Chương 44: Boss cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Liếm* *Liếm*

Yuko được đánh thức bởi khứu giác cậu ngửi thấy được một thứ nùi hương quyến rũ quen thuộc. Háng Yui đang kẹp chặt lấy một bên chân cậu. Còn lưỡi của cô nàng thì đang từ từ liếm mọi chỗ ở phần cổ cậu.

“K-khoan đã nào, đừng liếm nữa, nhột quá!”

Cậu cố đẩy cô nàng ra, kẻ đã phá giấc ngủ. Tuy nhiên thì cô nàng đang ôm rất chặt. Như thể đang cố gắng tiếp xúc cơ thể một cách nhiều nhất vậy.

“Mùi này khiến em cảm thấy không dễ chịu… sẽ tốt hơn nếu đó là mùi của em…”

Ý cô nàng là mùi của Mia? Chắc chắn là như vậy rồi. Có lẽ cô nàng đang đánh dấu mùi của mình lên người cậu bằng cách liếm.

Cơ mà cái cảm giác này càng ngày càng kích thích hơn thì phải? Nhất là khi cái lưỡi nghịch ngợm kia đang lướt nhẹ lên vành tai cậu.

“Eherm! Yuko-san?”

Tâm trí như đang vút bay lên tận chín tầng mây, vì tiếng tiếng hắng giọng của Hirashi nó đã rớt đánh bịch xuống đất.

“Ah…”

“Tớ biết là cậu đang tận hưởng điều đó, nhưng làm ơn nhanh lên. Chúng ta cần phải chuẩn cho con boss cuối cùng rồi đấy.”

Trên mặt Yuko chắc chắn đang thể hiện một vẻ bối rối không hề nhẹ. Tuy nhiên Hirashi có vẻ không quan tâm đến nó.

“Còn Yui-san nữa. Là một cô gái, cô không nên là mấy cái trò biến thái như vậy.”

“Xong rồi…”

Yui hít hít một vài cái rồi rời khỏi lòng cậu.

Thở dài một cái, cậu khịt mũi đứng dậy.

“Xin đừng nói với ai, đây chỉ là thói quen của Yui thôi.”

“Ừ, Yui-san có khá nhiều thói quen nhỉ?”

Một câu đá đểu từ Hirashi khi cô ta đã bắt gặp cảnh hai người thân mật với nhau rất nhiều lần. Nhưng nói chung thì chỉ có hôn hít hoặc âu yếm nhau nhẹ nhàng chứ không phải mấy thứ nặng hơn.

Nhưng giờ chẳng phải lúc để quan tâm đến điều đó. Boss cuối đã và đang ở ngay dưới chân cậu, phía bên dưới tầng này. Thời điểm đã gần kề.

“Hãy chuẩn bị tinh thần cho con boss cuối cùng. Và rồi chúng ta sẽ đánh bại quỷ vương.”

Đó là câu nói của Yuko trước khi bước xuống bậc đầu tiên nơi hành lang cuối cùng của dungeon.

Căn phòng boss là một thứ gì đó thật kì dị. Nó chẳng hề giống một căn phòng bình thường.

Các bức tường và trần được bao phủ bởi làn sương đen kịt, giống như “bóng tối” đã được thực thể hoá. Tuy nhiên, tất cả đều có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong căn phòng.

Căn phòng có những thứ âm thanh kì lạ rờn rợn, khiến cho tất cả phải dựng tóc gáy.

*Uuuuuuuu…* *krick…*

Yuko nghĩ rằng việc đũng quần cậu chưa ướt cũng là một kì tích. Hirashi, Tamaki, Yui cũng đang sợ hãi chẳng khác là bao.

Trong đầu cậu đã thoáng có suy nghĩ rằng “Có lẽ mình bên quay lại và sống mãi mãi ở đây.”

Chẳng phóng đại chút nào. Nơi đâu không khác gì một chốn âm ti lạnh lẽo đáng sợ.

“Ah…!”

Yuko khẽ thốt lên khi “bóng tối” từ trần và những bức tường bên cạnh đang tụ lại ở chính giữa căn phòng. Chúng dần trở nên có hình hài qua từng giây.

Đó quả thực là một thứ ma quỷ có thể khơi gợi nỗi sợ hãi trong sâu thâm thẳm bên trong con người.

Thứ đó có vô số những bộ mặt. Chúng có những đôi mắt sâu thăm thẳm như là trong đó chỉ là hư vô.

Nó không có tay, cũng chẳng có chân. Tất cả những gì nó có là những bộ mặt người đang cố nhô ra và vặn vẹo. Trông như thể cả ngàn linh hồn đã bị thứ đó nuốt chửng vậy.

Chân tay cậu chẳng thể ngừng run. Không, không chỉ mình cậu, mà là tất cả.

Xuống đây là một ý kiến thật sự tồi tệ. Chẳng có gì có thể tồi tệ hơn được nữa.

Cậu cảm nhận được sự run rẩy của Yui khi cô ấy nép vào tay cậu.

Đây là thử thách cuối cùng trước khi có thể chạm tới ma vương.

Vì vậy, dù cho thế nào đi nữa cậu sẽ nhất định không chùn bước!

“Đừng sợ Yui, có anh ở đây rồi. Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”

Cậu đặt một tay lên đầu lên mái tóc mềm mượt kia.

Nhưng mọi thứ đã nằm ngoài dự đoán của tất cả. Bóng tối tràn ra khỏi cơ thể nó như những cái tay không lồ trên mặt đất mà chẳng ai có thể né được. Vì đơn giản. Chẳng ai có thể cử động với đôi chân run rẩy.

_________________________________

*Reeeeeeeeeng!* *Reeeeeeeeeng!*

“Uh… ồn ào quá!”

Tiếng chuông báo thức ngân lên những âm thanh chói tai khiến Yuko nhăn mày khó chịu. Cố nhấc cái mi mắt nặng trịch lên, cậu với tay để tắt đồng hồ.

*Bịch!*

“Ui da…”

Cơn đau của việc lăn khỏi giường, đập gáy xuống đất khiến cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.

Cậu ngoảnh mặt về phía giường.

“Yui ơi…”

Bỗng cậu ngẩn ngơ vì cảm giác thiếu vắng và đang gọi tên một ai đó.

“Ah… Yui… là ai nhỉ?”

Yuko cố lục lại mọi thứ trí óc. Nhưng cậu chẳng thể nhớ ra được gì.

Và còn nữa. Cậu cảm thấy như mình đã vừa được trải qua một giấc mơ thật chân thực, một giấc mơ khiến cậu cảm thấy nuối tiếc nếu tỉnh dậy.

“Có lẽ mình đang bị điên mất rồi...”

Cậu không thể nhớ được giấc mơ mơ hồ đó. Nhưng nó rất thực, thực như thế giới này vậy. Nhưng dù có cố lục lọi tâm trí đến đâu đi chăng nữa, cậu cũng không tìm thấy điều gì. Chúng giống như kí ức đã bị khoá chặt lại vậy.

Yuko nhìn vào đồng hồ và hoảng hốt.

“Mình sắp muộn học rồi!”

Vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ ngủ thành đồng phục một cách nhanh chóng, cậu lấy bữa sáng đã đươc chuẩn bị sẵn trên bàn bởi mẹ, phóng vụt ra khỏi nhà và không quên nói “Con đi đây!”.

Con đường đến trường hiện ra một cách thân thuộc ngay trước mắt. Cậu gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình rồi đi đến trường.

“Ha…”

Căn phòng học rất đỗi quen thuộc. Nhưng Yuko cứ có cảm giác rằng cậu đã không trở lại nơi này một thời gian khá lâu rồi.

Như một người vô hình. Chẳng ai quan tâm đến sự hiện diện của cậu cả. Nếu có thì chỉ là mấy cái nhìn vô cảm của lũ con gái lướt qua, chứa một chút sự khinh bỉ trong đó.

Thật hoài niệm? Một cảm giác kì lạ…

Hít một hơi thật sâu. Cậu đặt cặp xuống bên cạnh bàn và ngồi vào ghế. Theo thói quen hàng ngày, một quyển LN đã được lôi ra khỏi cặp.

Mắt cậu lướt qua những dòng chữ trên mặt giấy một cách đều đặn. Nhưng chúng chợt dừng lại bởi cảm giác như có ai đó đang nhìn mình.

Cậu quay sang bên phải.

“Miko-chan…?”

Cô gái duy nhất mỉm cười và nhìn cậu với cái nhìn ấm áp.

“Chào buổi sáng~”

“Ừ-Ừm… chào… cậu…”

Yuko chợt thấy khó thở khi thứ cảm xúc gì đó bỗng ngập tràn trong lồng ngực khiến con tim đau đớn. Đôi mắt cậu mở to.

“T-Tớ tưởng?”

“Hmm?”

Miko ngiêng đầu một cách dễ thương.

“A… không, không có gì cả…”

Rồi cậu dán mặt vào quyển LN trong khi tự hỏi có điều gì đó thật kì lạ.

Rồi cô ấy bỗng đứng dậy khỏi bàn, tiến đến chỗ cậu và mỉm cười.

“Ừm… Yuko-kun, hoa anh đào đang nở đẹp lắm. Nếu có thể, thì tối nay…”

“Miko-san! Lại đây với chúng tớ một chút~”

Miko bị kéo đi bởi hai nữ sinh khác. Cô ấy nhanh chóng được gia nhập nhóm nữ sinh đang tụ tập ở đầu bàn phía gần cửa ra vào.

Yuko rời mắt khỏi quyển sách, liếc nhìn theo cô ấy.

“Miko-chan, tớ đã nói bao lần rồi. Người như cậu đừng nên chơi với cái tên ấy. Hắn dị hợm bỏ xừ ấy.”

“Đúng, đúng. Thà nói chuyện với chúng tớ có phải tốt hơn không. Nói chuyện với tên đó chỉ tổ lãng phí thôi.”

Rồi Miko đã đáp lại rằng.

“Các cậu đừng nói như thế. Nếu hiểu rõ về Yuko-kun. Các cậu sẽ thấy cậu ấy rất tốt bụng và có chút đáng yêu nữa.”

“Đáng yêu gì cái tên đó, có cho tiền tớ cũng chẳng thèm tìm hiểu cậu ta nhé. Suốt ngày ngồi im một chỗ, rồi dán mắt vào cái thứ kia, nhìn rõ ghét ra ý.”

“Đúng đó.”

Cho dù các nữ sinh khác có bàn tán như thế nào về Yuko. Miko vẫn luôn luôn nghĩ tốt về cậu.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Tiết cuối của buổi chiều kết thúc. Cậu xách cặp ta về.

Về đến nhà, thay quần áo rồi ăn cơm. Khi cậu về phòng thì đồng hồ đã điểm bảy giờ tối.

“Haa… mệt quá…”

Chưa kịp đặt mông xuống giường. Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cậu giật bắn.

“Một tin nhắn?”

[Tối nay ở gần nhà tớ có tổ chức lễ hội hoa anh đào đó (^^). Đi một mình chán lắm, cậu có thể đi cùng tớ được không? (^^)

Ps: Đi mà~]

Cách mà Miko nhắn tin dễ thương đến mức khiến cậu phải mỉm cười.

“Thôi được rồi… nếu cậu đã năn nỉ đến vậy…”

Trong lòng cậu ngập tràn cảm giác vui vẻ và phấn chấn, đánh bay sự mệt mỏi hiện giờ.

Nhưng có một vấn đề ở đây. Đây là lần đầu tiên cậu được một cô gái mời đi thế này. Suy nghĩ đó khiến cậu cảm thấy hơi run.

Nhưng rồi cuối cùng Yuko cũng đã rời khỏi nhà sau mười lăm phút, sau khi cố gắng chỉnh trang lại mọi thứ để trông bản thân bớt đi sự tẻ nhạt.

Cậu đến sớm hơn thời gian dự tính là ba mươi phút, đứng đợi sẵn Miko ở điểm hai người hẹn gặp.

“Mong là mình không khiến Miko-chan thất vọng…”

“Ah! Yuko-kun cậu đợi ở đây lâu chưa?”

Miko chạy về phía cậu với khuôn mặt rạng rỡ.

“K-không, tớ mới đến đây thôi.”

Cô ấy xoay một vòng trong bộ kimono một cách nữ tính và tinh ngịch.

“Sao nào Yuko-kun? Cậu thấy tớ thế nào?”

Lúc đó, hai má cậu đã nóng bừng lên, tưởng như muốn bốc cháy tới nơi, trả lời lại với vẻ ấp úng.

“Ừm… thì… nói sao nhỉ…? T-trông cậu dễ thương lắm…”

Nếu không nhìn lầm, hai gò má Miko lúc đó đã hơi ửng hồng. Song cô đã nở một nụ cười tinh nghịch.

“Ehehe~ tớ biết mình dễ thương mà~”

Rồi bất chợt tay cậu được bàn tay nhỏ nhắn của Miko nắm lấy.

“Đi thôi nào Yuko-kun! Tớ còn phải về trước giờ giới nghiêm đó!”

“Ah…”

Bàn tay cô ấy thật mềm mại. Đó là cảm nhận đầu tiên khi cậu được cầm tay một cô gái.

“T-tay cậu…”, cậu dừng lại giữa chừng sau khi bị lôi đi một lúc.

“Ah! Vậy đây là lần đâu tiên cậu nắm tay con gái hả?”

Miko đã mỉm cười châm chọc khi thấy khuôn mặt đỏ lựng xấu hổ của cậu.

“Ừ…”

“Ehehe, xin lỗi nhé đồ nhát gan. Nhưng mà chúng ta phải nắm tay nhau để tránh bị lạc.”

“Tớ không có…!”

Chưa kip nói hết câu. Miko vẫn cứ thế nắm chặt lấy bàn tay cậu mà kéo đi.

(Spoil tí nhé. Cứ đọc lại chương 0 là hiểu :3)































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro