Chap 2 : Đi Xem Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiến Dũng không kiên nhẫn quay đầu đi, tiếp tục đùa nghịch di động, "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, không nói không rắm thì yên tĩnh mà ăn cơm của mày đi."

Đông Triều bình thường quen đùa nghịch cùng gã, cũng không so đo, đặt mông ngồi xuống đối diện, chọn vài món ngon nhanh chóng ăn.

"Không phải nói hôm nay mày ăn sinh nhật cùng mấy ông bà già sao, sao lại một mình chạy đến đây ăn mảnh?"

Tiến Dũng vừa nghe hắn nhắc tới việc này liền nổi giận, đem những lời lải nhải vừa rồi thuật lại một lần, cuối cùng tổng kết lại một câu, "Đàn ông hai mươi sáu tuổi còn chưa kết hôn có phải đều nên bắn chết?"

Đông Triều cười rũ ra, vừa cười vừa nói, "Nhà mày quá phong kiến, anh trai tao đã ba mươi hai, ông bà già nhà tao còn chưa bao giờ nói ổng một câu."

Tiến Dũng lắc đầu không thể tin, "Mẹ nó, thật hâm mộ anh trai mày."

"Với cái tiêu chuẩn cao như mặt trăng của nhà mày, mày có thể tìm được vợ mới là có quỷ."

"Đó là tiêu chuẩn của bọn họ, liên quan quái gì đến tao. Chỉ cần tao thích, quan tâm mấy tiêu chuẩn kia làm gì, cứ thế mang về nhà là được."

"Ha ha, không sợ ông bà già băm mày ra?"

"Muốn băm tao còn phải bước qua bà nội tao đã, một nhà còn trông vào tao nối dõi tông đường đấy, ai dám đụng đến tao?"

"Thôi đi, nhìn mày kiêu ngạo kìa. Nói thật, nhiều năm như vậy, mày thật chưa bao giờ coi trọng ai sao?"

Tiến Dũng nghĩ nghĩ, từ con bé "mối tình đầu" kia đến giờ, tính tính cũng chưa đến mười ngón tay, gã ưa đùa giỡn, với phương diện kia cũng không phải thiếu hứng thú, nhưng lại không ưa nuôi tình nhân. Luôn cho rằng dạng phụ nữ gì cũng dễ như trở bàn tay, lên giường cũng đều là một cảm giác đó, dần dần cũng không ham thích. Chỉ khi nào có nhu cầu mới đi tìm vài cô, không bao lâu liền chia tay, cho nên mỗi lần yêu đương đều không lâu dài."Coi trọng thì cũng có, chỉ là chưa đến mức muốn đem về nhà. Bị một đứa con gái buộc lại có phải là ngốc không, khẳng định tao còn chưa chờ được kết hôn đã chán."

Đông Triều lườm gã một cái, "Quỷ phong lưu!"

Tiến Dũng khinh thường mà hừ một tiếng, "Mày thì tốt hơn tao chỗ nào?!"

Đông Triều đột nhiên nghĩ đến cái gì, tinh thần tỉnh táo."Ha ha, tao nói này, nếu mày muốn tìm một cô có thể mang về báo cáo kết quả công tác, tao có biết một người."

Tiến Dũng cau mày nghĩ, đầu óc tên này làm sao vậy, nói nãy giờ vẫn không hiểu, gã nói muốn tìm một cô khi nào?

"Bạn à, em gái này cũng không phải loại phổ thông đâu, không dám nói ngàn năm khó gặp, cũng là trăm năm mới tu thành, muốn suy nghĩ một chút không?"

Mẹ nó, ra là một bạch cốt tinh!

Tiến Dũng lắc đầu, tỏ vẻ không tin. "Trong tay mày mà có mặt hàng tốt gì, hàng tốt mày còn có thể đem cho tao không, tao cũng không định ăn đồ thừa của mày."

"Sao có thể thế được, tao là có gan nghĩ xấu không có gan làm bậy, cọp mẹ nhà tao còn không lột da tao ra."

"A, không nhìn ra mày còn sợ vợ nha!"

"Không dông dài với mày, cô gái kia tao đã gặp rồi, khá tốt, là bạn học đại học của Ngọc Linh, mặc dù không thể gọi là khuynh quốc khuynh thành, cũng coi là chim sa cá lặn. Chủ yếu là khí chất kia tuyệt đối không thể chê. Gọi là cái gì ấy nhỉ, "Hoa ghen thua thắm,Liễu hờn kém xanh", đúng, chính là câu này, nếu đã thấy cô ấy, liền mặc kệ những nước kia trăng kia, cô ta vừa đứng đó, liền đẹp đến như mộng ảo vậy, như khói như lụa ấy, aiz, tao cũng không nói nữa, mày gặp sẽ biết."

Tiến Dũng run rẩy xoa da gà trên người, "Làm khó mày còn có thể nặn ra được một câu thơ."

Đông Triều ném chiếc đũa, dựa vào lưng ghế, sờ sờ cái bụng tròn xoe, "Cô ta cái gì cũng tốt, chỉ là mệnh không tốt lắm. Sinh ra ở nông thôn, trong nhà cũng không có tiền, vất vả cố gắng thi lên đại học cho rằng có thể đổi vận, ai biết lại bị phân đến quặng mỏ W, mày cũng biết chỗ kia đi, cái quặng mỏ ở ngoại ô thành phố ấy. Cho nên nói, đầu năm nay không có tiền không có quan hệ, muốn làm gì cũng khó. Mấy cái này còn không phải là một câu nói của mày thôi à. Tao nghe Ngọc Linh nói lúc vừa nhận được thông báo chuyện này, cô ta còn không thèm chảy một giọt nước mắt, có cá tính nha. Haizz, vốn tao không dám giới thiệu cho mày, nhưng Ngọc Linh cả ngày quấn lấy tao muốn tao tìm một người tốt chút giới thiệu cho bạn cô ta, hai người là bạn tốt, cô ấy cũng không muốn nhìn bạn bè khó khăn, muốn giúp một chút. Tao nói, bạn bè của tao tùy cô ấy chọn, cô ấy lại đi coi trọng mày, nói điều kiện của mày tốt nhất, để Khánh Linh từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Tao nói người nào mà không được, nhìn tiêu chuẩn của nhà mày đi, Khánh Linh không xứng đâu. Nhưng Ngọc Linh không nghe, nói cái gì mà hiện tại lưu hành cái gì mà motip tình yêu cô bé lọ lem, biết đâu mày lại thích. Liều chết liều sống quấn lấy tao muốn tao giới thiệu. Thế nào, bạn, muốn gặp hay không, mày nói một câu coi!Tiến Dũng nghĩ thầm rằng bạn bè của gã cũng thật là tốt, ngay cả ý tưởng coi gã là rùa vàng cũng nói trắng ra như thế, loại làm quen này, ai còn dám đi! Tiến Dũng nhăn mày, "Còn nói muốn tao mang về báo cáo kết quả công tác, người như vậy, tao làm sao đem về! Cửa còn chưa vào đến, đã bị mẹ tao đánh ra."

"Ha ha, cứ cái kiểu của nhà mày, người bình thường còn ai dám đến, mày còn định đi tìm con gái nhà thị trưởng thật đấy à? Mày nha, chủ yếu là còn chưa gặp Khánh Linh, bảo đảm mày gặp xong sẽ không nói thế, mẹ mày dù là lấy pháo ra nổ cũng không đuổi được mày ra."

Tiến Dũng bị hắn chọc cười, cười cười nói: "Thực sự tốt đến như thế? Đi đi, vậy đi gặp xem, tao còn muốn nhìn xem khói này lụa này là bộ dáng gì."

Tiến Dũng bên này mới vừa buông ly nước, đã thấy Đông Triều lấy điện thoại di động ra liên lạc với bạn gái, bảo lập tức đưa người đến quán cà phê gần đó.

Tiến Dũng nhướng nhướng mày, "Động tác của mày cũng quá nhanh đi,sao phải vội vậy?"

Đông Triều liếc gã một cái, "Còn không phải là sợ mày đổi ý sao, sớm thấy sớm xong, hài lòng hay không là ý của mày, dù sao trách nhiệm của tao đã xong."

Tiến Dũng nói: "Mày làm bà mối cũng quá thiếu trách nhiệm đi!"

"Tao còn chưa lấy tiền công mai mối đâu!" Đông Triều lau miệng, thúc gã nhanh chóng thanh toán, lại kêu gã đi sang quán cà phê bên cạnh.

Cảm giác lần đầu tiên thấy Khánh Linh của Tiến Dũng là, thực sự có chút rạo rực nha.

Cái gì gọi là "Hoa ghen thua tắm,Liễu hờn kém xanh" Hứa Huy xem như được lĩnh hội sâu sắc.

Tóc buộc đuôi ngựa, mặt không son phấn, mặc một cái áo gió đơn giản thanh lịch, Khánh Linh trông sạch sẽ thanh thuần như giọt sương mai vậy.

Tiến Dũng sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên nhìn một người phụ nữ đến ngẩn người.

Đông Triều đẩy đẩy cánh tay gã, cười trộm, "Làm gì vậy, không chào hỏi đi!"

"A?" Tiến Dũng lấy lại tinh thần, xấu hổ mà cười cười, "Ngại quá. Tôi là Bùi Tiến Dũng, xin chào." Nói xong, vươn tay phải.

"Ha ha" Ngọc Linh đứng bên cạnh Khánh Linh nhịn không được cười ra tiếng, Đông Triều cũng phải đỡ trán, "Bạn à, có thể đừng như vậy được không, mày tưởng đang tiếp lãnh đạo đấy à?"

Mặt Tiến Dũng thoáng cái đỏ thẫm, ngại ngùng thu tay về, khụ khụ hai tiếng, "Xin lỗi."

Gã cũng dọa người quá đi, bình thường dạng mỹ nữ nào còn chưa thấy, một Khánh Linh thế mà có thể làm gã trở thành như vậy.

Đáng chết!

Đông Triều ở bên cạnh tiếp lời, "Linh, em đừng để ý, bạn của anh chỉ đang hồi hộp thôi, không có cách nào, nó còn chưa bao giờ thấy qua người đẹp như vậy đâu."Tiến Dũng thật muốn lấy cốc cà phê trên bàn ném vào cái miệng rộng của hắn.

Trên mặt Khánh Linh từ đầu tới cuối vẫn luôn mỉm cười thản nhiên, "Không sao. Xin chào, em là Nguyễn Khánh Linh."

Tiến Dũng không thể không thừa nhận mỹ nữ chân chính không chỉ khuôn mặt xinh đẹp, cả giọng nói cũng giống như hoàng oanh xuất cốc thanh thúy dễ nghe. Mà Khánh Linh thực sự có thể gọi là một mỹ nữ tiêu chuẩn.

Nói xong, bốn người lần lượt ngồi xuống.

Ngọc Linh cười nói: "Cũng không thể trách Tiến Dũng như vậy, thật sự là Khánh Linh của chúng ta rất xuất chúng. Nhớ năm đó ở trường học, cô ấy chính là đệ nhất mỹ nữ toàn học viện danh xứng với thực, người theo đuổi xếp hàng từ ký túc xá tới tận ngoài cổng trường còn dư. Còn có người trường khác nghe tiếng đến gặp cô ấy, cũng không phải em khoa trương, Tiến Dũng anh cũng thấy đấy, phàm là người lần đầu gặp Khánh Linh, đều phản ứng như vậy."

Khánh Linh hơi quay mặt đi

Tiến Dũng cũng cười, "Anh cùng tuổi với Đông Triều, về sau hai chúng ta xưng hô là anh em, được không?"

Khánh Linh liếc mắt nhìn gã, "Được."

Đông Triều vừa nhìn Tiến Dũng giả vờ đứng đắn đã muốn cười, "Không được, Ngọc Linh à, mau xoa giúp anh, da gà anh đều nổi lên cả rồi."

Ngọc Linh cười vỗ vỗ cánh tay hắn.

Tiến Dũng không để ý tới trêu chọc của hắn, tiếp tục nói, "Khánh Linh năm nay vừa bắt đầu đi làm sao?"

"Không phải, đã được một năm."

"Nghe Đông Triều hắn nói em làm việc ở quặng mỏ, làm gì ở đó vậy?"

"Làm ở nhà máy điện tại quặng mỏ, chủ yếu là việc xét nghiệm."

Tiến Dũng có vẻ không hiểu, hỏi Đông Triều bên cạnh, "Ở quặng mỏ còn có nhà máy điện à?"

Đông Triều bĩu môi, "Nhà máy điện nhỏ, mấy cái quặng mỏ đều có, cũng không phát được bao nhiêu điện, thuần túy là lãng phí tài nguyên. Qua vài năm nữa, quốc gia đều sẽ chỉnh đốn bỏ đi."

Tiến Dũng gật gật đầu, Ngọc Linh lại nói tiếp, "Em đã đến chỗ của bọn họ, vừa nghèo vừa loạn, một cái khách sạn cũng không có. Ngọc Linh của chúng ta mỗi ngày phải cùng năm người khác ở một phòng, mỗi người thời gian đi làm đều không giống nhau, không ngày nào có thể ngủ ngon. Anh xem, Khánh Linh gầy đi kìa."

Chẳng biết tại sao nhìn ý bảo vệ của Ngọc Linh, Tiến Dũng nghĩ tới tú bà ở kỹ viện, Tiến Dũng cúi đầu uống cà phê, giấu đi nụ cười trộm.

Lúc này Khánh Linh liền mở miệng, "Cũng không đến nỗi như cậu nói, địa phương nhỏ có cái hay của địa phương nhỏ. Nơi đó có rất nhiều đồ ăn vặt mà trong thành thị không có, người ở đó cũng có tình nghĩa, hàng xóm láng giềng thân thiết, không giống như ở thành phố nhà nhà đều là cửa chống trộm lạnh như băng, không ai biết ai. Hơn nữa ông chủ của mình ở đó cũng không tồi, cho nên, cũng không cảm thấy khổ sở lắm."

Lời Khánh Linh nói giống như một dòng nước mát chảy xuôi trong lòng Tiến Dũng, hắn giương mắt đánh giá cô gái này một lần nữa, chỉ thấy tim mình đập thình thịch.

Trên mặt Khánh Linh từ đầu tới cuối vẫn treo nụ cười mỉm thản nhiên, cô không giống những cô gái bây giờ cố tình ra vẻ đáng yêu hay hoạt bát táo tợn, bỏ đi phần mạnh mẽ, cô tựa như một đóa hoa nhài trắng trong không vương bụi trần.

Hương hoa nhàn nhạt, mang theo thanh nhã và điền đạm.

Gã nhớ tới một câu nói không biết đã từng đọc qua trong cuốn sách nào, ngôn ngữ của cây hoa nhài – thanh thuần, trinh tiết, chất phác, cùng với... mê người.

Tiến Dũng tựa hẳn vào ghế dựa thả lỏng thân thể, nhìn không chuyển mắt vào gương mặt mê người của cô gái đối diện.

Gã nghĩ, nói không chừng, gã thật sự trúng độc của cây hoa nhài này rồi.

Ngay đêm đó, Tiến Dũng gọi điện thoại cho Đông Triều, hỏi tư liệu về Khánh Linh.

Mặc dù bị huynh đệ trêu chọc một phen, gã cũng không để ý, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây là đạo lý mọi người đều biết, không có gì đáng xấu hổ.

Ngày hôm sau Đông Triều đến nhà, đem những tin tức biết được từ Ngọc Linh nói cho gã, cuối cùng vỗ vỗ bả vai gã nói lời thấm thía: "Bạn à, hành động phải nhanh. Quốc bảo này mà để người khác giành trước, mày còn không nhục chết."

Tiến Dũng tự tin tung hứng chìa khóa xe trong tay, miệng treo một nụ cười đắc ý: "Yên tâm, cả thành phố S này còn chưa có cái gì mà tao không lấy được, mày chờ tin tốt của tao đi!"

Vì thế, Khánh Linh thuận lý thành chương mà thành ứng cử viên số một cho vị trí người yêu lý tưởng của Tiến Dũng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro