Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hani.


Phong Linh xin nghỉ phép một tuần, tiện tay sửa soạn một hai vali hành lý, gọi điện thoại cho ba mẹ, rồi không mục đích đi tới sân bay. Bây giờ là mùa du lịch, người xuất ngoại du lịch trong đại sảnh rất nhiều, vài đoàn du lịch tụ tập thành đám, những đứa trẻ đang chơi đùa bên cạnh ba mẹ.

Cô đứng trước màn hình điện tử nhìn một hồi, đến quầy bán vé công ty hàng không, mua vé máy bay đi thành phố C: Đã từng có người nói, thành phố C là nơi có thể làm cho thể xác và tinh thần thả lỏng toàn bộ. Khi đi qua cửa kiểm an, cô có chút suy tư ngơ ngẩn, đầu tiên là đi tới khu kiểm an khoang Economy (khoang ghế phổ thông), bị tra xét giảng cho một bài rồi mới thả cho đi, lúc sau khi kiểm an nhân viên nhắc nhở nhiều lần, mới chợt đặt chai nước đang cầm xuống, lấy máy tính và điện thoại di động trong túi ra, nhưng kiểm an viên lại vẫn không có ý cho đi, trừng mắt lạnh nhìn cô.

Người đàn ông phía sau đi lên, cười nói: "Cô gái, cô cởi áo khoác ra bỏ vào đi, cô ấy nhắc vài lần rồi."

Phong Linh bừng tỉnh đại ngộ, liên tục xin lỗi, sắc mặt người kiểm an kia cũng thư hoãn xuống, lầm bầm một câu: "Có phải bị bệnh không vậy, bị bệnh mà còn đi một mình."

Thật vất vả qua kiểm an, Phong Linh nhanh chóng chỉnh lý mọi thứ thật tốt rồi đi đến cửa lên máy bay, vỗ vỗ mặt mình, nhéo nhéo thịt trên người, nhìn tắm gương thủy tinh nở nụ cười hoàn mỹ: "Này, bắt đầu từ bây giờ, hãy quên tất cả những chuyện bực mình đi!"

Leo lên máy bay, Phong Linh mới phát hiện, mình ngồi hàng ghế thứ hai bên cạnh lối đi nhỏ, bên trái là một bà mẹ dẫn theo một cậu con trai chừng bốn năm tuổi, lối đi nhỏ bên kia là một đôi ông bà lão mang theo cô cháu gái nhỏ, nhất thời, những tổn thương tình cảm trong đầu đều bị cưỡng chế di dời.

Máy bay vừa mới bay ổn định chưa được mười phút, cậu nhóc kia đi đi lại lại đã hơn mười lần, ngồi một chỗ thì như khỉ con thích nhào lộn, cặp chân ngắn kia thật giống như quả pháo nhỏ không an phận, luôn đá lên người Phong Linh, hết lần này đến lần khác cậu nhóc vẫn kêu rất ngọt, dì ơi chị à loạn cả lên, khiến cô không thể bạo phát.

Càng đáng sợ chính là, giọng của cậu rất lớn, thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai và tiếng cười to, khiến đầu Phong Linh giống bị kim đâm đau đớn.

Có lẽ tiếp viên hàng không cũng nhìn không được, đi tới bên cạnh cô ghé vào tai nói: "Thưa cô, khoang Business (khoang thương gia) còn có một chỗ trống, không bằng cô đi đến đó nghỉ ngơi?"

Phong Linh khẽ giật mình, cười nói: "Miễn phí sao? Tôi cũng không còn tiền trả phí chênh lệch."

Tiếp viên hàng không nở nụ cười, chỉ chỉ khoang thương gia phía trước, là người đàn ông lúc nãy gặp ở cửa kiểm an đang mỉm cười với cô. "Là anh Tề mời thưa cô."

Cậu nhóc lại đang ngồi quậy phá muốn ăn bánh bích quy, nước mắt nước mũi tèm lem, gào khan cả cổ. Phong Linh không thể làm gì khác hơn là mỉm cười đáp lại người đàn ông đó, xách túi lên chuyển chỗ ngồi cạnh người đó.

Ma âm xuyên thủng màng nhĩ ngay lập tức không nghe thấy nữa, khoang thương gia rộng rãi thoải mái, còn chuẩn bị cả dép chuyên dụng dùng một lần, Phong Linh tựa lưng vào ghế ngồi tìm tư thế thoải mái, cười cảm ơn với người đàn ông kia.

"Cô là lần đầu tiên đi xa nhà sao?" Người đàn ông kia khoảng chừng ba mươi tuổi, đôi mắt phượng, khuôn mặt dài, lơ đãng lộ ra khí thế bức người, chỉ là khi nhìn Phong Linh khóe miệng hơi nhếch, hòa tan cỗ khí thế kia không ít.

Phong Linh bật cười sờ sờ mặt mình: "Tôi thoạt nhìn như người lần đầu xa nhà sao?"

Người đàn ông nở nụ cười: "Xin lỗi, tôi lại có lúc nhìn nhầm thế này. Tôi họ Tề, Tề Nhuận Triết."

"Phong Linh." Phong Linh vươn tay bắt, "Linh trong "lắng nghe"."

"Tên rất êm tai, "Tề Nhuận Triết tán thưởng một câu, "Sai một chữ, ý cảnh đã cách xa vạn dặm."

"Cảm ơn." Phong Linh kỳ thực có chút uể oải, thế nhưng Tề Nhuận Triết thoạt nhìn hình như người thích nói chuyện, cô bất đắc dĩ phải lên tinh thần.

"Cô Phong đến thành phố C là du ngoạn hay là thăm người thân?"

"Tôi chỉ tính đi dạo chơi một chút, giải tỏa tâm trạng."

"Vậy cô Phong chọn thành phố C là đúng rồi, tiết tấu cuộc sống ở thành phố này rất thong thả, thỉnh thoảng đến vài ngày, có thể làm tâm trạng trở nên sảng khoái, cô nên đi thử phố sáu ngõ và hẻm dài ngắn tham quan một lần."

"Ngõ hẻm dài ngắn? Cái tên này nghe thật làm người ta tò mò." Phong Linh hơi có chút hiếu kỳ.

"Cái tên này có từ một điển cố." Tề Nhuận Triết hăng hái bừng bừng nói, giọng nói hoàn toàn không trầm thấp đầy từ tính như Cố Tử Niệm, giọng anh ta có chút trong trẻo tươi trẻ, chậm rãi nói, cực kì sinh động.

Phong Linh nghe đến hứng thú tràn trề, không khỏi có chút say mê: "Thú vị vậy sao? Tôi nhất định phải đi tham quan một lần, chỉ có điều tôi không nhạy phương hướng lắm, không biết có thể tìm đường được hay không."

"Tôi sẽ nán lại thành phố C đến Chủ nhật, nếu cô không chê, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi, tôi rất vui lòng cống hiến sức lực cho mỹ nữ." Nói xong, Tề Nhuận Triết đưa cho cô tấm danh thiếp.

Phong Linh cầm lấy nhìn, tấm danh thiếp màu đen, mặt trên láng máng có thể thấy được ánh kim, in ba chữ vàng "Tề Nhuận Triết", tiếp đó là một chuỗi số điện thoại di động. Ánh mắt của cô nhìn lướt qua danh thiếp của Tề Nhuận Triết vài lần, nhịn không được khẽ nhếch môi.

"Thế nào, Phong tiểu thư có ý kiến gì với tấm danh thiếp à?" Tề Nhuận Triết mẫn cảm phát hiện ý cười của cô.

"Không có gì." Phong Linh không thích quá thân thiết với người mới quen biết, lắc đầu.

Tề Nhuận Triết giả vờ giận nói: "Cô Phong khinh thường tôi sao? Có chuyện cứ việc nói thẳng, lẽ nào tôi lại tức giận mỹ nữ phải không."

"Người thiết kế danh thiếp nhất định nghiên cứu thấu triệt anh, danh thiếp giống như người, cao ngạo tự tin, không đạt mục đích thề không bỏ qua, anh nhất định là người cuồng làm việc, hơn nữa, có rất nhiều lúc, cấp dưới của anh rất sợ anh." Phong Linh quơ quơ danh thiếp trong tay.

Tề Nhuận Triết hơi giật mình, một lần nữa nhìn kỹ cô gái thu hút trước mắt, như có chút ngẫm nghĩ nói: "Ánh mắt của cô Phong thật tốt, cô nói không sai."

Phong Linh không khỏi thè lưỡi: "Nói thật cho anh biết, bởi vì ông chủ của tôi cũng là người như vậy, vì vậy, thấy đồng loại của anh ta, tôi lại có cảm giác như từng quen biết."

Hai người trò chuyện, giống như thời gian thoáng chốc đã trôi qua rất nhanh, Tề Nhuận Triết giao du rộng, học thức uyên bác, trời nam biển bắc, ăn, mặc, ở, đi lại, quân sự chính trị, chuyện tán dóc tiêu khiển, mọi chuyện đều nói có đạo lý rõ ràng, mà Phong Linh trên các phương diện cũng đều đọc lướt qua một chút, tuy rằng không sâu, nhưng cũng đủ để trò chuyện sơ qua với Tề Nhuận Triết, hai người trò chuyện trò chuyện, hơi có chút cảm giác đang cùng hội người thông thái.

Chỉ chốc lát sau, hai giờ đã trôi qua, hạ máy bay, Phong Linh uyển chuyển cự tuyệt ý tốt đưa cô một đoạn của Tề Nhuận Triết, vừa định tạm biệt anh ta, Tề Nhuận Triết cười hỏi: "Không biết có thể nhận được điện thoại của cô Phong, mời tôi cùng du lịch, hay không?"

Phong Linh nhún vai: "Chúng ta có thể bình thủy tương phùng, nói rõ là duyên phận, nếu có duyên, tự nhiên có thể gặp lại, khỏi phải điện thoại gì đó." Nói xong, cô vẫy tay với anh ta, đón xe taxi đi.

Phong Linh nhanh chóng tìm một khách sạn ở trung tâm thành phố, bắt đầu cuộc sống dạo chơi nhàn nhã của cô ở thành phố C. Mỗi ngày ngủ thẳng mặt trời lên cao, lúc rảnh rỗi liền đi shoping khu gần khách sạn, phong cảnh ở thành phố C rất nhiều, cô mỗi ngày đi một chỗ, chậm chạp bò lên phương tiện giao thông công cộng thành phố C, lắc lư lắc lư một hai tiếng, mua một tấm vé vào cửa liền ở bên trong đi dạo hết buổi chiều. Chung quanh những con đường đều có thể thấy được các quán trà khác nhau, có người nói mỗi ngày đều có người ở bên trong uống trà chơi mạt chược, tiểu khu bên cạnh đường lớn, cũng thường xuyên có thể thấy mấy ông lão vây quanh cái bàn có in kẻ ô sẵn, không phải đánh bài thì là chơi trúc vây thành (không biết là trò gì, theo mình nghĩ chắc cờ tướng :3).

Có đôi khi có thể thấy vài cặp vợ chồng già, ngồi trên lối đi bộ ven đường, nói liên miên cằn nhằn trò chuyện không dứt, tắm nắng mặt trời, bất tri bất giác, Phong Linh sẽ dừng bước, kinh ngạc nhìn chăm chú hồi lâu, trong đầu bất giác hiện ra khuôn mặt dịu dàng lưu luyến của Cố Tử Niệm... Nếu như anh cũng trở thành một ông lão, không biết sẽ như thế nào?

Chìm đắm trong suy nghĩ, Phong Linh lại có xung động muốn khóc: Vừa nghĩ đến dịu dàng của anh đều là vì muốn lấp vào hối tiếc của một người con gái khác, vừa nghĩ đến anh chỉ coi cô là vật thay thế, vừa nghĩ đến người anh muốn bạch đầu giai lão không phải cô... Lòng của cô đau nhức như ai cào xé.

Bên cạnh khách sạn là một con đường nhỏ, lúc tối đến, nơi đây có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt đủ loại bày hàng ra, hoành thánh viên sốt cay, mì cay Thành Đô, bánh tổ ong trắng, bánh hoa tiên, thịt thỏ nấu kiểu Tứ Xuyên*... Quả thực sẽ dẫn dụ hết đám sâu tham ăn trong bụng ra hết. Phong Linh xưa nay thích ăn những thứ lặt vặt, bây giờ đã kiếm được chốn dung thân hợp lý, chiều nào cũng đến ăn hai ba món, dần dà mấy ông bà chủ đều quen mặt, vừa buôn bán vừa nói chuyện phiếm với cô.

"Em gái em đẹp như vậy, đi du lịch một mình không sợ sao?"

"Mấy cô gái ở thành phố H cũng như em sao? Nghe nói đẹp như đang trên Thiên đường."

"Da dẻ em trắng hồng mềm mại như vậy, cách khói lửa xa một chút, đừng để bị khói hun."

"Em gái lạ thật nhỉ, mấy cô bé nhà người ta đều thích ăn đồ ngọt, sao em không ăn chút nào thế?"

...

Một câu này giống như sét đánh trong đầu Phong Linh, cô thất kinh chén miến chua trong tay, lại nhìn bánh tổ ong trắng, bánh trôi trân châu, kẹo cao... Cô dường như hiểu rõ việc gì, chật vật vạn phần chạy về khách sạn, giống như phía sau có ai truy đuổi.

Căn phòng nhỏ trong khách sạn khiến cô cảm thấy cực kì an toàn, cô dựa vào lưng cửa, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống: Thì ra, vô luận cô nỗ lực thế nào, Cố Tử Niệm đã đi sâu vào nội tâm của cô, trở thành tồn tại không thể quên; thì ra, lần đánh cuộc kia, dù đã không còn cần thiết, nhưng vẫn trở thành một phần không thể phân cách trong tiềm thức của cô.

Phong Linh ôm mặt, trước mắt trở nên đen tối, cô bỗng nhiên phát hiện: Mất đi mới biết được nó đã từng tồn tại, thì ra, cô sớm đã bất tri bất giác yêu Cố Tử Niệm, người đàn ông có chút ôn nhã, có chút âm hiểm, lại thâm tình, thích ăn dấm, thích đấu võ mồm, thích sinh hờn dỗi!

---------

*Theo mấy món ăn mình dò được, thì thành phố C chắc hẳn là Thành Đô (thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc), hoặc thành phố Trùng Khánh ,toàn món cay không à, trứ danh Tứ Xuyên (edit vào 12 giờ khuya, đói bụng ghê luôn). Những món ăn toàn dò mình tìm hình và phỏng đoán tên của nó cho các bạn dễ hình dung, chứ tên chính xác thì chỉ chắc được mì cay Thành Đô, các bạn thông cảm nha.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro