm qua. Vậy cứ như vậy đi.

"Mười hai ngày kế tiếp, tất cả thời gian của em đều thuộc về anh phân phó. Anh nói đi chỗ nào liền đi chỗ đó, anh nói làm cái gì thì chúng ta làm cái đó."

Hôm qua sau khi cậu bàn bạc giải quyết cái quảng cáo kia, chuyện của công ty có thể không cần để ý đến hơn nữa trước ngày nghỉ lễ Trung thu và Quốc khánh còn dư lại hai ngày này vừa vặn mười hai ngày.

"Em không về nhà qua Trung Thu hả?" Kim Taehyung hỏi cậu, cái ngày lễ này rất đặc thù, Tết Trung thu nha ai không muốn cùng người nhà trải qua ở bên nhau?

"Vậy anh theo em về nhà sao?" Jeon Jungkook hỏi ngược lại, có chút mong đợi nhìn Kim Taehyung.

Taehyung nghẹn lời, Jungkook nhân tiện nói: "Ba em có mẹ em bồi, mẹ em có ba em bồi, cho nên không thiếu một người là em đây, anh bởi vì em không thể về nhà bồi người nhà, em đây liền ở lại cùng anh. Hai ta cùng một chỗ trải qua Trung Thu. A, không phải hai ta còn có 1 người nữa."

Jungkook cười nhìn về phía bụng của Taehyung, cũng không tệ. Anh rất cảm động, bất quá anh vẫn kiên trì nói: "Vậy em cũng phải về nhà một chuyến, nhà em gần như vậy, không trở về nhà các bác sẽ mất mác."

Jungkook đáp một tiếng, Taehyung lại nói: "Dù là về nhà trong chốc lát cũng được, mua chút thực phẩm dinh dưỡng bảo vệ sức khỏe cho các bác."

"Được, đã biết." Jungkook cười đáp ứng, thầm nghĩ trong lòng, Taetae đại ca còn rất hiền từ nha.

"Vậy ngày mai hai ta đi siêu thị shopping, mua hai phần lễ vật, gửi đến nhà anh một phần. Anh không phải là không thể trở về nhà sao, vừa lúc gửi ít đồ về nhà đền bù một chút." Cậu tính toán nói.

"Được."

Anh vốn cũng tính như vậy. Hai người ở cùng một chỗ có thích hợp hay không, từ trong cuộc sống từng li từng tí là có thể nhìn ra. Hôm nay xem ra, anh cùng Jungkook vẫn là rất thích hợp. Hai người có rất nhiều quan điểm không mưu mà hợp, về sau ở chung càng thêm dễ dàng. Thường thường một ánh mắt cũng biết ý nghĩ của đối phương. Món ăn bên ngoài cuối cùng cũng đến rồi. Lúc này Jeon Jungkook ăn như hổ đói, ăn thập phần hăng hái nhưng ngược lại Kim Taehyung, cố lắm chỉ ăn được chút thì không muốn động đũa nữa. Cậu cũng không ép buộc anh ăn, đem chén canh nấm cho Taehyung uống, những thứ khác anh thực sự không muốn ăn vậy tạm thời trước cứ như vậy đi.

Khẩu vị của người sinh bệnh là tương đối kỳ quái huống chi vị bên mình còn là một dựng phu sinh bệnh, kỳ quái hơn nữa cậu cũng có thể tiếp thu. Hiệu quả trùm chăn đổ mồ hôi không tệ, vào lúc này mồ hôi làm Taehyung muốn tắm rửa Jungkook ngăn cản anh, ngẫm lại chuyện tối ngày hôm qua, Taehyung không thể làm gì khác hơn là một lần nữa thay đổi một bộ áo ngủ. Hạ sốt nhưng Kim Taehyung còn có những bệnh trạng cảm mạo khác, ho khan, sổ mũi, choáng váng đầu các loại, cho nên sau khi ăn cơm xong thì bất mãn vùi ở trên ghế sô pha không muốn động, Jeon Jungkook lột một ít hoa quả cho anh, Taehyung ngược lại cầm ăn.

"Nếu không anh ngủ tiếp một chút?" Jungkook thấy Taehyung không có tinh thần liền đề nghị.

Taehyung lắc đầu: "Ngủ quá lâu rồi, ngủ không được."

"Vậy nếu không xem TV một chút đi." Jungkook hiện tại ăn uống no đủ cũng ngủ đủ, sinh lực hồi phục:

"Em đi siêu thị mua đồ về nấu cho anh ăn."

Ngoài ra Min Yoongi nói Taehyung có chút thiếu máu, cậu còn phải điều chỉnh thực đơn thuận tiện mua cái gì đó bổ máu chút. Cảm giác có gia đình chính là không giống như trước, đầu tiên ý thức trách nhiệm liền tăng thêm không ít. Jungkook cảm thán, thay quần áo cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa. Taehyung dặn dò:

"Đừng mua quá nhiều đồ đạc."

"Đã biết."

Jungkook sau khi ra cửa, Taehyung cũng không chịu ngồi yên, ngủ không muốn ngủ, tắm không thể tắm. Vì vậy anh đi bộ từ phòng ngủ đến phòng khách, đem quần áo thay đổi hai ngày này của hai người bọn họ dọn dẹp chọn lựa một chút, quăng vào máy giặt giặt sạch. Quần áo ngày hôm qua Jeon Jungkook uống say toàn thân mùi rượu, quần áo hôm nay ra khắp người mồ hôi của cậu uống cũng thật nhiều, nhìn nước trong bình giữ ấm không còn bao nhiêu, Kim Taehyung một lần nữa rót đầy một bình giữ ấm, sau đó mới ngồi ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi. Mấy ngày nay cùng Jungkook sống chung ngược lại có tư có vị, bất quá dù sao anh cũng phải tìm chút chuyện cho mình làm nếu không mấy tháng sau cứ luôn nhàn rỗi ở nhà như vậy cũng rất nhàm chán. Nghĩ còn có hai ngày là Trung Thu rồi, Taehyung tìm điện thoại di động của mình gọi điện cho người nhà.

"Mẹ, nghỉ lễ con không trở về, không cần quá nhớ con nha!" Taehyung cười nói.

"Ai nhớ con a!" Mẹ Kim trêu ghẹo một tiếng, nói chuyện phiếm vài câu:

"Con một mình ăn lễ cũng đừng vắng vẻ, mua chút bánh trung thu thích ăn, gọi mấy người bạn cùng nhau uống chút rượu, ăn ngon chút, đừng bạc đãi chính mình, mẹ với ba con ở nhà đều có thể chăm sóc cho nhau, con đừng lo lắng cho chúng ta. Chúng ta tự làm bánh trung thu, chờ chừng nào con trở về nhà lúc nào lại ăn trong nhà này, ngày nghỉ tăng ca thì tăng ca thế nhưng cũng đừng mệt mỏi chính mình."

"Dạ, con biết, mẹ cùng ba cũng chú ý thân thể nhiều chút. Con gửi ít đồ cho nhà đến lúc đó mẹ cùng ba nhớ nhận là được. Phỏng chừng phải qua hai ngày mới có thể tới."

Tuy rằng còn chưa có mua nhưng nói trước một tiếng cũng không sai. Dù sao ngày Trung Thu đó còn gọi điện thoại nữa. Mẹ Kim than thở:

"Đứa nhỏ này lại xài tiền bậy bạ, chúng ta cái gì cũng không thiếu, con có tiền giữ lại tích trữ cho chính mình chút đừng luôn tiêu tiền cho chúng ta."

"Không tốn bao nhiêu, lễ mà coi như là gửi cho mẹ cùng ba phí ăn lễ. Hai người cũng ăn ngon chút, Trung Thu con lại gọi điện thoại thêm cho hai người."

"Được, con đi làm việc đi mẹ không quấy rầy con."

Sau khi cúp điện thoại, Kim Taehyung thở dài một cái. Cửa ải này rốt cuộc vượt qua. Kế tiếp sẽ chờ vượt qua cửa ải lễ mừng năm mới. Cửa đối diện đột nhiên truyền đến âm thanh, Taehyung sửng sốt một chút, vểnh tai lắng nghe, chẳng lẽ là Jeon Jungkook đã trở lại? Này cũng quá nhanh đi? Thông thường đi một chuyến siêu thị trở lại thế nào cũng phải nửa tiếng đồng hồ.

"Kookie, mở cửa!" Một giọng nữ trung khí mười phần hô.

Kim Taehyung: "..."

Sẽ không phải là mẹ của Jeon Jungkook chứ?

"Kookie, mẹ tới thăm con, thuận tiện xem chỗ con trùng tu được thế nào, nhanh lên một chút mở cửa a! Mẹ biết con ở nhà, hôm nay con cũng không đến công ty."

Mẹ Jeon tiếp tục gõ cửa. Kim Taehyung đột nhiên khẩn trương, làm sao bây giờ? Jeon Jungkook đi siêu thị rồi, này một chốc hẳn là vẫn chưa có về. Chìa khóa nhà của Jungkook ở chỗ của mình vì cậu dọn đến ở chỗ này của mình, bên kia trong thời gian ngắn là không định ở nữa, hôm nay mẹ Jeon đột nhiên giết đến tới cửa, cho dù Jungkook từ siêu thị trở về chạm mặt với mẹ cậu, cậu vẫn là phải lấy chìa khóa từ chỗ của mình. Taehyung a Taehyung, không có việc gì mày nhận chìa khóa của cậu ta để làm chi a! Để cho cậu cầm đều không phải rất tốt sao! Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!

Không mở cửa, ở nhà giả làm rùa đen rút đầu là vô dụng, anh cùng Jungkook ở chung không tệ, sau này khẳng định sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ, lúc này không mở cửa, lúc gặp cha mẹ khẳng định liền lộ, chuyện hai người bọn họ ở đối diện cửa không gạt được đến lúc đó khẳng định liền để lại ấn tượng xấu. Thế nhưng mở cửa phải nói như thế nào? Chẳng lẽ muốn nói 'Chào dì, con là bạn trai của Jeon Jungkook'?

Lão nhân gia chịu được sao? Đang tự đau khổ, điện thoại di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, Taehyung sửng sốt, ngưng mắt nhìn lại, phát hiện là điện thoại di động của Jungkook, đại khái là bởi vì đi siêu thị rất nhanh trở lại cho nên cậu không có cầm theo điện thoại. Này nhất định là mẹ Jeon gọi tới? Taehyung đi qua cầm điện thoại di động lên, trên màn hình quả nhiên hiển thị 'Nữ vương đại nhân'. Đột nhiên cảm giác điện thoại di động thật là nóng tay thật là nóng tay nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro