Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi rạp chiếu phim, mùa đông trời tối thật sự rất sớm, khi đi vào vẫn là ban ngày lúc đi ra sắc trời đã tối đen.

Một đôi nam nữ tay nắm tay theo dòng người đi ra, nam khoảng 30 tuổi, nữ khoảng 27,28. Nhìn bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, tươi cười thân thiết, ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là một đôi vợ chồng ngọt ngào. Nhưng trên thực tế, hôm nay lại là ngày hai người kia ly hôn......

Tiêu Thần Duyệt là thuần gay, Quý Vi Vi là les, bốn năm trước hai người là đồng nghiệp, nhưng chân chính quen biết lại là ở một quán bar trong giới, sau này trở thành bạn tốt, hai năm trước ký kết hiệp định hôn nhân.

Hai năm trước, mẹ của Tiêu Thần Duyệt bị ung thư phổi thời kì cuối. Nguyện vọng cuối cùng của bà chính là nhìn thấy con trai thành gia lập thất, có cuộc sống hạnh phúc.
Cha của hắn cùng với tất cả cô, dì, chú, bác, đều rưng rưng đáp ứng yêu cầu của bà, nhất định phải tìm cho Tiêu Thần Duyệt một người vợ thích hợp.

Từ khi Tiêu Thần Duyệt phát hiện và xác nhận mình là đồng tính, hắn đã lo lắng dò xét cái nhìn của cha mẹ đối với loại người đặc biệt này. Kết quả là hắn đành phải dập tắt hy vọng nói ra sự thật khi nghe câu trả lời của cha mẹ.

"Cái loại người này không phải là phạm tội sao?"

Mẹ hắn vốn đang ngồi dệt áo lông, trong ánh mắt lại hiện lên mê mang cùng chán ghét.

"Cái loại súc vật này nên đánh gãy chân tống vào bệnh viện tâm thần đi."
Cha hắn chán ghét càng thêm rõ ràng.

Kỳ thật lúc cha mẹ Tiêu Thần Duyệt còn trẻ, đồng tính trong pháp luật ở Trung Quốc xác thực bị cho là bệnh tâm thần cùng phạm tội. Cho dù thời thế đổi thay, chuẩn mực đạo đức cùng hành vi tiêu chuẩn mới cũng không thể thay đổi được.
Tiêu Thần Duyệt hiểu được, nếu hắn không muốn mất đi cha mẹ, vậy chỉ có thể giấu diếm. Chỉ là sau khi trưởng thành ra ngoài làm việc, ngẫu nhiên sẽ lặng lẽ đi tìm tình một đêm.

Nếu lúc trước hắn đã không thể nói ra chân tướng, bây giờ mẹ đang bệnh tình nguy kịch, càng thêm không có khả năng hồ ngôn loạn ngữ.
Không kết hôn, chính là bất hiếu.

Tiêu Thần Duyệt yêu thương mẹ mình, cho nên hắn kết hôn, cưới bạn tốt cũng là đồng bọn của mình.

Mẹ an tâm ra đi, nhưng cha già mất đi bạn đời, lại bắt đầu liên tục yêu cầu Tiêu Thần Duyệt sớm sinh cháu trai cháu gái cho ông ôm. Ông thậm chí cố ý dọn vào nhà hai vợ chồng, làm việc nhà, nấu cơm, làm đồ ăn, chỉ vì muốn con trai và con dâu không phải bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Tiêu Thần Duyệt cũng yêu cha của mình, nhưng đến lúc này, hắn cũng hết chịu nổi...

Lúc hắn nhịn không được nữa muốn nói thẳng ra, Tiêu phụ trên đường mua đồ ăn bị té ngã. Chỉ bị ngã một cái, kết quả bị xuất huyết não, may mắn có hàng xóm phát hiện, đem người đưa đến bệnh viện. Khi Tiêu Thần Duyệt vội vàng chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói với hắn, cho dù phẫu thuật lấy máu ra cũng chỉ có thể sống thêm hai ngày. Không phẫu thuật, an an tĩnh tĩnh buổi tối hôm nay liền "ngủ" đi qua.

Nhưng làm con cái, sao có thể từ bỏ hy vọng? Sau khi phẫu thuật, cha hắn ngắn ngủi khôi phục ý thức. Tuy rằng nói không nên lời, nhưng nhìn biểu tình, Tiêu Thần Duyệt biết ông muốn biểu đạt sự tiếc nuối.

Tiêu Thần Duyệt cười, nói chờ về sau nhất định mang theo cháu trai đi bái tế ông bà. Tiêu phụ phát ra "hiển hách" hai tiếng, trên mặt mơ hồ có thể nhìn ra tươi cười, cứ như vậy mất đi ý thức, mãi cho đến lúc ra đi.

Tiêu Thần Duyệt thật sự bởi vì mất đi cha mẹ mà bi thương khóc rống, nhưng đồng thời hắn có thể cảm giác được sâu trong thâm tâm có chút may mắn, điều này khiến hắn cảm thấy tự chán ghét bản thân mình. Thậm chí có mấy lần hắn phát hiện bản thân đứng ở trong phòng bếp, cầm dao phay trên tay, bên cạnh là Quý Vi Vi mặt đầy lo lắng và sợ hãi.
Tiêu Thần Duyệt cuối cùng cũng vượt qua được, chỉ là hắn đối tính có mâu thuẫn nghiêm trọng. Cho dù đã "tự do", cũng chưa một lần đi tìm bạn đời.

Nhưng để Quý Vi Vi yên tâm, thỉnh thoảng hắn sẽ ở lại khách sạn.

Đến lúc này cô mới chân chính yên tâm, cũng đến lúc bọn họ chia tay. Quý Vi Vi đã tìm được người cô yêu, Tiêu Thần Duyệt cũng nên trả tự do cho cô.

"Ngài quý tộc với mái tóc bạch kim rối loạn, cúc áo mở bung, bộ dáng như vừa bị chà đạp qua! Quá manh!" Quý Vi Vi một bên nói, một bên phát ra hắc hắc hắc quỷ dị tiếng cười.

Tiêu Thần Duyệt bất đắc dĩ, Quý Vi Vi rõ ràng không có hứng thú với đàn ông lại thích - theo cô nói chính là "Manh" -- nam nhân, còn là tác giả nào đó trên trang web Tấn Giang. Sau khi hai người quen biết, mỗi năm lại bị kéo đi xem 《 Harry Potter 》vài lần -- mỗi bộ cũng xem tới mấy lần, Tiêu Thần Duyệt thế nào cũng cảm thấy giả, Quý Vi Vi nhìn thế nào cũng cảm thấy manh, mỗi lần Tiêu Thần Duyệt đều theo tôn chỉ "im lặng là vàng'.

"Thần Duyệt, trong HP cậu thích ai?"
"Không thích ai hết."
"Đừng dứt khoát như vậy, vậy tớ đổi cách hỏi. Nếu cậu đến thế giới kia, cậu sẽ cảm thấy hứng thú với ai?"
"Tớ đến thế giới kia...... Với ai cũng không có hứng thú."
"Sao có thể? Thế giới kia, biệt nữu, muộn tao, trung khuyển, ngạo kiều, tà mị, vv... các loại tính cách công thụ đầy đủ hết, mặt khác, đại thúc, shota, thanh niên các loại tuổi cái nào cũng có. Muốn dưỡng thành liền dưỡng thành, muốn có sẵn liền có sẵn. Sao có thể không có ai khiến cậu hứng thú chứ?"

Tiêu Thần Duyệt than một tiếng, biết không nói rõ ràng, hôm nay Quý Vi Vi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn:

"Nếu tớ đến thế giới kia, tớ tuyệt đối sẽ không đến cái gì mà Hogwarts ma pháp trường học. Thế giới phù thủy có được bao nhiêu dân số? Dân số ít như vậy số lượng gay cũng càng ít, lớn lên dễ nhìn chính là ít lại càng ít a. Còn muốn ứng phó chiến tranh Phù thủy cổ quái, đối phó Tử thần Thực tử thần bí lại còn giống như phần tử khủng bố. Tớ sao không ở lại Muggle thế giới, tránh xa nguy hiểm, sau đó tìm một soái ca nước ngoài, cuối cùng di dân đến Hà Lan mà kết hôn?"

Quý Vi Vi bày ra một mặt 囧, thật là một lựa chọn thực tế a, bất quá Quý Vi Vi tự mình ngẫm lại, nếu cô đến thế giới kia, hình như... cô cũng sẽ làm như vậy. Rốt cuộc, thích những nhân vật đó là một chuyện, tính mạng mình lại là một chuyện khác. Quý Vi Vi tuy rằng thích bọn họ, nhưng còn chưa thích đến trình độ nguyện ý mạo hiểm tính mạng cứu vớt ai đó. Tiêu Thần Duyệt không phải fan Harry Potter, chỉ là bị cô lôi kéo xem phim, đọc sách, đương nhiên càng không thể làm hành động nhiệt huyết gì đó.

"Xe tới, cậu đi đi, chồng cậu chắc phải sốt ruột rồi đấy."
"Để cô ấy chờ đi."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng hành động của Quý Vi Vi lại không chậm chút nào, chỉ là trước khi lên xe, cô cầm tay Tiêu Thần
Duyệt
"Thần Duyệt, tuần sau tới nhà tớ ăn cơm nha?"
"Ừ."
Tiêu Thần Duyệt cười gật đầu, nhưng trước sau như một, trong mắt hắn là hoang vắng mà tĩnh mịch.

Quý Vi Vi vẻ mặt có chút không bình thường, vành mắt cũng hơi đỏ lên, nhưng cuối cùng cô nhịn xuống, một lần nữa khiến chính mình vui vẻ trở lại:

"Cậu nha, một chút cũng không lãng mạn a! Vậy mà sống chết cũng không chịu nói cho tớ biết cậu thích ai! Tớ nguyền rủa cậu bị té ngã, sau đó xuyên đến thế giới kia! Cho dù không muốn cũng không được!"

"Được được."
Tiêu Thần Duyệt bất đắc dĩ đem Quý Vi Vi nhét vào trong xe, nhìn theo xe taxi rời đi.

Bất quá vô luận là Quý Vi Vi hay chính hắn cũng không chú ý tới, khi Quý Vi Vi buông lời "nguyền rủa", có một ngôi sao băng đuôi đỏ xẹt ngang qua bầu trời.

Trong gió lạnh, Tiêu Thần Duyệt đứng đó một lúc lâu, hắn bỗng nhiên không biết nên đi đâu. Mãi cho đến lúc có người không cẩn thận va vào vai hắn một cái, hắn mới khôi phục ý thức, chuẩn bị đón một chiếc xe về nhà.

Nhưng mà, rõ ràng không có cái gì trên mặt đất, vì sao hắn vừa nhấc chân liền cảm thấy dẫm lên thứ gì đó? Thân thể bởi vì mất đi cân bằng mà té ngã , Tiêu Thần Duyệt cảm giác cái trán đau đớn, hoàn toàn mất đi ý thức......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro