Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nam Tuấn vừa vào nhà, dì giúp việc đang luống cuống đứng bên cạnh Chí Mẫn thấy gã liền vội vội vàng vàng hỏi, "Phải làm sao bây giờ? Có nên gọi bác sĩ đến trước hay không?"

Nam Tuấn đi qua nhìn kĩ tay Phác Chí Mẫn, vết thương không quá lớn nhưng nơi đầu đạn sượt qua máu đỏ tươi phần lớn đã biến thành màu đen, huyết chảy dọc theo cánh tay cậu rơi thành từng giọt xuống nền nhà. Nam Tuấn nhăn chặt mi phân phó, "Dì đi lấy nước ấm và khăn mặt sạch đến đây."

Bà ấy vội vã đồng ý chạy đi, Nam Tuấn cũng lao ra phòng khách tìm hộp thuốc. Trong hộp đủ loại thuốc gì cũng có, là Điền Chính Quốc lo lắng vết thương trước đây của Chí Mẫn đột phát nên sai người chuẩn bị kĩ càng.

Nam Tuấn ngồi xổm trước mặt cậu, dùng kéo từ cổ tay cắt dọc lên tay áo cậu, lấy khăn ấm lau sạch máu sau đó mới bắt đầu xử lí miệng vết thương.

Kì thật mỗi khi làm nhiệm vụ mấy người bọn gã cũng không thể tránh được thương tích, khác với Thạc Trân luôn tùy tiện qua loa lười xử lí, Nam Tuấn lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Chí Mẫn thủy chung ngơ ngác ngồi, trên mặt vẫn là biểu tình trống rỗng vô cảm, bị động vào vết thương mày cũng không nhăn lại, chỉ là cánh tay theo phản xạ tự nhiên khẽ run rẩy.

Xử lí tốt miệng vết thương xong, Nam Tuấn căn dặn dì giúp việc vài câu để bà ấy ở lại nhìn cậu, sau đó mới đi ra ban công lấy điện thoại di động.

Chính Quốc đang cùng cha và các chú các bác nói chuyện trong thư phòng, di động đột ngột vang lên, hắn cúi đầu nhìn qua dãy số, mặt thoáng đổi sắc. Chính Quốc liếc cha hắn một cái, nâng chung trà lên, nhấc nắp trung trắng sứ gạn phiến vụn trà, uống một ngụm nhỏ, đợi tới khi cha phất tay ý bảo hắn ra ngoài nghe điện thoại đi.

Chính Quốc đứng dậy cúi người chào, cầm di động nhanh chóng ra khỏi phòng.

Vừa nhấc điện thoại, không đợi hắn hỏi Nam Tuấn liền mở miệng trước, "Điền thiếu, bên này xảy ra chuyện rồi." Chính Quốc giận tái mặt cũng không hé răng, Nam Tuấn qua điện thoại đem chuyện vừa mới phát sinh kể lại cho hắn.

Càng nghe sắc mặt của hắn càng khó coi, mu bàn tay nổi đầy gần xanh, thanh âm giải thích bình tĩnh của Nam Tuấn vẫn đều đều vang lên, Chính Quốc cũng vô tâm cùng gã so đo loại chuyện này, lạnh nhạt phân phó, "Cậu để ý người, tôi sẽ nhanh chóng trở về." Trực tiếp cúp điện thoại, Chính Quốc phiền toái xoa bóp trán. Hắn hiện tại không thể đi được, các trưởng bối trong nhà đều đang ở đây, hắn không thể tùy tiện tắc trách bày ra một cái lí do có lệ là có thể được.

Trùng hợp lúc này mẹ Chính Quốc mang đến ít hoa quả, thấy sắc mặt hắn âm trầm đứng trước cửa, có chút lo lắng hỏi, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Chính Quốc thu liễm cảm xúc trong lòng, đi qua đỡ lấy mâm trái cây trong tay mẹ hắn, thả lỏng biểu tình trêи mặt, "Không có việc gì." Bà vẫn không yên lòng nhìn hắn, Chính Quốc cũng không giải thích, cùng bà đi vào thư phòng.

Bên này Nam Tuấn cúp điện thoại chuẩn bị trở lại phòng khách, di động đột nhiên lại vang lên, gã cầm lên vừa kịp thấy người gọi là Thạc Trân.

Điện thoại kết nói, bên kia liền truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, Nam Tuấn đưa di động ra xa, chờ người nọ kêu xong mới mặt không đổi sắc hỏi, "Con mẹ nó cậu lại phát điên cái gì?"

Thạc Trân giống như đang uống miếng nước, mãnh liệt ho khù khụ, khàn giọng nói, "Fuck, lão tử hôm qua vừa nghe được một tin mẹ nó kinh thiên động địa! Tỉnh rượu liền nhớ gọi ngay cho anh."

Thạc Trân luôn thích nói chuyện lấp lửng, Nam Tuấn cũng không để ý, một bên trở vào phòng khách một bên thuận miệng hỏi, "Cậu nghe được cái gì?"

Thạc Trân lại bùm bùm nói tiếp.

Ban đầu Nam Tuấn còn lơ đãng đáp vài tiếng, sau đó gã đột nhiên dừng bước, cứng người tại chỗ, sắc mặt cũng thay đổi, "Cậu nói thật không, liệu có phải nhớ nhầm hay không? Thạc Trân con mẹ nó tôi nói cho cậu biết, chuyện này hiện tại không thể đùa được đâu." Cho tới bây giờ Nam Tuấn cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.

"Fuck, ai thèm nói giỡn với anh. Lúc ấy tôi còn chưa say đâu, tôi còn nhớ rất rõ!" Thạc Trân kéo cổ họng rống lên.

"Được rồi tôi đã biết, việc này tôi sẽ xử lí. Cậu tốt nhất thành thật ngậm chặt mồm lại cho tôi." Nam Tuấn bình tĩnh trả lời, Thạc Trân ở bên kia có chút thấp thỏm dạ dạ vâng vâng mới cúp điện thoại.

Nam Tuấn nắm chặt di động đứng tại chỗ, mắt nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sopha nghe dì giúp việc khuyên bảo chậm rãi há mồm uống nước, ngẫm lại việc Thạc Trân vừa nói qua điện thoại, trong lòng cười khổ, sự tình cuối cùng tại sao lại thành thế này.

Buổi tối cơm nước xong, Chính Quốc đứng dậy cáo biệt mọi người, mẹ hắn gọi hắn lại, "Đi về làm gì, phòng con đã sai người chuẩn bị xong rồi, hôm nay ngủ lại đây đi."

Hắn còn chưa trả lời, bác lớn Điền Hải Vinh liền trầm giọng cười cười, "Được rồi được rồi, thanh niên nên đi ra ngoài sinh hoạt về đêm một chút." Người bác này của hắn tính tình ôn hòa tùy tiện, cũng bởi tính cách này trên thương trường thiếu chút sát phạt quyết đoán, cho nên mọi sự việc trong nhà mới được giao cho cha hắn, một con người lạnh lùng cứng rắn, Điền Hải Chiêu.

Chính Quốc liếc nhìn cha hắn một cái, ông cũng không cường ép, tùy ý phất tay, "Vội thì đi đi." Điền Hải Chiêu đối với đứa con trai này vẫn tương đối vừa lòng, cuộc sống cá nhân của hắn ông không xen vào, chỉ cần sau khi kết hôn ổn định là được. Ai chẳng từng có một thời tuổi trẻ ngông cuồng kia chứ.

Mẹ Chính Quốc mất hứng nói, "Con nó vài tuần mới trở về một lần, lần nào cũng chỉ một ngày. Bên ngoài sao lại lắm việc gấp gáp như vậy." Bà xuất thân là tiểu thư khuê các, tính tình ôn nhuyễn, được giáo dưỡng vô cùng tốt, khi tức giận cũng không thể hiện ra ngoài, lời nói nặng cũng không nhất thiết phải nói. Cũng là do cha bao bọc người quá kĩ, cho nên dù đã hơn năm mươi, mẹ hắn vẫn còn mang theo vài phần tâm tính khờ dại.

Chính Quốc không nhiều lời, đi qua cầm lấy tay bà, thản nhiên nói, "Con nghe Tiểu Thẩm nói mẹ muốn đi xem sườn xám? Con đã bảo Mẫn Doãn Kì rồi, chiều mai sẽ có xe qua đây đón hai người, mẹ và Tiểu Thẩm cùng ra ngoài ngao du?" Dừng một chút lại nói, "Mấy ngày nữa con sẽ về ăn cơm cùng mẹ."

Mẹ hắn mặt mày đều giãn ra, hài lòng cười.

Bà tuy rằng đã đến tuổi này nhưng người được chăm sóc tốt, khí chất dung mạo đều không giảm nửa phần, mơ hồ vẫn còn có thể nhìn ra năm đó khuynh nước khuynh thành. Bà đẩy đẩy hắn, ngữ khí ra vẻ tức giận, "Đừng tưởng dụ được mẹ." Kì thật một người làm mẹ sao có thể không cao hứng khi con trai luôn ghi tạc những quan tâm nho nhỏ này trong lòng.

Tiểu Thẩm cũng đi tới trêu ghẹo vài câu, giúp Chính Quốc nói tốt một chút, rốt cuộc mẹ hắn mới chịu thả người.

Đi ra khỏi cửa Điền gia, nháy mắt gương mặt vừa mới còn mang theo ý cười, biểu tình lập tức âm trầm lạnh lẽo. Chính gọi điện thoại lại cho Nam Tuấn, xác định bên kia không có chuyện gì mới lên xe rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro