Chương 9: Đoạt việc làm ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở An Nhan cầm chặt khăn trong tay, đáy lòng càng têm hận Triệu Đình Đình, lại dám vu oan giá họa lên đầu nàng.

Nàng cực cực khổ khổ ở trước mặt Lăng Giang tạo thiện cảm cứ mất sạch như vâyh?

Không được, phải nói cho rõ ràng, chỉ là nàng hiện tại đi qua tìm Lăng Giang, chuyện ngày hôm qua nếu hắn còn nhớ thì làm sao?

Nếu hắn nhớ là nàng đem hắn đạp xuống hồ sen thì làm sao?

Một đường rối rắm, Sở An Nhan không biết làm sao liền đến cửa của Thấm Trúc viện.

Chết thì chết đi, còn tốt hơn là gánh oan uổng.

Buổi trưa ánh nắng chói chang, cây táo trong Thấm Trúc viện xanh tốt, gió thổi tạo ra âm thanh xào xạc.

Lăng Giang ngồi dựa vào gốc táo, hắn mặc một bộ sa tanh màu đen có hoa văn màu trắng trang trí quanh áo, eo thắt đai ngọc, trong tay cầm một quyển sách không biết tên là gì. Sống lưng hắn thẳng tắp, một đầu tóc đen nhánh xõa xuống, có vài sợi tóc theo gió bay bay.

Góc nghiêng này thực sự không có gì để bắt bẻ, Sở An Nhan nhất thời nhìn có chút ngây ngốc, quên cả bước.

Lăng Giang.

Nàng biết tửu lâu nên đề tên là gì rồi!

Sở An Nhan hoàn hồn, có chút hưng phấn đi đến trước mặt Lăng Giang.

" Lăng Giang, chuyện ngày hôm qua...... Ngươi còn nhớ rõ không? ". Sở An Nhan hỏi thử.

Rốt cuộc trong nguyên tắc Lăng Giang chính là một tên ghi thù, hơn nữa lại là tên có thù tất báo.

Lăng Giang ngẩng đầu, đối diện với con ngươi ngập tràn mong đợi của Sở An Nhan, vốn dĩ mang chút áy náy với Sở An Nhan thì chớp mắt đều tan thành mây khói.

Hôm qua bọn họ đã xảy ra hành động thân mật, vậy mà Sở An Nhan lại sốt ruột qua đây nhắc nhở hắn, là sợ hắn quên, hay vẫn sợ hắn chối bỏ?

Nhìn Lăng Giang trong mắt mang theo hàn ý, Sở An Nhan tâm lộp bộp một chút, toang rồi, Lăng Giang quả nhiên ghi thù.

Thôi vậy, không thể thù càng thêm thù, có thể giảm bớt một phần tội ác liền giảm bớt.

" Chuyện ngày hôm qua ngươi trúng dược ta đã điều tra rõ, là Triệu Đình Đình làm, đây là chứng cứ ". Sở An Nhan đem khăn tay cùng bao thuốc lấy ra, đặt ở trên bàn đá trước mặt Lăng Giang.

Tiếp theo, Sở An Nhan liền tính nhanh chóng rời đi, sợ lát nữa Lăng Giang đem nàng ném vào hồ sen.

Lăng Giang đợi hồi lâu, cũng không thấy Sở An Nhan nói tiếp, nàng chẳng lẽ chỉ tới nói dược không phải nàng hạ? Nhìn Sở An Nhan muốn rời đi, Lăng Giang vẫn nhịn không được mở miệng.

" Ngươi không còn chuyện khác? "

Sở An Nhan lưng phát lạnh, thầm nghĩ chuyện đapy hắn vào hồ sen không cho qua được rồi.

Là một tiểu nữ tử, nàng co được dãn được!

" Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên đem ngươi đạp thẳng vào hồ sen, ngày hôm qua tình huống vội vàng, ta cũng là bất đắc dĩ ". Sở An Nhan yên lặng quan sát Lăng Giang, ai biết hắn một chút phản ứng cũng không có.

Sở An Nhan cắn răng một cái, nhẫn tâm nói: " Nếu thật sự không được, ngươi cũng đem ta ném vào hồ sen đi! "

Như vậy còn không được? Sở An Nhan nhìn Lăng Giang ngồi ở chỗ đó, thần sắc nơi đáy mắt có chút tối không rõ ràng, không biết là được hay không được.

" Công chúa hôm qua đem ta đá vào hồ sen? ". Lăng Giang kinh ngạc, khi hắn tỉnh táo lại liền nhớ tới hôm qua hắn hiểu lầm Sở An Nhan, vốn tưởng rằng nàng sẽ lấy chuyện này uy hiếp hắn.

Lại không nghĩ rằng nàng tới để xin lỗi hắn.

Ơ? Không phải vì chuyện này?

Sở An Nhan hiện tại hận không thể cho mình một cái tát, Lăng Giang rõ ràng là không biết chuyện nàng đạp hắn vào hồ, nàng hiện tại không đánh đã khai. Nàng chưa bao giờ thấy ai lại ngu như mình, này không phải là tự tạo hận thù cho mình?

" Ha ha, ngươi vừa nãy cái gì cũng chưa nghe được, cái gì mà hồ sen? Ta cái gì cũng chưa nói! "

Sở An Nhan bỏ chạy.

Nực cười, chờ Lăng Giang phục hồi tinh thần khéo lại đem mình ném vào hồ thì sao? Nàng mạnh miệng nói ra làm ra
gì không biết.

Lăng Giang hơi giật mình nhìn bóng lưng Sở An Nhan bỏ chạy, là hắn suy nghĩ nhiều?

Sở An Nhan rốt cuộc có ý gì? Lăng Giang nhìn hai đồ vật đặt trên bàn, có chút đau đầu đè đè huyệt thái dương, cuối cùng đem sách khép lại, vào trong phòng.

Phù ~ may là nàng chạy nhanh.

Chẳng qua, nàng vừa ra khỏi cửa liền thấy nhiều người rời đi là sao?

Nghe góc cửa đâu?

Sở An Nhan sau khi trở về, đem tên tửu lâu nói cho Hồng Tô, để nàng ta chạy nhanh đi nói cho Hạ Phúc, đem tửu lâu khai trương.

Tiệm khác cũng đều chỉnh lại lợi nhuận. Nếu thêm tửu lâu này, sắp kiếm được mớ tiền rồi.

Hồng Tô còn không kịp ra khỏi sân, liền nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.

Vừa muốn đi tìm Hạ Phúc, lúc này hắn lại chính mình tới, chỉ là phía sau còn dẫn theo Cố Nhị.

Vừa nhìn thấy Sở An Nhan, Hạ Phúc không nói hai lời liền đem Cố Nhị kéo ra, để hắn quỳ gối trên mặt đất.

" Công chúa thứ tội, là tiểu nhân trông coi không nghiêm, mới để Cố Nhị để lộ cách làm công chúa đưa hắn! ". Càng nói càng tức, Hạ Phúc lại đạp vào chân Cố Nhị.

Cố Nhị tiểu tử này, cũng dám đem đơn thức công chúa đưa giao cho người khác, sợ là không nghĩ muốn mệnh!

" Như thế nào, Túy Tiên Lâu cũng làm ra món thịt kho tàu? ". Sở An Nhan không có gì ngoài ý muốn, nàng nhìn thấy Cố Nhị đem đơn thức đưa cho Triệu Đình Đình liền đã nghĩ tới hậu quả này.

" Công chúa, ngàn sai vạn sai đều là tiểu nhân, tiểu nhân cũng không nghĩ tới Triệu Đình Đình đê tiện như vậy! ". Cố Nhị quỳ rạp trên mặt dập đầu vài cái.

Hắn ta trăm triệu lần không nghĩ tới, sáng nay đi Túy Tiên Lâu tìm Triệu Đình Đình muốn đon, ai biết vừa vặn thấy có khách nhân trên bàn có món hôm qua Sở An Nhan làm.

Vừa đi tìm chưởng quầy chất vấn, lại bị hắn đuổi ra, liền cả thân ảnh Triệu Đình Đình ảnh không nhìn thấy!

Mặt khác hắn ta hoảng hốt nói cho chưởng quầy, ý thức được hắn ta bị lừa.

" Vấn đề không lớn, đứng lên đi. Lần sau phải có cái nhìn tầm nhìn, bằng không, phủ công chúa phủ tự nhiên không thiếu một tên đầu bếp như ngươi "

" Hạ chưởng quầy, đây là tên tửu lâu ta nghĩ ra, ngươi  sắp đi xuống, nhanh chóng đem tửu lâu khai trương, về món ăn kia, đợi lát nữa ta lại viết đơn thức đưa Cố Nhị, các ngươi như cũ mà làm "

" Đa tạ công chúa điện hạ, đa tạ công chúa điện hạ! ". Cố Nhị tâm thật sự là thấy có tội, Triệu Đình Đình mặt ngoài nhìn thì là người tốt, nhưng sau lưng lại ác độc như vậy.

Trái lại Sở An Nhan, không chỉ khoan dung rộng lượng, còn có một tay làm điểm tâm hảo, một chút đều không giống đồn đại điêu ngoa vô lý.

" Công chúa, nếu ngày sau chúng ta làm ra món thịt kho tàu, Túy Tiên Lâu bên kia nói chúng ta ăn cắp đơn thức của bọn họ thì nên làm thế nào cho phải? "

Cố Nhị chỉ cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt với Sở An Nhan, hắn ta làm cho mọi việc rối tung lên, dựa vào tác phong của Túy Tiên Lâu, loại sự tình này vô cùng có khả năng sẽ làm tới.

" Còn không phải là một món ăn thôi sao, sợ cái gì? ". Sở An Nhan cong môi cười, đối phó với loại tiểu bạch liên hoa này, nàng vô cùng am hiểu, nàng lại không thiếu thốn món kia.

Hai ngày này, Triệu Đình Đình tâm tình vui sướng tránh ở Túy Tiên Lâu. Liền tính nàng ta không bắt được Lăng Giang lại như thế nào, ít nhất lấy được đơn thức của Sở An Nhan.

Bằng vào món ăn mới mẻ này, tửu lâu tiền lời trực tiếp thu về gấp đôi.

" Ài, vị này huynh đài này, ngươi như thế nào còn ở nơi này ăn thịt kho tàu a, cách vách phố bên kia còn ngon hơn ở đây nhiều. Lại còn giảm tới một nửa a! "

" Thật sự? "

" Thiên chân vạn xác, ta mới đi ăn qua "

Triệu Đình Đình vừa mới nhẩm tính, liền nghe thấy thanh âm này, không chỉ có như thế, rất nhiều người đến đây ăn món này đều nghe được, lần lượt đi qua con phố khác.

" Tiểu...... Tiểu thư, khách nhân đi hơn phân nửa ". Bích Như ở bên có chút do dự nói.

" Bích Như, chúng ta đi, nhìn xem là ai dám cùng bổn tiểu thư đoạt sinh ý! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro