Chap 35 : Con Dâu Rể Hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh là gay đã come out, mà lần này lại mang thêm một kẻ đồng tính đến nhà, trong mắt mẹ cùng chú Hùng, ý nghĩa kia...

Khóe miệng Mẹ Hương mang cười đánh giá Văn Kiên từ đầu đến chân, cuối cùng nói, "Cháu à, cháu bao nhiêu tuổi rồi, đi làm ở đâu, đang làm gì, trong nhà gồm những ai, có nhà ở không, bình thường có biết làm việc nhà không..."

Lông cả người Đình Trọng đều dựng thẳng lên, "Mẹ!"

Mẹ Hương vỗ vỗ miệng cười rộ lên, "Xem mẹ kìa, còn không phải là vì lần đầu con mang bạn đến nhà sao, ngại quá, cháu, ừm, Văn Kiên phải không, đừng khách khí, cứ coi đây như nhà cháu. Trọng nhà dì tính tình rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng hơi nóng nảy. Được rồi, mẹ không nói nữa, các con tán gẫu đi, mẹ đi nấu cơm."

Mẹ Hương đi rồi, chú Phương lại đến, hai mắt nhìn qua lại giữa hai người, miệng cười tủm tỉm khó hiểu.

Đình Trọng giãy dụa, "Chú Hùng, không phải như hai người nghĩ đâu, cậu ấy là bạn con, là bạn, là bạn, chỉ là bạn thôi!"

Chú Hùng không nhanh không chậm gật đầu, "Là bạn, phải, là bạn, không tồi, bạn tốt, bạn rất tốt!"

Đình Trọng không biết nói gì, một từ vốn đứng đắn sao từ miệng chú Hùng nói ra lại trở nên xấu xa như vậy???Người bạn nào đó thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương, miệng chúm chím cười ngây ngô với Đình Trọng.

Đợi chú Hùng đi rồi, hắn kề sát lại nói: "Mẹ cậu coi tôi là rể hiền nha, honey, nếu không chúng ta biến hiểu lầm kia thành thật đi!"

Đình Trọng hung hăng trừng hắn một cái, "Ánh mắt nào của cậu nhìn ra như vậy, mẹ tôi đó là đang chọn con dâu!"

"Tìm con dâu có ai lại hỏi phòng ở!"

"Chọn con rể thì sao lại hỏi có biết làm việc nhà không!"

Văn Kiên ôm cổ anh, ngọt ngọt ngấy ngấy mà nói: "Ỉn thân mến, yêu cậu nhất, con dâu thì con dâu, ai bảo tôi không phải cậu thì không được đây!" Thơm lên cổ anh một cái, lại gọi vào phòng bếp, "Mẹ ơi, có gì cần giúp không?"

Đình Trọng bị dọa ra một người mồ hôi lạnh, vội che cái miệng gây chuyện của hắn, đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Trong phòng bếp truyền ra tiếng mẹ trả lời, "Haizz, không cần giúp, các con cứ nói chuyện đi, tí nữa là xong rồi, đói bụng thì nói Trọng lấy cho con chút nước hoa quả uống tạm."

Đình Trọng dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mũi Văn Kiên, "Cậu cố ý, cậu chắc chắn là cố ý, cậu là đồ xấu xa, cho tôi một cây đao xem tôi có băm cậu thành trăm khúc không!"

Văn Kiên thét chói tai chạy ra khỏi phòng, Đình Trọng mang theo hung khí - một cái giá phơi đồ đuổi sát theo.

Lúc ăn cơm Mẹ Hương cùng người bạn già trao đổi vô số ánh mắt, Đình Trọng chỉ đành vờ như không phát hiện, bất đắc dĩ kẻ gây chuyện kia vĩnh viễn không chịu an phận, đem mặt kề đến bên Mẹ Hương hiền lành mà nói, "Dì, dì thấy cháu có đẹp không, ha ha, cháu cũng cảm thấy vậy, trắng trắng sạch sạch rất khiến người ta thích, nhưng mà Đình Trọng rất không biết quý trọng cháu, mấy hôm trước hắn bệnh nặng mấy ngày, cháu còn chăm sóc bên giường hắn ba ngày ba đêm đấy, mệt đến mức cả người đều gầy đến thảm, hắn cũng không thương cháu, khỏi ốm liền điện thoại cho cháu một cuộc bỏ chạy đến đây, dì nói xem hắn có quá đáng không, rất tổn thương người khác!"

Mẹ Hương vừa nghe vội hỏi con trai, "Con sinh bệnh, bệnh gì vậy, đã khỏi hẳn chưa?"

Đình Trọng lấy mắt làm dao liếc qua người đối diện một cái, "Không có chuyện gì, chỉ là cảm mạo phát sốt, đã sớm khỏi, mẹ đừng nghe cậu ấy thổi phồng."

Mẹ Hương nghe thế mới yên tâm, liền vỗ lên lưng con trai một cái, "Con đồ nhãi con thúi, Văn Kiên người ta tốt với con như vậy còn không biết quý trọng. Trần Đình Trọng mẹ cảnh cáo con, đừng thấy Văn Kiên thành thật mà bắt nạt, con mà dám làm chuyện có lỗi với người ta, về sau đừng gọi mẹ là mẹ nữa!" Nói xong gắp một miếng đùi gà vào bát Văn Kiên, an ủi, "Đừng buồn, Kiên con, về sau có gì ủy khuất liền nói với dì, yên tâm, dì nhất định lấy lại công bằng cho cháu, nó dám không đúng với con, dì là người đầu tiên không tha cho nó."

Đình Trọng đầy một bụng suy nghĩ xấu xa nhìn Văn Kiên, người kia còn vô tri vô giác đắc ý gặm đùi gà.

Vừa ăn xong, Đình Trọng ôm lấy tay Văn Kiên tha người vào phòng nhỏ. Hai tay chống tường kẹp hắn ở giữa, một bụng lửa của Đình Trọng rốt cuộc bùng nổ, "Cmn cậu đùa giỡn tôi rất vui phải không? Nói, rốt cuộc vì sao lại tới?"

Văn Kiên nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu, "Kyaaa~, tư thế này rất mờ ám, cậu làm tôi nghĩ lung tung."

Đình Trọng thả tay xuống, ném người lên giường, "Để không phụ màn biểu diễn này của cậu, tôi quyết định làm cậu luôn!"

Văn Kiên vẻ mặt dâm đãng, chậm rãi cởi nút áo, "Đã sớm biết cậu có tâm tư này mà, đến đây đi honey, nhẹ một chút, người ta sợ đau."

Đình Trọng thất bại mà nói, "Tôi đã bao giờ thắng được cậu đâu, Văn Kiên, cậu rốt cuộc chơi đủ chưa?"

Văn Kiên duỗi tay, thoải mái nhắm mắt lại, "Trọng, tôi đã nói là lo cho cậu, cậu không tin sao?"

Đình Trọng bình tĩnh chăm chú nhìn hắn một lát, thở dài một tiếng lấy thuốc từ trong túi quần ra ném cho hắn một điếu xong, cũng tự châm cho mình một điếu.

Mười hai giờ trưa mùa hè, từng làn hơi nóng mang theo mùi hoa xộc vào phòng, từ nhà ai truyền đến tiếng trẻ con khóc, một người phụ nữ nhà cách vách vươn đầu ra cửa sổ gọi con trai mình về ăn cơm.

Đình Trọng hút vài hơi khói, quay đầu lại liếc Văn Kiên đang dùng một cánh tay che mắt nằm trên giường một cái.

"Cậu với Thành Chung, chia tay?"

Văn Kiên thở ra một hơi bất đắc dĩ, giọng nói trầm thấp vô lực, "Coi như thế!"

Kết quả này Đình Trọng đã đoán trước, vẫn không coi trọng chuyện chia tay này, không biết đối với Văn Kiên đây có phải chuyện xấu không.

Đình Trọng không định hỏi nhiều, bóp tắt điếu thuốc, nhấc chân đá đá chân Văn Kiên, "Đứng lên, muốn chết chết bên ngoài đừng tìm phiền toái cho mẹ tôi!"

Văn Kiên ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt tủi thân, "Thân mến, tôi vừa mới thất tình đó! Người ta còn đang thương tâm không được sao, cậu làm bạn bè sao lại đối xử với tôi như vậy?"

Đình Trọng cười, "Cậu không phải vẫn nói thất tình chính là chuẩn bị cho một tình yêu mới sao, đi thôi, đi ra ngoài nhìn xem, nói không chừng lại tìm được một người thì sao."

Nói xong, Đình Trọng xoay người ra khỏi phòng.

Văn Kiên ở lại phòng nhỏ một mình than thân trách phận một hồi lâu, Đình Trọng cũng không giục hắn, ngồi trong sân hút thuốc nhìn chú Hùng nâng niu một chậu hoa như bảo bối.

Thật lâu sau, Văn Kiên ra khỏi phòng, kẹp thuốc trên tay đưa lên miệng hung hăng hút một hơi.

Đình Trọng ghét bỏ, "Kiểm tra xong rồi sao, có bệnh hay không?"

Văn Kiên dán khuôn mặt tuấn tú đến chỉ cách mặt anh có vài cm, "Thân mến, tôi mắc phải bệnh nan y, không có cậu không sống nổi, làm sao bây giờ, cậu để tôi sống đi, nha!"

Đình Trọng đứng lên, sải bước ra ngoài cửa, "Có bệnh tìm bác sĩ, còn nữa, không cho chết ở nhà tôi."

"Cậu là đồ vô lương tâm!" Văn Kiên căm giận đuổi theo. Hai người ngồi xe vào thành phố, Đình Trọng mua quần áo cho mẹ và chú Hùng, Văn Kiên kiếm cho mình một lô quần lót rất táo bạo.

Khi trả tiền Đình Trọng trợn mắt nhìn Văn Kiên đem bao quần lót gợi cảm ra đặt trên bộ đồ anh mua, không biết xấu hổ mà nói một câu: "Tính chung đi!"

Nhân viên thu ngân chắc chắn đang cười, biểu cảm muốn cười lại cố nghẹn lại này anh thật sự quá quen thuộc.

Khóe miệng Đình Trọng run rẩy, nắm chặt nắm tay, "Cmn tôi lần sau lại đồng tình với cậu, tôi không phải Trần Đình Trọng nữa!"

Về đến nhà đã là bảy giờ tối, Mẹ Hương vừa mắng Đình Trọng lãng phí tiền vừa mĩ mãn cầm quần áo mới vào nhà thử, chú Hùng vỗ vỗ bả vai Đình Trọng, lại là nụ cười tủm tỉm vạn năm không đổi.

Ngày thứ hai Đình Trọng cùng Văn Kiên đi hội chợ ẩm thực giúp vui, người tới ta đi tấp nập, hai người khó khăn chen vào, Văn Kiên cầm một quả táo đỏ ném vào miệng Đình Trọng, "Ngọt không?"

Đình Trọng đáp lễ một quả vào miệng hắn, "Tự mình nếm đi."

Đầu bếp bán bánh ngọt ở ngay tại đó nướng vài cái bánh ngọt nho nhỏ, Văn Kiên lôi kéo Đình Trọng chen vào giữa hai bà bác, nhận bánh ngọt đầu bếp đưa, vừa ăn vừa gật đầu, "Ừm, ừm, cái này không tồi, Haizz, Trọng Ỉn, tí nữa mua một cái về cho con gái cậu đi!"

Đình Trọng cũng cầm một cái cho vào miệng, hương vị mềm mềm thơm thơm thật ngon, "Được thôi, con cậu không phải cũng thích bánh ngọt sao, cây nhà lá vườn tốt cho sức khỏe, mua một cái đi."

Đầu bếp vui vẻ ra mặt khen đồ ăn nhà mình, phút cuối cùng hỏi hai người, "Gói hai cái lại nha?"

Văn Kiên nhìn xung quanh, "Haizz, vợ tôi đâu rồi, tiền đều để ở chỗ cô ấy."

Đình Trọng vẻ mặt khẩn trương, "Cả hai đứa nhỏ đều đi theo cô ấy, cẩn thận đi lạc, nhanh chóng tìm đi!"

Rời khỏi sạp, hai người cười toe toét.

Hai cô bán hàng đưa đến hai chén cà phê nhỏ.

"Mời hai vị nếm thử đồ ăn của chúng tôi, đây là cà phê Tuin"

Đình Trọng nghiêm túc nhấm nháp một chén nhỏ, "Ừm, mùi rất thơm, thử xem."

Văn Kiên gật đầu phụ họa. "Đúng, rất thơm."

Cô bán hàng vui vẻ quay đầu lại đi lấy thêm, Văn Kiên sờ sờ trên người, "Ôi, ví tôi đâu, ở chỗ cậu sao?"

Vẻ mặt Đình Trọng kinh ngạc, "Đùa gì vậy, tiền đều do cậu cầm đấy, không phải bị trộm mất chứ?"

Văn Kiên đi nhanh đến phía trước, "Đừng nói xui xẻo, nhanh chóng tìm đi!"

Đình Trọng ảo não đi theo hắn, để lại cô bán hàng vẻ mặt mờ mịt đứng ở đó.

Trước quán điểm tâm một đám người vây quanh, ông chủ ra sức giải thích đồ ăn nhà ông ấy tốt thế nào thế nào, không ai chú ý tới một bàn tay vói vào, cầm lấy một cái bánh sau đó lặng yên biến mất.

Đình Trọng vừa nhai cái bánh ngọt đến có chút ngấy, vừa giả vờ giả vịt mà nói, "Chúng ta lừa ăn lừa uống như vậy, không tốt lắm thì phải!" Văn Kiên khinh miệt nhìn anh một cái, "Đến hội chợ thực phẩm một nửa số người đều làm như chúng ta thôi. Hơn nữa có ai trước khi mua mà không nếm thử, chúng ta là đang ăn thử."

Từ điểm tâm làm bằng thực phẩm phụ đến các loại đồ ăn làm từ thịt, từ khu bán đồ ăn Truyền Thống đến khu bán đồ uống, hai người bận bịu vỗ hai cái bụng tròn, mang theo vài thứ hoa quả không quá chính tông đặc sắc trở về nhà.

Xế chiều đi mua vé xe lửa, buổi tối lúc nằm bẹp trên cái giường đơn thước hai của Đình Trọng, Văn Kiên sầu não mà nói, "Ỉn à, ngày mai tôi đi rồi."

Trước khi đến đây Văn Kiên đã chăm sóc anh mấy ngày, đến bây giờ hai người đã ở cùng nhau lâu lắm, dù hắn không nói, Đình Trọng cũng muốn đá hắn cút đi.

"Đi nhanh lên, đừng ở chỗ này phiền tôi."

Văn Kiên từ phía sau ôm lấy anh, cái trán dán lên gáy anh, sâu kín thở dài, "Cậu sẽ nhớ tôi chứ?"

Đình Trọng chịu không nổi gỡ tay hắn ra, "Ôm chặt như vậy làm gì, mùa xuân đã qua, còn phát tình cái gì!"

Văn Kiên nói, "Không được sao, để tôi ôm một lát, chỉ một lát!"

Đình Trọng ngừng động tác, nhẹ đặt tay lên mu bàn tay hắn, "Cậu, thực sự thích Thành Chung kia sao?"

Văn Kiên nói, "Thích, sao không thích! Cậu ấy rất đáng yêu, có đôi khi còn làm nũng, cậu không biết khi cậu ấy chu chu cái miệng gợi cảm bao nhiêu đâu. Trọng, tôi thật sự tính toán yên ổn ở cùng cậu ấy một chỗ. Con người tôi không có bản lĩnh gì lớn, nhưng chỉ cần cậu ấy đồng ý, tôi sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt."

Văn Kiên là ôm tâm tình gì nói những lời này, trước kia cho rằng hắn ở cùng Thành Chung chỉ là do thích khuôn mặt kia, chơi vui, cùng đi ra ngoài có mặt mũi. Giờ xem ra, Văn Kiên cũng là bỏ ra chân tâm.

Chỉ là, một yêu vật như thế, đâu phải là thứ một phàm nhân như Văn Kiên có thể thu phục được.

Đình Trọng nói, "Vậy sao lại chia tay?"

Lúc này Văn Kiên không lập tức nói tiếp, chỉ là ôm chặt anh thêm một chút.

Thật lâu sau, lúc Đình Trọng cho rằng hắn sẽ không trả lời mà đã mệt mỏi muốn ngủ, hắn mới giống như dùng hết sức lực nói rằng, "Cậu ấy nói, cậu ấy chưa bao giờ yêu tôi."

Đình Trọng có chút kích động mắng mẹ nó, muốn xoay người lại bị Văn Kiên ôm chặt không thể động đậy, anh căm tức: "Hắn đùa cậu à! Không thích cậu thì chơi với cậu thời gian dài như vậy làm chi!"

Văn Kiên lại im lặng, trong đầu Đình Trọng chợt lóe, hoài nghi hỏi, "Trừ ăn uống mua chơi, cậu có cho hắn tiền không?"

Văn Kiên chôn đầu vào gáy Đình Trọng.

"Năm vạn, cậu ấy nói mẹ bị bệnh, cần tiền chữa bệnh gấp."

Mắt Đình Trọng giật giật, không thèm nghĩ ngợi nói một câu, "Ngu ngốc!"

Anh thật muốn mắng cho Văn Kiên một trận, bình thường tỏ ra khôn khéo, còn bị cái loại lông chưa dài này lừa một phen, đầu óc bị chó ăn rồi! Nếu thật sự có thể mắng tỉnh hắn thì cũng đáng giá, nhưng...

Hiện tại Văn Kiên như con gà chọi thua trận, suy sút chưa gượng dậy nổi, dạy dỗ nhiều hơn ngoại trừ làm hắn càng đáng thương và buồn bã còn có tác dụng gì.

Đình Trọng cố nén lời chửi tục đã ra đến miệng thành một tiếng thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, "Thôi, đừng khổ sở, vì loại người này, không đáng. Tương lai..."

Tương lai thế nào, Đình Trọng không nói được nữa.

Gặp người càng tốt hơn? Loại chuyện này, ai có thể cam đoan, lời nói suông thế này, ngay cả bản thân nghe cũng chán ghét.

Người như bọn họ, thật sự có thể gặp được người tốt sao?

Cho dù bộ dạng xấu một chút, cho dù không quá tinh tế, cho dù tính tình có thiếu sót, cho dù nghèo cho dù ngốc, cũng không có.

Chỉ cần, thật lòng đồng ý cùng mình ở một chỗ, không phải chơi đùa không phải gạt gẫm, không phải lấy vui vẻ ngắn ngủi làm mục đích, vậy là được.

Chỉ là, người như vậy, thật sự tìm được sao?

Hơn năm giờ hôm sau rời giường, Văn Kiên bị Mẹ Hương làm cho cảm động một phen.

Bác gái bốn giờ dậy hấp hai nồi bánh bao, gói cho Văn Kiên hơn một nửa, nói là mới làm, ăn ngon.

Văn Kiên bị cảm động không nhẹ, nước mắt lưng tròng, ôm lấy bà một hồi lâu, nức nở nói, "Dì à, mẹ cháu chết sớm, cháu có thể gọi dì một tiếng mẹ không?"

Sáng sớm đã lừa gạt một bác gái ngây thơ đến mức nước mắt rưng rưng, kích động ôm chầm lấy hắn, "Con trai, về sau con cũng giống Đình Trọng, đều là con mẹ, thường xuyên nhớ về thăm mẹ nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro