Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn sự, cứ xác định như vậy rồi tiến hành, mặc dù là đính hôn nhưng cũng không thể qua loa. Gia tộc Blair ở Los Angeles là phú hào nổi tiếng cho nên tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, Park Chaeyoung không phải quan tâm đến bất kỳ cái gì cả, chỉ cần lật qua lật lại quyển tạp chí là có thể lựa chọn được.

"Chị, chị thực sự muốn gả cho cái tên kia?" giọng miễn cưỡng của một nữ nhân trẻ truyền đến từ đầu kia điện thoại là, thanh âm rất trong, độc đáo.

"Park So Huyn, em mà nói nữa là chị không khách khí đâu đấy, chị thật sự tức giận đó."

Cô với tay lấy quả táo được rửa sạch ở trên bàn, lật qua lật lại quyển tạp chí để trên đùi. Gần hai mươi năm đi học, rốt cuộc cũng ra trường, học bên thiết kế nội thất nhưng tính cô không thích bị ràng buộc nên đến làm việc ở phòng thiết kế hay là ở công ty lớn đều không phù hợp với cô. Nếu có thể cô muốn tự mình tìm khách hàng và quản lý nó, như vậy là tự do, những gì học được có thể dùng được.

Mặc dù ở trường cô có nhiều tác phẩm đoạt giải, là sinh viên đắc ý nhất của các vị giáo sư nhưng đây là Đài Loan, không phải nước Mỹ, cô cơ bản là chưa có danh tiếng, dù là thầy giáo đề cử nhưng tác dụng cũng không lớn lắm. Nhưng mà ưu điểm nhất lớn nhất của Park Chaeyoung chính là lạc quan, vạn sự khởi đầu nan, cô cũng không nghĩ mới ban đầu sẽ có vô số dự án sẽ đến, vẫn nên từ từ là hơn. Điện thoại đầu kia lên giọng oán giận.

"Em không thích hắn."

"Làm ơn, em căn bản cũng không ai thích đúng không?"

Park So Huyn là con cừu đen trong Park gia, Park Man Son phong nề nếp nghiêm cẩn, dùng lối giáo dục quân sự để dạy dỗ con cháu, trừ cô bị đưa ra nước ngoài từ trước, Park So Huyn ở nhà lại phản nghịch làm cho mặt mày của ba luôn cau lại.

Cả đời ba sinh hoạt trong quân đội, hiện tại vẫn ở trong quân đội làm công tác quản lý, tư tưởng quân nhân của ông vô cùng nặng, đối với con gái thì không sao nhưng đối với con trai thì vô cùng hà khắc và Park So Huyn vận số đen đủi bị gia đình coi như con trai mà nuôi nấng.

Trong nhà, làm việc và nghỉ ngươi đều theo quy luật khiến cho người bình thường nhìn vào mà sợ hãi, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ ngủ, không tính qua loa. Cả đời ông nghiêm chỉnh vô cùng vậy mà sinh được hai đứa con đều cá tính vô cùng, con gái đứa cả thì cuồng dã không kiềm chế được, đứa thứ hai thì lười nhác, tùy ý.

Pảk Manson nhất định bắt Park So Huyn bỏ luật sư về làm cảnh sát, dù thế nào thì công việc cũng phải tràn ngập chính khí. Ai biết được con bé kia, sau khi tốt nghiệp đứng đầu liền bỏ qua những lời mời của những luật sư nổi tiếng mà chạy đến Đài Bắc mở văn phòng thám tử, ngày ngày đi bắt kẻ thông dâm , tìm mèo chó, vô cùng đắc ý.

Mà hành động này hoành chính là chống lại quyền uy gia trưởng khổng lồ của Park Manson, khiến ông dưới cơn nóng giận, thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với Park So Huyn. Từ sau đó, Park So Huyn không dám về nhà ở miền Nam. Đến bây giờ, chị gái muốn đính hôn, ngay cả mặt mũi cô ta còn còn không dám lộ ra.

"Ai bảo, em thích chị Lisa, em thấy chị ấy so với tên Kling kia càng xứng với chị"

Giọng trong trẻo nhưng mang theo một tia ý hàm súc. Cô cẩn thận thưởng thức bức hình chụp phong cách nội thất kiểu Châu Âu, cô rất thích loại mang hơi thở ngọt ngào này. Nhìn đồ án điêu khắc tỷ mỷ tinh tế, thật sự chú trọng chi tiết nha.

"Park So Huyn, em lại đùa, chị với Lisa đều là nữ nhân?" Cười hì hì.

".....Như thế nào, Lisa chị ấy so với nam nhân tốt hơn vạn lần lại thương chị như vậy em thấy cha là muốn gả chị ấy cho chị. Chị không thấy Lisa rất tốt sao? Chị của em ơi, Đài Loan đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính rồi"

Park Chaeyoung nghĩ, ba vô cùng hi vọng La Lisa không chỉ là học trò của ông, tốt nhất là con ông. Thế nên mới có vụ nhận con nuôi.

"Được rồi, không nói điều này nữa." Chaeyoung chuyển đề tài
"Tuy rằng không thích, nhưng mà em cũng mua quà tặng chị, hôm nay hai giờ chiều chị đến bưu điện số 29 nhận quà của em nhá."

"Này, Park So Huyn, em có biết trên đời này còn có công ty chuyển phát nhanh? Trực tiếp đưa đến nhà thật tốt, thời tiết nóng như vậy, em lại bắt chị đi bưu điện lấy......"

"Em thích, nhớ kỹ nha, hai giờ."

Thanh âm tút, tút truyền đến, cô biết Park So Huyn đã cúp máy, cô ném hột vào thùng rác, nhíu nhíu mày, Park So Huyn này đúng là thích gây chuyện. Hai giờ đúng, Chaeyoung bắt xe taxi đến, không khí bên ngoài nóng cháy khác hẳn không khí mát dịu trong xe, cầm ô cũng không ngăn được khí nóng, cô lại mắng tính cổ quái của So Huyn một lần nữa.

Cho dù giữa trưa, người đi đường cũng không nhiều, nhưng vì Chaeyoung đứng ở nơi đó, nên hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chiếc áo đơn giản bó sát người lộ bờ vai mượt mà, quần lụa ngắn màu đen, làn váy ở bên hông tầng tầng trong suốt cuộn sóng lại quyến rũ nhẹ nhàng.
Tóc dài búi lên lưu lại vài nhánh phất phơ bên má hồng, bộ ngực no đủ, eo nhỏ như một bàn tay có thể ôm vừa, hơn nữa, đôi chân thon dài xinh đẹp khiến cô tựa như người mẫu ở trong tạp chí vừa đi ra, thu hút mọi ánh nhìn.

Nhưng người mẫu hiện tại bị ánh nắng chói chang của Miền Nam làm muốn ngất, nhìn khách sạn đối diện với bưu điện cô chỉ muốn vọt vào để hưởng thụ môt chút không khí mát. Nhà cô ở thị trấn nhỏ, nhưng thật sự không tính là nhỏ.

Nhìn xung quanh, máy móc khoa học kỹ thuật và công nghiệp vô cùng phát triển, nhiều khách sạn nổi danh đều đến đây mở chi nhánh. Cô xoay người chuẩn bị tiến vào bưu điện bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh hai người. Cô nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại, thị lực tốt nên chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ đôi tình nhân hôn nhau đến khó chia lìa ở trước cửa khách sạn kia.
Bọn họ, giống như là vừa mới từ bên trong khách sạn đi ra, cô gái có mái tóc thẳng buông ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, bộ dạng rất ngoan, mà người đàn ông mãnh liệt ôm cô gái vào trong ngực, dù có trốn cô, cô vẫn nhận ra được. Ánh mặt trời, hình như càng gay gắt, càng chói mắt, máu vọt thẳng đầu cô.

Cô ngây ngốc đứng ở ven đường, xe cộ vẫn qua lại, vẫn nhìn đôi tình nhân thân mật. Thực sự, rất thân mật. Móng tay cắm vào lòng bàn tay non mềm, cái loại đau đớn này gọi lý trí của cô trở về, lửa giận bốc lên trong lòng. Cô băng băng tiến qua đường về phía bọn họ. Càng đến càng gần, càng thấy càng rõ ràng, mắt của cô đỏ lên, vươn tay nắm bả vai tên đàn ông kéo lại.

"Chết tiệt, là ai......" luôn miệng chửi rủa kẻ đằng sau làm gián đoạn chuyện tốt, Kling nhìn rõ người chợt nặng nề mà hít vào:
"Rose!"

"Đúng, chính là tôi!" Park Chaeyoung đưa tay cho một cái tát thẳng vào khuôn mặt Kling, cô dùng không ít sức nên cái tát vô cùng vang làm chú ý vô số ánh mắt người trong khách sạn.

"Rose! Rose, em hãy nghe anh nói....." khuôn mặt trắng nõn của Kling bị một cái tát làm đỏ hồng, vẻ mặt vô cùng bối rối.

"Nói cái gì?" Cô lại cho thêm một cái tát, lại cầm lấy túi phang vào người hắn tới tấp:

"Kling Blair, anh thật là đẹp mặt, hôm nay làm cho tôi sáng mắt."

"Rose, làm ơn, đừng như vậy, xin em nghe anh giải thích......" Hắn chật vật né tránh, biết tính tình của cô, không dám phản kháng.

"Giải thích cái gì!! ." Nhấc chân đạp hắn mấy cái lần nữa làm hắn hít vào một hơi.

"Anh muốn giải thích là cô ta cưỡng hôn anh, hay là hai người không cẩn thận đụng vào nhau? Anh cho tôi là ngu ngốc đúng không?"

Cô luôn không phải là người dễ bị bắt nạt, nhìn thấy việc trước mắt như vậy sẽ không yếu đuối chạy đi, người khác làm cô nhục nhã cô sẽ khiến họ phải bị trả thù gấp trăm lần.

Thì ra, nói cái gì mà muốn đi chi nhánh công ty ở Đài Bắc xử lý công sự, hoàn toàn là lấy cớ, căn bản chính là chạy ra đi lêu lổng, còn lớn hơn mật dám mang về thị trấn này, không sợ bị cô phát hiện?

"Anh và cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, thật sự bọn anh không quen, Rose, anh yêu em." Cao lớn, lại anh tuấn, bị phụ nữ đánh thì đẹp trai cũng thành vô dụng, đời này Kling chưa bao giờ thê thảm như thế này.

"Anh thật làm cho tôi ghê tởm!"

Dùng sức đạp một phát cuối cùng, trừng mắt nhìn dấu hồng trên mặt hắn, quần áo hỗn độn, chợt lạnh lùng cười, thật không dám tin chính cô lại đi yêu một tên khốn, thật là đẹp mặt!

Lại quay đầu, nhìn về phía cô gái kia. Thật sự là đẹp, vẻ mặt bình tĩnh, không chột dạ, không kích động, cứ như vậy nhìn Park Chaeyoung.

"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô."

Chaeyoung đưa tay cầm túi xách, cô không phải loại đi tìm hồ ly tinh quyến rũ bạn trai để quyết đấu, nếu đàn ông lăng nhăng thì chỉ có tên đàn ông có vấn đề, phụ nữ thì liên quan gì?

"Tôi không có lo lắng."

Cô ta chăm chú nhìn váy của mình, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự, hoàn toàn là bộ dạng ngoan ngoãn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Chaeyoung thật sự là không thể tin được cô ta chính là người vừa mới cùng tên đàn ông kia hôn nhau đến cháy bỏng, bởi vì bộ dạng cô ta thật giống tiểu bạch thỏ thuần khiết mà thôi.

Người vây lại xem cũng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, hiện tại là như thế nào?
Một người phụ nữ bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, vẻ mặt giống hồ ly tinh, thế nhưng chạy tới bắt gian cô gái thoạt nhìn giống như nữ sinh ngoan ngoãn?

Này, nhân vật có phải làm phản hay không, rõ ràng, rõ ràng họ xem có vẻ như là cô gái nữ sinh này đang bị cô gái xinh đẹp bắt nạt nha. Cô gái ngoan vẫn mang vẻ mặt hờ hững.

"Hơn nữa......" Cô chỉ vào tên đàn ông đang nằm thoi thóp

"Anh ta nói không sai, tôi thực sự không có chút quan hệ nào với anh ta."

Không quen mà có thể hôn thành như vậy?

Lần này Chaeyoung thật sự là giật mình. Cô đã lâu lắm không về Đài Loan nên mới thấy nhiều điều kỳ lạ?

Những cô gái Đài Loan hiện tại nhiệt tình như vậy sao?

Hơn nữa cô gái này thật ngoan ngoãn, bộ dáng thanh thuần cũng...rất dễ lừa người.

"Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, tôi đi trước đây."
Vuốt nhẹ vài sợi tóc cho vào nếp, cô gái cười, lại nhìn Chaeyoung thật sâu, ánh mắt kỳ quái làm cho Chaeyoung cảm thấy có chút quái dị. Khóe miệng cô gái bỗng gợn lên một nụ cười, xoay người bước đi. Gió thổi nhẹ mái tóc mang một chút mùi hoa.

"Rose." Kling chờ cô gái đi rồi, tiến lên kéo kéo Park Chaeyoung, vừa định nói chuyện, lại bị Chaeyoung trừng mắt nhìn.

"Kling Blair, anh nghe rõ ràng cho tôi, giữa chúng ta xong rồi, đã kết thúc."

Cô dùng sức bỏ tay Kling ra.

"Từ giờ trở đi, anh đừng tới tìm tôi, nghe rõ chưa?"

Hung ác nói xong, lưu loát xoay người đi luôn. Chaeyoung, thật sự là mắt bị mù, thiếu chút nữa kết hôn cùng một tên đàn ông như vậy, coi như cô có mắt không tròng.

Đi qua trên những lối đi bộ mờ mịt, xuyên qua vô số ngã tư đường, qua vô số khúc quanh, cô bước đi không mục đích, không biết chính bản thân muốn đi nơi nào ,cũng không biết là mình nên làm gì.

Mặt trời thật lớn, đầu bị phơi nắng đến choáng váng, cơ thể như muốn nhũn ra, bước đi như là dẫm trên đám mây hư ảo, dường như tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là giấc mộng không có thật.

Cô không biết mình đã đi bao lâu, một giờ, hai giờ cũng có lẽ lâu hơn. Mặt trời dần dần khuất bóng, màn đêm buông xuống, một chút gió nhẹ thổi tới xua tan đi nóng nực nhưng không thể mang đi những đau đớn từ tận đáy lòng đang sôi trào.

Phía trước, thấy có một cái ghế dựa dài bằng gỗ, cô hơi giật mình rồi ngồi xuống, đến khi ngồi xuống cô mới phát hiện chân mình thật mỏi, chắc cô đã đi được một quãng đường dài.

Hơi giật mình nhìn những cây xanh bên cạnh, đây hình như là một công viên nhỏ, các cụ già và trẻ em đang vui đùa hạnh phúc, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng hiên tại của cô, thật là đáng thương cho chính mình.

Trong đầu, không ngừng hiện lên hình ảnh một năm bên nhau của cô với Kling, hắn chăm sóc cô tỷ mỉ, điên cuồng mà theo đuổi, ngoài hoa tươi và quà tặng, thường thường mang đến cho cô những việc nhỏ nhưng lại khiến cô cảm động, hắn theo đuổi cô đến nửa năm cô mới đồng ý làm bạn gái.

Kết giao đến bây giờ là hai năm, nhưng tới hôm nay cô mới phát hiện thì ra cô chẳng hiểu gì về hắn. Nghĩ rằng hắn là người đàn ông có tiền chung tình hiếm có trên đời, kết giao lâu như vậy, cái gì hắn cũng đều nghe cô, cái gì cũng tùy cô.

Tính tình cô không tốt, hắn đều chiều theo ý cô, lấy sở thích của cô làm chuẩn, cả hai đều thích chơi, thích náo nhiệt, có chung hứng thú, cô nghĩ rằng đã tìm thấy một nửa của mình. Hóa ra, hóa ra tất cả đều là giả. Thật sự là buồn cười, rất buồn cười.

Cô nên khóc, khóc vì mình đã đâm vào một cuộc tình không đáng giá, trái tim rõ ràng đau xót nhưng vẫn không thể rơi nước mắt. Cô phẫn nộ không cam lòng, cảm giác bị lừa gạt bao phủ lấy cô. Vừa rồi, hẳn nên cho hắn thêm vài cái tát nữa.

Nhưng mà đánh thì thế nào, có đổi được tình cảm của chính mình không?

Từ nay về sau có thể quên hắn, xem như một giấc mộng sao?

Không được, rõ ràng là không có cách nào. Cô cứ ngồi như vậy, không thể tự hỏi. Cho đến khi một bóng đen che khuất tầm mắt cô, hơi giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc. Không nói gì, có chút không rõ vì sao Lisa lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô. Lisa ngồi xuống, không nhìn cô.

"Chị vừa thấy em đi một mình trên đường." Lại trừng mắt nhìn, nhìn nàng, không dám tin.

"Chị vẫn đi theo em?"

"Ừ."

"Vì sao không gọi em lại?"

"Bộ dạng của em có vẻ rất muốn đi bộ một mình."

Cô không biết mình nên khóc hay nên cười, nữ nhân này cứ thế im lặng đi theo cô. Bọn họ lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, nàng không mở miệng hỏi cô vì sao lại đi một mình trên đường, vì sao không trở về nhà, mà cô cũng cứ như vậy, cứ để mặc nàng im lặng ngồi bên cạnh.

Thời tiết nóng như vậy, hẳn là nàng phải chảy thật nhiều mồ hôi mới đúng, nhưng trên người Ngô Triết Hàm lại ẩn truyền một mùi hương nhẹ khoan khoái, mùi vị thuần khiết dễ ngửi. Nhắm lại ánh mắt chua xót, yên lặng không nói gì. Thật lâu, thật lâu, cô cũng đã mở miệng

"Lisa à, em muốn đi uống rượu."

"...Cha sẽ không thích em uống rượu."

"Chị không biết là em đang thất tình sao? Người thất tình muốn uống rượu."
Cô nói đúng lý hợp tình, tùy hứng vô cùng.
Chaeyoung nhìn cô, ánh mắt trong suốt, khóe mắt thoáng nhếch lên, mang theo vẻ quyến rũ trời sinh, đôi môi hồng bóng lúc này kiên cường mím lại, ánh mắt của nàng trở nên thâm trầm không nói gì.

"....Bằng không, chị đi mua bia đến đây, chúng ta uống ngay tại nơi này, được không?"

Ánh mắt mang theo hy vọng nhìn nàng hàng mi thanh tú khẽ chớp mang theo vài phần đáng thương. Lisa bất động, vẫn nhìn cô, ánh mắt khó dò khó hiểu. Sau một lúc lâu, nàng đứng dậy.

Tình tiết cẩu huyết cứ như vậy phát triển, nữ nhân vật chính thất tình điên cuồng uống rượu hô to vì sao không ai đến yêu tôi?

Sau đó sẽ là cuộc gặp gỡ định mệnh với nam chính, tuy nhân nữ không cũng không vấn đề gì, hai người rượu say loạn tính, ừm, sau đó là tình yêu cẩu huyết đầm đìa. Chaeyoung uống rượu, hơn nữa còn uống điên cuồng, cô cũng uống say. Say rồi cảm xúc buông thả xuống, cô cũng theo công thức cẩu huyết bắt đầu say khướt.

"Chị có biết, em tổng cộng kết giao bao nhiêu bạn trai không?" Xử lý xong một lon bia tiếp, đầu cô có chút choáng váng. Giơ ngón tay ra đếm.

"Một, hai, ba..." Giở xong mười ngón tay vẫn không đủ, lại giơ tay nàng lên đếm tiếp, sau một lúc đáng thương cười cười nhìn nàng:

"Em không đếm hết được, làm sao bây giờ?" A, làm sao có thể yêu đương nhiều như vậy, đến chính mình còn không đếm được. Lisa vẫn nhìn cô, không mở miệng.

"Tuy rằng, kết giao nhiều bạn trai như vậy, nhưng với Kling, Kling là người em thích nhất." Cô nghẹn ngào, thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, thì thào nói:

"Hắn đã nói, đời này chỉ yêu một mình em, vì sao lại lừa gạt em, vì sao?"

Em chỉ là muốn có một người yêu thật lòng, có gì sai đâu chứ?

Tại sao từng người bạn trai em kết giao đều không nhìn ra em rất tốt, chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt em, đâu phải Chaeyoung này chỉ có mỗi khuôn mặt để nhìn, những cái khác không quan trọng. Em vốn cho rằng anh ta không giống họ, kết quả thì cũng giống nhau. Ánh mắt chua xót, tâm cũng xót xa.

"Em thực sự thương hắn, rõ ràng không nghĩ đến chuyện muốn kết hôn nhưng vì hắn làm cho em quá nhiều điều khiến em bắt đầu nghĩ, có lẽ lấy hắn cũng không quá tệ, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, thì ra hắn mới là người tệ nhất." Chua xót cười

"Ở trường học, các bạn gái cho rằng bộ dạng của em là yêu tinh, luôn cướp bạn trai của bọn họ, không ai muốn chơi với em, mà nam sinh thì sao, cũng chỉ tìm mọi cách để khiến em lên giường, rốt cục trên đời này có một người đàn ông chỉ cần một mình em, chỉ yêu chính con người em, chứ không phải vì dung nhan dáng người mà thích em hay không?" Lại thêm tiếng mở bia, ngửa đầu uống:

"Em mệt mỏi, mệt mỏi quá, rõ ràng là bạn trai của bọn họ chủ động đến trêu chọc em, rõ ràng em không cho bất luận kẻ nào ảo tưởng mập mờ, vì sao một khi có chuyện gì, người sai luôn là em? Cho dù yêu là thế nào? Đến cuối cùng vẫn không trốn khỏi bị phản bội, tình yêu luôn làm cho người ta vất vả, em không muốn yêu, không cần yêu, em sợ phải chịu thua thiệt, dứt khoát tìm người kết hôn thôi."
Bàn tay dùng sức bóp cái lon không, lửa giận ngập đầy phát tiết hết vào nó. Âm thầm thở dài, Lisa nhìn những vỏ lon nằm la liệt trên mặt đất, rất tốt, cô gái này đúng là tửu lượng cao, uống xong mười lon bia, nói xong suy nghĩ của mình xem như là rõ ràng, nàng cầm lấy túi nilon đứng lên thu dọn.

Cô tựa vào ghế nhìn động tác của nàng, nàng thoạt nhìn cương trực nghiêm túc, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ này của nàng mới phát hiện, thì ra nàng cũng là người cẩn thận.

"Lisa chị không làm đàn ông thật phí."

Nhìn nữ nhân này thu dọn, cô mệt mỏi, thân thể mệt thì trái tim càng mệt, nhìn khuôn mặt quen thuộc của nàng, nỗi bi thương trong lòng dường như được xoa dịu một chút.

Lisa không ngẩng đầu nhìn cô vì còn phải thu dọn chiến trường do cô tạo ra, nhìn động tác của nàng tựa như con người bình thường của nàng, lưu loát, sạch sẽ. Thu dọn xong, nhìn khuôn mặt nửa tỉnh nửa say của cô trong lòng nàng khẽ thở dài, tìm khăn trong túi cô nhẹ nhàng lau vết bia trên khóe miệng, xem ra cô đã thật sự say, say lắm rồi.
"Em thích hắn đến như vậy sao? Chaeyoung."

Đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị cồn làm đỏ hồng, cách mặt giấy mềm mại đều có thể cảm nhận được nhiệt độ. Cô yên lặng nhìn nàng lau, thì ra La Lisa là người thật nghiêm túc, thật dịu dàng khiến cho người ta cảm động.

"Lisa à."

"Hửm?"

"Chị có muốn kết hôn với em? Em không ngại chị là nữ nhân"

Cô sẽ không theo cái tình tiết cẩu huyết có tình một đêm với nam chính mà cô cải biến thất tình thành công thức trực tiếp cầu hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro