Chương 14: Lời thề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, không một ai là không chấn động, tựa như đều cảm thấy lời của Tô Hoài Cẩn nói ra hết sức kinh người.

Ngay lúc này, tất cả đều không có phản ứng thì Tô Hoài Cẩn lại cung kính nói: "Hồi Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, Tứ hoàng tử và gia muội tình đầu ý hợp, càng là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư(1), tên huý của gia muội bên trong cũng có một chữ 'Cẩm', tuy không phải ngọc thạch cẩn, nhưng cuối cùng cũng là một dải lụa đẹp(2), vừa lúc muội ấy và Tứ hoàng tử cũng xứng đôi, coi như cũng là một cái 'Mỹ Đức', sẽ không cô phụ ý tốt của tiên hoàng......"

(1) Ý nói là đôi nam nữ lúc nhỏ chơi cùng nhau vô tư vô lự, không có nghi ngờ lẫn nhau.

(2) 'Cẩn' và 'Cẩm' trong tiếng Trung phát âm giống nhau

Tứ hoàng tử Tiết Trường Du nghe đến đấy thì trong đầu là một một tiếng "ầm".

Thời điểm kiếp trước, Tô Cẩm Nhi cũng từng náo loạn trước hôn sự của bọn họ. Tiết Trường Du mang máng nhớ rõ chính xác có việc nhảy hồ vừa nói, cũng không biết có phải có chuyện đòi thắt cổ tự vẫn hay không, ồn ào huyên náo, nhưng cuối cùng Tô Hoài Cẩn vẫn cứ gả cho mình, là chuyện ván đã đóng thuyền.

Tiết Trường Du không nghĩ tới sống lại một đời thế nhưng lại xuất hiện biến cố như thế. Tô Hoài Cẩn vậy mà lớn mật đến nỗi trước mặt thánh thượng lại đề ra ý tứ muốn từ hôn.

Hơn nữa nàng vẫn là một người con gái, lại muốn từ hôn với hoàng tử đang được yêu thương nhất!

Lòng Tiết Trường Du nóng như lửa đốt, muốn mở miệng ngăn cản nhưng chưa kịp mở lời đã nghe Tô Hoài Cẩn nói tiếp: "Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương có lẽ có điều không biết, gia muội si tình với Tứ hoàng tử, nghe được chuyện Tứ hoàng tử đính hôn đã ngất qua vài lần, còn từng một lần nhảy hồ, lại bi phẫn thắt cổ tự vẫn. Nếu không phải Hoài Cẩn ngăn cản, chỉ sợ gia muội đã...... Tuy rằng gia muội và nhà họ Tô không có quan hệ huyết thống nhưng đến cùng cũng là lớn lên ở nhà họ Tô, đã có tình thân, Hoài Cẩn thật sự không đành lòng giương mắt nhìn muội ấy như thế, do đó cả gan cầu xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương thành toàn cho Tứ hoàng tử và gia muội!"

Tô Hoài Cẩn nói tới đây, đột nhiên nghe được một tiếng "Đinh ...", quả nhiên lại là chiếc vòng hồng ngọc kia.

Hệ thống: Kích hoạt thuộc tính che giấu việc hệ trọng thuộc thứ hai

Hệ thống: Khổ sở cấp một

Hệ thống: Khổ sở cấp một, có hiệu lực

Tô Hoài Cẩn nheo mắt, còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ thì đã nghe thấy Hoàng Thượng quát lớn một tiếng: "Làm càn!"

Tô Hoài Chẩn đứng một bên, còn tưởng rằng Hoàng Thượng đang quát em gái Tô Hoài Cẩn, suy cho cùng là Tô Hoài Cẩn đã đánh lên mặt mũi của thánh thượng, muốn từ hôn con trai ruột của thánh thượng. Tuy rằng không phải là con của Hoàng Hậu nương nương nhưng mẹ của Tứ hoàng tử cũng là Quý Phi vô cùng được cưng chiều, thân phận địa vị đều không thấp. Hơn nữa Tứ hoàng tử tài hoa hơn người, có thể nói là vị hoàng tử có năng lực nhất trong lòng Hoàng Thượng.

Tô Hoài Cẩn cứ như vậy nói trắng ra muốn từ hôn, thể diện của Hoàng Thượng tất nhiên cũng không còn nữa.

Tô Hoài Chẩn vừa muốn tới quỳ xuống cầu tình, kết quả Hoàng Thượng lại quát to một tiếng: "Lão Tứ! Nhìn xem chuyện tốt mà con làm đi!"

Tiết Trường Du còn chưa thoát ra khỏi khiếp sợ chuyện Cẩn Nhi từ hôn thì đã nghe Hoàng Thượng quát, vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu nói: "Vâng, phụ hoàng."

Tô Hoài Cẩn nheo mắt, nghĩ thầm, chẳng lẽ nguyên nhân là do hiệu lực của hệ thống, Hoàng Thượng thế nhưng không có trách cứ mình, ngược lại quát mắng Tứ hoàng tử được cưng nhất sao?

Tiết Trường Du quỳ xuống, bên kia Thái Tử và Hoàng Hậu đang ngồi cũng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hiện lên một niềm sung sướng khi người gặp họa.

Lập tức sau đó Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc tiến lên một bước, thật cung kính mà nói: "Phụ hoàng, việc thành hôn vốn không thể miễn cưỡng, chuyện của Tứ đệ và con gái nuôi của nhà họ Tô Tô Cẩm Nhi, kinh thành chỗ nào cũng lưu truyền. Con cũng có lần nghe qua, chuyện của họ thực sự cảm động lòng người, nếu Tô cô nương đã có ý tốt, phụ hoàng sao không thành toàn cho Tứ đệ và Tô Cẩm Nhi cô nương."

Nghe đến câu đó, Tiết Trường Du ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào Thái tử Tiết Ngọc Ngọc, liếc mắt một cái.

Thái Tử đứng ở bên cạnh, chắp tay cung kính, vẻ mặt thành khẩn và dịu dàng, phảng phất tựa như là dáng vẻ am hiểu lòng người nhất trên đời này vậy.

Tiết Trường Du không biết Tô Hoài Cẩn cũng là trọng sinh mà đến, còn tưởng rằng đời này và đời trước có khác biệt. Nhưng bởi vì Thái Tử tiến đến làm rối loạn, cũng không biết Thái Tử đã dùng lời gì nói với Tô Hoài Cẩn vậy mà lại khiến Tô Hoài Cẩn cực lực ra ý định từ hôn.

Nghe lời dịu dàng và chân thành của Thái Tử nói xong, Hoàng Thượng nói: "Làm càn! Lão Đại thế mà cũng càn quấy theo! Chuyện Tứ đệ của con hành xử hồ đồ như thế, bên trong kinh thành còn có đồn đãi như vậy, con làm đại ca cũng không biết khuyên răn nó vài câu? Lại còn tùy nó làm bậy đó hả!"

Thái độ này của Hoàng Thượng khiến Tô Hoài Cẩn lập tức có hơi mê mang, chẳng lẽ chuyện này thật sự là do hệ thống gây nên?

Tô Hoài Cẩn không dấu vết đánh giá ánh mắt của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương bên cạnh. Bên trong ánh mắt của Hoàng Thượng vốn không có một chút quan tâm đối với mình, hoàn toàn là dối trá có lệ, vẻ mặt đó thể hiện ra ngoài mặt cũng không cực kỳ rõ ràng, song vẫn đích thực là Hoàng Thượng hết sức lớn tiếng quát Tiết Trường Du.

Tô Hoài Cẩn lại thấy được bên trong vẻ mặt dịu dàng đoan chính của Hoàng Hậu nương nương, hạnh tai Lạc họa(3)ẩn hiện từ trong ra ngoài, trong lòng đột nhiên đã sáng tỏ.

(3) Hạnh tai nhạc họa: ám chỉ việc hạnh phúc vui mừng trước tai ương, đau khổ của người khác, cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Đúng rồi, Hoàng Thượng sở dĩ quát mắng Tứ hoàng tử thật ra không phải bởi vì thương xót mình, cũng không phải bởi vì cảm thấy kinh thành lưu truyền lời đồn đãi khó nghe về Tứ hoàng tử và Tô Cẩm Nhi, mà là bởi vì......

Hoàng Thượng e rằng đã bắt đầu kiêng kị Tứ hoàng tử Tiết Trường Du vì mọi chuyện đều làm được.

Theo lý mà nói, con trai xuất sắc, trò giỏi hơn thầy, làm cha nên vui mới phải, nhưng điều này không áp dụng cho gia đình hoàng thất.

Chiến tích của Tứ hoàng tử vượt trội, tài hoa hơn người, tuy rằng không kết bè kết cánh, cử chỉ làm việc cũng hoàn toàn khẽ tiếng, vẫn chưa bộc lộ dã tâm của bản thân, song chỉ bởi vì hắn "vượt trội" như vậy, cho nên rất nhiều đại thần cực kỳ tôn sùng Tứ hoàng tử.

Hoàng Thượng đã nghe qua thật nhiều lời tán thưởng Tứ hoàng tử, phần lớn là nói Tiết Trường Du có phong phạm của Hoàng Thượng, hoặc nói thẳng là có phong phạm của tiên hoàng năm đó.

Mà thành tựu của tiên hoàng chính là nước Tiết tối cao từ xưa đến nay, không thể nghi ngờ gì hơn.

Ý tứ này há chẳng phải là muốn nói thành tựu của Tứ hoàng tử đã vượt lên phía trên cả đương kim hoàng thượng hay sao?

Hoàng Thượng bấy giờ cảm giác được một cảm giác cấp bách đầy nguy cơ, trong lòng đã sớm chộn rộn không yên. Tuy Tứ hoàng tử không phải là Thái Tử nhưng vẫn cứ khiến cho Hoàng Thượng ngày không thể ăn, đêm không thể ngủ.

Thái Tử Tiết Ngọc vội vàng cung kính nói: "Vâng, phụ hoàng dạy dỗ chí phải".

Hoàng Thượng ngay sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử Tiết Trường Du rồi nói: "Con đã biết sai chưa?"

Tiết Trường Du hơi cúi đầu, thấy không rõ sắc mặt, giọng có hơi khàn khàn: "Nhi thần thực sự có sai."

Thực sự có sai, hơn nữa Tiết Trường Du cảm thấy bản thân vô cùng sai. Nếu không phải kiếp trước bản thân vội vàng xúc động, lấy sai lầm của Tô Chính bức bách Cẩn Nhi thì cũng sẽ không diễn ra bi kịch lửa cháy ở Cung Du Cẩn.

Quả thật Tiết Trường Du đã hối hận ngay từ đầu không nên làm như thế, hắn nói chính là lời thật lòng, thật sự có sai.

Hoàng Thượng thấy thái độ của hắn tốt, thì hừ lạnh một tiếng, lập tức nói: "Lão Tứ, con nói cho trẫm nghe, con có yêu mến con nuôi nhà họ Tô kia hay không?"

Hoàng Thượng nói đến đây, đáy lòng của Tô Hoài Cẩn đang quỳ gối bên này cũng lập tức không có lý do mà "Thình thịch" nhảy lên.

Đây cũng là điều mà Tô Hoài Cẩn muốn biết.

Chính vấn đề này đã quấn quanh Tô Hoài Cẩn cả hai kiếp. Ở kiếp trước Tiết Trường Du chưa bao giờ đối diện trả lời qua vấn đề này, nhưng mọi người xung quanh đều nói với Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du yêu mến Tô Cẩm Nhi.

Hơn nữa, Tô Cẩm Nhi cũng nhiều lần đến trước mặt Tô Hoài Cẩn thị uy, khoe khoang, bày ra đủ loại ban thưởng được nhận từ Tiết Trường Du, nào là ân điển và khen thưởng, rực rỡ muôn màu, nhiều không đếm xuể......

Tiết Trường Du vẫn đang cúi đầu, thời điểm nghe thấy câu hỏi này lại chậm rãi ngẩng đầu lên. Tuy nhiên ánh mắt của hắn không nhìn về phía Hoàng Thượng mà là hơi hơi nghiêng đầu chuyển sang phía Tô Hoài Cẩn.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn lại càng là "thịch thịch" nhảy lên, không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt của Tiết Trường Du rất kỳ quái. Ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, phảng phất chứa đựng muôn vàn cảm xúc đã cất chứa bên dưới.

Tiết Trường Du trả lời từng chữ cực kỳ rõ ràng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giọng điệu cũng cực kỳ trang trọng: "Nhi thần chưa bao giờ yêu mến con gái nuôi của nhà họ Tô một chút nào, lời đồn đãi trên phố tuyệt đối không thể tin, nhi thần có thể thề trước mặt mọi người."

Tô Hoài Cẩn như ngừng thở, trong nháy mắt, đáy lòng nàng tựa như có gì đó dao động nhưng thật nhanh lại khôi phục bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên Tứ hoàng tử sẽ nói lời âu yếm lòng người.

Hơn nữa tại thời điểm này, nếu Tứ hoàng tử thừa nhận bản thân yêu mến Tô Cẩm Nhi thì chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao. Đối với tình cảm mà nói, quyền thế mới là tình cảm chân thành của Tứ hoàng tử.

Thái Tử Tiết Ngọc híp mắt, đối với lời Tiết Trường Du vừa nói tựa như rất không vừa lòng.

Hoàng Thượng nghe thế, trong lòng áp xuống một ít lửa giận, lạnh giọng: "May mà con vẫn còn có một chút tính toán trước! Trẫm có thể nói rõ ràng cho con biết, cứ cho là con và con bé Tô từ hôn, cũng đừng nghĩ sẽ có gì đó với con gái nuôi nhà họ Tô."

Hoàng Hậu thấy tình thế này, Thái Tử lại nháy mắt ra dấu cho bà, vì thế đổ thêm dầu vào lửa nói: "Đúng rồi, con nuôi nhà họ Tô kia không biết tới cùng là mê hoặc lòng người như thế nào, nhìn một cái đã biết không phải người tốt. Con bé Tô và Trường Du đã có hôn ước từ trước, nàng ta còn không biết xấu hổ mà chen vào, làm càn! Ầm ĩ đến mức trên phố đều ồn ào huyên náo, đồn đãi vớ vẩn, thật là không ra thể thống!"

Lời Hoàng Hậu nói quả nhiên chọc đúng lửa giận của Hoàng Thượng, hơn nữa Hoàng Thượng kiêng kị thế lực của Tiết Trường Du, muốn thuận theo tình thế giải trừ quan hệ thông gia của Tứ hoàng tử và phủ Thừa tướng, như vậy khẳng định khiến Tứ hoàng tử sẽ không cưới con nuôi của phủ Thừa tướng. Tuy rằng nói là con gái nuôi nhưng tốt xấu cũng là xuất thân từ phủ Thừa tướng, Hoàng Thượng không thể ban thế lực phía sau này cho Tứ hoàng tử.

Hoàng Thượng lạnh giọng nói: "Chuyện ngày hôm nay, con bé Tô là tủi thân nhất, vẫn là nó hiểu được đạo lí liên quan đến đại cục, thật sự rất là xuất sắc, lão Tứ con như vậy thật không hiểu lòng người, đổi lại là không xứng với con bé Tô, trẫm làm chủ......"

Ông nói tới đây, Tiết Trường Du đột nhiên ngẩng đầu lên, chắp tay nói: "Phụ hoàng......"

Tiết Trường Du muốn ngăn cản, nhưng hắn chưa nói xong, Hoàng Thượng đã hoàn toàn không màng đến mà nói: "Hôn sự của Tứ hoàng tử Tiết Trường Du và Tô phủ, tạm thời từ bỏ, một phen ý tốt ' mỹ đức ' của tiên hoàng, chẳng bằng nói con đã đạp hư đến không ra thể thống gì."

Tô Hoài Cẩn nghe đến đó, trái tim kinh hoàng.

Xong rồi......

Quan hệ giữa nàng và Tiết Trường Du, từ đây xem như đoạn tuyệt rồi!

Mà Tiết Trường Du đã không còn hôn ước này, chặt đứt hoàn toàn với thế lực của phủ Thừa tướng!

Tiết Trường Du đột nhiên ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, chắp tay nắm chặt thành một quyền, tựa như đè nén bạo nộ của bản thân, trên trán gân xanh đều nổi lên.

Hoàng Thượng lại nói: "Con bé Tô hãy đứng dậy, chuyện này vốn là con phải chịu uất ức, ngược lại con có thể nghĩ đến đại cục mà hoàn toàn xem xét, còn muốn ấm ức bản thân thành toàn cho lão Tứ không biết quy củ kia, quả nhiên đích nữ của nhà họ Tô với người khác không giống nhau, hoàn toàn không ai theo kịp."

Tô Hoài Cẩn đứng lên, cung kính nói: "Hoàng Thượng quá khen, Hoài Cẩn thật sự không dám nhận."

Hoàng Hậu cười cười, lại nói: "Con bé Tô này, thiếp càng nhìn càng vừa ý. Cô bé tốt như vậy, nếu bởi vì chuyện từ hôn lần này liên luỵ đến khuê danh của bản thân về sau sẽ không tốt, cứ như vậy, không bằng trước mắt thiếp giúp con bé Tô lại tìm một mối hôn sự tốt......"

Bà nói như vậy, hơi chút nhìn thoáng qua Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc.

Tiết Ngọc Ngọc tự nhiên hiểu ý, sau lưng Tô Hoài Cẩn chính là thế lực của Phủ Thừa tướng, còn có binh quyền của Đại nguyên soái, một văn một võ, ở trong triều đình đều có tiếng nói.

Tiết Ngọc Ngọc tất nhiên muốn nghênh đón Tô Hoài Cẩn làm Thái Tử Phi, vừa củng cố thế lực bản thân lại có thể chèn ép thế lực của Tiết Trường Du.

Chỉ là Hoàng Hậu còn chưa nói xong thì bên kia Tiết Trường Du đang quỳ dưới đất đã lại mở miệng, giọng điệu bình tĩnh như nước.

Tiết Trường Du nói thật thản nhiên: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự chỉ thương yêu một mình Hoài Cẩn, vô cùng chắc chắn, đến chết không phai, chỉ là trên phố có kẻ gian quấy phá, lan truyền lời nói bịa đặt, hủy báng đi tâm ý của nhi thần......"

Hắn nói xong, có hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc đang đứng cung kính ở một bên.

Mặt Tiết Ngọc Ngọc không đổi sắc, hoàn toàn là một dáng vẻ tao nhã.

Tiết Trường Du dừng một chút, giọng khàn khàn tới cực điểm tựa như hạt cát ném vào trong lửa: "Hoài Cẩn từ hôn là nhi thần vô năng, không có cách nào ngăn cản lời đồn. Nhưng tình cảm của Trường Du đã quyết, nếu không thể đón Hoài Cẩn về làm vợ thì con đồng ý đến trước liệt tổ liệt tông của nước Tiết thề...... Cả đời không cưới ai khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro