[KimChay]~Nếu được nói yêu em lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tiếng cười khúc khích trào ra khỏi lồng ngực khi cậu nghe bản thu âm mà đã cậu đã làm, co rúm người lại khi ngâm nga lời bài hát. Cậu chắc chắn sẽ phải thu âm lại bài hát lần nữa trước khi cho Kim xem.

May mắn cho Chay là hôm nay mọi người đều bận rộn. Kim, Porsche và Kinn đều có việc phải làm và sẽ không về nhà trong vài giờ. Chỉ đủ thời gian để Chay về nhà, thu âm lại bài hát và sẵn sàng cho buổi... hẹn hò với Kim.

Ậm ừ một mình khi bước đi, cậu không nghe thấy giọng nói của người phía sau.

Điều cậu nhớ là cơn đau đột ngột bùng phát ở lưng và bụng. Nhìn xuống màu máu không lẫn vào đâu được thấm vào áo mình, Chay cau mày, quay người lại.

Một người đàn ông đứng sau lưng cậu, gương mặt hắn lấm lem và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Một khẩu súng nắm chặt trong bàn tay đang run rẩy của hắn.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không muốn- tôi không muốn đâu, tôi rất xin lỗi, tôi rất xin lỗi-" Người đàn ông loạng choạng lùi lại phía sau, súng va vào mặt đường khi hắn bỏ chạy .

Mắt Chay nhìn theo khẩu súng, di chuyển xuống chỗ hai tay dí vào bụng, máu rỉ qua kẽ tay.

Điều này không thể có thật...

"Ôi chúa ơi!" Một giọng nói hét lên, một phụ nữ trẻ chạy đến quỳ bên cạnh cậu, trên tay là điện thoại. "Ôi trời ơi, trời ơi, không sao đâu, sẽ không sao đâu, tôi đang gọi xe cấp cứu, cậu hãy chờ, được không?"

Chay nhìn cô ấy, nhìn thấy sự hoảng sợ được giấu kín đằng sau gương mặt của cô ấy, và cố gắng nở một nụ cười nhẹ. "Được chứ."

*

Điện thoại của Kim đổ chuông, và anh thở dài khi trả lời mà không nhìn vào màn hình.

"Bé?"

" Xin chào, đây là Bệnh viện Quốc tế Bangkok, chúng tôi ghi nhận được ca cấp cứu, người mà ngài đã được liệt kê là một trong những người liên hệ khẩn cấp của họ- bạn có phải là gia đình của Porchay Pichaya Kittiswat không? "

"Chay? Chuyện gì đang xảy ra,em ấy đang ở đâu? " Hoảng sợ gằn giọng, và anh đã đi về hướng xe của mình.

" Tôi xin lỗi, thưa ông, chúng tôi chỉ có thể tiết lộ thông tin đó cho gia đình. "

"Anh trai của em ấy, Porsche-" Kim nói, nhanh chóng liệt kê ra số của mình và anh nghe thấy người bên kia dừng lại.

" Chúng tôi đã thử số này và không có phản hồi. Chúng tôi đã để lại lời nhắn, nhưng nếu có cách nào ngài có thể liên lạc với anh ấy...? "

Kim cúp điện thoại, nhanh chóng bấm một tin nhắn cho Arm để theo dõi cuộc điện thoại cuối cùng của anh, và quay số cho Kinn.

" Kim? "Giọng Kinn ngạc nhiên và khiến người ở đầu dây bên kia rùng mình. " Có chuyện gì vậy ?"

"Yêu cầu Porsche kiểm tra thư thoại của nó ngay bây giờ ." Kim nói. "Tao biết mày đang ở với nó, nói với nó ngay."

" Mày thì giỏi rồi . "Kinn lẩm bẩm. Kim cho rằng nó đã quay sang Porsche, âm thanh bị bóp nghẹt, nhưng anh có thể hiểu được. " Kim nói mày kiểm tra thư thoại của mày. "

" Kim có gọi cho tao không, đây là số lạ mà tao nhận được trước đó." Porsche cười trong máy.

Kim lên xe và khởi động nó, nhập địa chỉ mà Arm đã nhắn tin cho anh và phóng ra khỏi gara.

" Porsche? Porsche! "Giọng Kinn hốt hoảng vang lên qua đường dây, cử động sột soạt chiếc điện thoại và cơ thể Kim lạnh ngắt. " Porsche? Porsche, chuyện gì đã xảy ra vậy, Porsche? "

Đặt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm và nhấn nút loa, Kim nắm chặt cả hai tay vào vô lăng và đặt chân lên ga. Có điều gì đó không ổn, đã xảy ra chuyện, và Chay cần anh . Em ấy có phải, em ấy đã-

"Porsche, có chuyện gì vậy?"

"Họ-họ nói rằng nó đã chết? Chay không thể chết, tao không ... " Giọng nói của Porsche có thể cảm nhận được nỗi đau, Kim có thể cảm nhận được điều đó qua điện thoại.

Nhưng những lời đó, đã chết , điều đó có nghĩa là gì? Chay chuyển sang bệnh viện khác làm gì? Có phải Kim đã lái xe nhầm chỗ?

"Kinn. KINN. " Kim nói, cố gắng thu hút sự chú ý của anh trai trở lại với mình. "Họ đã nói gì?"

"Tao không biết, có chuyện gì đó về việc Porchay đã-? Tao không hiểu." Kinn nói.

"Bây giờ tao đang vào bệnh viện, mày nên chạy vào đây . Đừng để Porsche lái ". Kim kết thúc cuộc gọi, ném xe vào bãi đậu và gần như phóng nhanh qua cửa trước. Anh nói với quầy lễ tân.

"Porchay Kittiswat ở phòng nào vậy?" Anh yêu cầu y tá chăm sóc. "Em ấy đã được chuyển ra ngoài?"

Cô y tá nhìn anh, nhướng mày. "Tôi xin lỗi, chúng tôi chỉ cung cấp thông tin như vậy cho các thành viên trong gia đình, cậu có liên quan không?"

Cơn thịnh nộ chảy trong Kim, và anh gần như đã chạm tới quầy. Anh chỉ muốn biết rằng Chay vẫn ổn .

"Tôi xin lỗi, thưa cậu, nhưng nếu cậu không có liên quan, tôi sẽ phải yêu cầu cậu đợi người nhà của bệnh nhân." Cô ấy nói, giọng chắc nịch và mắt cô ấy hướng về phòng chờ.

Kim nhìn cô chằm chằm, và bước lại gần hơn, khi cánh cửa bật mở và Porsche và Kinn bước vào.

Porsche trông... có lẽ là điều tồi tệ nhất mà Kim từng thấy. Tóc rối bù, mặt tái mét và mắt đỏ ngầu. Anh bước đến bàn làm việc, Kinn ở bên và nắm chặt vai Kim. Anh nhìn cô y tá.

"Tôi là Porsche Kittiswat, tôi được cho biết là em trai tôi đang ở đây? Porchay Pichaya Kittiswat? " Giọng anh đầy hy vọng, ánh mắt cầu xin cô y tá cho anh biết điều gì đó, bất cứ điều gì, về Chay.

Cô nhanh chóng gật đầu, gõ vào một cái gì đó trên máy tính của mình. "Bác sĩ sẽ ra ngoài chỉ trong chốc lát."

Porsche nhìn cô chằm chằm một lúc, trước khi mắt anh lướt đến Kinn. Toàn thân anh hoảng sợ rùng mình, và Kim khá chắc chắn rằng mình sẽ không thể đứng vững nếu không có cái nắm chặt của Kinn trên cánh tay của mình.

Họ chỉ nhìn vào mắt nhau một lúc lâu, và Kim đã phải quay đi. Nhìn thấy họ, và không biết chuyện gì đang xảy ra với Porchay khiến ngực anh đau nhói. Và anh không chắc nó sẽ sớm biến mất.

Một bác sĩ đẩy qua cửa hông và giao tiếp bằng mắt với y tá, người gật đầu với ba người đàn ông đang đứng trước bàn làm việc.

"Cậu là gia đình của Porchay, phải không?" Bác sĩ hỏi, với cả ba lo lắng gật đầu. "Vâng. Chúng tôi đã nhận ca cậu ấy vào chiều nay. Thật không may, ca cấp cứu của cậu ấy không có đủ điều kiện thiết bị y tế và đã qua đời lúc hai giờ 46 chiều nay. Tôi vô cùng xin lỗi vì sự mất mát của các ngài. "

Rất tiếc cho sự mất mát của ngày...

Đã qua đời...


Đã chết...

Như thể tất cả đèn trong phòng tắt hết, cơ thể Kim lạnh đi. Điều này không thể là sự thật. Em ấu không thể-Porchay không thể chết .

"Porsche!"

Khó khăn quay đầu lại, Kim nhìn đôi chân của Porsche phát ra khi những tiếng nức nở rùng mình quấn lấy cơ thể anh. Kinn đã vòng tay ôm lấy anh, hỗ trợ anh vượt qua sự tự trách của mình. Từ sự mất mát của em trai mình.

Sự mất mát của Porchay.

Bác sĩ nhìn họ với vẻ thương hại, và ra hiệu cho một cánh cửa khác. "Chúng tôi có phòng ở đây nếu các cậu cần một chút thời gian. Làm ơn, hãy dành nhiều thời gian nếu cần. "

Kinn gật đầu cảm ơn và dẫn Porsche vào phòng, cả hai cùng ngã xuống một chiếc ghế dài. Porsche đang siết chặt cánh tay Kinn với đủ lực để để lại vết bầm tím, và Kinn ấn trán mình vào một bên đầu của Porsche. Kim đã theo họ vào, nhưng anh chỉ đứng ở ngưỡng cửa, đầu óc anh bắt đầu quay cuồng.

Ai đó đã làm điều này với Chay. Ai đó đã giết cậu.

Và Kim sẽ tìm ra ai.

Kim hắng giọng, và Kinn nhìn lên. "Có việc tao cần phải làm. Tụi mày sẽ ổn chứ? "

"Tụi tao sẽ làm hết sức. Gọi cho tao khi mày xong việc, được không? " Kinn nhìn em trai mình với ánh mắt quan tâm và Kim quay đầu lại.

"Ừ."

Khi Kim rời khỏi bệnh viện, đẩy hết cảm xúc của mình xuống , vào một chiếc hộp và khóa chặt, anh rút điện thoại ra.

"Arm?Tao cần mày giúp ".

*

Cảnh quay camera an ninh phát trên màn hình điện thoại của anh, và Kim xem với bàn tay nắm chặt. Ngồi trong bãi đậu xe của bệnh viện, anh đã nhờ Arm theo dõi vị trí điện thoại của Chay và nó ở đâu hôm nay. Arm khai thác camera an ninh và tải đoạn phim xuống, gửi cho Kim cùng với một tệp khác đính kèm.

Cảnh quay bị nhiễu hạt, nhưng Kim vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt của Chay khi cậu đi ngang qua, vẫn trong bộ đồng phục học sinh. Em ấy đã mỉm cười. Kim phóng to.

Mỉm cười.

Mọi thứ trong anh cảm thấy trống rỗng, tất cả sự ấm áp từ thế giới bị đánh cắp, giống như ai đó đã đánh cắp mặt trời. Bóng tôi nhấn chìm trái tim anh và khi xem đoạn phim, anh biết không còn ai có thể thấy ra nó.

Kim đã bị nụ cười của Chay chụp lại trong video, phóng to lên và vì vậy anh không nhận ra cho đến khi Chay nhận ra. Máu đỏ tươi nở trên áo sơ mi xanh nhạt của cậu. Nhận ra nỗi đau, và một giọng nói đằng sau cậu. Anh nắm chặt điện thoại đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Chay...

Anh nhìn khi cậu quay lại, và nhìn thấy khẩu súng, và khuôn mặt của người đã bắn cậu. Nghe những lời hắn ta nói ra và nhìn hắn quay lưng bỏ chạy.

Kim nhìn, Chay khuỵu xuống, hai tay đè lên bụng máu đỏ ngầu. Khi một cô gái đột ngột xuất hiện, một chiếc điện thoại áp vào tai cô khi cô nói chuyện khẩn cấp với nó, và với Chay.

Nhìn Chay cười với cô qua nỗi đau của cậu, trò chuyện vui vẻ khi máu cậu cứ chảy vì bị bắn.

Xe cấp cứu đến, và Kim biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thảm kịch kéo theo đó. Ăn cắp mặt trời của anh.

Anh đóng video và mở tệp đính kèm khác. Một hồ sơ. Thông tin về một người đàn ông, chi tiết toàn bộ cuộc đời của hắn ta trong một tập tin .

Và một bức ảnh.

Kim nhìn chằm chằm vào đôi mắt tươi cười của kẻ đã giết Chay, và cảm thấy có gì đó lạnh lẽo thấu tim mình. Chay đã chết, và người đàn ông này phải trả giá.

Anh mở cửa xe, sải bước trở lại bệnh viện với trái tim đầy cơn thịnh nộ, lạnh lẽo của mình.

"Anh trai của tôi vẫn ở đây chứ?" Kim hỏi cô y tá ngồi sau bàn làm việc. Đôi mắt cô nhìn vào khuôn mặt anh, và anh có thể nhìn thấy gương mặt đang hoảng loạn khi cô gật đầu chỉ tay. Anh đi nhanh về phía cửa, không thèm cảm ơn cô. Đẩy cửa bước vào, anh cảm thấy sự đau buồn bao trùm khắp căn phòng.

Kinn nhìn lên khi anh bước vào, sự ngạc nhiên chiếm trọn khuôn mặt anh.

"Kim."

Porsche ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe, chứa đầy nỗi buồn đến nỗi Kim gần như có thể cảm nhận được.

"Tao biết ai đã làm điều đó." Kim nói.

Cả hai người họ đều nhìn chằm chằm vào anh, và Porsche ngồi thẳng dậy. Dường như tất cả nỗi tuyệt vọng, đau đớn và giận dữ của anh đều trở thành chiếc áo choàng mà anh quấn vào người, và Kim nhìn thấy người đứng đầu một gia đình Mafia đang ngồi trước mặt anh.

"Vậy chúng ta hãy đi tìm nó." Porsche nói, giọng trầm xuống khi đứng. Kinn nắm lấy tay anh, giữ anh lại.

"Chờ đã," gã nói, giọng gã hơi hoảng sợ vì sự lạnh lùng trong giọng nói của Porsche, "nhà xác sẽ không giữ em ấy được lâu đâu, chúng ta phải chuẩn bị tang lễ."

Porsche rút tay ra khỏi tay Kinn. "Đám tang có thể đợi. Điều này quan trọng hơn ".

"Porchay sẽ không muốn điều này, Porsche!" Kinn nói, theo họ ra khỏi cửa bệnh viện.

Porsche phớt lờ gã, theo sau Kim và lên xe của anh. Cuối cùng anh cũng nhìn lên Kinn, đang đứng bên ngoài xe.

"Mày có đi cùng tụi tao hay không?"

Kinn nhìn chằm chằm vào anh , quan tâm, trước khi nhìn xuống và đi vào băng ghế sau.

"Dù tao không thích điều này, tao sẽ không để mày làm điều đó một mình." Kinn nói.

"Tốt." Kim nói, nhấn ga trước khi Kinn kịp đóng cửa lại.

*

Porsche sải bước lên hiên nhà và không chần chừ một chút, đạp vào cửa. Ai đó bên trong hét lên và Kinn nhăn mặt.

Kim đẩy qua cả hai người, rút ​​súng từ cạp quần và chĩa vào người đàn ông đang co rúm trên đi văng. Khuôn mặt của hắn trên đoạn phim an ninh lóe lên sau mắt Kim. Ngón tay anh lướt qua cò súng, và anh bị cám dỗ. Vì vậy, bị cám dỗ để cho người đàn ông này cơ hội giống như hắn đã làm với Chay.

Không.

Một bàn tay đặt lên vai anh, và Porsche ở bên cạnh, giữ anh lại. Đôi mắt anh hướng về kẻ sát nhân .

"Mày đã giết ai đó vào chiều nay." Porsche nói, giọng bình tĩnh đến khó hiểu. "Mày có biết ?"

Người đàn ông nao núng. "Tôi không biết anh ấy-anh ấy chết, đó là một tai nạn mà tôi không bao giờ có ý định nổ súng, tôi-tôi xin lỗi."

Kim gần như gầm gừ. "Nếu mày không có ý định nổ súng, tại sao mày lại chĩa súng vào em ấy? Ngón tay của anh đã động vào nút. Đó là ý định của mày từ trước, "anh nói

"Tôi chỉ, tôi muốn tiền của anh ấy! Anh ta trông giống như đang học ở một trường tư thục sang trọng, và tôi cần tiền mặt, tôi chỉ đang cố dọa anh ta thôi! " Hắn nói, giọng thắt lại vì sợ hãi.

Porsche ậm ừ và bắt đầu tăng tốc trước chiếc ghế dài. "Nói cho tao biết, mày đã nghe nói về gia đình Theerapanyakun chưa?"

Người đàn ông nuốt nước bọt, mắt nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay họ. "Họ-họ là mafia, phải không?"

"Mmm," Porsche dừng lại và đút tay vào túi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông. "Và mày nghĩ họ sẽ làm gì, nếu họ phát hiện ra mày đã giết một người trong số họ?"

Kim chắc chắn rằng người đàn ông đã tắt thở vì suy nghĩ đó, và cảm thấy một sự thỏa mãn kinh khủng đang đọng lại trong bụng. Anh sẽ tận hưởng điều này.

"Porsche." Kinn nói từ phía sau họ. "Đây không phải là những gì Porchay muốn."

Porsche thậm chí không quay đầu.

"Làm ơn, làm ơn tha các con tôi, tôi chỉ làm để giúp con tôi, chúng đã đói mấy ngày nay. Tôi chỉ nghĩ rằng anh ấy sẽ có tiền, tôi không bao giờ có ý định khiến anh ấy chết, làm ơn ! " Hắn cầu xin,quỳ xuống, hai tay đưa ra trước mặt.

Kim chế giễu, và siết chặt khẩu súng của mình, nhưng từ khóe mắt anh nhìn thấy vai của Porsche buông xuống.

"Chúng là trẻ con?" Giọng anh thay đổi, mất đi vẻ cứng cỏi.

"Mày nên nghĩ về chúng trước khi mày giết người." Kim nói.

"Làm ơn, chúng chỉ mới sáu tuổi-"

"Và Porchay chỉ mới mười tám tuổi." Giọng nói của Kim là viên đạn, găm vào ngực người đàn ông. "Em ấy còn quá trẻ để chết."

" Chết ??" Giọng hắn hoảng hốt cất lên.

Porsche thở dài. "Tụi tao không giết con của mày."

"Khỏe. Chỉ nó thôi. " Kim bấm tắt an toàn.

" cũng không giết nó."

Những lời nói của Porsche đập vào người đàn ông như một chuyến tàu chở hàng, và hắn ta ngã lưng vào đệm ghế dài, một vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Kim cảm thấy cơn thịnh nộ của mình chuyển đổi mục tiêu. "Ý mày là cái quái gì, chúng ta không giết nó? Nó đã sát hại Porchay ".

Gương mặt của Porsche nhăn lại vì đau đớn, và tay Kinn luồn vào tay anh. "Nó là một tai nạn."

"Mày nghe lời nó? tất cả những gì tao biết nó đang nói dối! " Kim hét lên, tất cả bình tĩnh đều mất đi khi nhịp tim của anh tăng lên.

"Tao sẽ không lấy cha của ai đó khỏi họ. Không nếu tao có thể giúp nó. " Porsche trả lời.

Tay Kim nắm chặt khẩu súng của anh, anh chắc chắn là anh đang giật cơ, nhưng anh không thể nghĩ ra điều gì ngoài sự bất công đang xảy ra trước mắt.

"Nó xứng đáng với cái chết. Nó đã giết em ấy.Nó đã giết trái tim tao. Nó xứng đáng với cái chết gấp ngàn lần những gì nó đã làm". Kim gầm gừ.

Porsche đưa mắt nhìn lại người đàn ông một lần nữa cứng đờ trên ghế sa lông, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào Kim. "Kinn nói đúng. Đó không phải là điều mà Chay muốn. "

Kim trừng mắt nhìn theo họ, và định quay lại với kẻ sát nhân, thì khuôn mặt tươi cười của Chay hiện ra trước mắt anh. Nhạc tràn vào tai, giọng Chay hát tình ca của anh. Bàn tay của em ấy đan vào tay anh.

Và Kim cảm thấy như thể mình vỡ ra thành ngàn mảnh.

Anh không quay lại nhìn người đàn ông đó, anh chỉ ngơ ngác bước ra cửa trước. Porsche và Kinn đã đứng ở xe, đợi anh. Như thể họ biết anh sẽ không làm điều đó.

Kim đi ngang qua họ và nói, "Đi thôi."

"Tao sẽ lái." Kinn nói, quẹt chìa khóa từ tay Kim và trượt vào ghế trước.

*

Điện thoại của Kinn đổ chuông sau vài giờ cả bọn ngồi im lặng trong phòng khách Kittiswat. Porsche cầm trên tay tấm hình của anh và Chay, nước mắt anh đã khô từ lúc nào.

Kim... không thể ngừng nghĩ về Chay. Tiếng cười của em, giọng nói của em, nụ cười của em. Những kỷ niệm về thời gian họ bên nhau bay qua tâm trí anh, và anh có thể cảm thấy mình đang vỡ ra thành những mảnh nhỏ hơn nữa.

Điều gì còn lại cho anh bây giờ?

"Xin chào?" Kinn trả lời điện thoại, lông mày anh nhíu lại trong giây lát, trước khi thư giãn vì ngạc nhiên với những gì anh nghe thấy ở đầu dây bên kia. "Bạn đã ở đó?"

Porsche ngẩng đầu, quan sát Kinn một cách cẩn thận.

"Vâng, vâng, làm ơn, chúng tôi rất muốn nói chuyện với bạn. Tôi sẽ gửi xe đến đón bạn. Vâng, cảm ơn bạn rất nhiều." Kinn cúp điện thoại, nhanh chóng gõ ra một tin nhắn, sau đó anh nhìn hai người họ.

"Đó là người phụ nữ đã gọi xe cấp cứu, và đến bệnh viện cùng với Porchay." Gã nói. "Cô ấy muốn nói chuyện với chúng ta."

*

Người phụ nữ trẻ ngồi trên chiếc ghế dài, với Kinn bên cạnh. Porsche và Kim ngồi trên ghế ở phía bên kia căn phòng, mắt họ không rời mặt cô.

"Anh ấy rất ngọt ngào, mặc dù anh ấy đã-" Cô bắt gặp ánh mắt của Kim và lắp bắp, "-uh, anh biết đấy. Tôi có thể nói rằng anh ấy rất đau, nhưng anh ấy rất tích cực . Anh ấy đã kể cho tôi nghe tất cả về anh hai của mình, Porsche, về việc cậu ấy đã luôn chăm sóc anh ấy như thế nào ".

Tay Porsche bấu chặt vào tay ghế, vẻ mặt đau đớn.

"Porchay đã nói với tôi rằng anh ấy yêu bạn nhiều như thế nào và anh ấy rất hạnh phúc vì bạn đã tìm được một người như Kinn, người cũng có thể chăm sóc cho bạn." Cô cười nhẹ với anh, và Porsche run rẩy gật đầu, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt anh.

"Anh ấy cũng đề cập rằng anh ấy đã hào hứng như thế nào với buổi hẹn hò tối nay." Cô ấy khóa mắt với Kim. "Anh ấy đã có một món quà cho bạn. Một bài hát. Anh ấy đang lên kế hoạch ghi lại nó, bởi vì anh ấy nói rằng anh ấy vẫn cười trong đoạn ghi âm mà anh ấy đã thực hiện vào sáng hôm đó. " Đôi mắt cô ấy đẫm lệ, và Kinn vươn tay nắm lấy tay cô ấy.

"Anh ấy yêu bạn." Cô ấy nói, nhìn giữa tất cả chúng. "Tất cả các bạn."

"Em ấy đã ghi lại một cái gì đó?" Porsche cáu kỉnh, giọng nói thô ráp vì khóc.

Cô ấy gật đầu. "Trên điện thoại của mình, anh ấy nói."

"Tôi có điện thoại của em ấy." Porsche đứng dậy nói. "Bác sĩ đưa cho tôi một túi đồ của em ấy trước khi quay lại, Kim. Điện thoại của em ấy ở trong đó ".

Anh bước nhanh vào bếp, trên bàn đặt một chiếc túi kín, đầy quần áo dính máu và-

Điện thoại của Chay.

Porsche kéo nó ra, tránh để mắt tiếp xúc với những thứ còn lại trong túi và nhanh chóng mở khóa nó. Anh cuộn và-

"Nơi đây." Anh nhìn lên, đôi mắt long lanh những giọt nước mắt mới. "Nó ở đây. Kinn, mày có thể bật TV lên được không? "

Kinn làm theo yêu cầu của anh, còn Kim thì dán mắt vào Porsche, người đang gõ nhanh vào màn hình điện thoại của Chay, trước khi nhìn vào TV một cách đầy mong đợi.

Nó nhấp nháy trong giây lát, trước khi khuôn mặt của Porchay chiếm toàn bộ màn hình, lông mày của anh véo lên vì tập trung.

'Được rồi.' Cậu nói, lùi lại và nhặt cây đàn của mình lên. 'Chào P'Kim. Em, uh, đã viết bài hát này cho anh. Vì vậy, em hy vọng anh thích nó. Nếu nó không hay ... hãy nói dối. ' Chay bật cười, mọi người trong phòng xem đều nghẹn ngào rơi nước mắt.

Chay bắt đầu chơi guitar, gảy những hợp âm đơn giản. Và khi cậu bắt đầu hát...

Trái tim vốn đã tan nát của Kim đã tan vỡ. Những lời yêu thương và tôn thờ tuôn trào trong anh, và anh đưa tay lên miệng, kìm lại tiếng nấc.

"Khi bạn-" Giọng Chay vỡ òa và cậu cười khúc khích. ' Rất tiếc. Xin lỗi. Em đoán em nên bắt đầu lại. Nhưng nếu anh nhìn thấy bài này, em yêu anh,P'Kim! ' Chay cười toe toét bật ra khỏi ghế tắt máy quay, để khuôn mặt tươi cười đơ đơ trên màn hình.

Căn phòng im lặng.

Giọng Chay vang khắp phòng, và Kim...

Tan vỡ.

Anh vòng tay ôm lấy mình khi toàn thân rung lên vì những tiếng thút thít xé ruột. Kinn nhanh chóng đứng dậy và di chuyển xung quanh bàn cà phê, khuỵu gối trước ghế của Kim và kéo anh vào lòng.

Kim rùng mình và khóc vào vai anh trai và Kinn ôm chặt lấy anh. Một bàn tay đặt lên vai anh, và Kim biết đó là Porsche.

Ba người họ đã ngồi đó với nhau không biết bao lâu, bên nhau trong nỗi đau buồn.

Chay mỉm cười với họ từ màn hình, và như thể  cậu đang ở đó với họ.

Em ấy không đi. Em đang sống trong họ, trong ký ức của họ về em.

Kim run rẩy thở một hơi dài, vòng một tay qua vai Kinn, giữ lấy người anh của mình cho cuộc sống .

Porchay sẽ không bao giờ biến mất.

Không bao giờ.

————————————————————

Chút sầu cho vui nhà vui cửa nhờ 😅

Nhớ vote đêyyy....🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro