phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Gia Nhậm 】 Pengmen mở cửa cho nhà vua ngay từ đầu (giữa)
【Trương Gia Nguyên✖️Nhậm Dận Bồng / Thân tròn đôi gương vỡ

   Tuy không có nhiều người nhưng cảm ơn tình cảm của các bạn! ! 🚬🚬🚬】
   

CR:良温
——————————————————————

(Bảy)

Nhậm Dận Bồng đã nếm được mùi vị ngọt ngào, lại  giống như bị kết án tử hình, anh  đột nhiên nhìn thấy bầu trời đầy mây, ảo giác và say mê.

Anh cảm thấy không nên nhìn Trương Gia Nguyên nữa, bầu không khí mơ hồ quá, khó mà dứt ra được.

Nhưng anh không kìm được mình, anh nhìn ngọn lửa đang đung đưa trong mắt Trương Gia Nguyên

Đừng lại gần, Nhậm Dận Bồng. Anh không biết liệu nó có đáng bị tử đạo hay không, anh  nhớ đến nỗi đau khi bị  ngọn lửa thiêu rụi cơ thể anh.

Tất nhiên, có đau khổ và sảng khoái.

Anh muốn hôn Gia Nguyên , vì vậy anh đã thực sự làm như vậy.

Trương Gia Nguyên có thể nhìn thấy đôi lông mi run rẩy của Nhậm Dận Bồng, giống như một con chim sợ hãi, cứ như thể ở trên khuôn mặt thanh tú của anh chàng nhỏ bé này.

Đôi môi mềm mại run rẩy, Trương Gia Nguyên cảm thấy lửa giận trong lồng ngực đã bị  thiêu đốt hết và tất cả tỉnh táo duy nhất của mình, hắn vươn tay ra, muốn ôm lấy tên nhỏ kia, hung hăng cọ xát máu vào xương.

Nhưng Nhậm Dận Bồng đã nhanh chóng chạy trốn, giống như chưa từng có gì sảy ra  .

Trương Gia Nguyên đột nhiên thất thanh.

Nhậm Dận Bồng chế nhạo, đầu cúi thấp Trương Gia Nguyên chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bồng bềnh của anh. Khi anh đang lưỡng lự không biết nói thế nào, Nhậm Dận Bồng đã nói với anh: "Những gì anh nợ em ,anh sẽ  trả lại cho em."

Trương Gia Nguyên liếm môi và nghĩ, nếu anh thực sự biết em muốn gì, anh chắc chắn sẽ không cho.

Chương trình truyền hình đã trực tiếp nhảy đến tập đầu tiên và bắt đầu phát sóng lại, trên màn hình, anh ôm Lâm Mặc và hát một bài hát chúc mừng sinh nhật cho Lâm Mặc. Sau hai năm, khả năng ca hát của anh vẫn bị chỉ trích, nhưng anh không mấy quan tâm. Bình thường, những lời khen ngợi từ người ngoài cuộc cũng có , vì vậy tất nhiên cũng không thiếu  những lời chỉ trích .  không có ai dạy Trương Gia Nguyên trở thành một thần tượng có khả năng hát và nhảy tốt.

"Chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc..."

Nhậm Dận Bồng chớp mắt, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Xin lỗi Trương Gia Nguyên, anh chỉ là không nhớ..."

Trương Gia Nguyên nói: "Không nhớ cái gì?"

Nhậm Dận Bồng nhắm mắt lại,  Trương Gia Nguyên trên TV bôi kem từ đĩa của anh ấy lên  trên mặt Lâm Mặc.

"Trên mạng nói rằng em và Lâm Mặc đang thực sự có qua lại, anh chỉ là ... này, dù sao anh cũng xin lỗi, chỉ là anh không nhớ ra."

Trương Gia Nguyên bực bội vò đầu bứt tóc: "qua lại với Lâm Mặc? Anh đang nói cái gì vậy?"

Nhậm Dận Bồng quay mặt đi và giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng khách của mình. Anh nói: "Chỉ yêu thôi, anh nghĩ  mọi người đang nói về thần ..."

Trương Gia Nguyên siết chặt cánh tay của mình, và Nhậm Dận Bồng ôm cánh tay của mình và ngồi đến phía bên kia của ghế sofa.

"Nói đến thôi, có gì xấu hổ mà không thừa nhận? Em đã từng dám nắm tay anh..."

Nhậm Dận Bồng nhận ra rằng thời điểm này chắc chắn không phải là thời điểm tốt nhất để cùng nhau nhớ lại quá khứ nên vội vàng im lặng.

Trương Gia Nguyên khó chịu xoa xoa tóc, "Trên mạng có tin được không? Lâm Mặc không thích tôi."

Cảm giác cãi nhau này đã quá quen thuộc, Nhậm Dận Bồng dễ dàng bắt được sơ hở trong lời nói của cậu: "Anh ấy không thích em, vậy em thích anh ấy sao?"

Nó rối tung lên, tất cả đều lộn xộn trong đêm nay. Tất cả những điều không nên nói và không nên làm đã xảy ra, Nhậm Dận Bồng đã không thể tìm lại được sự tỉnh táo và lòng bao dung đã mất, hai người mỗi người ngồi một đầu của chiếc ghế sô pha chuyện này đã từng xảy ra trong những cuộc cãi vã trước kia.

Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng đã trở nên tức giận : "Anh không biết em thích ai sao Nhậm Dận Bồng ? Anh đừng giả ngu với em được không?"

Nhậm Dận Bồng cảm thấy mình thực sự không thể giải thích được, tại sao mình lại tức giận , tại sao anh lại phải đứng ra đấu tranh?

Trương Gia Nguyên tức giận đứng dậy khỏi ghế sô pha, thả chiếc đệm trên tay xuống, hằn học tuyên bố: "Tối nay em sẽ ngủ trên ghế sô pha."

Thật là thái quá khi dám cãi nhau với chủ nhân căn nhà. Nhậm Dận Bồng tức giận ngồi trên giường nghĩ, Trương Gia Nguyên sao lại khó chịu như vậy, hai người nên chia tay và quên mất nhau,  khi không lại đến chọc tức anh .

Anh đã phải mất rất nhiều sức lực và dũng khí mới dám chạy ra khỏi quá khứ.

Anh trùm chăn qua đầu và cuộn mình sang một bên. Đau mũi và nhức mắt.

Còn chưa đủ xấu hổ sao? Nhậm Dận Bồng, phải đi bước nào mới hiểu được? Họ giống như hai hòn đá gồ ghề và chênh vênh bên bờ sông, sống bên nhau cả ngày lẫn đêm, cùng với những bông hoa lộng lẫy của mùa hè và tuyết mùa đông, nhưng cả hai đều đã bị những đứa trẻ nghịch ngợm nhặt được,  và ném xuống sông.

Dù đã cùng chung một dòng sông, nhưng anh không còn có thể lặp lại quỹ đạo cũ được nữa.

Nệm bên cạnh xẹp xuống, một đôi tay nóng bỏng ôm lấy eo anh từ phía sau. Nhậm Dận Bồng vật lộn một lúc, cố gắng nói lời tạm biệt trong vô vọng.

Trương Gia Nguyên vùi mình vào vai và cổ  Nhậm Dận Bồng, thở hồng hộc, Nhậm Dận Bồng như bị kích thích bởi khí phun ra từ khoang mũi của cậu ta, anh  siết chặt tay Trương Gia Nguyên và bảo cậu ta đừng làm phiền anh .

Trương Gia Nguyên siết chặt anh .

Anh ghé sát tai Nhậm Dận Bồng thì thầm: " Để em ôm anh một lát đi Bồng Bồng, anh thơm quá."

Nhậm Dận Bồng ngừng đấu tranh, và hai người họ im lặng trong một lúc lâu. Ngay khi anh nghĩ rằng Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng đã ngủ, anh cảm thấy chất lỏng nóng hổi thấm ướt gáy mình.

Một giọng nói khàn khàn vang lên: "Bồng Bồng, em nhớ anh rất nhiều."

(Tám)

Nhậm Dận Bồng nhắm mắt lại.

Anh luôn cảm thấy lẽ ra mình phải đầu thai thành đà điểu, chẳng hạn như lúc này, phản ứng đầu tiên của anh là nhất định không được đáp lại, mà là giả vờ ngủ.

Nhưng rõ ràng Trương Gia Nguyên biết Nhậm Dận Bồng giống như Nhậm Dận Bồng biết chính mình.

Anh ta cắn mạnh vào vai Nhậm Dận Bồng xuyên qua quần áo, Nhậm Dận Bồng rời khỏi tay của Trương Gia Nguyên và hét lên: "Trương Gia Nguyên em điên rồi sao !"

Trương Gia Nguyên vén áo  của anh lên và chống cằm nhìn chằm chằm vào đường viền cổ áo để lộ vết cắn.

Anh khẽ hôn nó, lưu luyến.

Nhậm Dận Bồng phải chịu đựng sự bạo hành đột ngột của cậu ta và sự dịu dàng bất ngờ của cậu ta. Cơ thể anh cứng đờ, chờ đợi Trương Gia Nguyên buông đôi vai tội nghiệp của anh ra.

Trương Gia Nguyên an ủi cơ thể của chàng trai nhỏ, anh hôn một bên cổ anh, môi anh đặt lên dái tai của Nhậm Dận Bồng.

Nhậm Dận Bồng lại bắt đầu giãy giụa, nhờ ánh sáng yếu ớt ở đầu giường, Trương Gia Nguyên nhìn thấy đôi mắt đỏ như một con thỏ nhỏ của Nhậm Dận Bồng.

Nhậm Dận Bồng không thể cảm thấy xấu hổ trước cậu ta, vì vậy anh  thở hổn hển nhẹ và để Trương Gia Nguyên đi ra ngoài .

Trương Gia Nguyên quá hiểu anh, có thể phân biệt rõ ràng đâu là làm nũng, đâu là tức giận, đắc ý cảm nhận được vật nhỏ tinh xảo trong vòng tay hắn từ từ mềm nhũn thân thể, mềm mại cổ họng làm cho anh lăn lộn.

Anh không lăn, ai lăn là ngu.

(chín)

Làm thế nào có thể như thế này, Nhậm Dận Bồng giống như đã chết chìm trong biển.

Với đôi tay, anh sẽ bế nó lên khi nó bị ngạt thở, cho nó ăn một viên kẹo, và sau đó ném nó trở lại biển.

Đôi tay ấy đã cắt đi đôi cánh của anh, cùm cổ chân xanh xao của anh, và nhốt anh trong một chiếc lồng ấm cúng và tinh tế.

Nhưng anh lại làm cậu khóc.

Anh cùng Trương Gia Nguyên nằm ở trên giường cạnh nhau, Trương Gia Nguyên nắm chặt  cổ tay anh .

Với vẻ mệt mỏi trong giọng nói của Nhậm Dận Bồng, anh đột nhiên lên tiếng, vì vậy Trương Gia Nguyên nhanh chóng xua đuổi con cừu trước mặt mà anh đang cố đếm.

"Trương Gia Nguyên, em sao lại ngốc như vậy..."

Sau mười phút, cũng có thể chỉ năm phút, khi Nhậm Dận Bồng đã tin chắc rằng mình sẽ không nhận được hồi âm, anh nghe thấy một tiếng nức nở nhỏ, giống như một con thú nhỏ đang tuyệt vọng chịu đựng nhưng vẫn vô tình lộ ra.

Trương Gia Nguyên sững sờ nói: "Em không biết."

Anh  thực sự không biết. Anh không  phải là một người tốt, cũng không phải là người sẵn sàng nghe những lời than phiền, nhưng tâm điểm anh cảm nhận được khi anh ở bên cạnh Nhậm Dận Bồng. Làn gió buổi tối anh ấy ôm sau khi uống rượu là Nhậm Dận Bồng, anh ấy chơi guitar. Các nốt gảy trên dây vẫn là Nhậm Dận Bồng.

Bạn thấy đấy, nếu một người thực sự bị một người khác chiếm hữu, anh ta hoàn toàn mất trí.

Nhậm Dận Bồng muốn nghe Gia Nguyên kể về hai năm qua, nhưng anh lại không phải người nói nhiều. Chao ôi, tôi phải làm sao đây, đi ngủ trước đã. Anh rút tay ra, quay lưng về phía Trương Gia Nguyên, không để ý nữa.

Làm sao anh có thể ngủ được? Anh cố gắng làm dịu nhịp thở và giả vờ chìm vào giấc ngủ yên bình. Tiếng sột soạt dưới lớp chăn bông phát ra, Trương Gia Nguyên là người bí mật nắm lấy góc quần áo của Nhậm Dận Bồng, một cách thận trọng.

Sau đó Nhậm Dận Bồng nghe thấy một tiếng cười khúc khích và thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là một kẻ ngốc.

(mười)

Khi Nhậm Dận Bồng tỉnh dậy, chỉ còn một lớp nhiệt độ cơ thể trên tấm đệm bên cạnh.

Anh không khỏi cắn môi chửi rủa, thật sự là vén quần lên để từ chối ai đó.
( Cái này mình không hiểu ý nên để câu gốc luôn )

Sau đó anh lại chui vào trong chăn bông, duỗi thẳng tay chân, khua trên giường như nước chèo, ngón tay bốc lên tầng mỏng nhiệt độ còn sót lại, anh nghĩ, lần này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Sau đó anh nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đi ra mở cửa, Trương Gia Nguyên đã đứng ở ngoài cửa.

Thậm chí không đeo khẩu trang.

Ngay cả khi đang mặc áo phông và quần đùi của anh.

Anh nhanh chóng kéo người vào, tròn xoe mắt nhìn Trương Gia Nguyên: "Em điên rồi sao? Nếu bị người ta nhận ra thì phải làm sao."

Trương Gia Nguyên sửng sốt trước sự quyết liệt của anh khi trên tay cậu còn cầm cá, thịt, trứng và sữa.

Nhậm Dận Bồng cảm thấy lời nói của mình chưa có đủ tính xác thực , liền nói thêm: "Anh biết bây giờ em đang rất bối rối, nhưng Anh đã bị họ nhận ra và đã bị chặn đường vài ngày trước. Họ nhất quyết muốn đến đây và uống trà, anh sợ nó gần chết. "

Sau đó anh lại nở nụ cười rạng rỡ, chống cằm đầy tự hào, anh hỏi Trương Gia Nguyên: "Em có biết anh đã chạy như thế nào không?"

Trương Gia Nguyên nhìn mái tóc ngắn xinh đẹp trên khuôn mặt tiểu bạch thỏ trước mặt, tâm tình rất tốt, lần đầu tiên sau hai năm anh cảm thấy thư thái như vậy.

Cậu lắc đầu và hỏi anh ấy: "Anh đã chạy trốn như thế nào?"

Nhậm Dận Bồng cười và bắt đầu cười toe toét. Anh nói với Trương Gia Nguyên: "Tôi đưa họ đến một nhà hàng và bảo họ vào nhà trước, sau đó nói rằng tôi mua một vài chai nước ở cửa vì không có đồ uống ở nhà. , vì vậy họ thật sự  Tin vào điều đó, bạn có nghĩ rằng nó rất thông minh ... thông minh ... "

Trương Gia Nguyên không đợi anh nói xong liền hôn lên má bên phải anh rồi dùng vai đẩy anh sang một bên rồi bước vào bếp với hai túi thức ăn lớn. Vừa đi vừa nói: "Anh khá khéo léo. Nhưng không sao cả. Em chỉ đến nhà đồng đội cũ kể lại chuyện cũ. Có gì mà bị chụp ảnh thì cứ để họ chụp. Không phải là em chưa từng bị mắng trước đây. Em thực sự không quan tâm đến một hai câu. "

Nhậm Dận Bồng sững sờ tại chỗ, ngón chân giấu trong dép, đã hoàn toàn cuộn lại với nhau.

Anh là một người cực kỳ bi quan, và anh chỉ có thể nghĩ đến cuộc chia tay bi thảm hơn trong mắt mình.

Nếu Trương Gia Nguyên lẻn đi thì tốt biết mấy. Trả hết những gì còn nợ với anh, hai người hòa thuận, mỗi người đều tuyệt vời, đây chẳng phải là kết thúc tốt đẹp nhất sao?

Một số người nói rằng Nhậm Dận Bồng trời sinh ra một trái tim tinh xảo có bảy lỗ, nhưng bây giờ dường như nó chỉ nằm trong một câu nói.

Anh bước ra khỏi phòng bếp, nhìn Trương Gia Nguyên đang bận rộn trong bếp, do dự trong phút chốc, cuối cùng vẫn là nói ra: "Trương Gia Nguyên, em không nhớ anh đã nói với...

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro