33. Cái Ghế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sống trong một căn hộ nhỏ. Tôi may mắn giành được tầng trên cùng và nó rất là đẹp! Khu chung cư không cao lắm, nhưng khung cảnh nhìn ra từ cửa sổ căn hộ của tôi vẫn cực kì hùng vĩ và rộng lớn.

Dù sao thì, khi tôi chuyển vào sống ở đây... cũng là lúc chuyện đó bắt đầu xảy ra. Cái ghế. Vào ngày đầu tiên tôi dành tất cả thời gian để dỡ đồ ra và sắp xếp mọi thứ lại, rồi cuối ngày tôi đi vào phòng ngủ mới của mình và leo lên giường và ngủ.

Và sau đó tôi tỉnh dậy, nhìn thấy một cái ghế bình thường đặt ở phía chân giường, đối diện tôi.

Tôi chẳng quan tâm đến nó nhiều lắm. Tôi tự nhủ có lẽ đó là vì tôi đã đặt nó ở đó lúc sắp xếp đồ và lại quên béng mất phải cất nó đi chỗ khác thôi.

Nhưng đêm hôm sau nó vẫn tiếp tục xảy ra. Lần này tôi chắc chắn rằng tôi đã đặt nó ở chỗ khác. Và nó lại xảy ra lần nữa. Và lần nữa. Và nó kéo dài gần cả một tuần.

Tôi không muốn trở nên hoang tưởng với tất cả mọi thứ. Nhưng tôi đã rất sợ. Ở một chỗ nào đó trong tâm trí tôi, một giọng nói liên tục thì thào "Một thứ gì đó, sớm hay muộn đều sẽ đến phòng mày và quan sát mày". Giọng nói đó khiến tôi rùng mình. Dù cho nó có vẻ chẳng thể nào xảy ra được.

Nhưng, như tôi đã nói trước đó - tôi đã rất sợ hãi.

Do đó tôi quyết sử dụng đến điện thoại của mình. Tôi cắm nó vào dây sạc, và đặt nó lên trên cái bàn ở phía bên kia phòng - Tải về một ứng dụng dùng để quay phim nguyên một đêm, quay tôi và toàn cảnh căn phòng, nhưng màn hình thì vẫn tối chứ không phát sáng như bình thường. Một cách khá là thông minh đấy chứ nhỉ.

Và sáng hôm sau tôi thức dậy một cách bất ngờ. Cái ghế ở ngay đó, ngay phía dưới chân giường. Tôi leo ra khỏi giường, thở gấp, và bước tới bên cái điện thoại. Thế chứ! Ứng dụng đó đã hoạt động một cách hiệu quả, tôi bắt đầu xem đoạn video được quay lại, tua nhanh gần hơn ba mươi phút - trước khi tôi thấy nó. Cánh cửa tủ quần áo của tôi chầm chậm mở ra, chỉ khoảng một inch, và một người đàn ông da trắng nhợt nhạt, hói đầu, không mặc gì ngoài một cái quần thể thao màu đen bước ra. Ông ta tiến tới cầm lấy cái ghế bên cạnh cái bàn và tôi có cơ hội được nhìn rõ mặt ông ta hơn - ông ta vào khoảng sáu mươi tuổi, và nhìn cứ như chưa bao giờ được tiếp xúc với ánh mặt trời vậy. Ông ta đang đổ mồ hôi, rất nhiều. Ông ta kéo cái ghế đến phía dưới chân giường và ngồi xuống, bắt đầu quan sát tôi. Xem đến đó, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Và sau đó tôi liền nghe thấy tiếng cửa tủ quần áo mở ra chầm chậm phía sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro