Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hani.

Phong Linh đậu chiếc polo nhỏ của mình vào bãi xe, nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lý dung nhan một chút, không nhanh không chậm đi đến "Điêu khắc tiểu trúc" —— Đối tượng thân cận ngày hôm nay của cô nghe nói là một thanh niên tri thức, hẹn gặp tại quán cà phê nhỏ riêng tư bên hồ phía Đông.

Kỳ thực cho tới nay cô có chút đau đầu với thanh niên tri thức, thế nhưng hiện tại tình thế ép buộc, cô đã hai mươi tám tuổi, trưởng bối cha mẹ trong nhà hễ ba ngày lại nhắc một lần, rõ ràng ngầm buộc cô nhanh chóng kết hôn, giới thiệu đối tượng cho cô bằng mọi phương thức. Phong Linh thật sự rất muốn nói cho bọn họ: Đàn ông chỉ là một lọ gia vị, có người nói đôi khi không rắc thêm gì thì không dùng được, không đúng sự thật, thức ăn cứ làm như cũ vẫn ăn được, mà dù có đói cũng chẳng chết người.

Bên hồ phía Đông không thể lái xe, khi chạng vạng, bên hồ mùa hạ ý cảnh dạt dào, gió thổi mặt hồ rợn sóng, ánh chiều tà phía xa nhuộm toàn bộ thiên không thành màu đỏ rực, đủ mọi nhóm người, nhóm thì chạy bộ, nhóm thì luyện tập, hay đơn giản là du ngoạn phong cảnh, cả người Phong Linh không khỏi toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mắt thấy sắp tới "Điêu khắc tiểu trúc" rồi, lại đâm sầm vào hai gã đầu bóng lưỡng, trên cánh tay một gã còn có hai hình xăm, người xung quanh đây rất nhiều, túi xách trên tay Phong Linh cũng không thể ném được hết cả hai gã, ngay lúc đó, hai gã đàn ông nọ dừng bước, cười hì hì nói: "Em gái nhỏ, làm sao vậy, có chuyện gì muốn nói với các anh sao?"

Phong Linh nhíu mày, nói xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi không để ý, đụng phải hai người."

"Không thể nào, em gái nhỏ, có phải để ý anh rồi nên mới làm vậy hay không, đừng xấu hổ." Một gã trong đó tay chân không thành thật muốn kéo tay cô.

Phong Linh lui từng bước và sau, tránh được tay hắn, vẻ mặt hoa dung thất sắc: "Ai nha nha, đại ca anh không nên như vậy, em gái sẽ rất sợ."

Vài người qua đường đều vội vã không ngừng lánh sang một bên, xung quanh ba người tạo thành khoảnh đất trống nhỏ, có mấy người thích xem náo nhiệt đứng ở bồn hoa ven đường nhìn. Hai gã đàn ông có chút đắc ý, cợt nhả nói: "Đừng sợ, đi, anh mời đi ăn quán, ăn xiên thịt dê, Ma Lạt Thang, tôm càng (*) tùy em chọn lựa..."

Còn chưa nói xong, chỉ thấy mắt hạnh Phong Linh trợn tròn, hai tay chống nạnh, giọng nói trong trẻo lại nói giống như bắn đậu: "Tôi nói hai vị đại ca, vai rộng lưng to, dáng dấp cũng không tệ, thế nào sống đến bây giờ thì biến thành loại người đùa giỡn phụ nữ con gái ngoài đường ngoài xá như vậy, muốn có phụ nữ thì đi tìm một công việc đứng đắn, đừng ra vẻ cầu xin phụ nữ đến với mình, dù có tự xem mình là đống phân trâu thì cũng chẳng ai đem hoa tươi cắm trên bãi các người. Lúc đọc sách giáo viên đều dạy tôi không nên tùy ý vứt đồ bỏ đi, nhưng bây giờ tôi lại chẳng muốn giữ hai anh lại bên người, chỉ muốn vứt đi cho rảnh nợ..."

Hai gã đàn ông đầu óc bị choáng váng một trận, ngơ ngác nhìn Phong Linh, không dám tin người vừa rồi vẫn là một con thỏ trắng nhỏ nhắn yếu mềm, nháy mắt lại hóa thành con cọp nhỏ nhe nanh múa vuốt. Thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, một trong hai gã rống một tiếng, đưa tay muốn bắt lấy vai Phong Linh.

Phong Linh nhanh chóng nghiêng người, bắt lấy tay gã, động tác kỹ thuật nhanh nhẹn, một cú hất đẹp mắt, gã đàn ông kia nhất thời bị té lăn quay một cách nặng nề trên cỏ. Cô phủi phủi tay, vẻ mặt áy náy: "Ai u đại ca xin lỗi nha, nhất thời trượt tay."

Đám người đứng vây xem một bên nhịn không được nở nụ cười, vài người nhìn thấy vậy chỉ trích hai gã nọ: "Chàng trai này, là các người không đúng rồi, cô gái người ta đã lên tiếng xin lỗi, vậy mà còn muốn đánh người."

"Đúng rồi, làm người phải biết khoan dung độ lượng, chàng trai hiểu rồi chứ."

Hai gã đàn ông vừa thấy nhiều người tụm lại, thấy không ổn, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ ném ánh mắt "Chờ xem" liền xám xịt chạy khỏi.

Phong Linh cười hì hì học điệu bộ của hiệp nữ trên màn ảnh ôm quyền trước mặt mọi người, đùa giỡn vài câu với mấy người bên cạnh, nhặt túi xách lên, chỉnh lý lại dung nhan một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào "Điêu khắc tiểu trúc".

Đây là quán cà phê lâu năm ở thành phố H, rèm cửa sổ màu đỏ tươi, sàn nhà lót gỗ, đèn bàn nhỏ ưu nhã, dễ nhận ra rằng tất cả bày trí trang hoàng ở đây đều tạo nên một khung cảnh lãng mạn, bầu không khí thoải mái, rất nhiều cặp nam nữ yêu thích sự nhỏ nhắn riêng tư ở đây mà tụ tập. Trên giá sách làm từ gỗ để một quyển tạo chí bìa cứng và các loại sách, xem sách, thưởng thức cà phê, ngắm hồ Đông ngoài cửa sổ, có một phong vị thật khác.

Phong Linh vừa nhìn đồng hồ, không xong rồi, đã chậm năm phút so với thời gian hẹn trước, trong lòng âm thầm nguyền rủa hai gã đàn ông ban nãy một chút —— từ trước đến nay cô chưa bao giờ đến muộn hơn thời gian đã hẹn, hôm nay là ngoại lệ.

Cái người thanh niên tri thức kia hẹn ở sân thượng lầu hai, mặc áo sơ mi sọc ca rô. Phong Linh ba bước cũng thành hai bước, chỉ thấy trên sân thượng có vài bàn, đều là ngồi đối mặt nhau, chỉ có một người đàn ông ngồi trong góc phòng, nhưng lại mặc sơ mi màu trắng, cô nghi ngờ đi đến, hỏi: "Xin hỏi anh có phải..."

Nói còn chưa nói hết, Phong Linh thoáng thấy cổ áo anh ta có họa tiết sọc ca rô vàng nhạt, nhất thời thoải mái, kéo ghế ngồi xuống: "Xin lỗi, để anh đợi lâu, tôi chính là Phong Linh."

Người đàn ông hơi xoay lại, khẽ vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thì ra là cô."

Giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp nhu hòa lại mang từ tính, giống như khoảnh khắc lần đầu chạm tay nhau của các đôi, lại giống như tiếng bão cát thổi nghe qua trong gió... Tim Phong Linh không khỏi hơi rung động —— cô là người nhạy cảm với âm thanh, từ trước đến giờ vẫn luôn mê muội loại thanh âm quyến rũ này.

Phong Linh không nhịn được tỉ mỉ quan sát người đàn ông thu hút trước mặt, chỉ thấy mắt anh không lớn, ánh mắt sáng ngời có thần trong đôi mắt hẹp dài toát ra; mũi cao mà rất thẳng, khi nhìn nghiêng có thể để lại bóng ma trong lòng người; môi hơi mỏng, lúc này khẽ nhếch lên, dáng vẻ như đang nhàn nhã đi chơi với bạn bè... Cô không khỏi kinh ngạc, dì nhỏ của cô mai mối lại có thể không thêm mắm thêm muối, người đàn ông trước mặt này, trong lịch sử xem mắt của cô, hoàn toàn có thể cho điểm chín trên mười, còn lại là phẩm hạnh đang cần phải xem xét.

"Anh gặp tôi rồi sao? Sao tôi không có ấn tượng?" Phong Linh thắc mắc hỏi, giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng người trước mắt, cô lại không có nửa phần ấn tượng.

"Vừa rồi trên sân thượng nhìn cô quẳng hất tên đó rất đẹp mắt." Người đàn ông nọ mỉm cười nói.

Phong Linh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hình tượng dũng mãnh của mình lúc nãy đã bị anh ta nhìn thấy toàn bộ, nhất thời cô có chút nhụt chí: Ngu Mỹ Mỹ đã nói rồi, nam nhân đều thích những cô gái như chim nhỏ nép vào người."Ông chủ của chúng tôi bắt học, anh ấy nói con gái nên học để phòng thân mới tốt."

Anh có chút ngoài ý muốn, hứng thú hỏi: "Ông chủ của cô là ai? Lại có thể nhìn xa như vậy?"

"Hả, dì nhỏ không nói với anh sao? Tôi là thư ký cấp cao của công ty lên sàn chứng khoán." Phong Linh nhún vai, nghĩ thầm, xem ra thân cận lần này lại thất bại, đàn ông đều không thích phụ nữ mạnh hơn mình.

"Cô Phong đây thực sự là lợi hại, tuổi còn trẻ đã có thể làm chức thư ký cao cấp của công ty lên sàn chứng khoán rồi." Anh tán thưởng nói.

"Vận khí tốt không có biện pháp, tốt nghiệp đại học tôi đã bị ông chủ chọn trúng, sau đó bắt đầu con đường bồi dưỡng, năm ngoái vừa mới cất nhắc lên tới phòng tổng giám đốc." Phong Linh cười nói, bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, hơi chút áy náy hỏi, "Anh xem trí nhớ tôi này, anh tên gì vậy?"

"Tôi họ Cố, tên Tử Niệm." Người đàn ông nho nhã lễ độ đáp, phất tay gọi người phục vụ tới, "Cô Phong thích uống gì?"

"Cho tôi một tách Cappuccino." Thật ra Phong Linh không thích uống cà phê buổi tối, cô trời sinh có chút mẫn cảm với cà phê, chỉ có lúc trà chiều cho phép miễn cưỡng uống một chút, như vậy mới không sợ không ngủ được.

"Các cô gái ai cũng đều thích Cappuccino, chỉ là không biết khi hớt bỏ lớp bọt trên mặt, các cô vẫn sẽ thích sao?" Cố Tử Niệm cảm khái một chút.

Phong Linh cười nói: "Vì sao phải hớt bỏ? Không có lớp bọt trên mặt cà phê, nó còn gọi Cappuccino sao?"

Cố Tử Niệm ngơ ngác một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, cầm muỗng nhẹ nhàng gõ trên thành tách, tạo ra tiếng "Đinh" giòn vang, "Cô Phong nói rất đúng, là do tôi không hiểu."

"Gọi tên tôi sao." Phong Linh cười khẽ, "Gọi tôi cô Phong này cô Phong nọ khiến tôi cảm thấy cả người đều không được tự nhiên."

"Phong Linh." Cố Tử Niệm gọi hai tiếng, khàn khàn êm tai, "Không biết là chữ Linh nào? Linh trong linh hoạt hay Linh trong tiếng chuông linh đang? Hay là Lăng trong mạnh mẽ hoặc Lâm của rừng cây" (**)

"Cũng không phải, là Linh trong từ lắng nghe."(**) Phong Linh với tên tự mình từ trước đến nay cực kì yêu thích, không nhịn được hơi kiêu ngạo.

(**)* các chữ Linh và Lăng trong tiếng Trung có trùng phiên âm là "ling" nhưng khác nhau về dấu câu, còn Lâm là "lin" nên rất dễ bị nhầm lẫn, ngữ âm sẽ rất dễ nghe nhầm. Chữ Linh thì có rất nhiều ý nghĩa khác nhau, ghép với mỗi chữ sẽ ra ý nghĩa khác.

Cố Tử Niệm ngây người một chút, khóe miệng hơi cong lên: "Tên này rất êm tai."

"Cảm ơn." Phong Linh lần đầu cảm thấy thân cận cũng là chuyện đáng tín nhiệm, dự tính muốn phá rối buổi hẹn trước khi ra khỏi cửa nhất thời tiêu tan thành mây khói, "Được rồi, còn chưa biết xin hỏi anh đang làm việc gì?"

Cố Tử Niệm có chút suy nghĩ nhìn cô một cái: "Tôi là người làm bên công tác truyền thông."

Phong Linh dường như hiểu ra gật đầu: "Thì ra là phóng viên gì gì đó, tôi rất thích đọc báo, đầu đề của báo giải trí nào tôi cũng chưa từng bỏ qua đó."

Cố Tử Niệm có chút muốn cười: "Thích nhiều chuyện đã là thiên tính của phụ nữ."

Nhìn bóng thuyền nhỏ xa xa, dãy đèn dầu thấp thoáng trong bóng cây ven hồ Đông, trong không khí tràn ngập ẩm ướt bên hồ, hai người cùng nhau thưởng ngoạn trên sân thượng, như có như không trò chuyện đôi lời, lại cảm thấy có loại thích ý chưa từng có.

Nháy mắt, đã nhanh đến chín giờ, Cố Tử Niệm rất có phong độ trả hóa đơn, đưa Phong Linh đến tận chiếc polo nhỏ của cô, trao danh thiếp: "Xem ra hai chúng ta rất có duyên phận, từ tên thì đó có thể thấy được, tôi đọc, em nghe, thực sự khó gặp. Nói chuyện phiếm với em rất vui, hi vọng lần sau còn có thể gặp mặt."

Phong Linh trong lòng mừng thầm, nhưng không biểu lộ ra ngoài, cô lấy trong túi sách ra giấy ghi chép, viết số điện thoại di động đưa cho anh: "Tôi cũng vậy, rất vui được quen biết anh."

Nhìn bóng lưng của anh càng ngày càng xa, Phong Linh bước nhanh vào trong xe khóa cửa lại, điện thoại cho bạn thân Ngu Mỹ Mỹ, kinh ngạc tán tưởng nói: "Mỹ Mỹ, mình gặp được cực phẩm!"

Ngu Mỹ Mỹ đang đắp mặt nạ, nghe vậy tinh thần phấn chấn: "Thế nào? Không chịu trả tiền hóa đơn? Ngoáy lỗ mũi? Hay chân run rẩy?"

Phong Linh nhịn không được xem thường: "Nói bậy, bạn không muốn mình tốt sao?"

"Lẽ nào cực phẩm của bạn là ý nói..." Ngu Mỹ Mỹ nghi ngờ hỏi.

"Đúng thế, dịu dàng lại thẳng thắn thành khẩn, dáng vóc cũng không tệ, không biết tại sao mình có cảm giác gặp cứt chó (vận may)?" Phong Linh có hơi choáng.

Ngu Mỹ Mỹ bị chọc tức: "Phong Linh! Mình ghen tị bạn! Mình cũng muốn đi thân cận! Ai nha, mặt nạ mình rơi rồi, không nói với bạn nữa!"

Điện thoại rụp một tiếng ngắt ngang, Phong Linh làm mặt quỷ với điện thoại, vừa định nổ máy, điện thoại di động lại vang, cô vừa nhìn, là điện thoại cùa dì nhỏ, nhanh chóng bắt máy.

"Phong Linh, cô nhóc cứng đầu này rốt cuộc làm cái gì vậy! Làm gì mà ngay cả mặt mũi cũng không muốn gặp thì trực tiếp cự tuyệt?" Dì nhỏ chất vấn trong điện thoại.

Phong Linh nhất thời choáng váng: "Dì nhỏ dì có lầm lẫn gì không, con và anh ta hàn huyên nhiều tiếng đồng hồ, đã trao đổi phương thức liên hệ luôn rồi mà."

"Cái gì? Người kia có phải gầy teo, tóc xoăn tự nhiên, nói giọng lưỡi không?"

"Không phải, vóc dáng anh ta rất cao, nhưng không tính quá gầy..."

"Anh ta tên gì?" Dì nhỏ thoáng cái cắt đứt lời của cô.

"Cố Tử Niệm." Trong lòng Phong Linh cảm thấy không ổn, kiên trì nói.

"Cô nhóc này, đi gặp mặt mà còn gặp sai người! Con nhanh trở về cho dì!" Dì nhỏ rít gào trong điện thoại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có người nói tháng tám không có ai đọc truyện, có người nói tám tháng khai văn (viết văn mới) thì phải cố lết ... Nhưng mà, Tiểu Thố nhịn không được, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) khai văn... Oa oa oa, mọi người xin cố cầm cự, cầu cho dưỡng ra béo mập, cầu cho hoa hoa kéo đến, cầu cho có nhiều người ấn phím!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro