Chương 36: Trường học khiếm thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Nhắc nhở thân thiện: Ngôn Ngôn bị bệnh bị bệnh bị bệnh , thể lực rất yếu, dùng não là chính.

Hứa Tri Ngôn tay cầm ghế xếp, đứng giữa phòng ký túc xá, lưng quay về phía cửa, thở hồng hộc từng hơi.

Không ngờ đánh người lại tiêu hao nhiều thể lực như vậy!

Mới đầu còn có vài học sinh phản kháng , nhưng lại bị quy tắc sau khi đèn tắt hạn chế nên những bạn cùng phòng này cũng không có động thái gì lớn, do cậu ra tay trước nên chiếm được thế thượng phong, đem những học sinh đó ai đánh ngất được thì đánh ngất, ai đánh ngã được thì đánh ngã.

Nghe thấy tiếng cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, tay cầm ghế xếp của Hứa Tri Ngôn dừng lại một chút, suy nghĩ xem mình còn chết được bao nhiêu lần.

【Tên: Hứa Tri Ngôn 】

【Trạng thái: Suy yếu, ? 】

【Ngưỡng tinh thần: 0- 59 】

【Tinh thần hiện tại: 34 】

Giáo viên quản lý ký túc xá và người lửa nhỏ đã tiêu hao 15 điểm tinh thần lực của cậu, vừa rồi tử vong lại trừ thêm 10 điểm, tinh thần lực còn lại của cậu chỉ đủ để chết thêm 3 lần nữa.

Hứa Tri Ngôn nhắm chặt mắt chờ đợi tử vong.

Trước khi tìm ra cách giải quyết, cậu không định làm ra bất kì phản kháng nào.

Khúc Quý ở cửa dường như bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, hồi lâu không có động tác gì.

Lúc Hứa Tri Ngôn mở mắt lần nữa, cậu thấy da mặt mình hơi tê tê?

Nhận ra điều gì đó, cậu đưa tay sờ lên má mình, nơi đó như có một lớp mặt nạ dày bám chặt vào da vậy.

Cậu cong đầu ngón tay khều nhẹ lên, không những không đau mà còn xé ra một cái lỗ, kéo ra một lớp da.

Nhìn lớp da máu thịt lẫn lộn trong lòng bàn tay, cậu đột nhiên hiểu được tại sao lần này Khúc Quý lại không giết mình.

Đây quả thật là quá khứ của Khúc Quý.

Nhưng trong ý thức của cậu ta, những việc này chưa từng xảy ra.

Vậy thì việc mọi người có cùng một khuôn mặt có thể giải thích được rồi.

Bởi vì Khúc Quý nhu nhược nhát gan, vết sẹo xấu xí trên mặt làm cậu ta trở thành trò cười của bạn học, bị họ bắt bắt nạt.

Nguồn cơn của tất cả đến từ vết sẹo này, cho nên trong thế giới ý thức, cho dù là học sinh hay giáo viên, thì đều mang một gương mặt nhẵn nhụi sạch sẽ mà Khúc Quý nằm mơ cũng muốn có được.

Mặc dù cậu không hiểu mọi thứ ở đây đều tuần hoàn như thế nào và chu kỳ ra sao, nhưng nhìn vào kỹ năng chém giết điêu luyện của Khúc Quý, thì có thể thấy những người trong thế giới ý thức này có lẽ cứ cách một khoảng thời gian sẽ bị giết một lần.

Mà lần này, động tác của cậu quá nhanh. Có người ra tay công kích mục tiêu báo thù trước Khúc Quý, dẫn đến việc Khúc Quý rơi vào tình huống chưa từng xảy ra trong quá khứ.

Khi mọi thứ đã được rõ ràng, Hứa Tri Ngôn hít sâu một hơi, định quay lại nói rõ với Khúc Quý rằng bản thân không phải người ức hiếp cậu ta, mà là bạn cùng phòng mới trong phòng ký túc xá 2 người.

Nhưng khi cậu vừa buông ghế xếp trong tay xuống, thì cửa sổ trò chơi lại nhảy ra.

【Ting! Chúc mừng người chơi phát hiện bug của trò chơi, bug này làm cho nhận thức của NPC trở nên mơ hồ! 】

【Để đảm bảo trải nghiệm của người chơi, chúng tôi sẽ tiến hành sửa cái bug này sau khi người chơi nói thêm một câu nói nữa. 】

【Nhắc nhở: Người chơi không được nói ra thân phận, không được nhắc đến bất cứ cái tên nào. 】

"?"

Hứa Tri Ngôn ngơ ra, suýt thở không ra hơi.

Cậu há miệng định mắng con game ngu si này, nhưng nghĩ đến mình chỉ còn được nói thêm một câu nên đành nuốt những lời nói dơ bẩn vào bụng.

Theo đó, cách thông quan cốt truyện nhánh này vốn phải dựa vào chiến đấu và chạy trốn.

Hoặc thuyết phục Khúc Quý ngăn cậu ta giết người, hoặc dẫn theo đám bạn học thiểu năng trí tuệ chạy trốn.

Nhưng hiện tại, cậu đánh bậy đánh bạ lại tìm ra được giải pháp thứ 3, đem đám bạn cùng phòng đánh một trận, làm cho Khúc Quý đang dự dịnh báo thù không có việc gì để làm.

Giả sử sửa xong bug, nếu là người chơi có lực chiến cao nói không chừng có thể thắng được, nhưng cậu tuyệt đối không đáng thắng được.

Câu nói tiếp theo sẽ là cọng cỏ cứu mạng cậu!

Người xem trong phòng phát sóng được mở mang tầm mắt.

【Nên nói gì cho tốt đây! Lo chết tôi rồi! 】

【Không hổ là hệ thống trò chơi! Rõ ràng không có ý định để Tiểu Bách Vạn thông quan! 】

【Tôi từng nghĩ rằng Tiểu Bách Vạn có thể tiến lên bảng xếp hạng tiềm lực, nhưng bây giờ tôi lại cho rằng nếu như cứ tiếp tục phát triển, thì cậu ấy sẽ có thể đứng ở hàng đầu của bảng xếp hạng tích phân. 】

【Thần tán thành, dù sao những người tìm ra bug và bị trò chơi tăng độ khó cho cá nhân, cơ bản đều ở trên đầu bảng xếp hạng tích phân. 】

【Có thể đừng nói những gì chưa xảy ra nữa có được không? Tôi muốn biết cậu ta sẽ nói gì! 】

【Không cho nói thân phận, họ tên thì còn nói cái quần gì nữa! Đương nhiên là nhân lúc Ốc đồng không để ý đọat dao phản sát ... 】

【Nhanh xem! Tiểu Bách Vạn xoay người lại rồi... 】

Hứa Tri Ngôn đợi cho đến khi lấy lại được hơi thở mới quay người lại.

Khúc Quý vẫn đứng ở cửa, giống như lúc sáng sớm đưa bữa sáng cho mọi người.

Cậu ta cầm con dao nhỏ trên tay, cả người ngây dại, không biết là dấu hiệu sụp đổ tinh thần hay đang suy nghĩ nên xuống tay ra sao.

Trực tiếp đối diện với quái vật mạnh hơn mình, và có thể làm bị thương người khác bất cứ lúc nào, cần có dũng khí cực lớn.

Hứa Tri Ngôn sờ sờ gò má của mình, chiếc mặt nạ thịt mà cậu vừa xé ra đã nguyên vẹn trở lại dưới sự tác động của hệ thống trò chơi.

Cậu bước từng bước một, đi về phía Khúc Quý.

Chẳng bao lâu sau, giữa hai người chỉ còn lại một ngưỡng cửa ký túc xá, Khúc Quý  không hề di chuyển, bây giờ là thời điểm tốt nhất để cướp con dao , một khi để lỡ thì sẽ không có cơ hội thứ hai.

Tuy nhiên, Hứa Tri Ngôn không có ý dịnh đoạt lấy con dao.

Cậu thò tay vào túi.

Bên trong có rải rác một số đồng xu và tiền giấy mệnh giá nhỏ, chính là số tiền tiêu vặt ít ỏi của cậu học sinh mà cậu đang đóng vai để lại.

Những tờ tiền nhăn nhúm được vuốt phẳng, tổng cộng hai mươi mốt đồng rưỡi.

Hứa Tri Ngôn im lặng mím đôi môi khô khốc, nhét tiền vào túi Khúc Quý trước mặt.

Cậu không dám ngẩng đầu nhìn Khúc Quý, sợ đối phương ra tay đâm cậu một nhát.

Ngay sau đó, Hứa Tri Ngôn không lên tiếng nữa, vừa nghĩ ngợi một lúc, cậu bẻ bẻ ngón tay xoay người lại, nhìn chằm chằm vào những người bạn cùng phòng đang khóc lóc rên rỉ trên mặt đất.

Vơ vét vật tư luôn là niềm vui không gì bì được từ trước đến nay.

Đầu tiên, cậu lục túi của tất cả bạn cùng phòng và tát bất cứ ai vẫn còn đang vùng vẫy.

1 đồng, 5 đồng, 10 đồng, 20,...

Cộng thêm một số đồng xu lẻ.

Chỉ trong chốc lát, cậu đã thu được hơn một trăm đồng tiền.

Nhưng Hứa Tri Ngôn vẫn chưa hài lòng.

Sau khi chắc chắn rằng Khúc Quý sẽ không bạo lực và làm tổn thương bất cứ ai, cậu lại nhét một trăm đồng vào túi Khúc Quý, rồi chạy lại lục soát các ngăn kéo và tủ.

Khác với sự thô bạo khi lục túi của NPC, Hứa Tri Ngôn tỏ ra nhiệt tình khi đối mặt với đồ nội thất vô hồn, cậu lục lọi từng ngăn kéo, không chỉ tiền lẻ và tiền giấy bên trong mà còn cả bánh quy, đồ ăn nhẹ, thuốc lá và đồ uống đều lấy ra.

Tiền cầm trên tay, vật tư để trên giường.

Tuy rằng có khả năng cao là không thể lấy đi những thứ này, nhưng nếu như có thể thì sao!

Cuối cùng, cậu đã lục lọi hết tất cả các ngăn tủ.

Lần này cậu không trực tiếp đút tiền vào túi Khúc Quý nữa mà đưa tay ra, đợi Khúc Quý tự mình đi qua nhận lấy.

Nhìn thấy Khúc Quý đưa tay ra nhận tiền, cậu mỉm cười nói.

"Tôi đã lấy lại toàn bộ tiền ăn sáng cho cậu rồi. "

Sau khi thốt ra những lời này, cảm giác tê dại trên mặt cậu quay trở lại, thậm chí còn tệ hơn trước.

Hứa Tri Ngôn cảm giác như da mặt mình đang bong ra.

Khúc Quý ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

Khuôn mặt khiến cậu ta sợ hãi dần dần tan vỡ, lộ ra một khuôn mặt thanh tú khác, mặc dù ý thức của cậu ta vẫn chưa rõ ràng, không thể xác định rõ ràng người kia là ai, nhưng vẫn khóc nức nở lắc đầu, nói:

"Cậu không phải bọn họ."

"Họ sẽ không đối xử với tôi như vậy."

"Tôi hình như không có giết người..."

Hứa Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm, xem ra bản thân đã đoán đúng.

Khúc Quý không phải là một kẻ sát nhân biến thái, cậu ta sẽ trốn sau cánh cửa khi họ gặp nhau lần đầu và lặng lẽ dọn giường sau khi cậu rời đi.

Cậu ta không thích giết chóc, thậm chí có thể nói là một người rất dịu dàng.

Cho nên chỉ cần hiện tại cho cậu ta biết người trước mặt không phải là người đã ức hiếp cậu ta, vậy thì loại ý thức giả tạo này sẽ biến mất.

Khi Khúc Quý nảy sinh nghi ngờ với thế giới ký ức của chính mình, thì thế giới độc lập này bắt đầu sụp đổ...

Trước khi mất đi ý thức, Hứa Tri Ngôn nhìn thấy trên giao diện trò chơi hiện ra nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.

【Cốt truyện nhánh: Quái vật sa đọa 】

【Tiến độ: 100% 】

【Ghi chú: Quái vật luôn rơi vào trạng thái hỗn loạn đã thanh tỉnh trở lại, chấm dứt sự sa đọa, không còn trầm mê vào thế giới ý thức nữa. 】

【Phần thưởng: Tráp thời gian (chờ nhận thưởng ) 】

Lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Hứa Tri Ngôn cảm thấy toàn thân đau nhức, chủ yếu là do sàn phòng lưu trữ hồ sơ quá cứng.

Không được, phải nhanh chóng quay về ngủ bù.

Buổi tối ngày hôm qua cậu ngủ mà như không, là một người bình thường, cứ tập trung tinh thần 24/24 như vậy làm cậu cảm thấy bản thân sắp xong rồi.

Nghe thấy tiếng trò chuyện và tiếng mở khóa từ ngoài cửa truyền đến, cậu cũng không quan tâm đến việc nhận thưởng mà lăn một vòng ngồi dậy, khom lưng trốn sau tủ.

Một lúc sau, những học sinh được tìm đến sắp xếp hồ sơ đã tới đây đúng hẹn.

Hứa Tri Ngôn ỷ vào việc bản thân đang mặc đồng phục mà lẩn vào trong đó, rồi trốn ra từ nhà vệ sinh trên tầng.

Trở lại ký túc xá, cậu thấy Khúc Quý không lên lớp mà ngồi trên giường.

Nhìn thiếu niên đang khom người, trên mặt có vết sẹo, Hứa Tri Ngôn hiểu đối phương đã thoát ly hình thái quái vật, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.

Khúc Quý ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt bạn cùng phòng mới, chậm rãi nói: “Chúng ta tiếp tục trò chơi ký túc tối qua nhé."

"Những người trên lưng là sự tự ti và xiềng xích của tôi."

"Nhưng bây giờ nó đã biến mất, cảm ơn cậu."

Hứa Tri Ngôn gật đầu, nhìn thân thể Khúc Quý dần dần trở nên trong suốt, biết đối phương sau khi nhiệm vụ phụ kết thúc rất có thể sẽ biến mất.

Nhưng thấy chàng trai trẻ đang co rúm lại này có thể nói chuyện mà không lắp bắp và bày tỏ lòng biết ơn một cách cởi mở, điều này làm cho cậu cảm thấy được an ủi mà không thể giải thích được.

Điều đáng tiếc duy nhất là vật phẩm trong ký túc xá ở thế giới quá khứ không thể lấy ra được.

Có nhiều bánh quy và đồ ăn nhẹ lắm, thật đáng tiếc.

Người vừa thả lỏng, tinh thần liền mệt mỏi, Hứa Tri Ngôn dựa vào đầu giường chờ đợi câu hỏi cuối cùng.

Bây giờ sự việc đã kết thúc, cậu biết rằng Khúc Quý sẽ không hỏi những câu hỏi kì lạ nữa.

"Vừa rồi cậu có vẻ rất buồn, cậu đang hối tiếc điều gì hả?"

"......"

Fu.ck! Sao lại hỏi câu này?

Nên trả lời thế nào? Chẳng lẽ phải thành thật nói rằng cậu cảm thấy không lấy được đồ vật của thế giới quá khứ là rất lỗ sao? Không thích hợp đâu!

Nhưng quy tắc trò chơi bắt buộc phải nói thật.

Hứa Tri Ngôn bất đắc dĩ, không thể không giải thích: "......Thì... có chút muốn lấy, lấy hết vật tư lục soát được trên người mấy người bạn cùng phòng của cậu mang đi."

Nói đến sau cùng.

Cậu vùi cả người vào gối rồi dùng ngón chân đào ra ba phòng ngủ và một phòng khách ngay tại chỗ.

Chết tiệt, đây là lần đầu tiên kể từ khi vào game mà cậu cảm thấy xấu hổ đến vậy.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đều bật cười khi nghe được câu trả lời.

【Không hổ là Tiểu Bách Vạn, trong huyết mạch luôn chảy dòng máu cướp bóc. 】

【Hahahahahaha cái buff nói thật này! 】

【Cười điên rồi ahahahaha, Tiểu Bách Vạn nằm mơ cũng không ngờ, cái kỹ năng bị động nói thật này sẽ phản tác dụng. 】

【Hahahahaha ai mà ngờ được bé ốc đồng tùy tiện hỏi một câu đã trúng ngay trọng điểm chứ! 】

【Gay go! Huyết mạch thổ phỉ bạo lộ! 】

May mắn thay, hệ thống trò chơi xuất hiện kịp thời, giúp Hứa Tri Ngôn thoát khỏi bối rối.

Cậu nằm trên giường nheo mắt lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

【Nhiệm vụ 3: Tham gia trò chơi ký túc xá 】

【Tiến độ: 100% 】

【Phần thưởng: Một nơi an toàn tạm thời để nghỉ ngơi 】

【Ghi chú: Sau khi hoàn thành trò chơi ký túc xá, phòng ký túc xá sẽ trở thành không gian độc lập để cho người chơi sử dụng. 】

【Chúc mừng người chơi trở thành người đầu tiên hoàn thành trò chơi ký túc xá. 】

【Thưởng thêm: Tin đồn trong khuôn viên trường (số lượng: 1 ) 】


























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro