DUY NHẤT MỘT NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cô gái đã từng tiếp xúc bên nhau một khoảng thời gian khá dài. Nayeon còn nhiều lần chăm sóc Jeon Jung Kook mỗi khi anh bị thương trong thời điểm anh còn là một Lão Đại. Nếu nói đối với cô, anh không có bất cứ chút tình cảm nào thì chỉ là giả dối.

Nhưng tất cả cảm xúc cũng đều không hề vượt qua mức bình thường một chút nào.

Khoảnh khắc chờ đợi câu trả lời từ người đàn ông ấy cứ căng thẳng đến mức ngột ngạt. Cuối cùng, Im Nayeon cũng thấy anh quay lại, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn vô cảm, không gì thay đổi.

"Tôi chỉ xem em như em gái. Vì cả đời này tôi chỉ yêu duy nhất một mình cô ấy."

Lời nói tuy phũ phàng, nhưng nó sẽ chấm dứt tất cả những mối hệ lụy liên quan về sau. Và giọt nước mắt thất vọng, đau khổ đã tuôn trào ra khỏi khóe mi của người phụ nữ ấy.

Cố gắng kìm chế để tiếng nấc không vang ra ngoài đến mức khó thở. Nhưng cô ấy vẫn chưa chịu rời đi.

Lúc này, Jeon Jung Kook đã loạng choạng bỏ vào toilet. Vừa đi tới bồn rửa tay anh liền nôn ói rất nhiều rượu ra ngoài.

Cơn buồn nôn kéo tới như không hề muốn buông tha cho người đàn ông ấy. Anh cứ nôn thốc tháo đến mức sắc mặt tái mét, mồ hôi lại tuôn ra nhễ nhại ướt đẫm cả trán.

Anh cứ tưởng nôn một chút rồi sẽ thôi như bao lần trước, nhưng khi nhìn thấy những thứ anh vừa nôn ra không còn là rượu mà là một chất lỏng màu đỏ của máu thì người đàn ông ấy mới thất thần. Khi đó, cơn nôn cũng tạm thời được ngừng lại.

Dù sức khỏe đang báo động không ổn, nhưng Jeon Jung Kook tuyệt nhiên bình thản. Anh xả nước dội rửa hết phần máu kia, rồi dội nước rửa mặt, sau khi lấy lại nét mặt điềm tĩnh như chưa có gì xảy ra thì mới quay trở ra ngoài.

Bấy giờ, Im Nayeon và Park Ji Min vẫn còn ở đó. Họ không rời đi là vì lo cho Jeon Jung Kook. Và sự lo âu của họ hoàn toàn không thừa thải, khi nhìn thấy người đàn ông ấy vừa bước ra khỏi toilet đã vô thức ngất xỉu.

"Jung Kook..."

"Anh Jung Kook..."

Cả hai sửng sốt hô lên, rồi lập tức chạy tới bên cạnh anh ấy. Im Nayeon tỉnh táo kiểm tra tình trạng của người đàn ông ấy, nhưng cô chỉ thành thạo việc chăm sóc vết thương ngoài da, so với những tình trạng bất thường này của Jeon Jung Kook, cô căn bản hoàn toàn không biết gì.

"Jung Kook...Tỉnh lại đi anh..."

"Em chạy xuống gọi Kim Nam Joon chuẩn bị xe, anh cổng cậu ấy xuống sau, rồi đưa đến bệnh viện."

"Dạ!"

Nghe lời Park Ji Min, Nayeon tức tốc chạy ra ngoài tìm Nam Joon, còn Park Ji Min cõng Jeon Jung Kook vội vàng theo sau.

Vừa đi, anh ta vừa cằn nhằn:

"Phụ nữ thôi mà, không có người này thì tìm người khác. Có cần tự mình làm khổ mình tới mức này không? Jeon Jung Kook, sau khi tỉnh lại, cậu nhất định phải trở về dáng vẻ oai hùng, tàn khốc như xưa cho tôi. Đàn ông, không thể vì phụ nữ mà tự đánh mất tôn nghiêm của mình, biết chưa?"

- ---------------

《Bệnh viện A》

Khi Jeon Jung Kook tỉnh lại, là lúc anh thành công thoát khỏi cái chết sau cơn xuất huyết dạ dày cấp tính.

Dù nằm trong phòng bệnh cao cấp, nhưng vẫn có mùi thuốc sát trùng nhẹ thoang thoảng bên mũi, khiến người đàn ông ấy vừa tỉnh lại đã gắt gao chau mày.

Jeon Jung Kook muốn gượng người ngồi dậy, thì lại nghe Im Nayeon dịu dàng lên tiếng ngăn cản:

"Anh đừng ngồi, sẽ động đến vết thương do vừa phẫu thuật ấy."

Nghe vậy, Jeon Jung Kook càng cau chặt mày hơn nữa, và dĩ nhiên vẫn muốn gắng gượng ngồi dậy, nhưng vì vết thương trên vùng thượng vị quá đau, khiến anh buộc phải nằm xuống. Sau đó, liền bất mãn cất lời:

"Tôi bị sao mà phải phẫu thuật?"

"Anh bị xuất huyết dạ dày cấp, lại trong tình trạng quá say rượu nên không thể cầm máu bằng thuốc, buộc lòng bác sĩ phải tiến hành phẫu thuật nội soi dạ dày mới cầm được máu. Nhưng anh yên tâm, tình trạng của anh hiện tại đã ổn định, chỉ chờ thêm 4 tiếng nữa là anh có thể ăn, uống một số thức ăn loãng rồi."

"Đấy, ăn nhậu cho lắm vào. Này thì tự biến mình thành con sâu rượu tới mức lâm bệnh. Rồi giờ tự nhìn lại bên cạnh mình xem có những ai? Người cậu cần nhất, người ta có thèm quan tâm tới cậu không?"

Nayeon vừa dứt lời thì từ phía sofa, Park Ji Min đã bất mãn chất vấn lớn tiếng, khiến sắc mặt của ai kia liền trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

"Anh Ji Min, đây đâu phải là lúc để anh lớn tiếng với anh ấy. Anh càng không nên nhắc tới cô ta trước mặt anh ấy."

"Anh là cố tình nhắc tới đấy, nhắc cho cậu ta sáng mắt ra. Đường đường từng là một Lão Đại, cao cao tại thượng, ngông cuồng, ngạo mạn với cả thiên hạ, nhưng cuối cùng lại vì một người đàn bà mà tự biến bản thân thành cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma như bây giờ. Có đáng không?"

"Câm miệng."

"Tôi cứ nói..."

"Tôi nói cậu câm miệng."

Thái độ tức giận và tiếng hét của Jeon Jung Kook khiến Im Nayeon giật mình, đến Park Ji Min cũng phải câm nín.

Thấy anh đang đau tới mức nhăn mặt sau khi lớn tiếng xong, Nayeon liền muốn đưa tay muốn chạm vào vết thương của anh thế nào xem thế nào, nhưng lại bị người đàn ông ấy lạnh nhạt gạt tay ra.

"Các người về đi."

"Anh vừa phẫu thuật xong, còn cần có người chăm sóc mà."

"Tôi tự lo được, không cần các người quan tâm. Mau cút hết đi."

Jeon Jung Kook lạnh lùng cự tuyệt tất cả, thái độ của anh vô tình lại khiến Nayeon lòng đau như cắt.

"Ông đây mặc kệ cậu. Để tôi xem lúc cậu chết đi, cô ta có rủ lòng thương xót hay không."

Park Ji Min vì quá xót cho người anh em này mà nổi giận. Nói ra những lời cay độc khó nghe, sau đó chính anh là người quay lưng rời đi đầu tiên.

*Rầm.

Âm thanh đóng cửa từ Ji Min tạo ra khiến Im Nayeon lại giật mình. Anh ta mạnh tay như vậy, chứng tỏ đã rất tức giận, nhưng Jeon Jung Kook thì vẫn chẳng hề quan tâm, anh chỉ lạnh nhạt hỏi người ở lại:

"Sao còn ngồi đó?"

"Em muốn ở lại chăm sóc cho anh. Anh không cần em cũng được, nhưng em không thể bỏ mặc anh trong lúc này. Xin anh đừng đuổi em, có được không?"

Hai mắt Nayeon đã đỏ au sắp khóc.

Tình cảm cô dành cho anh là thật, là chân thành. Dù anh nhẫn tâm nói lời vô tình thì cô vẫn muốn được ở bên anh.

Sau đó, người đàn ông ấy chẳng vội nói năng gì cả. Anh lẳng lặng nhắm mắt, rồi mới nói:

"Tùy em."

Thứ đẹp đẽ nhất trên đời là tình yêu. Nhưng thứ đau khổ nhất cũng chính là cái tình yêu đó.

Khi yêu rồi, mấy ai khống chế được cảm xúc của mình. Làm tất cả, cũng chỉ muốn được viên mãn bên người mình yêu. Lỡ mất nhau thì nếm trải trăm ngàn cay đắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro