Trao đổi tương đương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lysical

Jason trở về ngôi nhà an toàn của mình sau cuộc tuần tra và thấy Dick đang ngồi trên chiếc ghế dài, chiếc chân bị gãy đặt trên bàn cà phê và bộ điều khiển PS4 trên tay. Đôi mắt của anh trai cậu đang tập trung vào màn hình ti vi, đắm chìm trong một trò chơi mà Jason tin chắc rằng cậu không chơi được.

"Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

Dick liếc về phía anh. "Anh cần một ân huệ."

"Ư. Không." Jason quay lại và rời khỏi phòng. Cậu kéo dài thời gian tắm vòi sen sau tuần tra thêm mười phút và mất gấp đôi thời gian thay quần áo so với bình thường, nhưng khi trở lại phòng khách, Dick vẫn chưa quyết định đứng dậy ra về. Anh ta ở cùng một vị trí, chơi cùng một trò chơi. Jason đi vòng vào bếp để lấy cho mình một chai nước. Cậu do dự một lúc nhưng cũng chộp lấy một cái cho Dick.

Cậu làm cho mình cảm thấy tốt hơn về nó bằng cách ném nó vào đầu anh trai mình.

Dick với lên và bắt nó bằng một tay. "Cảm ơn, Little Wing."

“Im đi,” Jason đáp. "Anh xông vào chỗ của tôi, đáng lẽ ra tôi nên giết anh."

"Em thật đáng yêu." Một nụ cười toe toét hiện trên mặt Dick. Nó khiến Jason muốn đấm anh ta. "Nào, em trai. Ngồi xuống đi, trông em có vẻ mệt mỏi."

Jason đã ngã phịch xuống đi văng, nhưng không phải vì Dick gợi ý. Dù sao thì cậu cũng sẽ làm điều đó. "Tôi không sở hữu trò chơi đó."

"Anh biết, anh có nó cho em," Dick trả lời.

"Anh đã có nó cho anh," Jason nói một cách sắc sảo.

Dick đưa cho cậu cái điều khiển.

Jason nhận lấy nó với một tiếng thở dài. "Anh muốn gì, Dick?"

"Để em được hạnh phúc, Jay." Dick nghiêng người véo má anh. Jason với lên và quất vào anh ta, cau có. "Và hòa bình thế giới."

“Tôi sẽ ném anh ra ngoài,” Jason cảnh báo anh ta, nhưng vẫn để mắt cậu dán vào màn hình tivi. "Anh có cho tôi một trò chơi chiến đấu?"

"Không có đoạn cắt cảnh," Dick trả lời.

"Cũng không có câu chuyện." Jason cau mày nhìn anh trai mình. "Ít nhất thì anh đã có được một bộ điều khiển khác chưa?"

"Cái gì, hai món quà? Muốn anh chiều em hay sao?" Dick với tới chiếc đệm đi văng ở phía bên kia và nhặt một cái túi, đưa nó cho Jason. "Không có gì."

Jason đảo mắt và mở 'món quà', xé toạc bao bì và trượt xuống khỏi chiếc ghế dài để cúi xuống trước PS4 và cắm bộ điều khiển mới vào. "Tôi sẽ đá đít anh."

"Anh chưa bao giờ thắng một trò chơi điện tử nào với em trong đời," Dick nói. "Chiến thắng nhỏ."

"Anh đã ném một nửa trong số chúng," Jason trả lời. Cậu lại ngồi xuống đi văng và thở dài. "Anh thực sự muốn gì, Dick? Anh đang cố mua chuộc tôi để lấy một thứ."

Dick mở miệng định trả lời nhưng dừng lại khi điện thoại di động của Jason bắt đầu đổ chuông.

Cau mày, Jason lấy nó ra khỏi túi, nhướn mày trước cái tên hiện lên trên màn hình trước khi trả lời. "Cái gì?"

"Gần đây cậu có nghe tin tức gì từ Dick không?" Bruce hỏi mà không cần mở đầu.

"Dick?" Jason lặp lại. Dick bắt đầu điên cuồng lắc đầu qua lại. "Ai?"

Anh trai anh vùi mặt vào tay.

"Jason."

Đảo mắt trước giọng điệu, Jason ngồi thụp xuống đi văng. "Tôi không biết anh ấy ở đâu cả."

“Cậu đang nói dối tôi,” Bruce trả lời, nửa vời với giọng của Người Dơi và điều đó khiến Jason muốn ném thứ gì đó.

"Thông qua răng của tôi," cậu thừa nhận. Anh thở dài. "Nghe này, tôi đã hứa là sẽ không nói gì với anh, nhưng anh ấy đang gặp một chút khủng hoảng. Anh ấy lại yêu, anh biết anh ấy như thế nào mà. Anh ấy có lẽ sắp kết hôn với Green Lantern ở Vegas rồi."

"Jason."

"Ôi Chúa ơi, đừng bao giờ gọi cho tôi nữa." Jason cúp điện thoại. Cậu quay sang Dick. "Anh có thể đã cảnh báo tôi."

Dick nhún vai. "Em làm việc tốt hơn dưới áp lực. Màn trình diễn tuyệt vời."

Jason đảo mắt. "Đây không phải là tôi khóc theo lệnh khi tôi mười hai tuổi, được chứ."

"Điều đó thật hữu ích," Dick nói, vẻ đăm chiêu. "Vậy, này, em cảm thấy thế nào khi thay anh làm Nightwing trong vài đêm?"

"Không có sức mạnh nào trên trái đất này sẽ giúp tôi mặc bộ đồ đó," Jason trả lời. "Câu hỏi tiếp theo."

"Làm ơn đi?" Dick nghiêng người, choàng một tay qua vai cậu và kéo cậu sát vào bên mình.

"Tôi không đàm phán với những kẻ khủng bố." Jason cố gắng đẩy anh ta ra nhưng bàn tay của Dick siết chặt hơn. "Ôm tôi sẽ không làm cho tôi có nhiều khả năng hơn để làm điều đó, Dick."

“Anh biết,” Dick đáp. "Anh sẽ nhận chúng khi anh vẫn còn sống, bởi vì anh sẽ chết nếu như em không điền vào cho anh. Hai đêm, Jay. Ba, tối đa."

"Anh đã làm gì?"

"Chúng ta đừng sống trong quá khứ." Dick bỏ tay ra và ngồi thẳng dậy, chộp lấy một trong những cái điều khiển. "Chúng ta chơi vì nó thì sao?"

"Bỏ qua." Jason cười khẩy. “Anh ta không biết về cái chân phải không?”

"Điều đó không có gì để làm với bất cứ điều gì."

"Làm sao mà anh ấy không biết được?"

"Anh không thể cố gắng hiểu được suy nghĩ của Batman." Dick bỏ tạm dừng trò chơi và nhìn lại màn hình. "Nếu như em không giúp anh, thì anh sẽ dành vài giờ cuối cùng của mình ở đây để chơi trò chơi này và tận hưởng niềm vui được bầu bạn với em trai mình."

Jason đảo mắt. "Được rồi, cứ thoải mái ngồi trên đi văng của tôi cả ngày. Tôi đi ngủ đây."

"Jay." Dick ngã người ra sau đi văng. "Đừng bắt anh phải cầu xin em."

"Ồ không, cứ làm đi." Jason nhe ​​răng cười. "Đừng để tôi ngăn cản anh."

"Em đúng là đồ khốn nạn." Dick thở dài.

Cậu mất một giây nhưng rồi Jason chớp mắt, ngạc nhiên và nhướn mày. "Anh có nghiêm túc không? Vì điều này?"

"Anh đã nói với em rồi," Dick trả lời. "Anh sẽ chết nếu như em không giúp anh. Anh đang kêu gọi sự giúp đỡ đó từ thứ đó với thứ đó."

"Tôi mười bốn tuổi." Jason quắc mắt. "Không nên ủng hộ hết hạn khi chết?"

Dick cười toe toét, tươi sáng và độc ác. "Không, nếu như em không muốn anh đi thẳng đến Bruce và nói với anh ấy rằng chính em là người--"

Jason đưa tay bịt miệng Dick, gầm gừ khi anh trai cậu bắt đầu cười. Cậu quét bọ thường xuyên nhưng với gia đình cậu thì an toàn hơn là đứng trước mặt Bruce và cố gắng giải thích sự cố cụ thể đó.

"Không phải là anh hơi già để lo lắng về Bruce sao?" Jason hỏi, cam chịu. Cậu nhặt chiếc điều khiển lên và lật nó trong tay.

"Anh không lo lắng về Bruce," Dick thừa nhận.

"Chúng ta có thể vui lòng không làm điều đó khi chúng ta nuông chiều thói quen nghĩ Bruce Wayne và Batman như hai người riêng biệt của Bruce không?"

"Anh cũng không lo lắng về Batman." Dick thở dài. "Là Alfred, Jay."

Jason gần như đánh rơi bộ điều khiển. "Alfred? Alfred?"

"Vâng, đó là những gì mà anh đã nói." Dick khom người xuống đi văng. "Anh có thể đã... tự mình rời khỏi trang viên theo lời khuyên y tế của ông ấy khi anh bị bong gân ở chân và sau đó bị gãy vào đêm đó khi đi tuần tra."

Jason bắt đầu cười.

“Im đi,” Dick nói, huých vào vai cậu. "Anh đã xoay sở để tránh những người còn lại trong gia đình trong ba ngày nhưng anh tuyệt vọng ở đây. Làm ơn hãy tuần tra với tư cách là Nightwing ở Bludhaven trong vài đêm, sau đó anh có thể giả mạo một nhiệm vụ với các Titan và quay trở lại với một cái chân bị gãy và điều đó không hề liên quan đến bong gân. Làm ơn đi."

“Là Alfred,” Jason đáp. "Anh là một người chết tập tễnh, Dick."

"Anh sẽ gọi cho Bruce ngay bây giờ," Dick cảnh báo cậu. "Anh thề có Chúa nếu như anh phải đi xuống thì anh sẽ kéo em theo cùng."

"Thấy chưa, những thứ như thế này là lý do tại sao chúng ta không bao giờ hợp nhau khi tôi còn là một đứa trẻ," Jason càu nhàu. "Tôi không biết làm thế nào mà anh có thể lừa những người còn lại."

"Anh có thể đã xấu tính hơn ở tuổi mười chín," Dick dễ dàng trả lời. "Vì vậy, em sẽ làm điều đó chứ?"

"Khỏe." Jason thở dài. "Nhưng điều này khiến chúng ta hòa thuận, và anh đừng bao giờ đề cập đến sự cố đó nữa, nếu không tôi sẽ đến gặp Bruce và kể cho anh ấy nghe về bữa tiệc Titans mà anh đã đưa tôi đến."

Dick chìa tay ra. "Xong."

Jason nắm lấy tay anh trai và bắt tay trước khi quay lại màn hình. "Nếu tôi định chạy loanh quanh trong trang phục Nightwing, tôi chắc chắn sẽ đá vào mông anh lúc này."

Dick nhe răng cười với cậu. "Em có thể thử đó, em trai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro