Chương 17: Cái yếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vầng trăng sáng trong màn đêm, chiếu sáng huyện nha đại viện trấn Thái Bình.

Trong đại viện, tất cả mọi người trong huyện nha vui mừng tụ một đường, chúc mừng vụ án chết chìm kết thúc viên mãn.

Mọi người thấy thức ăn trên bàn đã sớm thèm thuồng ba thước, lúc chờ Giang Liên Nhi bưng món ăn cuối cùng lên, đã có chút không kềm chế được, chỉ chờ Huyện lệnh Đại lão gia của bọn họ ra hiệu 'nhập tiệc'.

Hách Liên Minh Kính cầm đũa lên chuẩn bị ăn, nhìn vòng quanh bốn phía một cái "Ủa, Đại tiểu thư đâu rồi?"

"Đại tiểu thư?" Tất cả mọi người nhìn tới nhìn lui tìm bóng dáng Đại tiểu thư.

"Buổi chiều, hình như thuộc hạ thấy Đại tiểu thư có chút kỳ quái từ trong phòng đại nhân đi ra." tiểu Đường hồi tưởng nói.

"Mới vừa rồi, thuộc hạ cũng thấy đại tiểu thư, cầm trong tay cái bọc quần áo, bộ dạng hình chư chuẩn bị ra ngoài, hỏi nàng trong bao quần áo có cái gì, Đại tiểu thư liền ấp úng đem thuộc hạ đuổi đi." Đại Bảo nói.

Hách Liên Minh Kính yên lặng, một lát sau đứng lên. Bọn nha dịch thấy đại nhân đứng lên, đều rối rít đứng lên.

"Các ngươi còn đứng đó làm gì, ngồi xuống, ngồi xuống, tất cả ngồi xuống đi." Hách Liên Minh Kính bảo tất cả mọi người ngồi xuống "Ta đi tìm Đại tiểu thư, các ngươi ăn trước đi."

"Đại nhân,. ." Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn lại mọi người. Đại nhân đi rồi, bọn họ nào dám ăn trước.

"Kêu các ngươi ăn thì ăn đi, chờ một chút ta trở lại thấy thức ăn còn nguyên xi không ai động đũa, ta sẽ xử tội các ngươi." Hách Liên Minh Kính hù dọa nói.

Hách Liên Minh Kính vừa nói như vậy, ai nấy đều cầm đũa lên ăn.

Mộ Dung Hi Nguyệt cầm cái bọc quần áo, thận trọng đi hai bước dừng một bước nhìn chung quanh một chút.

"Ngươi lén lén lút lút làm gì đó?" Hách Liên Minh Kính từ phía sau lưng phóng ra.

"A!" Mộ Dung Hi Nguyệt bị thanh âm bất ngờ vang lên ở phía sau dọa sợ hết hồn, khiếp sợ vỗ vỗ ngực.

 "Ngươi là quỷ hả, đi không một tiếng động, hù chết ta."

"Những lời này hẳn là ta nói mới phải." Hách Liên Minh Kính khoanh tay trước ngực, một bộ đứng xem kịch hay nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt "Đi đâu mà lén lén lút lút vậy, thừa dịp mọi người ở trong sân mở tiệc, cầm cái bọc quần áo, định ra ngoài sao?"

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính đem tầm mắt chuyển qua cái bọc mình cầm trên tay, cầm bọc quần áo xiết chặc hơn.

"Tiểu Đường nói buổi chiều ngươi kỳ kỳ quái quái từ trong phòng ta đi ra. Dám hỏi Đại tiểu thư, đến tiểu phòng của ta tìm đồ gì vậy?"

Hách Liên Minh Kính nói rất tùy ý, nhưng Mộ Dung Hi Nguyệt lại chột dạ "Bổn tiểu thư chẳng qua là qua phòng ngươi tùy tiện tham quan mà thôi."

À, thì ra là đi tham quan thôi sao, vậy trong cái bọc đó là thứ gì?" Hách Liên Minh Kính lần nữa đưa ánh mắt phong tỏa cái bọc được Mộ Dung Hi Nguyệt nắm thật chặc. Rất là tò mò bên trong rốt cuộc là cái gì?

"Không có gì."

"Ta không tin." Tối rồi còn len lén muốn chạy ra ngoài, mang theo cái bọc đó, trong lòng nhất định là có quỷ.

"Bổn tiểu thư ta chứa đồ gì cần ngươi quản sao? Ngươi chẳng qua là người hầu của bổn tiểu thư, không tư cách hỏi tới." Mộ Dung Hi Nguyệt lại phát tánh đại tiểu thư.

"Coi như ta là người hầu của ngươi, ta không có tư cách hỏi. Bất quá ta là Huyện lệnh ở nha môn thì có tư cách quản ngươi ở trong nha môn cầm cái gì." Hách Liên Minh Kính tiến lên cướp bọc quần áo, mỗi người nắm một đầu của bọc quần áo.

"Ngươi, ngươi buông tay mau."

"Không thả, trừ phi ngươi nói ngươi giấu cái gì trong bọc quần áo."

"Không cần ngươi quản, mau buông tay cho ta!"

"Ngươi sẽ không phải là trộm đồ trong phòn của ta chứ?" Nếu không làm sao buổi chiều lén lén lút lút từ trong phòng mình đi ra, buổi tối còn chột dạ cầm cái bọc quần áo đi đâu nữa.

"Làm gì có mau buông ra!"

"Không buông, không buông."

Hai người cứ giật qua giật lại, dùng toàn bộ sức lực nắm một đầu của bọc quần áo. Một trận ồn ào hấp dẫn bọn nha dịch đang ăn cơm trong sân.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đại nhân sao lại giành bọc quần áo với Đại tiểu thư?"

Bọn nha dịch chạy ra, kỳ quái nhìn Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt.

"Ngươi có buông ra hay không!"

"Muốn ta buông thì nói cho ta biết đi."

"Ngươi!"

Một cái bọc quần áo bị hai người dành qua dành lại.

Ban đêm, nghe được một âm thanh xé rách.

Không tốt!

Tê ~

Bọc quần áo bị rách thành hai, hai người nhất thời mất đi thăng bằng lui về phía sau mấy bước.

Mấy món đồ trong bọc quần áo 'bay' ra ngoài.

Trong đó có một miếng vải đáp xuống ngay đầu Hách Liên Minh Kính, đem tầm mắt Hách Liên Minh Kính chận lại.

Hách Liên Minh Kính đem đồ vật ngăn cản tầm nhìn trên đầu xuống, một miếng vải bằng tơ lụa? Màu xanh nhạt rất bóng loáng, hoa văn thêu rất tinh tế.

Hách Liên Minh Kính tò mò đem miếng vải lụa mở ra. Đây là? ? ? ?

Miếng vải lụa màu xanh nhạt được mở ra, mọi người ngược lại hít một hơi hơi lạnh.

Cái yếm? ? Cái yếm! !

Mộ Dung Hi Nguyệt mặt đỏ như máu, đầu cúi xuống, tay nắm thành quyền, người khẽ run."Hách Liên Minh Kính, ta, ta muốn giết ngươi!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Dung Hi Nguyệt bước tới chỗ Lý bộ đầu rút đao bên hông của hắn ra.

Tê! Hách Liên Minh Kính thấy một cây đại đao tấn công vào mình, theo bản năng né ra một bên. Cái yếm trong tay bị rách toang.

Hách Liên Minh Kính đem cái yếm bị rách ném đi, vội vàng chạy thoát thân."Ta không phải cố ý, ngươi nghe ta nói a. . ."

Vèo một tiếng, Hách Liên Minh Kính lại tránh thoát.

"Ta thấy ngươi buổi tối lén lén lút lút, tưởng ngươi giấu gì đó."

Lúc này Mộ Dung Hi Nguyệt thẹn quá thành giận, làm gì còn tâm trạng nghe Hách Liên Minh Kính nói, chỉ muốn cầm đao trong tay chém cái đồ hạ lưu đồ vô sỉ đó mấy đao.

"Cứu mạng a, giết người, cứu mạng!"

"Cứu mạng. . . ." Hách Liên Minh Kính một bên tìm cách thoát thân, một bên cầu cứu những người xung quanh.

Chẳng qua là những người khác cũng không dám lại cứu Huyện lệnh đại nhân nhà bọn họ, Huyện lệnh đại nhân nhà bọn họ quả thực rất lớn gan dám chọc Đại tiểu thư. . . Bây giờ mà tiến lên, chỉ sợ Đại tiểu thư sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Trước hết cứ yên lặng quan sát, khi nào đại nhân thật sự nguy hiểm đến tánh mạng thì xuất thủ cũng không muộn.

Hách Liên Minh Kính thấy lời kêu cứu của mình không có tác dụng, chỉ đành phải trốn vào giữa bọn họ.

Lần này tới lượt những người khác sợ hãi, bỏ của chạy lấy người.

Hôm nay vốn là mở tiệc ăn mừng nhưng cuối cùng lại chọn phương thức 'Trảo miêu miêu, đóa đại đao' mà ăn mừng.

Cuối cùng Hách Liên Minh Kính trốn sau lưng Giang Liên Nhi, Giang Liên Nhi giang tay ra che chở Hách Liên Minh Kính "Mộ Dung tiểu thư, ngươi, ngươi trước hết bình tĩnh lại đi."

"Ngươi tránh ra, nếu không ngay cả ngươi ta cũng chém."

"Ta, công tử nhà ta không phải cố ý."

"Đúng vậy, ta là nghe tiểu Đường nói buổi chiều ngươi kỳ quái đến phòng ta, buổi tối còn không giải thích được tại sao lại cầm cái bọc quần áo lén lén lút lút chạy ra ngoài, làm ai cũng nghi ngờ." Hách Liên Minh Kính vì mình biện bạch."Ta lại không biết ngươi lại để thứ đó trong cái bọc. . ."

"Ngươi còn dám nói. ."

"Lúc ấy ngươi nói rõ ràng không phải tốt rồi sao, cuối cùng lại nắm cái bọc không buông. . ."

"Ngươi, rõ ràng là ngươi nắm bọc quần áo của bổn tiểu thư không buông, nếu không cũng sẽ không, cũng sẽ không bị kéo rách!" Đồ dùng cá nhân bị mọi người nhìn thấy, hơn nữa còn bị cái tên đại lưu manh này cầm trong tay, Mộ Dung Hi Nguyệt tức muốn xì khói.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Hi Nguyệt chém một đao vào bên trái Giang Liên Nhi, Hách Liên Minh Kính tránh qua bên phải.

"Vậy ngươi nói xế chiều vào phòng ta làm gì, buổi tối còn lén lút cầm cái bọc đó chạy đi nữa?" Hách Liên Minh Kính núp sau lưng Giang Liên Nhi hỏi.

Giang Liên Nhi lập tức nói "Đúng vậy, Mộ Dung tiểu thư, buổi tối ngươi cầm cai bọc quần áo đi nơi nào a?"

"Đúng đúng" mọi người lập tức nhắc tới "Đại tiểu thư, trễ như vậy mà ngài còn cầm bọc quần áo rất dễ làm người ta hiểu lầm. Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách đại nhân, ai mà chẳng thấy kỳ quái."

"Hừ, nếu như không phải cái này đại lưu manh, đại khốn kiếp này, Bổn tiểu thư cần gì phải cầm bọc quần áo ra ngoài vào buổi tối." Mộ Dung Hi Nguyệt nổi đóa.

"Ta?" Hách Liên Minh Kính không xác định chỉ chỉ mình."Ta thế nào?"

"Ngươi không nhớ mấy ngày trước ở trên phố nói ngươi sẽ không mua đồ cho bổn tiểu thư nữa sao?"

"Đúng vậy, ta quả thực có nói như vậy, nhưng cùng với chuyện này có quan hệ thế nào, làm sao cái gì cũng đổ hết lên đầu của ta." Hách Liên Minh Kính quệt mồm, có chút ủy khuất nói.

"Bổn tiểu thư không có nội y để thay, trong nha môn lại không có một cái nữ tử nào, ngươi không cho bổn tiểu thư tiền, làm sao bổn tiểu thư có đồ mặc a." Mộ Dung Hi Nguyệt giận dữ hét.

"Cho nên xế chiều vào phòng ta là vì trộm tiền?"

"Không phải trộm, là bổn tiểu thư mượn trước!" Mộ Dung Hi Nguyệt cải chính nói.

"Ngươi có thể nhờ Liên Nhi giặt dùm cũng được mà, không phải Liên Nhi vẫn luôn phụ trách giặt quần áo sao."

"Áo ngoài đưa cho hắn giặt còn được, nhưng mà nội y làm sao dám đưa cho hắn giặt, hắn đâu phải là cô nương đâu!"

"Ách." Hách Liên Minh Kính nhất thời cứng họng. Tổng không thể nói sự thật Liên Nhi là nữ tử a.

Trong lúc nhất thời cũng nhìn Giang Liên Nhi, Giang Liên Nhi vội vàng hắng giọng một cái "Làm gì nhìn ta dữ vậy. Ta là nam nhi, đồ dùng cá nhân của Mộ Dung tiểu thư dĩ nhiên không thể đưa ta giặt được."

Mộ Dung Hi Nguyệt không nói tiếng nào, lần nữa giơ đao lên. Nha dịch vội vàng đi lên vây quanh Hách Liên Minh Kính "Đại tiểu thư, có gì thì bình tĩnh giải quyết, đao kiếm không có mắt nếu không cẩn thận sẽ tổn thương chính ngài."

"Đúng đúng, Mộ Dung tiểu thư ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho lỗi lầm của công tử nhà ta lần này đi!"

"Người ta thường nói không biết không có tội, Đại tiểu thư cũng không phải người không hiểu lý lẽ, ngài tha thứ đại nhân đi!" sư gia Liễu Mộng Sinh nói.

"Ta thật không biết bên trong ngươi để thứ gì, nếu như biết, đánh chết ta cũng sẽ không cùng ngươi cướp, Đại tiểu thư, ngươi tha thứ cho ta lần này đi ~" Hách Liên Minh Kính đáng thương ba ba cầu xin tha thứ.

"Tất cả tránh ra cho ta!"

Mọi người lắc đầu.

Mộ Dung Hi Nguyệt chém đao qua bên trái, mọi người liền đi qua trái che chở Hách Liên Minh Kính, đao đi bên phải, mọi người liền che chở Hách Liên Minh Kính đi bên phải.

Cuối cùng, Mộ Dung Hi Nguyệt cầm đao chém mệt mỏi, xem ra hôm nay bọn họ sẽ không để cho mình đến gần Hách Liên Minh Kính, đem đao trong tay ném đi. "Được rồi~"

Thấy Đại tiểu thư cuối cùng cũng ném đao xuống đất, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Ta sẽ không 'trả thù', các ngươi tránh ra cho ta!"

Mọi người có chút do dự.

Trên tay bổn tiểu thư không có đao, sẽ không làm gì đại nhân của các ngươi."

Nghe Đại tiểu thư như vậy nói, liền tách ra hai bên nhường đường cho nàng.

Mộ Dung Hi Nguyệt đi tới, Hách Liên Minh Kính nở khởi nụ cười, gượng gạo cười hai tiếng "Đại tiểu thư."

Mộ Dung Hi Nguyệt mặt tươi cười đi tới trước mặt Hách Liên Minh Kính, vỗ một cái vỗ một lên cái bả vai của Hách Liên Minh Kính.

Đột nhiên. . . .

"Ngao ~ "

Hách Liên Minh Kính thống khổ khom người.

Mộ Dung Hi Nguyệt hài lòng vỗ vỗ tay rồi đi.

Mọi người mặt đầy hoảng sợ nhìn một màn này.

Trời ạ! Đại nhân □. . . ngài không sao chứ. .

Tập thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hách Liên Minh Kính té xuống đất.

Quả nhiên nữ nhân không thể tin, cũng may là mình không có chọc Đại tiểu thư.

Quả nhiên Đại tiểu thư khó hầu hạ, cũng may mình không phải nam nhân.

Hách Liên Minh Kính xoa xoa cái đùi bị đau, cú đá này, khẳng định sẽ để lại vết bầm tím cho mà coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro