Chương 134 : Chấn Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Phan Văn Đức liền hủy bỏ hôn lễ, cũng chia tay với Nhật Linh.

Nhật Linh khóc hỏi hắn vì sao, câu trả lời của hắn chân thật, tàn nhẫn, "Thật xin lỗi, anh chưa từng yêu em."

Ba Phan Văn Đức tát cho hắn một cái thật mạnh, mẹ hắn vô cùng đau đớn hỏi hắn, đến cùng vì cái gì phải như vậy.

Phan Văn Đức giương mắt nhìn cha mẹ hắn, trịnh trọng nói ra những lời chôn giấu trong lòng nhiều năm.

"Con thích đàn ông, đời này cũng không có khả năng kết hôn, hi vọng ba mẹ có thể tôn trọng, tiếp thu quyết định của con."

Thú nhận lớn mật của hắn đánh vỡ bình tĩnh trước nay của gia đình này, Ba hắn nổi trận lôi đình, mẹ hắn hầu như ngất đi, Phan Văn Đức từ đầu tới cuối vẫn im lặng mà ngồi ở chỗ kia, mặc cho hai người khuyên, mắng mỏ, tức giận như thế nào cũng không có chút ý định thay đổi nào.

Vài ngày sau, hắn không đi làm, ba hắn hạn chế hắn ra cửa, mẹ hắn khóc cầu hắn đi tìm Nhật Linh trở lại, trải qua cuộc sống bình thường. Mấy ngày nay, Phan Văn Đức ăn rất ít, tâm tình của hắn vẫn luôn nặng nề, mỗi ngày ngồi trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, nghe một bài hát cũ trong di động.

Tiến Dũng và Đông Triều đến thăm hắn, Phan Văn Đức cũng sẽ gật gật đầu với hai người, nói vài câu không liên quan gì đến đau khổ, nhưng cũng không nở nụ cười nào.

Tiến Dũng mấy lần muốn nói lại thôi, Đông Triều nhìn hắn như vậy cũng nóng nảy đến xoay quanh.

Phan Văn Đức lại chủ động nói ra chuyện xưa của mình.

Hồi đại học, Trọng Đại từng tỏ tình với hắn, hắn cự tuyệt. Hiện tại, Trọng Đại chết, hắn mới biết được, thì ra bao nhiêu năm nay người kia vẫn luôn yêu hắn, vẫn luôn, không thay đổi.

Hai câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại dắt ra bi thống hắn cực lực che giấu.

Hắn không nhắc đến tên người kia, đó là một phù chú cấm kỵ, một khi vạch ra, tình cảm không thể lộ ra ánh sáng liền giống như hồng thủy vỡ đê, bao phủ lấy hắn.

Tiến Dũng khoát một tay lên đầu vai Phan Văn Đức, lại không biết nên nói gì khuyên giải.

Trọng Đại đã chết, cho dù có bao nhiêu tiếc nuối, cậu ta cũng không thể sống lại.

Mà thống khổ của Phan Văn Đức trở thành độc dược không có thuốc giải, chậm rãi xâm nhập cốt tủy, máu, cuối cùng cắn nuốt hắn.

Mẹ hắn lần lượt khuyên bảo hắn gọi điện thoại cho Nhật Linh, thậm chí quỳ xuống cầu xin hắn, hắn vẫn không động đậy.

Mẹ hắn thương tâm muốn chết vọt tới phòng của hắn, cầm con dao gọt hoa quả đặt trên cổ tay, trợn to đôi mắt đỏ hồng khóc đến thũng ra, dùng thanh âm khàn khàn thét, "Nếu con nhất quyết không thể không đi con đường này, hôm nay mẹ sẽ chết cho con xem."

Người phụ nữ Nghệ An luôn luôn nhu nhược, dịu ngoan bị bức đến đường cùng, lòng của bà đang rỉ máu, tay cầm dao run rẩy, bi phẫn hiện ra trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Biểu cảm của Phan Văn Đức thống khổ nhìn người phụ nữ sinh hắn nuôi hắn lớn, đứng lên, muốn đi đến trước mặt bà.

Đây là cái giá phải trả để come out sao, nếu mười năm trước hắn lựa chọn thú nhận, dũng cảm cùng Trọng Đại, có thể sẽ có kết cục khác không.

Chưa đi được hai bước, hắn đã té xỉu trên mặt đất.

Trọng Đại chết kích thích quá lớn đến hắn. Hắn không biết, sau này, cuộc đời của hắn, có còn sau này hay không.

Mẹ Nhật Linh cùng Tiến Dũng lúc trẻ quan hệ không tệ, hai nhà cũng cách nhau không xa, thường xuyên gặp mặt tâm sự.

Nhật Linh vẫn luôn tránh trong phòng âm thầm rơi lệ sau khi biết được Phan Văn Đức nằm viện cả quần áo cũng không để ý đổi liền chạy ra khỏi nhà. Mẹ Nhật Linh cuống quýt đuổi kịp, lúc này Bà Hường làm khách đành cùng hai người chạy tới bệnh viện.

Đoàn người vừa đi vào phòng bệnh, chợt nghe thấy cha Phan Văn Đức đang lớn tiếng trách cứ con trai không hiểu chuyện.

Phan Văn Đức mặc quần áo cho bệnh nhân, mặt không đổi sắc ngồi dựa bên giường, mu bàn tay cắm kim truyền, mẹ hắn vẻ mặt tiều tụy canh giữ bên cạnh. Tiến Dũng đứng ở bên kia khuyên giải cha Phan Văn Đức đang quá mức kích động, Đông Triều cũng đi theo tiếp lời.

"Chú, chú đừng như vậy, cho hắn thời gian, hắn sẽ nghĩ thoáng ra."

"Đúng vậy, thân mình chú quan trọng hơn, giận quá thương thân, chú xem thằng Đức cũng đã ủ rũ như vậy, chú có mắng hắn nữa cũng vô dụng."

Cha Phan Văn Đức bất mãn trừng Phan Văn Đức trên giường bệnh, bàn tay to vung lên, "Mặc kệ thế nào, hôn sự với nhà họ Võ không được hủy, dù con không nguyện ý, ba có buộc cũng phải buộc con đến giáo đường, hôn lễ này không thành, con cũng đừng làm con ba nữa."

Mẹ Phan Văn Đức cầm thật chặt một tay khác của Phan Văn Đức, khẩn cầu, "Con trai, con nghe mẹ một tiếng đi. Nhật Linh là một cô bé tốt, đợi con nhiều năm như vậy, con không thể cô phụ con bé. Tình cảm phai nhạt, sau khi kết hôn còn có thể chậm rãi bồi dưỡng, con trai, mẹ không thể mở mắt nhìn con đi sai đường, con coi như cứu mẹ một mạng, hòa hảo cùng Nhật Linh đi, được không, mẹ xin con."

Cô gái khóc sướt mướt đi bước một vào phòng bệnh, không để ý hình tượng bổ nhào vào bên người Phan Văn Đức, ôm cổ hắn, "Đức, Đức, em biết tính tình em không tốt, thường hay giở tính tình tiểu thư với anh, thật xin lỗi, Đức, em sai rồi, anh tha thứ cho em, cho em một cơ hội được không. Phan Văn Đức, chúng ta cùng nhau nhiều năm như vậy, anh thật sự có thể buông xuống đoạn tình cảm này sao, Đức..."

Phan Văn Đức chậm rãi kéo tay Nhật Linh xuống, bình tĩnh nhìn cô, bình tĩnh nói ra mình là đồng tính luyến ái.

Mẹ Nhật Linh kinh ngạc che miệng lại, bà Hường nhíu chặt mày lại nhìn về phía Tiến Dũng, cha Phan Văn Đức giận không kiềm được cho Phan Văn Đức một bạt tai, mẹ Phan Văn Đức tuyệt vọng ngã nhào trên đất.

Nhật Linh không thể tin được lắc đầu, cô không tin, cô không thể tin tưởng, người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy thế mà lại là một người đồng tính luyến ái.

Trong lỗ tai của Phan Văn Đức ù ù, có thật nhiều thanh âm nói nhao nhao trong đầu hắn, cho dù hắn xua đuổi thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Còn sống, thật sự làm người mỏi mệt.

Ba hắn còn đang rống giận, mẹ hắn ghé vào bên giường không ngừng nức nở, Nhật Linh bị người nhà kéo vào trong ngực, thế giới này, giống như, không có một khắc nào yên tĩnh.

Hắn đánh gãy lời quở trách của ba hắn, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói, "Ba, mẹ, con đã sống như ý hai người ba mươi năm. Ba mươi năm nay, con vẫn luôn chưa từng vui vẻ. Bởi vì sợ hai người thương tâm, thất vọng, con chỉ có thể giấu người kia ở trong lòng, ẩn giấu nhiều năm như vậy. Mà hiện tại, người con yêu lâu như vậy, đã chết, con lại ngay cả gặp cậu ấy lần cuối cùng cũng không được. Ba, con thật hối hận, thật hối hận, nếu con nói ra sớm một chút, nếu con không ích kỷ, yếu đuối như vậy, con sẽ không bỏ lỡ nhiều năm cùng cậu ấy như thế. Cậu ấy đã chết, đã chết, mà ngay cả một câu thật xin lỗi của con, cậu ấy cũng không thể nghe thấy. Mẹ, những ngày còn lại, con chỉ muốn bầu bạn cùng cậu ấy, hồi ức lại thời điểm cùng cậu ấy. Con không muốn làm con rối nữa, có thể để con yên tĩnh mà trải qua nhân sinh mà con muốn hay không. Nhờ mọi người."Nước mắt không tiếng động chảy xuống, nện lên ngón tay nắm chặt đặt trên ga trải giường.

Hắn thật sự, quá mệt mỏi.

Cha Phan Văn Đức không thể nào lý giải nổi những lí luận lệch lạc đó của hắn, "Đức, con sống theo ý của chúng ta, ba và mẹ con có chỗ nào có lỗi với con? Cho con ăn cho con mặc cho con đến trường học tốt nhất, cuộc đời con nếu không phải chúng ta đã sắp xếp sẵn cho con, con có thể trải qua thư thái như vậy sao! Hiện tại con có tiền đồ rồi lại bắt đầu học những trò nhảm nhí vớ vẩn ngoài xã hội đó, làm ra loại chuyện này. Con cũng nói người đã chết, vậy sớm thanh tỉnh một chút cho ba, đi trở về đường ngay. Chúng ta bảo con kết hôn sinh con là vì tốt cho ai, tương lai chờ con già rồi, bên người ngay cả một người chăm sóc cũng không có, đến lúc đó mới biết hối hận thì có ích gì..."

Mẹ Phan Văn Đức mang theo tiếng khóc khổ sở nói: "Có phải chúng ta khuyên như thế nào cũng vô dụng không? Phan Văn Đức, con thật sự muốn bức chết mẹ sao? Mẹ thật sự chịu không nổi. Mẹ chỉ có một đứa con trai là con, con thật sự nhẫn tâm lấy dao đâm vào tim mẹ sao? Đức, Đức, con tỉnh lại đi, nhất định phải chờ đến khi mẹ chết trước mặt con con mới tỉnh ngộ sao!"

Người phụ nữ nói trúng chỗ đau của bà Hường, ngay trước đó không lâu bà cũng trải qua nỗi đau này. Ánh mắt không tự giác chuyển qua trên người Tiến Dũng, bà cũng có một đứa con độc nhất, đứa con sớm đã làm tan nát lòng bà.

Phan Văn Đức nở nụ cười, tiếng cười từ từ phóng đại, cười đến chảy nước mắt.

Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn người thân của hắn.

Hắn nói, "Mẹ, mẹ không cần chết, thật sự, đừng chết, tất cả những thứ này đều là lỗi của con, tội, hẳn nên là con đến chịu."

Lời còn chưa dứt, hắn kéo đứt dây truyền nước biển, thừa dịp mọi người chưa kịp chuẩn bị, động tác mau lẹ trèo lên cửa sổ, nhảy xuống.

"Socola!"

"A!"

"A!"

Mẹ Phan Văn Đức hét lên một tiếng, té xỉu trên mặt đất, bà Hường khiếp sợ che miệng, máu toàn thân tựa hồ trong nháy mắt chảy ngược, bà gắt gao nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn.

Toàn bộ thân mình Phan Văn Đức treo giữa không trung, Tiến Dũng phản ứng linh mẫn nắm chặt một bàn tay hắn, nơi này là lầu ba, ngã xuống không đùa được đâu.

Phan Văn Đức ngẩng đầu, thống khổ vạn phần nhìn gã, dùng thanh âm thê lương nhất gã từng nghe nói: "Tiến Dũng, để tao tự do đi!"

Tiến Dũng sửng sốt, Phan Văn Đức nâng một bàn tay khác lên hung hăng gỡ tay gã ra, Đông Triều vừa mới vươn tay ra còn chưa kịp bắt lấy...

Phan Văn Đức nhắm hai mắt lại, khóe miệng tựa hồ còn mang theo nụ cười.

Mười năm này, hắn sống rất áp lực, mỗi khi nhớ đến ngườikia, đều là một loại thống khổ không thể nói ra.

Trọng Đại đã không còn chờ hắn nữa, dùng phương thức tàn nhẫn nhất đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này. Mà hắn, cũng đã đi tới trạm dừng mỏi mệt, thật sự hẳn là, nên nghỉ ngơi một chút.

Giờ khắc này hắn đột nhiên nhớ tới một giấc mộng của mình, trong mộng hắn đã là một người cụ già tóc hoa râm, ngồi trên xích đu trong sân phơi nắng.

Có người đến gần, đắp cho hắn một tấm chăn, hắn mở to mắt.

Người kia có nụ cười còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, người kia sẽ cúi thân mình dịu dàng gọi hắn là Socola.

Phan Văn Đức mỉm cười đi đến thế giới của người kia.

Ngoài phòng cấp cứu, cha Phan Văn Đức ngồi trên ghế run rẩy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, mẹ Phan Văn Đức đã khóc không thành tiếng nữa, thì thầm trong miệng những lời không ai nghe rõ.

Tiến Dũng lo lắng đi qua đi lại, bà Hường còn chưa thoát ra khỏi khẩn trương lúc nãy, ánh mắt bà một khắc cũng không rời khỏi Tiến Dũng, trong lòng có một tư vị không nói nên lời.

Khi bác sĩ đi ra từ phòng giải phẫu, tuyên bố Phan Văn Đức đã không còn nguy hiểm tính mạng, mọi người đều thở ra một hơi.

Nhật Linh đột nhiên quỳ thật mạnh xuống đất, vừa khóc vừa nói với cha mẹ Phan Văn Đức, "Chú, dì, xin hai người đừng buộc anh ấy nữa, con không kết hôn, không kết hôn. Chỉ cần anh ấy có thể sống, sống thật tốt, con cái gì cũng không muốn. Van cầu hai người, đừng ép buộc anh ấy, để cho anh ấy sống cuộc sống anh ấy muốn, chỉ cần anh ấy còn sống, con chỉ muốn anh ấy còn sống thôi..."

Tiếng khóc của cô gái gõ mạnh lên trái tim mỗi người, bà Hường bị chấn động dời ánh mắt khỏi người Tiến Dũng, cầm túi xách vô tri vô giác ra khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro