Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jihyun, có ổn không đó?"

JungKook cảm thấy da mặt mình dường như có một lớp bảo vệ rất mỏng nhưng kì lạ là cảm giác rất thoải mái, giống như da đang được thư giãn. Chắc là số mỹ phẩm này cũng rất đắt tiền mới có công dụng mạnh mẽ như thế này, nghĩ vậy JungKook cũng không khỏi thắc mắc.

Lương của nhân viên bình thường nhiều đến mức mua được hàng xịn thế này sao, thật ra là do JungKook không biết, những bộ đồ Jihyun mặc gần đây đều là nhãn hiệu lớn. Một vài chiếc túi còn là phiên bản giới hạn!

"Cậu thử nhìn xem?"

Nói rồi, Jihyun đặt một chiếc gương trước mặt JungKook rồi cười khúc khích, chắc hẳn sẽ bất ngờ lắm cho coi!

JungKook vừa nhìn vào gương liền cảm thấy bản thân dường như đã rất đẹp hơn rất nhiều nhưng lại không mang lại cảm giác gì đã trang điểm.

So với lần trước được trang điểm cầu kì, JungKook thật sự thích gương mặt hiện tại của mình nhưng nói thế nào cũng không thể bằng gương mặt mộc.

"Cảm ơn Jihyun, tớ rất thích! Bây giờ chúng ta có nên đi xuống sảnh không nhỉ?"

JungKook bỗng đang nghĩ đến biểu cảm của Taehyung khi nhìn thấy gương mặt này của mình, liệu hắn có thích không nhỉ?

"Tại sao không, đi thôi!"

JungKook và Jihyun vừa bước xuống sảnh liền thu hút được ánh mắt của nhiều người, nhất là những gã đàn ông bởi sự xinh đẹp của cả hai.

Ngồi ở một dãy ghế salon gần đó là hai người đàn ông vô cùng cuốn hút, một là Taehyung còn một là.... Người này ngồi quay lưng lại với JungKook nên cậu hầu như không nghĩ ra là ai, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.

Jihyun dắt tay JungKook đến chỗ Taehyung, ngay từ lúc JungKook bước xuống, Taehyung đã nhìn thấy cậu chỉ là không muốn tỏ ra mình quá chú ý.

Đến khi cả hai đã đến gần, người kia dường như cũng cảm nhận được nên xoay người lại. Người này cũng là một mỹ nam hiếm có, hơi thở của hắn chứa một loại ấm áp kìa lạ, không phải ai khác mà chính là Kim Namjoon, anh trai của Taehyung.

"Namjoon, cậu còn không giúp tôi cầm hành lí!"

Một giọng nói vang lên, hiển nhiên lại là Park Jimin, mọi người vẫn đang vui vẻ cười mà không nhận ra sắc mặt Taehyung càng ngày càng tối.

Hắn còn nhớ rất rõ, lúc đầu....hắn đã sắp đặt chỉ có hắn và JungKook đi, nhưng sau đó lại xuất hiện một cái Jihyun phá hỏng mọi thứ. Nhưng không sao, người này vẫn trong phạm vi hắn có thể kiểm soát, vậy mà từ đâu lại mọc lên một cái Kim Namjoon ngoài mặt nai tơ trong lòng lại như lang như hổ.

Chưa dừng lại ở đó, Park Jimin vừa về nước cũng đến đây góp sức phá chuyện tốt của hắn, Jimin có lẽ là một trong những cái tên khiến hắn e ngại nhất!

Có một chuyện cũng đã khá lâu từ lúc học cấp 3, Jimin còn có một người bạn thân khác tên là Hoseok. Khi người đó đã lên kế hoạch để tỏ tình bạn gái, ngay tại thời khắc mấu chốt của sự thành công, Park Jimin bỗng nhiên xuất hiện la rất lớn.

"Seokie, cậu quên mang bao cao su này!"

Éc! Cả hai người cùng quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh liền nhìn thấy Jimin đang cầm bao cao su kéo dãn rồi lại mỉm cười thích thú. Cô gái kia hoảng sợ la toáng lên rồi giật tay ra khỏi bàn tay của Hoseok bỏ chạy rối rít, Hoseok sau đó liền âm trầm đến đau lòng. Cuối cùng tội đồ Park Jimin lại trốn thoát bằng câu nói.

"Cậu chẳng phải từng nói dáng người cô ấy rất tuyệt hảo sao? Tôi chỉ đang thúc nhanh quá trình thôi?"

Nhớ lại Taehyung càng cảm thấy lo lắng, Hoseok kia sau đó cũng dần kì thị Jimin rồi bỏ trốn lúc nào không hay. Nhìn gương mặt với nụ cười vô tội kia của Jimin sao hắn lại lo lắng hết sức!

"Ô, JungKook thì ra cậu cũng ở đây sao? Xem ra cậu ngày càng mặn mà!"

Kim Namjoon lên tiếng đầu tiên, sau đó Jimin và Taehyung đều hướng ánh mắt đến JungKook, quả nhiên có trang điểm một chút nhưng đã rất tuyệt. Jimin cũng không khỏi tặc lưỡi một cái gật đầu chứng nhận mỹ nam, không một ai chú ý đến Jimin. Thật không ngờ, đến cả anh trai của Taehyung mà cậu ta cũng quen được, thậm chí còn dùng từ mặn mà để miêu tả, chẳng phải?

Nghĩ đến đây, Jihyun không khỏi nhìn sang Taehyung, thấy sắc mặt kém cực kì của Taehyung thì giống như ngộ nhận ra điều gì đó. Cô ta nhìn sang JungKook, thấy hai gò má JungKook đỏ hồng đáng yêu cũng không khỏi cười một cái, thì ra cậu còn có một mặt khác như thế đấy JungKook.

Tôi thật không thể tin cái vẻ đáng yêu trong sáng đó của cậu thật chất lại che giấu một người đáng sợ như vậy, cũng may là tôi đã ngộ nhận ra trước.

Tôi nhất định sẽ tìm cách để cậu rời khỏi Taehyung, ai biết được con hồ ly cậu đứng núi này trong núi nọ, có được Taehyung sẽ đi tìm gã đàn ông khác.

Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội đó! Jihyun mải mê suy nghĩ mà không biết vẻ mặt của bản thân đã bị bao người ghi vào lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro