52. Jeongmin phá nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới hơn 5 giờ sáng, Jimin đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Vừa mở cửa đã thấy Ningning sốt ruột đứng ở ngoài: "Chị ơi, đừng vội mắng em, lần này là chuyện gấp thật, chị mà không về Tiểu Min sẽ phá tan hoang cái nhà ra mất! Bọn họ không liên lạc được với chị, cũng không gọi cho Minjeong được, chỉ có thể gọi cho em!"

Lúc này, từ đằng sau vang lên giọng nói tỉnh táo của Minjeong: "Tiểu Min làm sao vậy? Tôi lập tức quay về đây!"

Nói xong lập tức cầm túi lên còn thuận tay giúp Jimin thu dọn đồ đạc: "Mau đi thôi, đi thôi!"

Ba người ngay lập tức quay về Yu gia.

Vừa mới vào trong sân, Minjeong chết sững.

"Cái tình huống gì thế này?" Nàng dụi mắt, kinh ngạc nhìn một đám vật ném đầy nhà

Ningning chớp mắt: "Không nhìn ra à, Tiểu Min ném đấy!"

Liếc thấy cô hầu gái đang thu dọn Minjeong vội vàng lao tới hỏi.

"Tiểu Min đang ở đâu thế ?"

Cô hầu gái nhìn Minjeong với vẻ đấy cảm kích: "Cảm ơn cô Minjeong! Cô đã về rồi, cô mau đến xem Tiểu thiếu gia đi, cậu ấy nhốt mình trong phòng đấy."

Nghe vậy Minjeong và Jimin cùng nhau lên phòng nhóc, cửa không khóa.

Vừa bước vào nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng đờ đẫn trên khuôn mặt Tiểu Min, Minjeong cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, đau đến không thể thở được.

"Tiểu Min..." Nàng run rẩy gọi nhẹ một tiếng.

Tiểu Min vẫn nhìn chằm chằm phía trước không có bất cứ phản ứng nào.

Nàng thấy thế liền sợ hãi, lúc trước nàng đã từng nghe Jimin nói qua nhưng chưa bao giờ tự mắt trông thấy bộ dáng này của Tiểu Min.

"Làm sao đây... đều là tôi sai...."

"Minjeong đừng tự trách mình, không sao đâu, tình huống như này rất thường gặp, cô gọi nó thêm mấy lần là được rồi." Jimin an ủi.

Thực tế thì do đối phương là nàng nên Jimin mới đề nghị như vậy, chứ nếu đổi thành người khác thì làm gì có chuyện đơn giản như thế.

Nàng cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, cẩn thận bước từng bước một đến bên cạnh nhóc con.

Đầu của con người máy nhỏ bên cạnh tiểu Min chuyển động theo từng bước chân nàng, Tiểu Min vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào.

Minjeong đi tới bên cạnh nhóc, sau đó từ từ ngồi xuống, cẩn thận túm lấy cái tay nhỏ của nhóc: "Tiểu bảo bối... cô về rồi... Thật xin lỗi... tối hôm qua cô gặp một số chuyện cho nên mới không về..."

Nàng không biết nên giải thích thế nào cho hợp lí, chỉ có thể khó chịu cúi đầu thật thấp.

Không biết qua bao lâu, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một cái nắm tay nho nhỏ.

Sau đó, cái nắm tay kia từ từ mở ra, trong bàn tay bụ bẫm là một chiếc kẹp tóc màu hồng. Trên chiếc kẹp có chừng trăm viên kim cương nhỏ màu hồng phấn xếp thành một hình trái tim, dưới ánh sáng lạnh lẽo của máy móc, chiếc kẹp tỏa sáng lấp lánh.

"Đây là..." Minjeong ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ.

Jimin đứng một bên nhìn chiếc kẹp nhỏ trong lòng bàn tay của con trai, nói: "Đây là quà sinh nhật của Tiểu Min tặng em."

"Tặng tôi..." Đây là là kim cương thật đó nha! nàngcó chút khó xử.

Jimin nhìn ra tâm tư của nàng, lên tiếng giải thích: "Chỉ là loại thông thường thôi, không đáng tiền, chỉ có điều, 99 viên đá đó đều là do Tiểu Min tự mình đính vào."

Minjeong nghe xong lập tức cảm động đến mức trái tim cũng mềm nhũn, nàng không cầm lấy chiếc kẹp kia mà nói với Tiểu Min: "Giúp cô cài lên được không?"

Tiểu Min có chút chậm chạp đưa mắt dời đến chiếc kẹp, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé, vụng về mà cài lên tóc nàng.

Minjeong sờ cái kẹp một cái, vui vẻ nói: "Đẹp không?"

Tiểu Min gật gật đầu.

Rốt cuộc Tiểu Min cũng phản ứng lại, Minjeong không nhịn được nữa, kéo nhóc vào trong ngực.

Cùng lúc đó, "Phụt" một tiếng, người máy nhỏ đứng bên cạnh bắn pháo hoa giấy ra, còn phát luôn bài Happy Birthday.

Đôi mắt Minjeong hơi ướt, ngửa đầu nhìn những mảnh giấy đầy màu sắc tung bay khắp nơi, "Cám ơn bảo bối, đây là sinh nhật lãng mạng nhất mà cô từng có!"

Sau khi nàng trở về, bánh bao nhỏ hoàn toàn mở ra chương trình bám đuôi, đi đến đâu cũng theo cùng, tuyệt đối không rời nửa bước.

Phòng khách dưới lầu.

Ningning cũng mở ra chương trình theo đuôi y như vậy, lẽo đẽo bám theo Jimin đi khắp nơi.

"Chị ơi, chị à... hai người... tối qua hai người làm những gì vậy?"

Jimin bưng ly cà phê nóng thản nhiên ngồi xuống ghế sofa: "Nói chuyện phiếm."

Jimin nghẹn họng, bộ dáng thất vọng : "Được rồi, coi như em chưa hỏi."

"Chuyện bảo em làm, như thế nào rồi?" Jimin hỏi.

Ningning lập tức dựng lên bộ dạng đứng đắn nghiêm mặt nói: "Đã ra tay rồi ạ, trong vòng một tháng đảm bảo công ty của Hunsuk sẽ biến mất ở Đế Đô."

"Chuyện của Minjeong thì sao?"

Ningning cân nhắc một chút, sau đó mở miệng nói: "Bởi vì lúc đó đoàn làm phim lập tức phong tỏa tin tức nên em không biết tin này kịp thời. Còn bây giờ thì người chủ mưu tất nhiên sẽ không để tin tức tiếp tục bị phong tỏa, trước mắt đã lan truyền trên mạng. Tệ hơn là lúc phỏng vấn, chuyên viên đạo cụ đã nói gã bị Minjeong mua chuộc. Cho nên, nếu bên Kim Hyeon đi lập án thì không chừng Minjeong sẽ bị cảnh sát dẫn đi điều tra!"

Giữa hai hàng lông mày của Jimin lập tức đen sì: "Để xem ai dám làm như vậy?"

"Không không không... chị dâu đã có chị chống lưng thì ai dám động vào chị ấy!" Ningning vội vàng vuốt lông, sau đó tích cực thể hiện nói: "Chị yên tâm đi, em đã cho người lắp máy nghe trộm ở nhà tên chuyên viên đạo cụ đấy rồi, trong khoảng thời gian này gã ta nhất định sẽ liên lạc với người đứng đằng sau, không sợ không lấy được chứng cớ. Đến lúc đó ai vào ăn cơm tù còn chưa biết đâu?"

Jimin có vẻ bất mãn, dùng ngón tay gõ một cái xuống bàn trà: "Hiệu suất."

Ningning vừa nghe đã không phục, lầu bầu nói: "Cách này tốt mà, không có hiệu suất chỗ nào chứ!"

Jimin mở ngăn bí mật phía dưới tivi rút ra một khẩu súng, sau đó ném tới trước mặt Ningning

Khóe miệng Ningning giật giật: "Đờ mờ !Chị bạo lực quá đấy! Không có kỹ xảo một chút nào!"

Hai người đang nói chuyện, trên đỉnh đầu truyền tới một loạt tiếng bước chân. Jimin tỉnh bơ ném súng về chỗ cũ, sau đó ngẩng đầu, dịu dàng nhìn người đang đi tới: "Tiểu Min ngủ rồi?"

"Đúng vậy, cuối cùng cũng dỗ được thằng bé ngủ rồi!" Minjeong trả lời xong liền vội vã nói: "Jimin, tôi có chuyện gấp cần ra ngoài bây giờ, tôi đã để lại giấy nhắn cho tiểu Min rồi, pin điện thoại cũng đã sạc đầy, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, chậm nhất là trong 3 tiếng tôi sẽ về! Tạm biệt!"

Nói xong cũng chạy mất dạng.
Ningning sờ cằm: "Chị Hai, chị dâu vội vàng như thế là có chuyện gì nha?"

Jimin thản nhiên nhìn về hướng cô gái chạy đi, sau đó quay ra dặn dò Ningning: "Tìm người đi theo cô ấy."

Minjeong đột nhiên rời đi tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, nếu không phải vì tình trạng của Tiểu Min hiện tại không thể để ở nhà một mình được thì nhất định Jimin sẽ tự mình bám theo.

"Cần gì phải tìm người, để em!" Ningning vui mừng nhận nhiệm vụ.

Ningning chạy về nhà lấy một chiếc xe tương đối khiêm tốn, cẩn thận bám theo Minjeong đang cưỡi xe máy chạy điên cuồng trên đường.

Hai mươi phút sau, Minjeong dừng lại trước cửa một chung cư nhỏ, Ningning một bên vừa chú ý động tĩnh một bên báo cáo tình hình cho Jimin.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro