Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hani.


Ngày hôm sau tỉnh lại, Phong Linh vạn phần hối hận đánh cuộc của mình, ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi Cố Tử Niệm có thể hủy bỏ đánh cuộc hay không, Cố Tử Niệm chỉ cười cười nói: "Phụ nữ và đàn ông luôn luôn không giống nhau, nếu em muốn ăn quịt, anh cũng không có biện pháp."

Lời này rõ ràng kỳ thị đồng bào nữ, Phong Linh không thể chịu được khẩu khí như vậy, lập tức tiếp lời: "Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, anh cứ yên tâm chờ xem."

Phong Linh từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt, trong bàn làm việc luôn để sẵn chocolate, bánh cookie và các loại kẹo, lúc trà chiều cũng thường xuyên đi đến quán cà phê gần cao ốc mua Tiramisu hay Blackforest, vì thế, Cố Tử Niệm đã nhắc cô không ít lần, còn tìm tới các loại tư liệu, nói là ăn đồ ngọt sẽ dễ mắc bệnh động mạch vành, cao huyết áp, bệnh tiểu đường...

Phong Linh cười anh buồn lo vô cớ, tuổi còn trẻ học người già dưỡng sinh. Lần này cô bị Cố Tử Niệm nói thách như thế, quyết tâm nhất định phải thắng trận đánh cuộc này, khả năng không chế thể trọng dưới chin mươi cân thực sự quá nhỏ, cô quyết định một tháng kỵ ăn đồ ngọt.

Chỉ là hình như có người dường như luôn muốn khảo nghiệm định lực của cô, liên tiếp ba ngày, buổi trà chiều đều có một anh chuyển phát đưa tới một phần bánh cookie đóng gói rất xinh. Phong Linh chỉ có thể thèm nhỏ dãi, mắt mở trừng trừng nhìn những chiếc bánh bích quy nhỏ rơi vào miệng cấp dưới.

Cô nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho Cố Tử Niệm: "Nè, anh không thể vô lại như thế, anh dụ dỗ em phá giới cũng không tính em thua được."

Cố Tử Niệm rất kinh ngạc: "Anh dụ dỗ em lúc nào?"

Phong Linh khẽ sửng sốt: "Vậy mấy bịch bánh cookie không phải anh đưa?"

"Cái gì?" Cố Tử Niệm cảnh giác hỏi, "Ai đưa cho em?"

"Hả, vậy có thể là em nghĩ sai rồi, là đưa cho những người khác trong phòng làm việc." Trong lòng Phong Linh hơi rối loạn, vội vã ngắt điện thoại.

Bánh cookie có đủ hình dạng, xếp thành hình hoa mai, chính giữa là một con thỏ dễ thương, chỉ có một người biết sở thích này của Phong Linh, biết cô buổi chiều sẽ đói bụng, biết cô thích ăn món điểm tâm ngọt, biết cô thích cắn lỗ tai thỏ, từng chút một nuốt bánh vào bụng.

Đám cấp dưới theo thường lệ ào ạt nhào tới, ba chân bốn cẳng đoạt bánh bích quy, gặm bánh một cách ngon lành, vừa ăn vừa cảm thán: "Chị Tiểu Linh, chồng chị thật có lòng."

Phong Linh tâm phiền ý loạn, cả buổi chiều đều có chút tâm thần không yên. Tan tầm, cô mới vừa đi ra cổng Kim thị, thì thấy Phương Tranh đứng bên đường cái đối diện chờ cô, hai tay đút túi quần, cúi đầu, không ngừng đá nhỏ dưới chân.

Phong Linh yên lặng nhìn anh ta một hồi, chậm rãi đi đến. Hình như cảm giác được, Phương Tranh ngẩng đầu, nở một mụ cười sáng lạn với cô.

"Cảm ơn bánh của anh." Phong Linh mở đầu phá vỡ trầm mặc, "Nhưng mà em đang giảm béo, sau này anh không cần đưa đến nữa."

Phương Tranh sửng sốt một chút, không tán thành: "Đang rất tốt, giảm béo cái gì, anh cảm thấy em như vậy rất tốt."

Phong Linh yên lặng nhìn anh, thấp giọng nói: "Phương Tranh, thời gian năm năm, không phải vài miếng bánh quy thì có thể lấp đầy, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi."

"Tiểu Linh, em có phải còn trách anh hay không?" Trên gương mặt đẹp trai của Phương Tranh lộ ra vẻ đau lòng, "Em mắng anh đánh anh thế nào cũng được, chỉ là không nên mượn cớ mà chẳng ai tin được thế này, anh đi hỏi bạn học ở thành phố H, bọn họ đều nói em không thể đã kết hôn, bọn họ cả thiếp cưới cũng chưa từng nhận được."

Phong Linh nghẹn lời, một lát mới khổ sở nói: "Có phải anh muốn em lấy giấy chứng nhận kết hôn ra anh mới tin? Em... Phụ nữ độc thân áp lực quá lớn, ta kết hôn chớp nhoáng ba tháng, chưa từng nói với ai."

Phương Tranh ngơ ngác nhìn cô, lui về phía sau từng bước, môi run run, nửa ngày mới thốt một câu: "Kết hôn chớp nhoáng? Em kết hôn chớp nhoáng với ai?"

"Anh không quen anh ấy." Phong Linh nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta, ngực đau ê ẩm, cắn răng nói, "Bây giờ em rất hạnh phúc, cũng hi vọng anh có thể hạnh phúc."

Phương Tranh khẽ cười, người khác nghe lại cảm giác thê lương."Dù sao em cũng phải để anh chết cho minh bạch, anh ta là ai?"

"Cố Tử Niệm, tổng giám đốc công ty truyền thông Hoàn Vũ." Phong Linh nói ra rất nhanh, nếu đã bỏ qua, cô không muốn dây dưa không dứt với Phương Tranh lần nữa, cô tình nguyện để anh tổn thương triệt để, sau đó một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới của anh.

Phương Tranh trầm mặc chốc lát, lại hỏi: "Hai người quen nhau đã bao lâu?"

"Ba tháng ba. Anh ấy thật sự rất tốt với em, chuyện tình cảm trong quá khứ thì cứ để mặc nó trôi vào quá khứ, duyên phận chúng ta..."

Phương Tranh cắt đứt lời của cô: "Tiểu Linh, em lại kết hôn với người chỉ mới gặp vài lần thôi sao? Anh ta còn là tổng giám đốc công ty truyền thông gì đó? Em lại có thể nói em đang rất hạnh phúc? Em xác định em yêu anh ta anh ta cũng yêu em sao? Em xác định anh ta có thể trung thành cả đời với em sao? Em chắc chắn em có thể chịu được những oanh oanh yến yến đó giành chồng với em sao? Kiên trì của em, nguyên tắc của em đâu mất rồi?"

Phương Tranh nhìn chằm chằm cô, ngực kịch liệt phập phồng, hai người giữ trầm mặc một cách khó khăn. "Phương Tranh, anh không có tư cách nói những chuyện này với tôi," Phong Linh lạnh lùng nói, "Tôi chờ anh năm năm, kiên trì và nguyên tắc của tôi đều tiêu hao trong năm năm này hầu như không còn."

Cả người Phương Tranh chấn động, trong cổ họng phát ra tiếng gằn trầm, "Người phụ nữ chết tiệt kia, tôi muốn đi làm thịt cô!" Bỗng nhiên, anh ta không khống chế được kêu lên, lao nhanh ra ngoài.

Phong Linh thất kinh, không rảnh ngẫm nghĩ, túm lấy anh ta: "Phương Tranh anh điên rồi! Đừng đi!"

Khí lực Phương Tranh rất lớn, thiếu chút nữa kéo Phong Linh té trên mặt đất, anh ta dùng sức dứt tay Phong Linh ra: "Em đừng cản anh, em đi tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của em đi."

Phong Linh túm chặt ống tay áo anh ta, muốn kéo anh ta về: "Sao tôi không cản anh đây, Lâm Kiều Lợi là ai, có thể để anh đụng vào một cọng lông sao? Anh tỉnh lại đi."

Phương Tranh nhưng không nói tiếng nào, gân xanh trên trán tuôn ra, trong lòng buồn bực đi về phía trước, mắt thấy muốn đi đến xe anh ta phía trước. Lòng Phong Linh khó chịu, phút chốc buông lỏng tay ra, hai người đều lảo đảo lui lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Phương Tranh, anh làm thịt cô ta cũng vô dụng, chúng ta quay về không được, anh đừng làm chuyện dư thừa làm gì." Phong Linh thấp giọng nói, lưu luyến nhìn thoáng qua Phương Tranh, dứt khoát xoay người rời đi.

Phương Tranh ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô, bỗng nhiên vọt tới, giữ tay cô lại, gấp gáp nói: "Tiểu Linh, Tiểu Linh em đừng đi, chúng ta nói chuyện lần nữa đi."

Phong Linh thở dài trong lòng, rốt cục quyết tâm kéo con lừa cứng đầu này quay về, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, cả đời cô sẽ không thể an tâm. Vì vậy cô dừng bước, gật đầu nói: "Được, tôi mời cơm."

Phong Linh nhắn tin cho Cố Tử Niệm, nói với anh có bạn từ nơi khác đến thăm, buổi tối không trở về nhà ăn cơm. Gửi xong cô không yên tâm chờ Cố Tử Niệm nhắn lại, nhưng Cố Tử Niệm không biết làm sao, vẫn không trả lời. Cô đang do dự có nên gọi điện thoại cho anh hay không, nhưng phát hiện Phương Tranh đưa cô đến hồ Đông, đi vào một quán cà phê nhỏ, thật trùng hợp, quán này chính là "Điêu khắc tiểu trúc" nơi lần đầu cô gặp Cố Tử Niệm.

Vị trí của "Điêu khắc tiểu trúc" rất đảm bảo tư mật, buông rèm xuống ngăn cách từng bàn, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người mơ hồ kế bên và nghe tiếng tiếng nói chuyện nho nhỏ, ngọn đèn ấm áp lại không mất lãng mạn, làm cho tâm trạng lo lắng của cô hơi dịu xuống, món beefsteak Tây Linh ở đây rất nổi tiếng, hai người chậm rãi cắt thịt bò, đều rất ăn ý không có nói đến đề tài lúc nãy, chỉ thỉnh thoảng nói về công việc làm ăn của các bạn học lúc trước.

"Kim thị gần đây hình như có phiền toái rất lớn, nội bộ xảy ra vấn đề sao?" Phương Tranh hỏi.

"Đúng vậy, chú nhỏ của Kim tổng đâm dao găm sau lưng, hại Kim tổng đủ thảm. Sao anh biết?" Phong Linh thắc mắc.

"Công ty của anh trước đây đã hợp tác cùng công ty của em thực hiện vài hạng mục công trình, nghe người phụ trách trước nói, người phụ trách bên Kim thị người phụ trách lòng tham đen tối, muốn tiền boa nhiều, hơn nữa chi phí chi trả cho công trình vẫn khất nợ mãi, nháo đến nỗi phải đình công."

Phong Linh ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: "Người phụ trách điền sản Kim thị chính là chú nhỏ của Kim tổng, ông ta điên thật rồi."

"Em không bị nguy hiểm gì chứ?" Phương Tranh nhịn không được quan tâm hỏi.

Phong Linh lắc đầu: "Kim tổng đã thu lưới, chú nhỏ của anh ta cũng đã đào tẩu, hiện tại bị phát lệnh truy nã. Chuyện công ty của anh, dựa theo trình tự bình thường trình tự đi, nhất định có thể giải quyết thích đáng."

Phương Tranh cười nói: "Anh có được tính là có người chống lưng phía trên không?"

Nụ cười của anh rất đơn thuần, rất rạng rỡ, đã từng là điểm Phong Linh thích nhất. Phong Linh nhịn không được có hơi thất thần, giống như ngược thời gian trở về thời đại học, nở nụ cười: "Đương nhiên rồi, tốt xấu gì em cũng được coi là tâm phúc của Kim tổng, có việc gì cần giúp thì anh cứ nói."

Phương Tranh không nói gì nhìn cô, ánh mắt có chút mê loạn. Phong Linh hoảng loạn, kêu tên anh: "Phương Tranh!"

Phương Tranh giật mình, phục hồi tinh thần lại, cười khổ nói: "Tiểu Linh, không được, anh làm không được, anh không thể xem em như bạn bè bình thường, anh vui mừng chuẩn bị tất cả mọi việc, từ quê nhà chạy tới thành phố H, em không nên đánh đòn cảnh cáo như vậy với anh, anh sẽ phát điên mất."

Phong Linh trầm mặc một lát, rốt cục quyết tâm: "Nếu như anh vẫn yêu em, sẽ không phá hoại hạnh phúc của em. Nếu em đã kết hôn, em sẽ phụ trách với cuộc hôn nhân và chồng mình, nếu như anh vẫn không bỏ xuống được, ngày hôm nay sẽ là lần gặp mặt đơn độc cuối cùng, anh đừng để em xem thường anh."

Phương Tranh dường như không nghe thấy, vội vàng nhìn cô: "Tiểu Linh, anh không muốn nghe. Em căn bản không yêu anh ta, em nhìn anh đi, em dám nói em không yêu anh sao?"

Phong Linh kinh ngạc nhìn anh ta, giống như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt anh, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu bỗng nhiên hình như có giọng nói đầu độc cô: Cô đang do dự cái gì? Rốt cuộc người cô yêu là ai? Trong lòng cô muốn ở bên ai? Cô thực sự đã quên Phương Tranh sao?

"Choang" một tiếng, cách đó không xa có tiếng ly bị vỡ, kéo Phong Linh từ trong ảo giác ra, cô trầm ngâm chốc lát, thẳng thắn nghênh đón ánh mắt Phương Tranh: "Phương Tranh, trước đây em có yêu anh, nhưng bây giờ cũng không đủ để làm tôi buông tất cả để đi theo anh; hiện tại, tôi không biết tôi đối với Tử Niệm có tình yêu anh không, nhưng mà, tôi có dũng khí cùng đối mặt cuộc sống sau này với anh ấy; có một số việc, nếu như bỏ lỡ..."

Phong Linh bỗng nhiên dừng lại, cô nghi ngờ nhìn ra ngoài, mang máng nghe được một giọng nói trong trẻo: "... Thật xin lỗi, tôi bất cẩn quá, cái ly này bao nhiêu tiền? Có thể ghi sổ chứ?"

Giọng nói ấy rất êm tai, nếu như là người quen Phong Linh sẽ nghe ra, chắc chắn năm trước, giọng nói của cô cũng là như thế này, mang theo chút ngây thơ, mang theo một chút năng lượng tuổi trẻ tươi mát.

Phong Linh không tự chủ được nhìn về phía phát ra giọng nói đó, chỉ thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ đang ngồi, ở góc độ của cô vừa vặn có thể thấy mặt bên hai người nọ, người nam đốt thành tro cô cũng nhận ra được, chính là Cố Tử Niệm; mà người nữ ... Sẽ là ai?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro