Quyển 4 - Chương 45: Tối nay, ở lại với em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Editor: Tâm Thường Lạc

Không biết qua bao lâu, Kiều Nam mới lưu luyến không rời mà buông Tô Ngưng Tuyết ở trong ngực ra.

Bà cúi mắt rũ mi, hít thở hơi có chút gấp gáp, vẻ mặt giống như là đau đớn, hoặc như là trầm mê.

Khi ông ấy bức bách mình hồi tưởng lại đoạn ký ức vừa ngọt ngào lại vừa đau lòng chua xót đó, không phải bà cũng đã đắm chìm trong đó sao?

Lòng bàn tay của ông chậm rãi áp lên gò má lạnh như băng của bà, bởi vì nước mắt phía trên mà đau lòng.

Tình cảnh này, đã từng chỉ tái hiện qua ở trong mộng, nhiệt độ trong lòng bàn tay của ông là bà cảm nhận cực kỳ rõ ràng. . . . . .

Loại đau đớn áp chế đó khiến người ta hít thở không thông, phía bên dưới, môi của ông cẩn thận từng chút một chạm nhẹ lên trán của bà.

Giống như một đêm của hai mươi tám năm trước, ông lòng ôm đầy mong đợi hôn lên cái trán của bà.

Chẳng qua là chưa từng nghĩ đến, cái nụ hôn chỉ như con bướm chạm nhẹ lên nhánh hoa ngày đó, lại sẽ trở thành lời từ biệt của họ.

Lần nữa ôm lấy bà, cảm nhận bà run rẩy, bà hốt hoảng, ông nhắm mắt lại, trong lòng sinh ra mệt mỏi và tang thương sau khi trải qua muôn vàn núi non, chỉ có ôm bà thật chặt mới có thể tin rằng giờ phút này là chân thật.

Trên thế giới này, chỉ có một người có thể tác động tới thần trí của ông, có thể khiến cho ông trong đêm tối kiềm chế không được mà rơi lệ, bây giờ, người đã ở đây, cách xa nhau hai mươi tám năm cuối cùng đã trở lại trong vòng tay ông, há có thể buông tay lần nữa sao?

Con ngươi mắt đen như mực của ông khẽ híp một cái, lần này, tuyệt đối sẽ không để cho bà xoay người đi!

"Tô Ngưng Tuyết, em nói em chưa từng có một chút nào thích tôi sao?"

Người đã năm mươi mấy tuổi, lại đi truy cứu tình tình ái ái không khỏi quá mức hoang đường, nhưng ông lại cố chấp mà muốn biết câu trả lời, muốn bà ấy nói cho ông biết, trong nửa tháng ở nhà ngang không phải chỉ một mình hắn suy tưởng.

"Kiều Nam. . . . . ." Tô Ngưng Tuyết từ trong bối rối hốt hoảng lấy lại tinh thần, dường như muốn nói chút gì.

Ông nhíu mày thật chặt, yên lặng chờ đợi bà tiếp tục.

Bà nhìn sang ông thần thái nghiêm túc mà lạnh lùng, muốn mở miệng lại chỉ có thể chậm rãi nuốt những lời đó vào trong bụng.

Đột nhiên cảm giác được, huyệt thái dương đập mạnh có chút căng đau . . . . .

Bà cho là ngày đó sáng sớm từ nhà ngang rời đi, bọn họ kiếp này cũng sẽ không bao giờ cùng xuất hiện.

Lý do rời đi có rất nhiều cũng rất đầy đủ ——

Bà còn có chồng của mình, còn có chung một đứa con gái với chồng, trên người bà vẫn còn có một cái gông xiềng hôn nhân, bà không muốn lưng đeo tiếng xấu một đời, cũng. . . . . . Không ngờ liên lụy ông.

Cho đến khi Tử Kỳ ở trong lòng bà, đột nhiên quay sang người đàn ông ngủ say trên giường, mồm miệng không rõ hô lên "Ba ba" , sắc mặt của bà chợt tái nhợt, trái tim cũng rung động khiến cho bà dường như là ôm đứa nhỏ chạy trối chết.

Bà không biết là ai kêu Tử Kỳ nói hai chữ này, một khắc kia cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu.

Bà không để ý Tử Kỳ bất mãn rầm rì, ôm cô bé nhanh chóng xuống lầu, thậm chí không đợi đến khi cha phái xe tới, tâm hoảng ý loạn mà chạy chậm ở trên đường nhựa, thoát được càng xa, dường như mới có thể an toàn.

Cha đã lừa gạt bà, cũng lừa những người khác, căn bản ông không có đưa bà đến nhà người cô, ông chỉ là để cho bà ở trong biệt thự vùng ngoại ô của nhà họ Tô, phái người giúp việc kín miệng tới chăm sóc bà.

Khi đó, bà nhìn Tử Kỳ tâm tình ngày càng xuống thấp, cũng từng cảm thấy xót xa trong lòng.

Tuy nhiên, bà không có lựa chọn khác, cha nói không sai, bà đối với Kiều Nam vẫn chưa ở mức độ là tình yêu, bà rất cảm kích ông vào thời điểm bất lực nhất đã cho bà ấm áp, nhưng bà không thể bởi vì mình ham muốn cá nhân mà phá hủy ông ấy.

Tô Ngưng Tuyết không phải người phụ nữ thiện lương đến mức như Thánh mẫu, nhưng cũng không phải là ti tiện ích kỷ .

Bà đem mình phủ đầy bụi đứng lên, cùng tất cả mọi người đoạn tuyệt lui tới, chờ ở trong biệt thự chăm sóc cho đứa bé lớn lên.

Bà không dám bước ra sân, bà không muốn nghe đến tin tức của Kiều Nam, lại không dám nghe được tin tức của Kiều Nam.

Bởi vì áy náy, cũng bởi vì bị bà cố ý quên đi, chôn sâu đoạn chân tình xa lạ kia ở trong đáy lòng.

Bà không thể giải thích chuyện mấy ngày đó phát sinh, chỉ có thể giống như đà điểu, vùi mình ở trong cát.

Vậy mà chôn một lúc đã là mười lăm năm.

Cận thị muốn tiến hành đầu tư ở hải ngoại, bà làm đại diện của Cận thị đi đến Anh quốc, không hề báo trước ở trên tạp chí kinh tế tài chính bản xứ của Anh quốc đã thấy được hình bóng của ông, một giây kế tiếp, bà đã làm đổ cà phê trong tách lên tay.

Cà phê nóng bỏng văng lên mu bàn tay của bà tạo nên một vệt nước phồng, nhưng không bì kịp nỗi đau đớn trong tim.

Vấn đề trên tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn chính là về hãng xe ô tô cao cấp toàn cầu.

Trang bìa là hình ảnh của một người đàn ông mặc Âu phục mang giầy tây vô cùng lịch lãm, là CEO cao cấp.

Tựa đề là: thương giới, tư bản vi đại.

Vậy mà, mở tạp chí ra, biết bao nhiêu trang đều đưa tin về ý tưởng thiết kế hoàn toàn mới của tổng giám đốc thiết kế Kiều Nam từ hãng xe ô tô cao cấp toàn cầu, khi cái tên Kiều Nam giọi vào trong võng mạc bà, máu trong cả người bà cũng bắt đầu ngưng trệ.

Trong bản tin Kiều Nam dựa vào chiếc máy bay màu xanh ngọc bích, hai tay ôm ngực, ánh mắt kiêu ngạo mà trầm tĩnh.

Màu sắc, ý tưởng của ông, chủ đề mới được đẩy lên, chính là màu xanh ngọc bích.

Lời bộc bạch là ——

Để cho sắc màu bay vút lên.

Bà nhìn ông không chớp mắt, ông đã thành thục không ít, hai hàng lông mày tuấn tú nhăn thật chặt, khi đôi môi mỏng cong lên, xuất hiện thêm vài đường vân, trên người đã có phong thái của nhân sĩ thành công.

Bà lại đột nhiên đứng dậy, che miệng, sợ hãi mà hất tạp chí xuống đất, lảo đảo mà trốn vào phòng rửa tay, đóng mạnh cửa lại, giống như ông ấy đang đứng ở ngoài cửa nhìn mình chằm chằm.

Từng lần một dùng nước lạnh rửa sạch gương mặt nóng bừng của mình, sự thấp thỏm trong lòng lại chưa từng giảm bớt nửa phần.

Bà lần đầu tiên phá lệ mà không để ý đến lễ nghi phong tục của phương Tây, yêu cầu thương lượng chuyện hợp tác đầu tư sớm hơn, bà không muốn ở lại đất nước mà có sự xuất hiện của ông nữa, chỉ một đêm, có lẽ cũng sẽ bị sự lo lắng tra tấn.

Thật sự thì, ngay cả chính bà cũng không biết đến tột cùng đang sợ cái gì.

Buổi tối trước ngày bà rời khỏi Luân Đôn, bà và chủ tiệc đi đến một nhà hàng nổi tiếng dùng cơm, vợ của chủ tiệc cũng là một phu nhân Châu Âu rất nhiệt tình, khi hỏi đến tình hình của bà, bà cũng trả lời từng việc rất thành thật.

"Cô cũng là người thành phố S sao?" Vị phu nhân kia nghe cô nói vậy, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt sâu hút màu xanh biếc: "Ngài Kiều cũng là ở thành phố S, cô quen biết không?"

Ngay sau đó, phu nhân đề nghị: "Windsor và Kiều dùng cơm ở phòng kế bên, chúng ta nhanh chân đến gặp họ đi chứ?"

Bà trợn mắt há hốc mồm, cảm giác thế giới thế nào cứ nhỏ bé như vậy?

"Kiều bây giờ là Tổng giám đốc thiết kế cao cấp, rất nổi danh ở Luân Đôn, chỉ có điều đáng tiếc, tính cách của anh ta quá cố chấp, lúc ở trong nước có thích một người phụ nữ, đến bây giờ vẫn còn duy trì tình trạng độc thân."

Cuối cùng bà cũng không đồng ý theo lời mời của phu nhân mời đi qua phòng bên cạnh.

Bà hoảng hoảng hốt hốt mà trở lại phòng của mình, tay chân lạnh cóng.

Nhìn sang cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, bà thức trắng đêm không chợp mắt.

Cuộc hôn nhân cùng Cận Chiêu Đông, không phải do chỉ một ngày lạnh.

Bà còn thương ông ta sao?

Không, đã sớm không thương.

Có lẽ sau khi ông ta từ Thiên Sơn trở lại, bà bởi vì không cam lòng mà không ngừng cố gắng.

Tuy nhiên, mỗi một lần cố gắng, chẳng những chưa mang đến cho bà cảm giác đầy đủ, ngược lại làm cho bà cảm thấy tràn đầy sợ hãi và trời đất trống không, có nhiều lần, bà thế nhưng sẽ bởi vì ông ta xoay người mà cảm thấy may mắn và nhẹ nhõm.

Nửa đêm tỉnh mộng, không còn là hình ảnh một màn ở Thiên Sơn Cận Chiêu Đông đưa bà rời đi, cũng không còn là hình ảnh Cận Chiêu Đông vì một người phụ nữ khác gửi tới cho bà giấy thỏa thuận li hôn thật tàn nhẫn, mà là ——

Dưới nhà ngang, bà dùng nước giếng xối lên hai chân nóng rang, ông ngồi bên cạnh đùa với Tử Kỳ kêu oa oa thật to.

Đề xuất ly hôn với Cận Chiêu Đông, khoảng khắc bật thốt lên, ngay cả chính bà cũng đã thất thần, nhìn sang vẻ mặt không dám tin của Cận Chiêu Đông, bà lại cảm giác được tảng đá lớn từ trong lòng đã được dời đi.

Thế giới của bà không còn ẩm ướt u tối, vài tia nắng mặt trời sáng rỡ bắt đầu rọi xuống.

Thời điểm ký tên lên giấy thỏa thuận li hôn, Ngụy Trọng Minh hỏi bà, thật sự quyết định sao?

Bà gật gật đầu, nói đùa: hai mươi tám năm trước tôi nên ký, sau đó sẽ tìm người gả đi.

Nói xong, Ngụy Trọng Minh không tiếng động mà cười, bà lại vẫn thất thần.

Bà từng ở trên hội nghị cao nhất của Cận thị, đưa ra đề nghị, yêu cầu mua mảnh đất ở nhà ngang kia, thậm chí chẳng phân biệt được ngày đêm mà dùng một tuần lễ nghĩ ra phương án thiết kế, chỉ vì rồi thuyết phục tất cả cổ đông.

Cuối cùng nhà ngang biến thành hoa viên Nam Đô, bà thường lái xe đi vào trong đó, lẳng lặng nhìn, lại phát hiện rốt cuộc tìm không cảm giác năm đó, hết thảy đều thay đổi, rốt cuộc không trở về được.

Kiều Nam từ Anh quốc trở lại, ở cửa của Thịnh Thế Hào Đình, lúc ông đứng ở trước mặt bà, thiếu chút nữa bà đã ngã nhào trên đất.

Trên mặt duy trì bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng trong lòng đã sớm cuộn trào mãnh liệt.

Khi bà đang làm việc trong phòng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bóng hình thanh lịch tao nhã loanh quanh bên cửa sổ ở quán cà phê đối diện, cây tiên nhân cầu đang được bà cầm hý hoáy trong tay phút chốc nát bấy ở trên mặt đất, ngồi xổm người xuống nhặt lấy, lòng ngón tay lại bị đau nhói.

Máu tươi từ đầu ngón tay tràn ra, bà kinh ngạc nhìn, sự hoảng hốt năm nọ ở Luân Đôn lại trở về.

Chẳng lẽ, đây chính là ý trời trong truyền thuyết sao?

Tuy nhiên. . . . . .

--- ------ ------ ----

"Tôi sẽ không miễn cưỡng chuyện em không muốn làm. Nhưng mà, nửa tháng của hai mươi tám năm trước, hôm nay hai mươi tám năm sau, không phải tôi cũng có tư cách yêu cầu em cho tôi một lời giải thích hợp lý chứ?"

Ông lấy tư thế không cho phép bà tránh né đứng ở trước mặt bà, ánh mắt thâm trầm, giọng điệu vô cùng kiên định.

Kéo mình ra khỏi những suy nghĩ hỗn tạp, Tô Ngưng Tuyết không dám nghênh đón ánh mắt của ông, bà rũ thấp mi mắt xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt mình, hai tay lại phản ứng theo bản năng vòng chặt thân thể của mình.

Vô hình trung, đã đem sự sợ hãi và bất an trong thân thể của mình lộ ra ngoài.

Một làn gió lạnh lẽo từ khe cửa thổi tới, bà không nhịn được co rúm lại một cái.

Một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên ở bên tai bà, trước người một cái bóng lớn bao trùm tới, ông lướt qua bà đóng cửa chống trộm lại, sau đó mở đèn ở cổng vòm lên, trong phút chốc, ở cổng vòm nơi sáng ngời một loạt.

Bà vội vàng né tránh mặt của mình đi, không để cho nước mắt lưu lại trên mặt bị lộ dưới mắt ông.

"Dáng vẻ em xấu xí hơn tôi cũng đã thấy qua, chẳng lẽ còn sẽ để ý lần này sao?"

Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc nhìn ông, Kiều Nam mím môi, cười rất nhạt.

Đúng vậy, hai mươi tám năm trước, lúc họ gặp lại, dáng vẻ bà chật vật có chỗ nào so với bây giờ tốt hơn?

Ông chợt kéo tay của bà, Tô Ngưng Tuyết muốn tránh thoát, ông lại cầm thật chặt, trái lại cứ thế mà kéo bà đi tới phòng bếp, mở đèn trong phòng bếp lên, nói với bà: "Tôi từ Luân Đôn trở lại, chưa ăn thứ gì, lại chạy đến bệnh viện, thể lực đều đã tiêu hao sạch rồi, bây giờ rất đói bụng, nấu cho tôi chút gì ăn thôi."

Lúc Kiều Nam nói lời này, có chút tuỳ hứng như đứa bé, nhéo nhéo lòng bàn tay của bà, sau đó đỡ vai của bà đưa bà xoay vào trong: "Đừng tìm lấy cớ, tôi biết em biết nấu ăn."

Khóe mắt Tô Ngưng Tuyết liếc đến thức ăn trong đĩa trên bàn bên ngoài, dưới ánh mắt mong chờ của ông, không có nhiều lời, mà đi tới trước tủ lạnh lấy hai quả trứng, lại đến múc một tô cơm trong nồi cơm điện.

Kiều Nam không rời đi, vẫn đứng bên cạnh cửa nhìn bà.

Bà xào cơm trong nồi, không yên lòng, không khỏi tự giễu, quả nhiên đi ra lẫn vào, vẫn là muốn trả nợ.

Không khí đều là tràn đầy mùi thơm cơm chiên trứng, bà bưng dĩa cơm màu vàng kim đến trước mặt của ông, cùng lúc ông nhận lấy, một cái tay khác lại nắm lấy bàn tay trống không của bà, không còn kịp rút về.

"Một mình ăn cơm không có ý nghĩa gì, em theo tôi trò chuyện."

Ông căn bản không phải hỏi ý bà, mà thẳng tay ấn bà ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống cạnh bà.

Tô Ngưng Tuyết có chút đứng ngồi không yên, khi vết thương ngày trước được chôn sâu ở sâu trong trí nhớ bị xé toạc ra, bà dù sao vẫn cảm thấy lúc mình đối mặt với Kiều Nam thì không thở nổi, trên người cũng giống như đeo Thập Tự Giá nặng nề.

Ông lại ăn say sưa ngon lành, không bao lâu cả dĩa cơm đã chuyển vào trong bụng, dùng khăn giấy lau khóe miệng xong, ông mới ngẩng đầu nhìn bà: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Tô Ngưng Tuyết không nhúc nhích mà nhìn ông, cùng ông nhìn nhau hết vài giây, đột nhiên cầm ly rượu đỏ mà bà đã uống một nửa lên, nhấp một miếng, hít sâu một hơi, mới lần nữa chuyển tầm mắt quay lại trên người ông.

"Anh muốn giải thích, tôi có thể nói, tuy nhiên anh xác định anh muốn nghe sao? Cuộc sống hiện tại của anh không phải rất tốt sao? Cái gì cũng không thiếu, của cải, danh tiếng, địa vị, cần gì phải thay đổi nó?"

Kiều Nam yên lặng nhìn bà: "Trong lòng em thật sự là nghĩ như vậy sao?"

Ánh mắt của ông tựa như nam châm có từ tính, bà dời mắt đi, siết chặt ngón tay đang nắm chân ly rượu: "Để cho tôi lại một chút xíu tôn nghiêm không được sao? Tại sao phải khiến tôi ở trước mặt anh không ngốc đầu lên được?"

Chân mày Kiều Nam nhíu chặt: "Tôi chưa từng nghĩ tới muốn cho em khó chịu, trong lòng tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, không phải em biết rõ lắm sao?" Ông cũng hít một hơi thật sâu, dừng một chút mới nói: "Nếu như tôi thật sự muốn em mất sạch thể diện, ngay từ lúc mười mấy năm trước đã mang theo một người vợ giàu có mà kênh kiệu ở trước mặt em, cần gì phải như bây giờ ăn nói khép nép mà tới lấy lòng em, còn phải chịu bị em chận đuổi từ ngoài cửa?"

"Tôi lại không cầu xin anh phải uỷ khuất bản thân mình như vậy? Giống như anh nói, đại khái có thể tìm một người phụ nữ bản thân và gia đình trong sạch tốt hơn tôi mấy chục lần mà kết hôn trải qua những năm tháng cuối đời.... ..." Giọng điệu có phần tức giận.

"Nhưng mà, đó cũng không phải là em." Ánh mắt ông chợt sáng bừng mà nhìn sang bà.

Tô Ngưng Tuyết trong phút chốc không phản bác được, lời còn thừa lại đều đã nghẹn ở trong yết hầu, kinh ngạc nhìn nhìn ông.

Bà vốn không phải người cảm tính, không biết tối nay vì sao, tuyến lệ lại phát triển như vậy?

"Em đã cảm thấy chuyện hai mươi tám năm trước thật có lỗi với tôi, như vậy em hãy dùng cuộc đời còn lại tới bù đắp cho tôi đi. Dù sao bây giờ em đã ly hôn, tôi cũng là độc thân, hai chúng ta vừa vặn tấu một đôi, sau này hành động bất tiện còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Nếu như em muốn đi đến Paris học vẽ tranh, chúng ta sau khi kết hôn có thể di dân tới đó."

"Kiều Nam, anh có nghe hiểu lời tôi nói trước đó hay không?"

Ông hơi nhíu lông mày, không khỏi nhìn bà: "Đề nghị của tôi và lời em nói có liên quan sao?"

"Anh. . . . . ." Tô Ngưng Tuyết không nghĩ tới ông sẽ vô lại như thế, buồn bực rồi bỗng nhiên đứng lên quay lưng đi.

Bà nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ, khi thở ra khí ngưng tụ thành một đoàn sương trắng ở trên cửa sổ: "Thật sự thì tôi không có tốt như trong tưởng tượng của anh, tôi trong lòng anh bất quá là một cái chấp niệm."

Sau lưng hoàn toàn yên tĩnh, bà xoay người, nhìn Kiều Nam ngồi ở chỗ đó.

"Làm bạn bè không thể được sao? Như vậy, ít nhất. . . . . . Tôi đối với anh sẽ không áy náy sâu như vậy."

Kiều Nam thu lại nụ cười trên mặt, ông hơi nhếch môi, trầm mặc hồi lâu, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào tròng mắt hơi có vẻ mệt mỏi của bà, "Ngược lại em vẫn giống như hai mươi tám năm trước, khắp nơi đều suy nghĩ cho tôi, lần đó là sợ tôi bởi vì em mà phá hủy tiền đồ, vậy lần này đây, lại là vì cái gì?"

"Tô Ngưng Tuyết, hay là. . . . . . Em hi vọng tôi biến những ngày đó làm thành một giấc mộng xuân sao?"  

 Tô Ngưng Tuyết bởi vì hai chữ "Mộng xuân" mà sắc mặt đại biến, có phần thở hổn hển mà nhìn ông, mặt ông lại không đổi sắc, giống như đang cùng bà bàn luận chuyện ăn đĩa cơm chiên trứng có ngon hay không.

"Cái đó thời đại, em có thể để cho tôi một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh cả thể xác lẫn tinh thần ngủ sát cạnh em, là đánh giá thấp sức hấp dẫn của người phụ nữ trong em, hay là đánh giá quá cao sự tự chủ trong người đàn ông như tôi?"

"Kiều Nam anh là một người đàn ông đã năm mươi mấy tuổi rồi, nói ra lời như vậy thì không cảm thấy xấu hổ sao?"

Tô Ngưng Tuyết thẹn quá thành giận, gương mặt cũng nóng bừng đỏ lên, đáy mắt lại thấp thoáng lóe lên ngấn lệ.

"Chẳng lẽ tôi không nói thì có nghĩa là không tồn tại sao? Tô Ngưng Tuyết, em có thể hai mươi mấy năm trái lương tâm lừa mình dối người, tuy nhiên tôi không làm được, đêm hôm đó, thân thể của tôi đau đến không chịu được, tuy nhiên trong lòng cũng rất ngọt ngào, bây giờ, em lại nói cho tôi biết, em căn bản cũng không đáng giá cho tôi quý trọng sao?"

Ông tiến tới gần bà, không lưu lại chút nào tình cảm cho bà, lời nói ra cũng càng ngày càng quá đáng.

Tô Ngưng Tuyết tức tối mà nhìn ông chằm chằm, há miệng muốn biện hộ: "Tôi chỉ muốn . . . . ."

"Em chẳng qua là sinh lòng áy náy, cho nên không muốn tôi bị muỗi độc chích, mới để cho tôi ngủ thẳng bên cạnh em?"

Ông cắt đứt lời của bà, sau đó chậm rãi mà thay bà nói hết.

Bà ngớ ra, sau chốc lát yên lặng, giống như là lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn ông: "Anh vì tôi bỏ đi cơ hội xuất ngoại học lên cao, thời điểm anh gian nan nhất, tôi thế nhưng có thể bởi vì một câu nói của cha cũng không quay đầu lại liền bỏ đi, bây giờ anh thành công, tôi lại ba ba chạy tới dính lấy anh, Kiều Nam, anh hi vọng tôi là một người như vậy sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, thời gian và không gian giống như trong phút chốc dừng lại, tiếng động gì cũng không có.

Chung quanh yên tĩnh đến mức làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Kiều Nam không có gì thay đổi, cả người còn duy trì tư thế ngồi thẳng tắp, dịu dàng mà lại nhã nhặn, nhưng đôi con ngươi sâu hun hút cũng đã lạnh thấu xương.

"Em lặp lại lần nữa." Mắt ông nháy cũng không nháy nhìn bà, nhàn nhạt nói.

Tô Ngưng Tuyết quay đầu sang chỗ khác, nhìn một mảnh vô biên vô hạn đen như mực.

"Khi đó, anh theo cha con nhà họ Cận đi đến nhà họ Tô, lúc ấy anh thì đứng ở sau lưng cha tôi, nhưng tôi ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng không có, sau đó anh bái cha tôi làm thầy, tôi làm thế nào cũng không chú ý tới anh, tôi lúc ấy thậm chí còn hỏi anh đàn ông thích gì, kết quả lại đem đồ anh thích đưa cho Cận Chiêu Đông, anh ta không thích tôi về nhà còn oán giận anh, tuy nhiên tôi chưa từng suy nghĩ qua cảm thụ của anh."

"Nếu như nói những thứ này cũng có thể xem nhẹ, như vậy lần ở nhà ngang, tôi không chào mà đi, cho dù anh có thể không so đo, tôi lại cả đời cũng không tha thứ cho mình được, tôi tự nhận không phải là người có phẩm hạnh cao thượng, nhưng cũng không đến nổi ti tiện vô sỉ như vậy. Anh đi đi, những việc đã trải qua không nên vẫn đè nặng ở trong lòng anh, buông tha cho chính mình thôi."

Tô Ngưng Tuyết nói rõ ràng, từng chữ từng câu nói ra rất chậm, ánh mắt lại không dám nhìn tới ông.

Kiều Nam đối với bà thì không giống vậy, khác hẳn, nhưng bà đã làm những chuyện kia, làm sao có thể nói quên thì quên?

Đồng ý với ông, ngả đầu vào lòng ông, đối với ông mà nói không khỏi quá không công bằng?

Bà có gì tốt, thứ cho ông bất quá là một lần lại một lần tổn thương, đúng là không đáng giá cho ông quý trọng như vậy.

"Vậy có phải em nên giới thiệu cho tôi một đối tượng tốt để kết hôn hay không?"

Hô hấp của Kiều Nam có chút dồn dập, thật sự thì không rõ ràng, nhưng bà lại cảm nhận được. Trong phòng không khí quá mức yên tĩnh, yên đến mức bà cũng có thể nghe được âm thanh lông mi mình nhấp nháy.

"Đó là chuyện của riêng anh." Bà trả lời một cách khó khăn.

Ông lại dựa vào lưng ghế, cười lạnh: "Em bây giờ cũng thật sự phân chia rất rõ ràng. Tô Ngưng Tuyết, ngược lại em nói một chút xem, để coi giá trị bên trong em, có phải bất cứ người đàn ông nào cũng có thể tuỳ tiện ngủ trên giường của em?"

"Kiều Nam, anh cút ra ngoài cho tôi!"

Trên trán bà gân xanh nổi lên cuồn cuộn, mắt trừng lớn, tức giận mà rống to, ngón tay chỉa thẳng vào cửa.

"Em cũng đã không phải hoàn toàn không quan tâm chuyện như vậy, thế tại sao lại làm bộ như không thèm để ý đến tôi?"

Tô Ngưng Tuyết cầm lên hộp giấy rút bên cạnh bàn, ném qua chỗ ông: "Anh cút. . . . . . Cút. . . . . ."

Nói xong, không để ý tới ông phản ứng thế nào, bà bước đi lung tung mà xông vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh cầm chai nước suối, ngón tay vô lực thử thật lâu mới vặn mở được nắp chai ra, ngẩng đầu lên liều mạng mà rót xuống cổ họng.

Sự lạnh buốt đến đau nhói xuyên qua cổ họng bà chạy thẳng đến vị trí trái tim.

Bà chống hai tay ở trên bàn bếp, chai nước trong tay bị đổ, bắn tung tóe ướt vạt áo bằng lông của bà.

Bà nghe được cửa chống trộm "Tách" một tiếng mở ra, sau đó bị đóng sầm nặng nề.

Trong nhà trọ trống vắng, chỉ còn tiếng đóng cửa vọng về.

Bà buông lỏng tay của mình ra, cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt không ra hình dáng, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu.

Người đàn ông này, nhìn qua ôn hòa vô hại, lời nói ra lại ác liệt như vậy!

Tại sao ông ấy có thể nói như vậy? Bà đâu nào tùy tùy tiện tiện cùng đàn ông nằm chung trên một cái giường?

Chỉ có ông ấy, bà. . . . . .

Tuy nhiên, đây không phải là kết quả bà muốn sao?

Buồn bã chia tay như vậy, e rằng ông đối với bà đã cực kỳ thất vọng rồi, sau này sẽ không trở lại.

Nhưng Tô Ngưng Tuyết không biết tại sao, mạch suy nghĩ trong lòng rối beng phức tạp, cũng không dễ chịu và vui vẻ theo như dự liệu, bà đi ra, nhìn sang trên bàn ăn chén bát ngổn ngang, có phần mất hồn mất vía.

Đến toilet rửa mặt bằng nước lạnh một hồi bà mới khôi phục lại một chút lý trí, rồi chạy đi dọn dẹp bàn ăn, trút tất cả thức ăn vào trong một cái túi, chén dĩa thì đều bỏ vào bồn rửa chén, lại lau bàn ăn sạch sẽ.

Bà tắt hết đèn trong nhà trọ, chỉ để lại trong phòng bếp một ngọn.

Mở cửa sổ ra, ban đêm trong không khí rét lạnh thấu xương, bà không mở nước nóng, lại dùng vòi nước lạnh, thẩn thờ rửa sạch từng cái chén cái đĩa một.

Người đã sống đến năm mươi tuổi, không phải cái gì cũng đều đã nhìn thấu sao? Tại sao còn có thể cố chấp như vậy?

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, cái dĩa trong tay trượt xuống rơi vào nước, leng keng một tiếng, va chạm lên cái dĩa khác.

Bà mặc cho điện thoại di động reo, giống như là đang phân cao thấp với ai, nhất định không nhận.

Qua thật lâu, tiếng chuông mới dừng lại, lúc này bà mới lấy điện thoại ra xem, là Tô Ngưng Thu gọi tới.

Trong lúc nhìn đến số của Ngưng Thu, đáy lòng lặng lẽ sinh ra một tia thất vọng.

Bà tưởng rằng. . . . . .

Khổ sở mà cười một tiếng, Tô Ngưng Tuyết, bà thật coi người ta là loại người trời sanh không tự trọng sao?

Điện thoại di động lần nữa vang lên, bà đã nhận, bên kia truyền đến giọng nói Tô Ngưng Thu kích động chịu đựng khó khăn: "Chị, em bây giờ gọi điện thoại cho chị, sẽ không quấy rầy đến chị chứ?"

"Không có, chị đang rửa chén, có chuyện gì không?"

"Ách, cái đó. . . . . . Em sáng mai trở về, muốn em mang điểm tâm sáng gì tới? Đúng rồi, chị hỏi Kiều Nam thử, anh ta thích ăn cái gì, tránh cho đến lúc đó anh ta không ăn mà đói bụng."

Nghe được tên Kiều Nam, đầu lông mày Tô Ngưng Tuyết khẽ nhướng, lại nhàn nhạt trả lời: "Anh ta không có ở đây."

"Không có ở đó?" Tô Ngưng Thu không khỏi đề cao âm lượng: "Làm sao có thể không có ở đó được?"

"Ngưng Thu, lần sau không nên tùy tiện cho người ngoài chìa khoá trong nhà, nếu không chị thu hồi cái chìa khóa."

Tô Ngưng Thu khô khốc mà cười hai tiếng, nói thầm một câu "Kiều Nam đâu nào là người ngoài chứ" , sau đó mới khoe mã mà đáp lại: "Chị, chị yên tâm, sau này em nhất định cất chìa khóa kỹ càng . . . . . ."

Không muốn thêm nhiều lời, Tô Ngưng Tuyết nói có lệ vài câu thì cúp điện thoại, cả người giống như quả bóng cao su bị xì hơi mà tựa vào bên bàn bếp, rõ ràng là thời khắc nên nhẹ nhõm vui mừng, nhưng bà lại cứ sầu cảm đến không thở nổi.

Ánh trăng như nước, đêm, yên tĩnh đáng sợ.

Bà mang một túi rác lớn rồi đi đến cửa ra vào đổi giày, vừa đẩy cánh cửa chống trộm để đi ra ngoài, bà lơ đãng ngẩng đầu, nhưng mà sau một khắc vì kinh ngạc mà hé mở miệng, cả người cũng giữ tư thế đang mở cửa.

Kiều Nam không biết lúc nào thì đã đứng ngay ngắn ở cửa, một tay ôm một bó hoa trong ngực, có nhiều loại, trên tay kia thì xách theo hành lý, bà hít một hơi thật sâu, lập tức đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.

"Nhìn thấy anh nên kích động như vậy sao?" Rõ ràng là lời trêu ghẹo, lại được ông nói ra rất trịnh trọng.

Bà rút chân của mình về, đứng ở cửa ra vài, dường như không biết làm sao.

"Thật may là tôi quen biết chú trông coi xe dưới lầu, em cũng không có nói cho tôi biết thích gì, tôi chỉ đành lấy mỗi loại một cành, bây giờ vui không?"

Ông chậm rãi đến gần bà, ánh mắt dịu dàng. Từng bước từng bước, rất nhẹ, rất chậm, ưu nhã rồi lại nguy hiểm, càng ngày càng gần, giống như thợ săn đang đến gần con mồi trong lưới hắn.

"Anh ——" không phải đi rồi sao?

Bà nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt nhìn ông có chút hoảng sợ, chân cũng không khỏi mà lui về phía sau.

Không biết bây giờ ông ấy lại muốn làm cái gì.

"Tô Ngưng Tuyết." Ngữ điệu của ông đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, "Chúng ta kết hôn thôi."

Cả người bà đều đã ngây dại.

"Cũng không phải là ý nghĩ nông nỗi, hai mươi tám năm trước tôi đã chuẩn bị xong rồi, chẳng qua là còn chưa kịp nói, em đã đi. Tôi vẫn cho rằng quá khứ hay hiện tại cùng tương lai không quan trọng, em ly hôn, tôi cũng đã từng cưới một lần, tính ra thật sự thì cũng rất công bằng. Chúng ta cũng đã qua cái tuổi theo đuổi tình yêu oanh oanh liệt liệt và cuộc sống đầy tình cảm mãnh liệt, cho nên chúng ta kết hôn, tôi nghĩ sẽ không còn có vấn đề người thứ ba, tôi cũng không cần lo lắng mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại, bên tay sờ tới chính là một mảnh ga giường lạnh lẽo."

Trước đó ông cũng có nói muốn kết hôn với bà, nhưng lần đó cũng không trịnh trọng như bây giờ.

Trong lúc nhất thời bà có phần không phản ứng kịp, ở cái tuổi này của bà sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, nhưng duy nhất là chưa từng trải qua việc được một người đàn ông cầm bó hoa lớn cầu hôn, mặc dù, còn là một bó hoa rất khó coi.

Một người đàn ông bình thường khi cầu hôn không phải sẽ nói yêu mình cả đời, sẽ làm mình hạnh phúc vui vẻ đến thời khắc cuối đời, hoặc đơn giản cũng sẽ là: để cho anh đến chăm sóc em được hay không?

Ông thì ngược lại, tiến hành phân tích tình hình một phen, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

"Làm thế nào một chút lịch sự cũng không có? Không thấy cánh tay của tôi sắp bị gãy rồi à, giúp tôi cầm một cái."

Bà chần chờ một chút, vẫn là đưa tay đón nhận bó hoa, ông lại đưa hành lý vào trong tay của bà.

Sau đó chính ông ôm hoa vào nhà trọ, lần nữa chốt cửa lại mở đèn lên.

Ông lấy bó hoa khô héo vốn là cắm ở trong bình vứt vào trong thùng rác, cắm bó hoa trong tay vào đó, ông muốn vứt bỏ hoa đã khô, bà lại vội vàng ngăn cản ông: "Những thứ này có thể làm hoa khô."

Ánh mắt của ông sáng ngời nhìn bà chằm chằm, sau đó lại lấy những nhành hoa từ trong thùng rác kia ra ngoài.

Bà muốn tới lấy đặt ở trên ban công, ông cầm bó hoa một chút cũng không buông tay, bà ngước mắt nhìn ông, giữa mày mắt ông tràn đầy ý cười dịu dàng ấm áp: "Tôi cho em một giờ suy nghĩ, bây giờ em cho tôi mượn thư phòng."

Nói xong, ông buông bó hoa ra, cầm máy tính xách tay của mình vào thư phòng.

Trước khi đóng cửa thư phòng, ông lại quay đầu đưa mắt nhìn, bà còn cầm bó hoa hướng dương khô quắt, ngồi ở trên ghế sofa, sống lưng rất thẳng, hai tay đặt ở trên đầu gối, hai mắt nhìn thẳng đến vách tường phía trước.

Thoạt nhìn, chịu đựng hoảng sợ không nhẹ, tuy nhiên, nếu như không ép bà, e rằng là cả đời bà cũng không cho được câu trả lời.

Ý cười bên khoé miệng ông cũng từ từ thu hồi, ông nhẹ thở dài, sờ sờ lồng ngực của mình, tim nhảy bang bang, dường như so với bà cũng không khá hơn chút nào.

Ông không biết nên dùng biện pháp gì ở lại bên cạnh bà, có thể danh chánh ngôn thuận dường như cũng chỉ có hôn nhânkhá hơn chút nào. thôi.

Giữa họ đã từng có quá nhiều trở ngại, Cận Chiêu Đông, nhà họ Tô, nhà họ Cận, bây giờ, có thể ngăn trở họ chỉ có do trái tim Tô Ngưng Tuyết chưa quyết định, ông rốt cuộc không chờ nổi ba mươi năm thứ hai, cho nên chỉ có đánh cuộc một lần.

Nếu như thua, kết quả xấu nhất, là lần nữa bay trở về Ireland, không bao giờ đặt chân đến mảnh đất này nữa.

Ông dựa vào lưng ghế, mở máy tính xách tay ra, màn hình tối đen đột nhiên lóe ra ánh sáng, ông đưa mắt nhìn, một bó hoa Diên Vĩ màu xanh tím xuất hiện ở trên màn hình, ngay sau đó, lại là một bó, tiếp theo một bó. . . . . .

Cho đến khi hoa Diên Vĩ màu tím nở đầy cả màn hình, giống như biển hoa màu tím.

Màu xanh tím chậm rãi biến mất, màn hình màu đen từ từ di chuyển sáng lên, một đóa hoa Diên Vĩ đặc biệt làm bằng ngọc thạch chậm rãi nở rộ, cùng lúc ẩn xuống, trên màn ảnh từ từ xuất hiện cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp

Ông vươn tay, lòng ngón tay dịu dàng lướt nhẹ qua đôi mắt ngọc thạch của cô gái trên màn hình: lần này em có đáp ứng không?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên màn hình hình ảnh người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp như ngọc thạch lần nữa tối đi, ánh sáng tắt mất, ông lẳng lặng chờ đợi, giống như chờ đến thiên hoang địa lão.

Hít sâu một cái, ông nắm chặt hai quả đấm, đứng dậy đi tới cửa, từ từ mở cửa ra.

Đi tới bên ngoài phòng khách, ông nhìn thấy tình cảnh bên trong, dở khóc dở cười, lúc ông nơm nớp run run mà ở bên trong, bà lại tựa vào ghế sa lon ngủ, giống như đã sớm quên lời cầu hôn của ông.

"Em đây là đang tránh né câu hỏi sao?" Ông ngồi xổm xuống ở cạnh ghế sofa, nhìn bà mà thở dài.

"Tôi chỉ là có chút mệt mỏi thôi." Bà đột nhiên bất đắc dĩ líu ríu một câu.

"Ngưng Tuyết?" Tim của ông lập tức như lạc mất đi một tần số.

Bà đã từ từ mở mắt ra, con ngươi sáng trong giống như là ngôi sao trong đêm đông: "Tối nay, ở lại với em."

Kiều Nam đột nhiên cảm thấy đôi mắt mình đã ươn ướt, ông nhìn sang dáng vẻ bà hơi có vẻ thẹn thùng xấu hổ, khóe miệng nổi lên một độ cong, giọng nói bởi vì kích động mà trầm khàn, cúi đầu kêu tên của bà: "Ngưng Tuyết. . . . . ."

------ lời ngoài mặt ------

Cuối cùng cũng chấm dứt rồi, hài lòng chưa? Còn khóc sao? Dù sao tôi đã nín khóc, tôi cười đắc ý ~

Tiếp theo những chuyện khác phải tới rồi, không biết là bão táp gió xoáy hay là ngọt như mật đây? Vuốt càm nhìn lên bầu trời. . . . . .


HẾT QUYỂN 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#ngontinh