chương 1 - 2 mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oánh San đúng là công chúa trong trường A, ngay cả mấy học sinh của trường đại học gần đấy cũng công khai theo đuổi cô ấy, chỉ là không có được sự ưu ái của công chúa.

Mấy ngày nay, rất nhiều nam sinh cũng bởi vì được mời đến tham gia tiệc sinh nhật của Oánh San mà cực kỳ kích động.

Nhạc Hiên Lam là người Oánh San chỉ đích danh, nhờ cô nhất định phải mời được người đến, đương nhiên không nỡ từ chối yêu cầu của em gái duy nhất của mình, hơn nữa, cô tin không ai không vui vẻ khi được Oánh San cố ý muốn mời, vì vậy cô phải thu lại sự ích kỷ nho nhỏ trong lòng, tình cảm thầm mến của mình, bày ra khuôn mặt vui vẻ mời Nhạc Hiên Lam tham dự.

"Nghe được cái gì?" Cả ngày anh đi học đều ngủ, không thì trốn tiết cầm máy chụp hình đi chụp ảnh, thật sự không có hứng thú gì với mấy tin bát quái.

Thiếu chút nữa mắt Trương Linh Ngọc trợn trắng.

"Tóm lại cậu rảnh là được rồi, tớ sẽ nói với Oánh San là cậu đồng ý tới."

Oa! Nhạc Hiên Lam trợn to mắt.

Anh nói anh có rảnh, nhưng không có nói là anh muốn đi!

"Qua bên kia làm gì? Vậy cậu cũng sẽ đi sao?" Anh điên khùng hỏi.

"Nói nhảm, tiệc ở nhà tớ, tớ sẽ không có ở đó sao?" Hỏi vấn đề ngu ngốc gì vậy? Thua anh luôn, một học sinh xuất sắc đứng trong top 20 toàn khối học kỳ này, mặc dù cô thật sự rất nghi ngờ, mỗi lần lên lớp đều ngủ hoặc trốn lớp, lấy thời gian đâu mà học bài? Nhưng ông trời chính là không công bằng ở chỗ này....

Giống như anh bây giờ, rõ ràng chưa bao giờ có mặt trong tiết thể dục, nhưng mang những dụng cụ kia đã đi cùng cô qua hơn phân nửa sân thể dục rồi, mà mặt vẫn không đỏ, hơi thở không gấp.

Trương Linh Ngọc không biết bình thường Nhạc Hiên Lam vì chụp ảnh, còn đi làm ở phòng làm việc, thường phải khiêng mấy dụng cụ rất nặng trèo non lội suối, chuyện này thì tính là gì hả.

"Vậy cũng được!" Dáng vẻ anh gắng gượng, tiếp đó lại cười hì hì nói: "Ngày đó cậu là chủ thì phải tiếp đãi tớ thật tốt đó!"

Dù sao chỉ là một bữa tiệc, anh phải lộ mặt, đến chúc sinh nhật vui vẻ, là xem như có đi rồi phải không? Hơn nữa địa điểm lại là nhà của con mèo ngốc... chuyện này cũng ngang với việc cô hẹn anh đấy! Nhạc Hiên Lam rất nhanh kết luận, trên mặt lại lộ ra vẻ phấn khởi, bắt đầu lên kế hoạch ngày hôm đó muốn Trương Linh Ngọc cùng anh đi lên núi Dương Minh ngắm cảnh, còn có đi bờ biển hóng gió...

"Hừm! Cậu nghĩ hay thật!" Trương Linh Ngọc cười, thưởng cho anh một cái liếc mắt.

Chủ nhân của bữa tiệc là Oánh San chứ không phải là cô, cô còn phải hao tổn tâm trí ngày đó nên làm gì đây! Bởi vì bây giờ cô không có quần áo phù hợp, có thể mặc vào ngày trang trọng...

Buổi tiệc ngày hôm đó, hiển nhiên Trương Oánh San là tiểu công chúa tôn quý, bên cạnh là các nam sinh và nữ sinh có quan hệ tốt vây quanh, đương nhiên Trương Linh Ngọc đảm nhận chuyện tiếp đãi, dù sao cô mặc quần jeans, chạy ra chạy vào cũng thuận tiện.

Khi Nhạc Hiên Lam đến, đúng lúc Trương Linh Ngọc cùng với quản gia xác định thực đơn ở sân trước, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhạc Hiên Lam vừa vào cửa chính thì lộ ra khuôn mặt tươi cười với cô, rất là rực rỡ.

Trương Linh Ngọc còn chưa kịp vui mừng vì nhìn thấy người trong lòng, thì cô đã nhíu chân mày bước đến.

"Nhạc Hiên Lam, không phải tớ đã nói với cậu, hôm nay là tiệc sinh nhật của em gái tớ sao?" Cô chống nạnh đứng trước mặt anh.

Nhạc Hiên Lam vẫn cười hì hì nhìn con hổ nhỏ trước mặt.

"Tớ biết rõ chứ! Cậu làm gì mà tức giận thế? Trách tớ không mang quà tặng? Hết cách rồi, tớ..."

"Không phải." Trương Linh Ngọc cắt ngang lời anh, "Cậu mặc cái gì thế?" Cô chọc chọc vào ngực của anh, tiếp đó cầm lấy cánh tay của anh, phát hiện phía trên còn có bùn đất và cỏ dại, rất thuận tay vuốt bọn chúng xuống.

Người không biết, còn tưởng rằng anh mới thám hiểm trở về từ Châu Phi.

"Buổi sáng tớ phải ra ngoài chụp cảnh cùng với phòng làm việc!" Nhạc Hiên Lam vừa nói, vừa rất tự nhiên khoác tay lên vai cô, giống như kẹo kéo dán chặt cô, "Vì đồng ý cuộc hẹn hò của cậu, ngay cả nhà tớ cùng không về liền trực tiếp đến đây đó!"

"Hẹn hò gì?" Trương Linh Ngọc đỏ mặt, vừa bực mình vừa buồn cười, khá ngượng ngùng với hành động thân thiết của Nhạc Hiên Lam, cô sợ mình đỏ mặt sẽ làm người khác nghi ngờ, rất nhanh lấy tay của anh ra, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Em gái tớ đang đợi cậu, nhanh lên một chút đi."

"Làm gì?" Chờ anh làm gì? Anh và Trương Oánh San không quen thân, anh cũng không cảm thấy bọn họ có lời gì để tán gẫu, anh đến tham dự đơn giản là vì Linh Ngọc mời...

Hơn nữa anh cũng không mang quà tặng.

Trương Linh Ngọc mặc kệ anh nói gì đấy, đẩy Nhạc Hiên Lam đi vào đại sảnh.

Dù sao danh tiếng trong trường của Nhạc Hiên Lam cũng không thua gì Trương Oánh San, cao lớn đẹp trai, thành tích xuất sắc, tuổi còn trẻ nhưng đạt không ít giải thưởng lớn chụp ảnh thanh thiếu niên trong và ngoài nước, mặc dù bây giờ anh không mặc đồ trang trọng, nhưng vẫn anh tuấn xuất sắc, đẹp hơn cả mấy người con trai trong vũ hội này.

Cho nên vừa vào đến đại sảnh, lập tức có rất nhiều bạn học thân thiện chào hỏi với anh, toàn bộ tiêu điểm của đám nguời rất nhanh chuyển đến trên người anh, rất nhiều ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ chứng kiến đoạn cao trào nhất của vũ hội này, người quen biết Trương Oánh San đều biết, Nhạc Hiên Lam là người duy nhất được chỉ đích thân mời đến, bọn họ nhìn thấy cuộc gặp gỡ xinh đẹp giữa hoàng tử và công chúa... và bát quái.

"Nếu như cậu dám để Oánh San thất vọng, hoặc luống cuống trước mặt mọi người, thì tớ sẽ không để ý đến cậu nữa!" Bỗng Trương Linh Ngọc dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được, tiếp theo trong lúc Nhạc Hiên Lam còn chưa kịp phản ứng, lẫn vào trong đám người.

Có ý gì? Nhạc Hiên Lam muốn kéo Trương Linh Ngọc về, nhưng đã không kịp rồi.

Xoay người, Trương Oánh San đã cười tủm tỉm đứng ở trước mặt anh.

Sẽ không để ý đến cậu nữa......

Nhạc Hiên Lam chỉ nhớ rõ những lời này, nhìn Trương Oánh San cười tươi duyên dáng, đành phải nhắm mắt mời cô ấy khiêu vũ.

"Anh nhảy rất khá, ai dạy anh thế?" Trương Oánh San cười hỏi, gương mặt của cô ấy có chút giống với Trương Linh Ngọc, chỉ là khí chất và tính cách của hai chị em hoàn toàn trái ngược nhau, cộng thêm màu da, chiều cao... những khác biệt nhỏ khác, vân vân, tạo nên một người từ bé đã là công chúa được ngồi tít trên cao, và một con vịt xấu xí lúc nào cũng không được quan tâm tới.

"Cô tôi rất biết khiêu vũ." Nhạc Hiên Lam trả lời có chút không yên lòng, anh liếc thấy Trương Linh Ngọc ngây ngô đứng ở góc nhìn anh và Trương Oánh San khiêu vũ, nghĩ đến lời cảnh cáo của cô, thì ra là muốn biểu lộ vẻ mặt đáng thương, nhưng lại muốn trêu tức cô không nghe anh nói chuyện, liền làm mặt quỷ với cô.

Con mèo ngốc Trương! Không hiểu sao lại kêu anh đối xử tốt với em gái cô, còn mình thì đứng bên cạnh hóng mát...

Trương Linh Ngọc nhìn nét mặt của Nhạc Hiên Lam, bĩu môi, trong lòng êm ẩm.

Nhạc Hiên Lam này, khi nói chuyện với Oánh San thì nhã nhặn, thấy cô liền le lưỡi nhát ma, cô biết mình thật sự không có bản lãnh, cũng không có lập trường để ghen, cho dù hoàng tử ăn mặc giống như tên ăn xin, thì vẫn là hoàng tử, chỉ có công chúa mới xứng với anh, cô sẽ không có bất kỳ mong chờ và ảo tưởng nào...

Trương Linh Ngọc muốn trốn tránh trở về phòng của mình, cô không có cách nào mạnh mẽ giả bộ tươi cười cho đến lúc buổi tiệc kết thúc, buổi tiệc của quản gia thu xếp, cô có ở đây hay không, dù sao cũng sẽ không có ai để ý.

Chỉ là, cho dù đến thật lâu về sau, Trương Linh Ngọc vẫn không biết, hôm đó cô xoay người rời đi, lực chú ý của Nhạc Hiên Lam vẫn thủy chung, không cách nào rời khỏi trên người cô, trên mặt lộ ra vẻ không biết làm sao, nếu như không phải nhớ đến lời cảnh cáo của Trương Linh Ngọc, sợ thất lễ với buổi sinh nhật của người ta, thì Nhạc Hiên Lam sẽ đuổi theo.

Cuối cùng, Nhạc Hiên Lam vẫn luôn không tập trung, đắm chìm trong suy nghĩ cùng nhảy một bài khác với Trương Oánh San tâm tình vui vẻ.

Trương Linh Ngọc không xuất hiện nữa, Nhạc Hiên Lam thấp thỏm, căn bản không nhớ rõ ngày đó trừ lời nói của Trương Linh Ngọc ra thì những người khác nói cái gì.

Ngày hôm sau đến trường học, xác định Trương Linh Ngọc bình thường với anh, anh mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

Buổi tiệc đó tựa như vẽ ra một đường ranh giới số mệnh của ba người bọn họ, Trương Linh Ngọc chôn sâu tình cảm của mình càng sâu hơn, không quan tâm câu chuyện gặp gỡ xinh đẹp giữa hoàng tử và công chúa mà mấy người qua đường bắt đầu tô vẽ lên, mặc dù Nhạc Hiên Lam hoàn toàn không để ý đến mấy người nhiều chuyện thêm mắm dặm muối, nhưng cuối cùng cũng không thể không bị miệng nhiều người đẩy thuyền tới, anh và Trương Oánh San giống như đồng thoại của hoàng tử và công chúa, vốn trong hiện thực sẽ viết thành một kết cục hoàn mỹ, nếu như không có việc ngoài ý muốn kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro