Chương 24.1: Mạch ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mứt Chanh

Chương 24: Mạch ngọc.

Tô Hoài Cẩn mới còn vì tiền bạc mà phát sầu vừa ở trong phòng. Tuy rằng nàng là con gái của Thừa tướng nhưng tiền bạc được phát cũng cực kỳ hạn chế thế nên nàng đều mang tất cả trang sức châu báu đi cầm đồ. Nếu muốn gom tiền bạc thì cũng không biết từ nơi nào mới có thể gom lại đây cho được.

Tô Hoài Cẩn không ngờ rằng chỉ trong một cái chớp mắt như vậy mà tiền lại tự chạy đến!

Trách không được vẻ mặt của Lục Y tựa như gặp quỷ.

Đúng rồi, có lẽ nói gặp quỷ thì một số người sẽ không tin, nhưng cũng có người sẽ tin tưởng. Nhưng mà nếu nói ra đào ra một cái mạch ngọc ở hoa viên nhà mình thì chỉ sợ một trăm người cũng chẳng ai tin cả.

Đúng vậy chính xác sẽ không ai tin tưởng.

Mà rõ ràng nó đã xảy ra......

Tô Hoài Cẩn nghĩ thầm, đây là may mắn cấp tám phải không? Nếu năng lực thừa nhận không tốt, chỉ sợ nàng đã sướng đến phát điên rồi ấy chứ?

Tiền bạc nhiều hơn cả vạn như thế, nếu tất cả những nguyên liệu ngọc này đều được đào ra thì không chút khách khí mà nói, tuyệt đối là nước giàu có không ai địch nổi. Cả vạn cấp 2, cấp 3, thậm chí cấp 9 thì sao?

Tô Hoài Cẩn cảm giác được tuy mình là con gái nhưng tầm mắt cũng không hẹp. Dù sao cũng là con gái của Thừa tướng, đời trước còn làm Hoàng Quý Phi chấp chưởng phượng ấn thế nhưng nàng chưa từng gặp qua chuyện giàu nứt đổ vách thế này.

Tô Hoài Cẩn theo bản năng sờ lấy chiếc vòng tay hồng ngọc của mình.

Tô Thần và Tô Ngọ đều mang vẻ mặt vui sướng cùng rối rắm, còn nhéo mình mạnh một chút, nói lắp: "Tiểu, tiểu thư, đời này thật tốt phải không ạ?"

Trong lòng Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, thế nhưng trên mặt thản nhiên cười một tiếng rồi nói: "Cái gì mà sống tốt hả? Tìm người tới khai thác ngọc đi."

Tô Thần và Tô Ngọ nghe nàng nói vậy, lúc này mới phản ứng lại, thì ra bản thân thật sự không phải nằm mơ, lập tức giống như hưng phấn, ngay lập tức trả lời: "Dạ dạ dạ, đi liền, đi liền!"

Không cần phải trồng hoa và cây, Tô Hoài Cẩn lệnh cho Tô Thần mang những người thợ đó đến sảnh trước chiêu đãi cho thật tốt, ăn uống chút trà quả sau đó cho bọn họ trở về.

Tô Hoài Cẩn thì vội vàng dọn đến sân khác. Dù sao mạch ngọc cũng không nhỏ, cái sân này ở cũng không được. Mỗi ngày cũng phải khởi công, cả ngày sẽ có người đi tới đi lui, Tô Hoài Cẩn cần phải đến sân khác cho tiện hơn.

Lục Y cực kỳ cần mẫn dọn đồ cho Tô Hoài Cẩn, còn mang vẻ mặt vui vẻ cười nói: "Tiểu thư, thật là mạch ngọc nè! Lục Y cũng không biết mạch ngọc dễ tìm như vậy! Tất nhiên là do tiểu thư có phúc phận tốt rồi

Tô Hoài Cẩn cười cười, cái gì mà phúc phận chứ, chẳng qua là vận khí, không uổng phí giá trị may mắn của nàng càng thêm nhiều như vậy.

Tô Hoài Cẩn dưỡng thương mấy ngày, nàng vốn không có chuyện gì nên tốc độ khôi phục cũng cực kỳ kinh người. Mặt mũi đã sớm tốt, hơn nữa còn có tin vui về mạch ngọc, chỉ cần vừa nghe xong thì miệng vết thương cũng tốt hơn phân nửa.

Số lần Tiết Trường Du tới lại càng ngày càng ít, cũng không phải bởi vì Tiết Trường Du không quan tâm Tô Hoài Cẩn mà là bởi vì quan hệ với nước Thương Dương càng ngày càng giằng co, Tiết Trường Du cũng không có thuật phân thân nên chỉ có thể bớt thời giờ lại đây.

Mỗi khi tới, không phải quá sớm thì chính là quá muộn. Tô Hoài Cẩn không phải chưa dậy thì chính là đã ngủ rồi.

Thời tiết cuối thu này, trời còn chưa sáng nhưng có lẽ Tiết Trường Du đã tới rồi, cũng không quấy rầy Tô Hoài Cẩn mà lại ngồi ở trong đại sảnh uống hai ly trà, trò chuyện với Tô Thần Tô Ngọ, sau đó lại đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đi dịch quán.

Hoặc chính là trở về sau khi trời tối, Tiết Trường Du càng không tiện tiến vào nhà họ Tô nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhà họ Tô, xa xa nhìn vào căn nhà cũ nhà họ Tô, cũng không biết Cẩn Nhi có ngủ ngon hay không nữa.

Liên tiếp nhiều ngày như vậy, phía Thủy Tu Bạch cũng hạ bái thiếp tới cửa lại đây thăm.

Thủy Tu Bạch tiến vào chính sảnh thì Tô Hoài Cẩn đã ở đó, Tô Thần Tô Ngọ và Lục Y hầu hạ ở một bên.

Thủy Tu Bạch vừa tiến đến thì Lục Y đã bưng lên trà nóng cho Thủy Tu Bạch.

Thủy Tu Bạch ngồi xuống, cười cười rồi nói: "Xem ra khí sắc của con nhóc muội không tồi nhỉ? Đều khôi phục rồi phải không?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Đa tạ Thủy đại ca quan tâm, đã khôi phục xấp xỉ rồi."

Thủy Tu Bạch gật đầu rồi nói: "Đúng rồi, trước đó vài ngày muội bị trọng thương, trong phủ cũng loạn. Thật ra ta cũng muốn đến thăm, chỉ sợ mang thêm nhiều phiền toái, đi tới càng thêm bất tiện, bởi vậy hiện nay mới đến thăm."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Vẫn là Thủy đại ca nghĩ chu đáo."

Không giống Tiết Trường Du......

Mấy ngày hôm trước Tiết Trường Du đều mỗi ngày chạy về phía bên này hoặc là mỗi ngày tặng đồ cho bên này. Nhà kho của nhà họ Tô đã chất đống, những món đồ cũ phải dọn ra khỏi kho.

Tô Hoài Cẩn biết thế nào Tiết Trường Du cũng sẽ hiểu lầm, chỉ không nghĩ tới Tứ hoàng tử Yến Thân Vương luôn luôn lãnh khốc cao ngạo thế nhưng thay đổi sách lược, trở nên lì lợm la liếm như vậy, càng khó đối phó hơn.

Thủy Tu Bạch và Tô Hoài Cẩn nói chuyện thì chợt thấy nàng hơi thất thần. Thủy Tu Bạch có chút nghi hoặc, gọi Tô Hoài Cẩn hai tiếng thế nhưng Tô Hoài Cẩn cũng chưa hoàn hồn.

Thủy Tu Bạch cười cười mới nói: "Con nhóc?"

Lúc này Tô Hoài Cẩn mới giật mình, nhanh chóng hoàn hồn rồi nói: "Thật ngại quá, Hoài Cẩn thất thần."

Thủy Tu Bạch cực kỳ săn sóc: "Không có gì, có lẽ là mệt mỏi?"

Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Cũng không phải mệt mỏi."

Thủy Tu Bạch cười, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ rồi nói: "Ta biết, tất nhiên là đang tương tư."

Tô Hoài Cẩn sửng sốt, chưa thể trải nghiệm được hiểu rõ "cao thâm khó đoán" kia của Thủy Tu Bạch.

Thủy Tu Bạch lại nói: "Con nhóc muội đang suy nghĩ đến Yến Vương sao?"

Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã bị Thủy Tu Bạch nói cho sặc. Nàng mới vừa bưng chén trà lên, đang uống trà, nghe được Thủy Tu Bạch nói thì một ngụm trà nóng đã văng tới miệng, kinh ngạc thiếu chút nữa quăng chén trà ra ngoài rồi.

Lục Y sợ tới mức nhanh chóng đi đỡ tiểu thư, nhanh chóng đoạt chén trà xuống đặt ở một bên, sợ tiểu thư bị bỏng mới nói: "Tiểu thư, cẩn thận bỏng, này cũng không phải để đùa giỡn!"

Trong lòng Tô Hoài Cẩn nghĩ, là Thủy đại ca giỡn trước chứ bộ......

Thủy Tu Bạch thấy dáng vẻ kinh ngạc kia của Tô Hoài Cẩn lại như hiểu rõ mà cười, nói thật nhiều: "Đúng rồi, ta thật sự nói muội đó."

Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, xem ra Thủy đại ca cũng hiểu lầm cái gì đó.

Chỉ là......

Không thể phủ nhận, vừa rồi Tô Hoài Cẩn thật sự suy nghĩ đến Tiết Trường Du, chỉ một chút thôi, không muốn ân huệ của hắn, thế là được rồi.

Tô Hoài Cẩn nói: "Thủy đại ca đừng cười nữa."

Thủy Tu Bạch thấy Tô Hoài Cẩn không muốn nhắc đến chuyện này, cũng biết cân nhắc nên sẽ không nhắc lại, thay đổi một đề tài khác mà nói: "Đúng rồi, suýt nữa đã quên, mấy ngày nay cửa hàng đã khai trương. Nếu muội có rảnh, chờ thân thể khỏe lên thì ngày khác đi xem."

Dù sao Tô Hoài Cẩn chính là chủ nhân, tất nhiên là muốn nhìn rồi.

Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong đã lập tức nói: "Ngày khác không bằng ngay hôm nay đi, sức khỏe Hoài Cẩn đã không ngại, nhưng mỗi ngày nằm ở nhà thì suýt nữa buồn chết rồi."

Thủy Tu Bạch cười nói: "Đúng rồi, muội hiếu động nhất, nếu muội buồn thì còn lợi hại sao?"

Lập tức Thủy Tu Bạch chờ ở chính sảnh, Tô Thần Tô Ngọ tiếp khách còn Lục Y thì đỡ Tô Hoài Cẩn trở về khuê phòng, chuẩn bị thay quần áo, sau đó cùng nhau ra cửa hàng nhìn xem.

Động tác của Tô Hoài Cẩn rất nhanh nhẹn, chỉ một lát đã thay đổi quần áo. Gã sai vặt cũng tới báo nói xe ngựa đã chuẩn bị xong có thể xuất phát.

Tô Hoài Cẩn từ trong sân bước ra đi vào chính sảnh, Thủy Tu Bạch còn chờ ở nơi đó, thấy nàng hết thảy xong xuôi mới nói: "Đi thôi."

Tô Hoài Cẩn gật đầu, hai người mới vừa cười nói từ chính sảnh đi ra đã nghe được âm thanh bước "đạp đạp đạp". Một gã sai vặt nắm bái thiếp, nhanh chóng từ bên ngoài chạy tới, rất là vội vàng.

"Đại tiểu thư! Tứ hoàng tử đưa bái thiếp!"

Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong thì lập tức cảm thấy đau đầu, tiếp nhận bái thiếp rồi mở nó ra. Cái tên điên này, bên trong một chữ cũng không có, hoá ra Tứ hoàng tử đưa bái thiếp trống không đến cho nàng à?

Tô Hoài Cẩn có chút dự cảm không tốt liền nói: "Tứ hoàng tử ở nơi nào?"

Gã sai vặt thành thật hồi bẩm: "Ở...... Đã ở ngoài cửa."

Quả nhiên.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn chỉ còn lại từ quả nhiên, Tứ hoàng tử am hiểu cái này nhất mà.

Nàng và Thủy Tu Bạch muốn ra ngoài, kết quả Tứ hoàng tử nửa đường chặn giết, đã đổ bộ ở cổng lớn nhà nàng. Nếu bọn họ lại đi ra ngoài làm như không thấy Tứ hoàng tử thì cũng không tốt.

Dù sao Tô Hoài Cẩn là một người con gái, Thủy Tu Bạch cũng là dân thường, không tốt khi không để hoàng thất vào trong mắt.

Thủy Tu Bạch cảm thấy không có gì, cười nói: "Xem ra không khéo, ngày khác chúng ta lại đến cửa hàng, vẫn là nghênh đón Tứ hoàng tử quan trọng hơn."

Tiết Trường Du kia sao hôm nay rút ra nhàn rỗi vậy nhỉ?

Thực tế, hôm nay Tiết Trường Du cũng không có nhàn rỗi. Lần này hắn trở về chỗ nghỉ ngơi từ dịch quán, đang muốn dùng cơm trưa. Cơm trưa cũng qua loa thì phải tiếp tục về dịch quán giằng co với người nước Thương Dương.

Tiết Trường Du đang muốn dùng cơm trưa đã nghe được người hầu lại đây hồi báo nói là đại công tử nhà họ Thủy Thủy Tu Bạch ở thành Nam đến nhà họ Tô bái kiến!

Tiết Trường Du vừa nghe xong, cái tên thanh mai trúc mã môi hồng răng trắng kia đến nhà họ Tô ư? Đây chính là chuyện lớn trời sập đất lún, tuyệt không thể để Thủy Tu Bạch thân cận lâu dài được. Nếu bản thân không ở trước mặt, chẳng phải là bất lợi sao?

Tiết Trường Du lập tức ngay cả cơm trưa cũng không ăn, vội vàng từ chỗ nghỉ ngơi chạy ra, ra tới mới nghĩ ngợi. Nếu tay không đi qua chẳng phải là khiến người khác chê cười sao? Thế là quay đầu lại tiện tay mang theo vài thứ.

Tiết Trường Du đi vào từ bên ngoài, cảm giác tự nhiên, chẳng qua trên trán có chút mồ hôi. Thời tiết cuối thu này, Tiết Trường Du chính là người biết võ, có thể khiến trên trán hắn ra mồ hôi thì có thể thấy được Tiết Trường Du tới có bao nhiêu vội vàng.

Tô Hoài Cẩn và Thủy Tu Bạch lại trở về chính sảnh đón tiếp Tiết Trường Du, Tiết Trường Du mang dáng vẻ đúng lúc, hơi mang kinh ngạc ôm quyền nói: "Thủy huynh? Thật là trùng hợp, Thủy huynh cũng ở chỗ này sao?"

Thủy Tu Bạch là công tử nhẹ nhàng, không nghi ngờ hắn, chỉ thỉnh an Tiết Trường Du: "Bái kiến Vương gia."

Tiết Trường Du còn lộ ra vẻ mặt thân thiện, xua tay nói: "Đừng làm như người xa lạ mới phải, xin đứng lên."

Tô Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ kia của hắn thì trán đã nhảy dựng.

Tiết Trường Du ngồi xuống, bởi vì tới vội vàng lại thật sự khát nước cho nên trước hết làm hai chén trà, thấy Lục Y thêm trà đến ngây ngốc, vội vàng hỏi: "Vương gia, Lục Y lại thêm một chén cho ngài nhé?"

Tiết Trường Du vừa nghe xong, lúc này mới nghĩ đến khả năng động tác của mình quá mức "thô lỗ", không có nhẹ nhàng như Thủy Tu Bạch kia thì vội vàng ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh, cười cười nói: "Làm phiền Lục Y cô nương."

Lục Y được hắn cười suýt nữa đã làm đổ trà, dường như sợ tới mức còn tưởng rằng bản thân gặp quỷ. Tứ hoàng tử luôn luôn "lạnh như băng sương", thế nhưng cười thân thiện như vậy sao?

Còn thân thiện hơn Thái Tử gia?

Chẳng phải là gặp quỷ sao?

Lục Y nào biết thật ra Tiết Trường Du tính toán thay đổi sách lược......

Lục Y nhanh đi châm trà, Tiết Trường Du lại ho khan một tiếng, vẻ mặt dịu dàng như nước: "Mấy ngày nay công vụ bận rộn, Cẩn Nhi có khá hơn không?"

Tô Hoài Cẩn gật đầu, cung kính nói: "Hồi Vương gia, đã rất tốt."

Tô Hoài Cẩn cực kỳ cung kính, nhưng ánh mắt của Thủy Tu Bạch không dấu vết dừng ở trên người họ hai lần. Thật ra mà nói Thủy Tu Bạch cũng hiểu lầm.

Mặc dù nơi này là một địa phương nhỏ bé, nhưng trước kia Thủy Tu Bạch cũng là quan, cũng có chút nhân mạch, chuyện ở kinh thành trốn không thoát lỗ tai huynh ấy. Chuyện con nhóc và Tứ hoàng tử từ hôn, huynh ấy cũng có nghe thấy đôi chút.

Chỉ là chuyện này không dễ nghe như vậy, Thủy Tu Bạch cũng không phải người bóc vết sẹo người khác ra, cho nên vẫn luôn ngậm miệng không nói chuyện.

Mà nay nhìn thấy con nhóc phấn đấu quên mình thay Tứ hoàng tử chắn đao, trong lòng lại cảm thấy con nhóc yêu Tứ hoàng tử như thế, Tứ hoàng tử lại dịu dàng săn sóc như vậy, thâm tình không thay đổi, từ hôn tất nhiên là có cái gì hiểu lầm rồi.

Thật sự là hiểu lầm.

Này là hiểu lầm lớn!

Thủy Tu Bạch vừa nhìn thấy, cực kỳ tri kỷ mà lảng tránh, cũng miễn cho hai người kia xấu hổ trước mặt mình, không dễ bày tỏ tâm sự với nhau mới nói: "Ta cũng quấy rầy lâu ngày, vậy thì......"

Tô Hoài Cẩn biết Thủy Tu Bạch hiểu lầm, vội vàng nói: "Thủy đại ca, ở lại dùng cơm với nhau nhé, sau bếp đã chuẩn bị tốt rồi."

Thủy Tu Bạch có chút ngạc nhiên, chẳng qua đã nghĩ theo hướng khác, đúng rồi, đừng nhìn con nhóc khi còn nhỏ leo lên nóc nhà lật ngói, chỉ sợ là đang có chút thẹn thùng.

Tô Hoài Cẩn nào biết trong lòng Thủy Tu Bạch đang nghĩ gì, nàng chỉ là không muốn ở cùng một chỗ với Tứ hoàng tử mà thôi.

Tiết Trường Du nhìn thấy Cẩn Nhi khẩn níu giữ Thủy Tu Bạch lại thì trong lòng nhất thời đổ ra một bình giấm, lại chua thành đại dương mênh mông biển rộng thế nhưng trên mặt lại không lộ ra. Dù sao hắn muốn so đấu nho nhã lễ độ với thanh mai trúc mã, tuyệt không thể thua.

Tiết Trường Du lập tức mang đồ ra, cười nói: "Tiểu vương mang theo hai bức thư pháp lại đây, Cẩn Nhi không phải thích lịch sự tao nhã, thích những bức thư pháp sao. Nếu nàng dưỡng thương buồn tẻ, vậy thì bình phẩm những bức này nhé?"

Tiết Trường Du nói xong thì đưa tranh thư pháp cho Tô Thần, Tô Thần lại đưa cho Lục Y, Lục Y lại dâng lên cho Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn vừa nghe thấy thì trong lòng đột nhiên khuấy động một làn sóng.

Thư pháp?

Khi nàng còn nhỏ đi theo đại ca leo lên nóc nhà lật ngói, sao có thể thích ba cái thư pháp phong nhã cơ chứ?

Chẳng qua năm đó Tô Chính vẫn luôn dạy dỗ nàng, làm chính phi của Tứ hoàng tử thì nhất định phải văn nhã hiền thục, tuyệt đối không thể ném hết mặt mũi của Tứ hoàng tử cũng như không thể ném thể diện nhà họ Tô bọn họ, bởi vậy Tô Hoài Cẩn vẫn luôn "rất thích" tranh thư pháp lịch sự tao nhã .

Nhưng đó đều không phải là tính cách của nàng......

Thủy Tu Bạch vừa nghe xong, kinh ngạc cười nói: "Khi muội còn nhỏ đọc sách đã buồn ngủ, hiện giờ nhiều năm không gặp, thế nhưng cũng thích tranh chữ rồi sao."

Tô Hoài Cẩn cười cười mới nói: "Thủy đại ca chê cười, thứ lịch sự tao nhã Hoài Cẩn thưởng thức không tới, chỉ là cha thường xuyên dạy dỗ, không thể ném đi mặt mũi nhà họ Tô, bởi vậy vạn bất đắc dĩ mà thôi."

Tiết Trường Du nghe thấy thế thì lập tức ruột gan lộn phèo, thì ra Cẩn Nhi cũng không thích thứ này hả?

Tiết Trường Du cũng không biết điều này, lại một lần nữa nhấc cục đá lên nện vào chân mình......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro