Chương III: Xem mặt chiêu số ba: Nhớ thanh mai trúc mã (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mẹ tôi sau khi nghe tôi kể xong mọi chuyện liền tán thưởng:" Làm đúng lắm, tuyệt đối không được nhận quà! Dù nhà ta với nhà cậu ấy không so được, nhưng không thể để cậu ta coi thường chúng ta được. Tiểu Vũ, Tống Mẫn Hạo có tiền là việc của cậu ta, sau này có tặng đồ đắt nữa con cũng không được nhận, biết chưa?"
   Tôi dở khóc dở cười nói với mẹ:" Không phải nhận quà của anh ta thì anh ta sẽ coi thường mình, mà quan trọng là con không có cảm tình gì cả, con không thích anh ta".
   Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói:" Tiểu Vũ, ý con là nếu con có cảm tình với cậu ấy, con thích cậu ấy thì con sẽ nhận số quần áo năm nhìn tệ kia hả?".
    Thảm rồi, sắp bị mẹ dạy dỗ đến nơi rồi. Ai cũng bảo thành phần tri thức thì thanh cao, thực ra tôi thấy lòng tự tôn trong người họ quá mạnh mẽ. Bố mẹ tôi lo lắng người ta nói ra nói vào. Họ không phản đối tìm một người có điều kiện nhưng lại sợ người khác nói con gái ham hố lấy người nhiều tiền. Tôi cúi mặt ăn cơm, vừa ăn vừa tỏ rõ thái độ:" Dù thích anh ta con cũng không lấy, dù quà cáp có đắt mấy cũng không nhận. Ý con là con cũng không thích anh ta".
    Bố mẹ tôi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy việc dạy dỗ tôi từ nhỏ đến giờ rất thành công.
    Thấy tôi không có tình cảm với Tống Mẫn Hạo mẹ tôi đã chuẩn bị giới thiệu đối tượng xem mặt thứ hai cho tôi.
     Lần này là Hà Cổ, con trai của dì Cổ, ngày bé còn chơi chung trong một cái sân lớn, anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi, bây giờ đanh làm bác sĩ ở thành phố.
    "Không những biết nguồn gốc tích rồi, mà nhà anh ấy cũng môn đăng hộ đối với nhà chúng ta. Hơn nữa có con rể làm bác sĩ, trong nhà có ai ốm đau thì tiện quá còn gì!". Mẹ tôi rất hài lòng với điều kiện của Hà Cổ.
   Tôi nghĩ một hồi lâu, cố gắng tìm kiếm người tên Hà Cổ tròn đám trẻ hay chơi đùa cùng nhau hồi xưa.
  Lần gặp mặt này bình thường hơn, gia đình tôi ăn cơm với gia đình Hà Cổ. Hà Cổ là người rất bình thường, không nói nhiều cũng chẳng nói ít, tướng mạo cũng bình thường, kiểu như nếu ném vào đám đông thì nháy mắt một cái là chẳng tìm thấy đâu nữa.
  Tôi và anh ta quả thật tất tương xứng, hoàn cảnh gia đình như nhau, ngoại hình cũng tương đối, tính cách cũng khá nhẹ nhàng nữa.
  Tôi không phải là người đặc biệt hướng ngoại, cũng không lanh lợi lắm, chỉ khi nào đi với đám Thắng Duẫn thì mới nói nhiều hơn một chút, có nói cũng chỉ nói mấy câu khách sáo để không khí không bị chìm vào im lặng.
  Bố mẹ hai bên nói chuyện vô cùng sôi nổi, vô cùng vừa ý.
  Nếu như thành thông gia rồi thì hai bên vốn đã là bạn bè, hai bà mẹ lại có tiếng nói chung. Nghề giáo viên và bác sĩ lại rất được hai bên phụ huynh ưng ý.
  Chỉ là tôi không có cảm giác tim đập rộn rã hay đỏ mặt.
  Theo lời mẹ tôi nói thì: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên là viết trong tiểu thuyết, là diễn trên ti vi, hai đứa cứ gặp nhau là có cảm xúc ngay".
  Hà Cổ hẹn tôi thứ bảy ăn tối ở  quán Thực Cổ Trai, bản thân tôi không muốn đến trường bắn với Tống Mẫn Hạo chút nào. Tôi không có thiện cảm với Tống Mẫn Hạo, tự nhiên cũng không nghĩ việc này làm gì. Nhưng nếu biết trước hôm nay sẽ ăn gì thì tôi thà đi tới trường bắn với Tống Mẫn Hạo còn hơn.
  Hà Cổ  gọi ba món ăn và một món canh. Khi tôi đến nơi anh ta đã gọi xong rồi. Về lí mà nói, anh ta nên đợi tôi đến, cho tôi xem thực đơn rồi mới gọi món, thế mới là lịch sự. Hà Cổ cười nói:" Chắc chắn là em chưa ăn bao gờ nên anh gọi trước rồi".
  Quán Thực Cổ Trai này tôi chưa đến bao giờ, anh ta đã gọi món nên tôi chỉ biết cười mà đợi.
  Lát sau món ăn được mang lên, có châu chấu hướng cá, bọ xít xào, ve sầu rán.
  Hà Cổ gắp một con châu chấu cho vào bát tôi rồi cười khà khà nói:"Chấn Vũ, em còn nhớ hồi bé chúng ta hay đi bắt  châu chấu ngồi nướng bên đường  sắt ăn không? Anh còn nhớ em bẻ chân chấu chấu ăn nghiến ngấu như ăn chân gà chọi ấy, ăn vô cùng nhẹ nhàng, không giống anh, nhai rau ráu phát là hết".
  Tha lỗi cho tôi, tôi thật sự không nhớ được trước đây còn có chuyện như thế. Cho dù tôi không nhớ được thì có chuyện như này rơi vào đầu khiến tôi có cảm giác không thoải mái chút nào.
  Tôi nhẹ nhàng bứt từng càng chân châu chấu ra ăn như chân gà chọi sao? Dạ dày tôi đang co rút.
  Trong mắt Hà Cổ tràn ngập những hồi ức:" Hồi đó anh còn nghĩ, dáng vẻ khi ăn của em thật đáng yêu, ăn vô cùng ngon miệng, anh không kiềm chế được liền ăn một con".
  Anh ta ăn châu chấu vì bị tôi hấp dẫn sao?
  "Chắc em không biết chứ hàm lượng protein của mấy loại côn trùng này rất cao, anh bị nghiện ăn rồi. Đây là bọ xít xào, em nhìn nó nhiều mỡ thế này chứ thực ra khi cho vào chảo không cần cho mỡ, bọ xít tự tiết ra mỡ". Hà Cổ vừa nói vừa gắp một con bọ xít bị xào cứng hết cả chân cho vào miệng.

_____________
Hơi ngắn~
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#minwoo