19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa chỉ cảm thấy máu cả người chảy ngược, mặc dù mùa thu không rét thấu xương nhưng lại thổi xuyên qua quần áo của cô.

Cô nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn Kwak Sanyon thấy mình.

Nhưng cuối cùng như vậy cũng vô ích.

Sao Kwak Sanyon có thể không nhìn thấy cô chứ!

Trên mặt bà ta cũng thoáng chốc hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng không để lộ ra ngoài, diễn xuất của bà ta còn hơn Lisa nhiều, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ nịnh nọt vui vẻ.

Dừng một chút, bà ta tiếp tục nói: "Jungkook, ngày mai là chủ nhật, về nhà ở cùng với dì đi."

Thấy anh không nói lời nào, Kwak Sanyon lại nói: "Tuy bố của con ngoài miệng không nói gì nhưng con là con của ông ấy, nhất định là rất nhớ con, chủ nhật về nhà đi, Jungkook."

Thật đúng là hình tượng mẹ kế hiền lành săn sóc.

Jungkook dừng bước, cúi đầu, nhẹ nhàng chà chà chân, bỗng nhiên nở nụ cười.

Châm chọc lại trêu tức.

"Bà thật sự xem mình là mẹ của tôi rồi hả?"

Anh nhìn Kwak Sanyon, ánh mắt không có độ ấm: "Có phần sức lực này, không bằng bà suy nghĩ xem dùng cách gì để sinh con trai cho Jeon Jongin đi."

Cái này lời nói được cay nghiệt, sắc mặt Kwak Sanyon hơi thay đổi.

Lời này tuy khó nghe, nhưng lại là sự thật.

Sao Kwak Sanyon không nghĩ tới được chứ, tuy bây giờ trên danh nghĩa bà ta là một nửa của Jeon Jongin, nhưng ông ta cũng không phải là người ngu, căn bản không có ý định đưa bà ta đi lĩnh chứng, mỗi lần quay về đều mượn cớ trốn tránh.

Kwak Sanyon nghĩ tới là lại muốn đứa bé, dù bây giờ tuổi của bà ta đã không hợp để sinh con, nhưng một đứa bé có thể đảm bảo cả đời sau của bà ta phú quý an ổn.

Coi như là bà ta chính thức hết khổ rồi.

Nhưng Jeon Jongin căn bản không cho bà ta thực hiện được tâm tư của mình.

Jungkook nói xong thì lập tức cất bước đi.

Lisa không đuổi kịp, vẫn còn đứng sững tại chỗ.

Anh quay đầu lại, âm thanh nhàn nhạt: "Lisa."

"À." Cô vô thức trả lời.

Jungkook nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt cô không được tự nhiên, không nói nhảm nữa, tiến lên một bước, cánh tay kéo bả vai cô đến bên cạnh.

Anh mặc cái áo khoác rộng thùng thình, mở ra, theo động tác này, Lisa như là bị anh ôm vào trong ngực, lộ ra vẻ đặc biệt thân mật.

Kwak Sanyon há to miệng, nhìn bóng lưng của hai người, chợt ấn đường nhảy dựng, cái gì cũng đều không nói ra được.

Lisa bị Jungkook đưa đi một đoạn đường, mới nhớ tới quay đầu lại, liếc mắt nhìn.

Chiếc xe con màu đen vẫn còn đó, nhưng chỉ chốc lát sau thì quay đầu rời đi.

"Không hỏi là ai sao?" Trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng Jungkook.

"Cái gì?"

Anh không có hỏi lại.

Lisa đè nén trái tim đang đập mất kiểm soát, chậm chạp lên tiếng: "Mẹ kế cậu."

Jungkook cười xùy một tiếng: "Mẹ kế, bà ta cũng xứng."

"..."

Jungkook gõ đầu cô một cái, thờ ơ nói: "Nếu là người khác nói lời này thì sẽ phải bị đánh rồi."

Lisa nhìn anh một cái: "Cậu rất ghét bà ấy à?"

"Phiền."

"Bố của cậu rất thích bà ấy sao?" Lisa hỏi.

Jungkook cười cười: "Chẳng qua là ông ta cần một người phụ nữ xinh đẹp nghe lời thôi."

Lisa ngẩn người.

Cô đã nghe qua những lời bàn tán giống như vậy của hàng xóm, nhưng cô khó có thể hiểu, nếu như không phải bởi vì thích thì tại sao phải làm như vậy, Kwak Sanyon cần, nhưng có thể Jeon Jongin cũng không cần.

Mũi giày đá hòn đá nhỏ, nó lăn qua một bên, rơi xuống chỗ ống nước ngầm.

"Nếu như..."

Lisa dừng một chút: "Bà ấy làm chuyện mà bố cậu không thích thì sao?"

"Vậy thì bỏ chứ sao!" Jungkook không sao cả nói.

Đi đến cửa tiểu khu, Lisa tạm biệt anh, lại dặn dò trở về nhớ uống thuốc.

Cô vốn tưởng Jungkook sẽ không kiên nhẫn với lời dặn dò như vậy, nhưng anh chỉ giật giật khóe miệng: "Quá đắng."

Lisa kiên nhẫn: "Thuốc đắng dã tật, chữa bệnh tốt."

Anh nở nụ cười, hơi nghiêng người, nghiền ngẫm nói: "Nếu tôi uống thì có thưởng không?"

Lisa sững sờ, mờ mịt: "Cậu muốn thưởng cái gì?"

Anh cười, nâng cằm lên, giang hai cánh tay ra.

Jungkook quả thật có vốn liếng hấp dẫn con gái.

Dù lời đánh giá về anh cực kỳ kém, tin đồn tình ái, chuyện xấu bay đầy trời, nhưng vẫn có vô số các cô gái thích anh.

Không chỉ có vẻ bề ngoài, lúc anh giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất và sức hấp dẫn.

Giống như bây giờ.

Thân hình anh cao ngất, dáng vẻ phóng khoáng đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, vai rộng rãi bằng phẳng, eo lại bị gió thổi đến đường nét rõ ràng, mặt mày rủ xuống, khóe miệng chứa đựng ý cười, lộ ra vẻ không bị trói buộc lại phóng túng phong lưu.

Lisa đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh trong chốc lát rồi tiến lên, chậm rãi tới gần.

Cô không giơ tay ôm, Jungkook cũng vậy.

Động tác quả thực có chút không được tự nhiên, qua hai giây, Lisa đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh.

Jungkook cười khẽ.

Lisa lập tức buông tay, lui về phía sau một bước: "Tôi về đây."

"Ừ."

Trong phòng rất yên tĩnh, Lisa thay giày ở huyền quan, lúc này, bà nội đẩy cửa đi ra: "Lili về rồi."

"Bà nội, sao bà còn chưa ngủ?"

"Ngủ trưa lâu nên buổi tối không ngủ được."

Lisa thay giày vào nhà, ném cặp xách lên ghế: "Ngày mai chúng ta phải đi bệnh viện một chuyến."

"Sao lại muốn đi bệnh viện?"

"Không có gì đâu, chỉ là kiểm tra cơ thể thôi, mấy người trước con và bác sĩ Jin đã nói rồi."

"Không phải tháng trước vừa kiểm tra sao?"

Bà nội nói: "Lili, bà thật sự không có việc gì, đừng phí tiền trên người bà nữa."

Lisa cười cười: "Lần kiểm tra này khác, không giống mấy lần kiểm tra trước đâu ạ."

Đương nhiên là lần kiểm tra này không giống.

Là kiểm tra để ghép thận.

Về phòng ngủ, trong phòng chỉ mở cái đèn bàn.

Lisa nằm dài trên giường, ánh mắt chợt nhìn thấy con búp bê Kobito trên bàn sách, có vẻ mặt 囧.

Là Jungkook gắp cho cô.

Lisa nhìn một lát, chợt cười khẽ.

Đúng lúc này, Kwak Sanyon gọi điện thoại đến.

Lisa nhìn tên người gọi, biết rõ kế tiếp nhất định là một trận bão tố.

Cô đứng dậy khóa cửa lại, do dự nửa phút rồi nhận.

"Alo."

Cô vừa mới nói thì đã bị giọng nói của Kwak Sanyon che lấp: "Lisa! Rốt cuộc mày muốn làm gì?!"

Cuối cùng cũng không còn là tiếng "Lili" hư tình giả ý.

Lisa mím môi.

Kwak Sanyon đè thấp giọng nói tràn đầy lửa giận và oán hận: "Mày cũng biết có phải không, Lisa, tao hỏi mày cũng biết có phải không!"

Lisa cười tự giễu: "Biết rõ chuyện của mẹ và bố Jeon Jungkook sao?"

"Lalisa!"

Lần đầu tiên đứa con gái ngoan ngoãn trầm tĩnh lộ ra nanh vuốt sắc bén với bà ta, ngoài khiếp sợ, Kwak Sanyon càng cảm thấy được phẫn nộ, cơn tức giận nhanh chóng thiêu đốt bà ta.

"Sao mày và Jeon Jungkook lại biết nhau, rốt cục hai đứa có quan hệ gì!?"

Vừa rồi lúc gặp ở trên đường, tuy lúc đầu Kwak Sanyon kinh ngạc, nhưng cảm thấy có lẽ chỉ là bạn học, bà khó có thể tưởng tượng sao Lisa nghe lời như vậy lại đi yêu sớm.

Nhưng sau đó, bà ta lại thấy Jungkook kéo bả vai con gái mình, động tác thân mật lại tự nhiên, ôm con bé đi.

Lisa trầm mặc, cúi đầu nhìn họa tiết trên chăn, đáy mắt từ từ bị bao phủ bở vẻ lạnh lùng và ý căm hận.

Kwak Sanyon chỉ lo phát tiết: "Lisa, từ nhỏ mày chính là đồ vô ơn! Lúc còn bé thì cứ thân thiết với bố của mày, sao hả, bây giờ bố mày đã chết, mày còn muốn thay bố mày dồn ép khiến tao thủ tiết sao!?"

"Chuyện sai trái nhất đời này của tao chính là kết hôn với bố mày còn sinh mày ra! Một người thì hèn nhát không có tiền đồ, một người thì lòng lang dạ sói!"

Tay Lisa lạnh buốt, cả người đều run rẩy mất kiểm soát.

Nhưng lúc mở miệng lại cực kỳ bình tĩnh, thật sự giống như Kwak Sanyon nói vậy, lòng lang dạ sói.

"Mẹ." Cô gọi nhẹ nhàng.

"Mày đừng gọi tao là mẹ." Kwak Sanyon cay nghiệt nói: "Sao tao gánh nổi một tiếng này chứ!"

Lisa lập tức không gọi nữa, nhàn nhạt lên tiếng: "Quan hệ giữa tôi và Jungkook, chẳng lẽ bà không nhìn ra được sao?"

Lúc này lại đến lượt Kwak Sanyon trầm mặc.

Lisa mượn hành động đủ để cho người ta hiểu lầm vừa rồi của Jungkook, cười nói: "Cậu ấy thích tôi."

Lisa híp mắt, hất cằm lên, tay nắm chặt tấm chăn: "Nếu như bố của cậu ấy biết, bạn gái Jungkook là con gái của bà, bà nói xem là ông ta sẽ giận con mình, hay là giận dữ với bà?"

Kwak Sanyon tức giận đến cả người và giọng nói đều run: "Lalisa!"

"Đến lúc đó, có thể bà phải ủ ê mà lăn ra khỏi nhà họ Jeon rồi."

Đời này, Lisa cũng chưa từng giọng điệu mỉa mai để nói chuyện nhiều như vậy.

Cô không thể khống chế sự ác độc của bản thân, nhưng dưới đáy lòng lại sâu sắc khinh bỉ bản thân, chán ghét vứt bỏ mình, cái bộ dạng này đúng là có chút giống với Kwak Sanyon.

Kwak Sanyon: "Mày muốn thế nào?"

Cô nhắm lại mắt, nói: "Cho tôi 5 triệu won, tôi có thể câm miệng."

"Mày đây là vơ vét tài sản."

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng giày cao gót, có lẽ là Kwak Sanyon đi ra chỗ khác, bà ta đè thấp giọng, khàn khàn nói: "Lalisa, mày vơ vét 5 triệu won tài sản của tao, bây giờ tao mà báo cảnh sát thì có thể làm cho mày ngồi tù!"

Lisa cảm giác có lẽ mình đã không cảm thấy đau lòng nữa.

Mẹ uy hiếp cô, nói có thể cho cô ngồi tù, vậy mà cô cũng có thể bật cười.

"Có phải bà đã quên rồi không, bà là mẹ của tôi, thật sự báo cảnh sát, bà cảm thấy cảnh sát sẽ xử lý như thế nào?"

Lisa nói: "Huống chi, bà không sợ chuyện này làm ầm đến mọi người đều biết hay sao?"

Kwak Sanyon không có lương tâm, nhưng bàn về độ tàn nhẫn thì lại kém Lisa.

Cô chính là một con sói con để lộ răng nanh, dù thế đơn lực bạc, nhưng cắn vào gáy người, đánh chết cũng không buông miệng, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.

Dù sao chân trần không sợ đi giày.

Kwak Sanyon không có kêu la mắng chửi nữa.

Bà ta đang suy nghĩ.

Lisa biết, cô đã thành công một nửa.

Mặc dù là cáo mượn oai hùm, mượn Jungkook tự tay tạo nên hiểu lầm.

Trong lòng cô biết, nếu quả thật báo cảnh sát, cô sẽ bại hoàn toàn.

Khiến Jungkook biết rõ cô tiếp cận anh là vì mục đích như vậy, từ nay về sau, Jungkook cũng sẽ không để ý tới cô nữa, anh hận người khác phản bội anh.

Mà đương nhiên là khốn cảnh của Kwak Sanyon được giải quyết.

Qua rất lâu sau, Kwak Sanyon nói: "Chỉ có 2 triệu 500 ngàn, trong thẻ của bố mày có 900 ngàn, tao sẽ cho mày thêm 2 triệu nữa."

Lisa trầm mặc.

Kwak Sanyon cắn chặt răng: "Chỉ có thể nhiều như vậy thôi, cuộc sống của tao không tốt như mày nghĩ đâu, Jeon Jongin đề phòng tao, không thể muốn nhiều tiền như vậy ở ông ta."

Bà ta nói thật.

Lisa: "2 triệu 500 ngàn won còn lại, trong ba tháng bà phải gửi cho tôi, nếu không ngày này ba tháng sau, Jeon Jongin sẽ biết tất cả."

Kwak Sanyon chịu đựng cơn buồn nôn rất lớn, móng tay đều nắm đến xanh mới nói ra được một câu: "Được."

Vốn dĩ Lisa không nghĩ tới hôm nay muốn làm như vậy.

Tất cả đều đến quá đột ngột, cô không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Kwak Sanyon.

Cũng bị lời nói quá đáng của cô dẫn đến tình trạng như bây giờ.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Chỉ cần bà nội có thể chữa bệnh, chỉ cần bà nội khỏe mạnh, từ nay về sau, cô và Kwak Sanyon nước sông không phạm nước giếng, sẽ không can thiệp vào chuyện của bà ta nữa.

Chỉ là, ba tháng.

Còn có ba tháng.

Ba tháng sau, Jungkook còn có hứng thú với cô sao?

Lisa sức cùng lực kiệt, nằm dài trên giường, không lâu sau, điện thoại di động của cô vang lên thông báo nhắc nhở nhận được chuyển khoản.

Vào tài khoản, 2.500.000,00 Won.

Cô nhìn mấy số 0 đằng sau, đếm đi đếm lại nhiều lần.

Lần đầu tiên Lisa có nhiều tiền như vậy, nhưng căn bản cô không vui.

Khoản tiền nặng trịch này giống như chứng cứ phạm tội nào đó, hoàn toàn cắm trên người cô, không thể loại bỏ.

Hết thảy đều không thể cứu vãn hồi.

Cuối cùng cô vẫn đi tới bước này.

Tham lam, tối tăm, ác độc, dối trá, ích kỷ, lừa gạt.

Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, cánh tay vắt ngang trên mắt, yên tĩnh hệt như đã ngủ.

Mãi lâu sau, Lisa  mới chậm rãi còng xuống đứng dậy.

Trái tim nặng nề rơi xuống.

Hàm răng cắn đến đau nhức, nhưng vẫn là không nhịn được một tiếng nức nở nghẹn ngào, cô vùi mặt vào trong chăn, hô hấp dồn dập lại lộn xộn, đốt ngón tay trắng bệch.

Cuối cùng nỗ lực gì đó đều vô ích.

Cô khóc nức nở nghẹn ngào trong màn đêm vắng lặng.

Số mệnh dẫn dắt cô, cuối cùng rơi xuống vũng bùn, cả người đều bị làm bẩn, nhiễm lên màu đen, ngăn cản ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro