Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hani.


Trên sân khấu Cố Tử Ngôn dường như nghe được tiếng Phong Linh, đưa mắt tìm trong đám người, chỉ chốc lát sau liền nhảy xuống sân khấu tìm.

Phong Linh vẫn còn đang thất thần: Cậu hai nhà họ Cố, nhị công tử của công ty truyền thông Hoàn Vũ, lại xen lẫn trong quán bar hát nhạc rock?

Ngu Mỹ Mỹ cảm thấy hứng thú hỏi: "Anh ta thật đẹp trai, bạn quen anh ta hả?"

Phong Linh hít sâu một hơi: "Quen, chỉ là ngoại dự đoán của mình thôi."

"Mình nghe anh ta hát thấy khá hay, mai một trong quán bar này quá đáng tiếc, không bằng bạn gọi nhanh cho người kia nhà bạn đến ký hợp đồng, nói không chừng một lần là nổi tiếng." Ngu Mỹ Mỹ hưng phấn nói.

Phong Linh không khỏi đỡ trán: Trời ạ, nếu Cố Tử Niệm biết, nhất định sẽ nổi điên thì có."Đi thôi, nhanh lên về nhà, bạn đi nghĩ cách làm sao "thượng" Tào Kiến Bình, mình thì nghĩ cách làm huề với Cố Tử Niệm."

Nói xong, Phong Linh kéo Ngu Mỹ Mỹ đi ra ngoài.

Người quán bar đã rất đông, hai người chen lấn chật vật trong đám người, tìm một hồi lâu mới đi tới cửa ra, vừa định đi qua bãi đỗ xe phía đối diện, bỗng có một người chặn các cô lại, không ai khác chính là Cố Tử Ngôn.

"Sao vội vội vàng vàng đi như thế, không ở lại chơi lâu một chút?" Sắc mặt Cố Tử Ngôn thoạt nhìn có chút âm trầm.

"A, anh là người hát chính lúc nãy? Nghe rất hay, thật ra tôi cũng rất thích hát, chất giọng cũng không tệ, lúc nào cùng đi hát K..." Ngu Mỹ Mỹ rất hưng phấn, vẻ mặt như muốn nào tới, làm hại Phong Linh phải kéo cô ấy lại, ngăn lại hành vi vô cùng kích động sắp tuôn trào của cô ấy.

"Mỹ Mỹ, bạn ở trong xe chờ mình, mình muốn nói vài câu với cậu ta." Phong Linh ngắn gọn nói.

Vẻ mặt Ngu Mỹ Mỹ không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt Phong Linh, cũng không dám lại hồ ngôn loạn ngữ, ngoan ngoãn trao một nụ hôn gió cho Cố Tử Ngôn rồi đi.

"Anh của cậu biết không?" Phong Linh nhìn cậu ta hỏi.

Cố Tử Ngôn trầm mặc chốc lát, lắc đầu: "Anh ấy chỉ biết tôi lập một ban nhạc, nhưng vẫn cho là chỉ vui đùa trong trường học một chút thôi."

"Hát rất hay, cậu hãy tiếp tục nỗ lực." Phong Linh thuận miệng nói, "Còn có việc sao?"

Cố Tử Ngôn kinh ngạc nhìn cô, một lát mới hỏi: "Chị không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao không khuyên nhủ tôi? Không uy hiếp tôi là sẽ nói cho ba mẹ và anh tôi sao?"

Phong Linh nhún vai: "Bất luận người nào kiên trì vì ước mơ của mình, đều đáng để tôi kính phục, tôi không cảm thấy cậu có gì không đúng, hơn nữa, cậu có công ty truyền thông lớn như vậy làm hậu thuẫn, lại nguyện ý hát trong quán bar này, tôi cảm thấy cậu rất rất giỏi."

Vẻ mặt Cố Tử Ngôn có chút kỳ quái, yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Chị rời khỏi anh tôi đi."

Phong Linh khẽ bật cười: "Thế nào? Đừng nói là cậu yêu tôi đó."

"Ngoại trừ anh tôi, chị yêu ai cũng được. Chị không biết, Tiểu Điềm chị ấy yêu anh tôi cỡ nào, chị ấy không thể không có anh ấy, ngày hôm qua chị ấy ở chỗ tôi khóc một đêm, có thể ở bên anh tôi lần nữa chính là niềm tin để tiếp tục sống của chị ấy, chị ấy thế nào cũng không thể tiếp nhận chuyện, chị ấy hết bệnh, nhưng lại mất đi anh ấy." Cố Tử Ngôn khẩn cầu nhìn cô, "Tuy rằng chị hiện tại kết hôn với anh tôi, nhưng về mặt tình cảm, chị cũng là người thứ ba, chị đoạt anh tôi từ tay chị Tiểu Điềm."

Phong Linh tim đập lệch mất một nhịp, một lát, cô cười tươi: "Nếu tôi rời khỏi Tử Niệm, cậu cho tôi bao nhiêu?"

Cố Tử Ngôn khẽ giật mình, buồn bã nói: "Tôi không có nhiều tiền, chỉ có một ít tiền riêng gửi ngân hàng, chị muốn thì lấy đi."

"Vậy chờ cậu đoạt công ty truyền thông Hoàn Vũ từ tay anh mình rồi tính sau." Phong Linh khinh thường nói, "Đến lúc đó cậu có Hoàn Vũ, khi anh cậu chỉ còn hai bàn tay trắng, cậu quay lại nói những lời này với tôi, nói không chừng tôi sẽ suy nghĩ một chút." Nói xong, cô vỗ tay, quay đầu đi.

"Này, chị gạt tôi hả? Có phải dù thế nào chị cũng không chịu rời khỏi anh tôi?" Cố Tử Ngôn rốt cục phục hồi tinh thần lại.

"Cậu biết là tốt rồi." Phong Linh cũng không quay đầu lại đi phía trước.

"Phong Linh!" Cố Tử Ngôn kêu tên cô, "Nếu như không phải bởi vì anh tôi, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bạn tốt."

Phong Linh quay đầu, thấy vẻ mặt Cố Tử Ngôn phức tạp nhìn cô. "Nếu như không phải bởi vì Tử Niệm, tôi thật muốn một quyền đánh tỉnh đứa trẻ ngốc như cậu!" Phong Linh lớn tiếng nói, giơ quả đấm về phía cậu ta, nghênh ngang đi.

Về đến nhà, đã sắp mười một giờ. Cố Tử Niệm đã ngủ, một mình nằm nghiêng một góc giường, thoạt nhìn có chút đau lòng. Cô nhẹ nhàng đi qua đó, nhìn khuôn mắt đang ngủ của anh, nhịn không được cúi đầu, khẽ hôn lên trán anh.

Cố Tử Niệm cử động, cánh tay ở một bên vô thức xua, lẩm bẩm nói: "Tiểu Linh, đừng nháo..."

Phong Linh không khỏi có chút khẩn trương nhìn anh, chỉ thấy anh trở mình, lầm bầm hai câu, lại chìm vào ngủ sâu. Cô không khỏi có chút thất vọng, cũng không đành lòng gọi anh tỉnh dậy: Quên đi, chờ ngày mai, ngày mai hai người lại nói chuyện thật tốt.

Ngày hôm sau ánh dương quang sáng rọi, thu ý dạt dào, là khí trời rất tốt. Chỉ là Phong Linh sáng sớm thì cảm thấy mí mắt phải giật, trong lòng cảm giác không yên.

Gần đây, từ trên xuống dưới Kim thị đều mặt mày rạng rỡ, u ác tính lớn nhất trong công ty đã cắt bỏ, mặc dù có chút gây đau bụng, nhưng những ngày sắp tới thì sẽ hoàn toàn bình phục. Toàn bộ phòng thư kí bước chân cũng trở nên linh hoạt nhẹ nhàng như trước, lúc nào cũng tụ một chỗ nói bát quái của ông chủ.

"Tiểu Động lại là bà chủ tương lai? Emma (Ngải Mã), trước đây tôi không có bắt nạt cô ấy chứ?"

"Chúng ta sau ngày phải đổi phương hướng nịnh bợ rồi, phải kiên trì phương châm nắm Tiểu Động không buông."

"Cô nói lần này Kim tổng có phải là muốn đưa tay mắt ngầm theo dõi chúng ta?"

"Kim tổng đưa người vào theo dõi? Sao tôi lại cảm thấy Địa Cầu như bị hủy diệt rồi vậy?"

...

Phong Linh lần đầu tiên không đi theo bát quái, cầm điện thoại di động nhìn thật lâu, nhắn cho Cố Tử Niệm: Buổi tối có về nhà không? Em có việc muốn nói với anh.

Cố Tử Niệm đơn giản nhắn tin trả lời một chữ được, thì yên lặng không một tiếng động. Phong Linh cắn răng, nằm nhoài ra bàn vẽ nghệch ngoặc lên lấy trắng, vẽ một người, dùng bút máy vẽ vài đường hắc tuyến lên mặt hình đó, chỉ chốc lát sau, tiểu bạch nhân kia biến thành tiểu hắc nhân.

Cô nhìn chằm chằm tiểu hắc nhân kia một hồi, cười khúc khích, rốt cục quyết tâm: Gặp chuyện không rõ cũng không giải quyết không phải tính cách của Phong Linh cô, buổi tối phải hỏi rõ ràng, nếu như cô thật là thế thân của người khác, vậy cô tình nguyện nhường chỗ.

Đang nghĩ ngợi, tiếng chuông điện thoại vang lên, Phong Linh vừa nhìn, là Cố Tử Ngữ. Từ chuyện lúc trước, Cố Tử Ngữ thường sẽ gọi đến trò chuyện với cô về người bạn trai Tô Ngu của cô ấy.

"Chị dâu nhỏ, em biết được tin tức của anh ấy rồi, " Trong điện thoại giọng Cố Tử Ngữ đè nén không được vui mừng, "Anh ấy nhắn tin cho em, kêu em yên tâm."

Phong Linh thở phào một hơi, thật tình nói: "Vậy là tốt rồi, để người nào đó khỏi phải mỗi ngày sầu mi khổ kiểm."

"Em tra được chỗ của anh ấy, bây giờ muốn đi đến đó, em rất vui, em yêu chị chị dâu nhỏ, nếu không có chị, em cũng không biết mình còn có thể sống được không." Cố Tử Ngữ hôn gió cô qua điện thoại.

Phong Linh nhất thời bối rối: "Nè, em đi đâu? Em chờ một chút! Uy -- "

Trong điện thoại truyền đến tiếng ngắt máy, Phong Linh không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, cô trăm triệu không nghĩ tới, Cố Tử Ngữ điên cuồng lên lại có thể như vậy, dựa vào một tin nhắn phải đi đến một thành phố xa lạ tìm người! Cô gọi lại vài lần, đều nghe thông báo chủ máy đã khóa máy, lại không dám gọi điện thoại cho Cố Tử Niệm, trong khoảng thời gian ngắn hết đường xoay xở.

Tan tầm về nhà Cố Tử Niệm không thấy đâu, cũng không có gọi điện thoại cho cô, Phong Linh đứng ngồi không yên, đợi đến gần tám giờ, tiếng di động đột ngột vang lên, đem làm cô giật mình.

"Phong Linh! Rốt cuộc em nói gì với Tử Ngữ?" Giọng nói tức giận của Cố Tử Niệm vang lên bên tai cô, "Sao nó lại mất tích không thấy đâu!"

Phong Linh liên tiếp vượt ba đèn đỏ, một đường đua xe tới nhà cũ nhà họ Cố, chỉ thấy toàn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, mọi người trong nhà họ Cố đều vây quanh ở ghế sô pha, mắt Dung Uẩn Chi đỏ ngầu, sắc mặt Cố Tử Niệm âm trầm, Cố Tử Ngôn lo lắng, Cố Vân Kiền đang hắng giọng gào thét: "Để nó đi, tôi không có nuôi loại con gái thế này!"

Vừa thấy Phong Linh đi vào, khẩu pháo Cố Vân Kiền nhất thời nhắm ngay cô: "Ai vậy? Nhà của chúng ta nuôi không nổi chỗ ngồi cho đại thần! Có phải cô giật dây hay không? Tử Ngữ không thích cô, cô cứ như lừa nó rời khỏi cái nhà này sao? Cô thật là đủ bụng dạ khó lường!"

Phong Linh mờ mịt không hiểu, cô cũng không muốn cãi cọ với Cố Vân Kiền, xoay người nói với Cố Tử Niệm: "Tử Niệm, xảy ra chuyện gì?"

Cố Tử Niệm đưa cho cô tờ giấy, Phong Linh cầm lấy nhìn, chỉ thấy Cố Tử Ngữ để lại mấy câu: Ba mẹ, con có chuyện rất quan trọng phải đi, có thể sẽ trở về rất mau, cũng có thể rất lâu mới quay về, đừng trách con, chị dâu nhỏ cho con dũng khí, con thật sự muốn thử một lần đi tìm hạnh phúc của mình.

Phong Linh thầm rên rỉ một tiếng: Tử Ngữ ơi Tử Ngữ, cô muốn trốn nhà đi cũng đừng kéo chị xuống nước chứ!

"Tôi không biết nên nói như thế nào, thế nhưng, các người không cảm thấy sao, Tử Ngữ đã hơn hai mươi tuổi, cô ấy có thể tự kiểm soát bản thân, cũng có thể gánh chịu hậu quả, sao mấy người không chờ một chút? Chờ điện thoại cô ấy kết nối được, có lẽ đã trên đường trở về suy nghĩ lại?" Phong Linh cau mày giải thích.

"Phong Linh --" Cố Tử Niệm lớn tiếng quát cắt ngang lời cô, "Em đừng nói nữa!"

Cố Vân Kiền giận tím mặt, vỗ bàn: "Tử Niệm con cưới được người vợ thật tốt! Chúng ta đều gấp đến muốn bệnh cô ta lại nói lời châm chọc! Nếu như Tử Ngữ xảy ra chuyện gì, người làm anh như con tính làm sao!"

Cố Tử Niệm xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Ba, bây giờ chúng ta không nên tranh luận vấn đề này có được hay không, con đã kêu người đi điều tra nhật kí cuộc gọi của Tử Ngữ, một khi tra được vị trí của nó con sẽ lập tức đi đến đó, nhất định không có việc gì, ba yên tâm."

"Tử Niệm, Tử Ngữ cô ấy chỉ là đi gặp một người, mấy người có thể cho cô ấy chút thời gian hay không..." Phong Linh nỗ lực khuyên bảo.

Cố Vân Kiền quả thực nổi giận: "Tử Niệm, con nghe đi, con lập tức ly hôn với người phụ nữ này cho ba! Nếu không từ nay về sau đừng gọi ba là ba!"

Dung Uẩn Chi kéo ông lại, nghẹn ngào nói: "Vân Kiền ông đừng phát hỏa nữa, việc cấp bách bây giờ là tìm Tử Ngữ."

Cố Tử Ngôn cũng bắt đầu khuyên Cố Vân Kiền, Cố Tử Niệm nhìn chằm chằm Phong Linh, gân xanh trên trán nổi lên, thốt ra: "Được rồi Phong Linh, chuyện nhà chúng ta em cũng đừng dính vô làm gì."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cục thay được rồi, toàn bộ buổi tối đều nhớ chuyện này

Cố đại thiếu thân mến, lần này anh xong đời rồi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro