Chương 6: Ra oai phủ đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Beta: An Thục Phi. Nam Thiên Vân

"Nương, sao ngài lại đem cái dương chi ngọc bài kia cho đại tỷ tỷ vậy? Ta muốn ngài cũng có cho ta đâu?" Tam tiểu thư Võ Uyển Nhu ở trước mặt mẹ ruột Nguyễn thị làm nũng nhất quyết không tha.

Cái ngọc bài kia nàng đã xin thật lâu, vậy mà hôm nay nương lại cho một cái đại tỷ tỷ mới đến chưa tới một ngày.

Nguyễn thị cười trấn an con gái của mình, nói: "Chỉ là cái ngọc bài, về sau nương sẽ cho ngươi thứ tốt hơn. Uyển Nhu, ngươi nghe lời của nương phải cùng đại tỷ tỷ ở chung cho tốt, sẽ có lợi cho ngươi."

"Nương, nàng ta chỉ là cái thứ mẹ ruột cũng không có ở đây, chúng ta cần gì phải như vậy." Võ Uyển Nhu không hiểu ở cái phủ này, đại bá làm quan nhưng đối với bọn họ cũng tốt. Mặt khác còn có tổ mẫu, đối với Nhị phòng bọn họ cũng đặc biệt tốt, hơn nữa nàng còn có mấy người đệ đệ rất được tổ mẫu thương yêu, hoàn toàn không cần để ý tới đại tỷ tỷ mới đến này.

"Nương sao có thể làm hại ngươi? Ngươi nghe lời của nương đương nhiên là tốt!"

Vân thị muốn thông qua sự việc này, khiến Đại ca đối với bà ta tốt một chút. Có điều sự tình thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Vân thị đoạt trượng phu người ta, bây giờ còn muốn bán cái nhân tình ở đâu có chuyện dễ dàng như vậy?

Không nói cái khác, lão thái thái bên kia, đối với Vân thị là rất không hài lòng nha. Thường xuyên lấy chuyện đại tiểu thư bày ra nói Vân thị ghen tị, không chấp nhận được cháu gái bà.

Nguyễn thị cũng biết, lão thái thái không có khả năng thật sự đau lòng vị đại tiểu thư này, bằng không cũng sẽ không mười mấy năm mặc kệ không quản.

Chỉ dùng Đại tiểu thư này để lấy cớ mà thôi nhưng đối vớiNguyễn thị và nhị phòng mà nói, chỉ cần Vân thị không được lão thái thái thích thì tất cả đều được. Nhị phòng bọn họ mới có ngày lành đây.

Võ Chính Đạo hạ nha trở về (vua hạ triều còn quan là hạ nha, nha* trong nha môn), từ chỗ Vân thị biết đại nữ nhi Võ Uyển Trinh của mình đã đến.

"Lão gia, Đại tiểu thư ở tại Tứ Quý hiên, hôm nay ta nghĩ chắc chắn con bé cũng mệt mỏi rồi nên để ngày mai Đại tiểu thư đi gặp lão thái thái sau, thế nào?" Vân thị nói với Võ Chính Đạo.

Võ Chính Đạo nói: "Ngươi an bài, ta có gì không yên lòng? Có điều nha đầu kia mới đến, có gì ngươi chú ý nhiều một chút."

"Vâng, đều nghe lão gia ." Vân thị vốn cho rằng mình làm chuyện này, hôm nay lão gia sẽ lưu lại trong phòng mình, kết quả Võ Chính Đạo ăn xong cơm chiều thì rời đi.

Vân mụ mụ cho người hỏi thăm, đại lão gia trực tiếp đi thư phòng nghỉ ngơi. Vân mụ mụ nhìn sắc mặt Vân thị, khuyên: "Lão gia có công vụ bề bộn, về sau sẽ tốt rồi!"

Chỉ cần không đi chỗ hai di nương bên kia thì tốt rồi. Đặc biệt Hồ di nương đang có thai. Hiện tại Võ lão thái thái nâng niu Hồ di nương này thành cái rồi, nếu lão gia lại cưng chiều thêm, vậy còn có đường sống cho phu nhân sao?

Vân thị cười lạnh nói: "Trong lòng lão gia các ngươi khẳng định trách ta không sớm đón nữ nhi của hắn về đây. Nay ta cũng chỉ là lấy công chuộc tội, có điều chẳng lẽ là ta không cho hắn đón nữ nhi của hắn về sao? Nay như vậy, giống như đều là lỗi của ta, cũng chỉ là một nha đầu, ta cần gì ghen ghét? Chỉ thêm một miệng cơm mà thôi."

Ân ái ngày xưa đều không còn đây, Vân thị thấy thật sự đáng buồn. Có điều bà biết, sau này vẫn nhờ vào trượng phu mình. Cho nên, chỉ có thể lấy lòng trượng phu, khiến trượng phu càng coi trọng mình.

Vân mụ mụ nghe Vân thị nói lời oán giận, vội khuyên nhủ: "Phu nhân, lão gia rất thương Nhị tiểu thư, lão gia khẳng định không có nghĩ như vậy. Phu nhân ngài quên rồi sao? Có một lần, phu nhân ngài tới quỳ thủ, bụng đau khó chịu. Lão gia còn tự xuống bếp nấu nước gừng pha đường cho ngài đây."

Đó cũng chỉ là thời điểm bắt đầu tân hôn, khi đó Võ Chính Đạo đối với Vân thị rất tốt, quả thực là ngoan ngoãn phục tùng lại nhỏ nhẹ ôn nhu. Vân mụ mụ nhìn mà cảm thấy phu nhân gả đúng người rồi. Tuy rằng chuyện hôn sự này có chút chỗ không được như ý muốn nhưng chỉ cần cô gia tốt, dù bị người ngầm nói vài lời thì có thế nào?

Nhưng thời gian lâu, các loại mâu thuẫn liền xảy ra.

Không nói cái khác, lão thái thái từ nông thôn đến, sợ con dâu xuất thân danh môn chướng mắt bà, cho nên từ ban đầu liền chèn ép. Lý do thì trăm loại kì quái, sau đó lại có người châm ngòi ly gián rồi thành tình huống như hiện tại.

Nói đến nói đi, phu nhân không có sinh nhi tử, cho nên không đủ trọng lượng, không thì lão thái thái cũng sẽ không quá phận như vậy.

Bởi vì không có nhi tử, dù Vân gia có cường thế cũng có chút không thể nào nói nổi cũng không thể khiến nhà người ta không có hương khói.

Hơn nữa Vân gia lại xuống dốc, lão gia cưới vợ bé, Vân gia cũng không dám nói gì. Chỉ hi vọng chuyện lần này có thể thành công, sau này lão gia đối với phu nhân càng coi trọng, cũng không uổng công phen này suy tính.

"Phu nhân, ngài suy nghĩ một chút. Chúng ta đón Đại tiểu thư về, Đại tiểu thư vóc dáng tốt, tính tình khá, nếu thật sự thành công quý phủ này ai dám bất kính với ngài?"

Vân thị nói: "Chỉ sợ tính tình nó quá mềm mỏng, đến thời điểm lại chịu thiệt."

"Xem phu nhân nói kìa, nguyên nhân vì nàng ấy tính tình như vậy, về sau mới có thể biết phu nhân ngài đối với nàng ấy tốt. Hiẹn tại chúng ta nên phòng bị Nhị thái thái bên nhị phòng kia."

Vân thị gật đầu, Nguyễn thị này không có ngày nào không chống đối mình! Thật là tức giận đến đau cả ruột gan. Ỷ vào sinh hai nhi tử, liền muốn đoạt quyền quản gia của mình. Nghĩ hay thật! Dù thế nào trong phủ này là do lão gia gầy dựng, chẳng lẽ gia nghiệp lão gia tân tân khổ khổ dựng nên liền chắp tay nhượng cho nhị phòng, nằm mơ đi!

Võ Chính Đạo đến ngoại thư phòng, hắn không nhớ được hình dáng Tiền thị trông thế nào? Nhiều năm trôi qua, đối với Tiền thị tâm tình Võ Chính Đạo rất là phức tạp. Thời niên thiếu cũng từng rất ân ái.

Có điều làm nam nhân, sao lại chỉ lo tư tình nhi nữ? Hắn cũng đề nghị qua muốn để Tiền thị làm quý thiếp, sau đó Vân thị làm chính thê, chẳng qua Vân gia cùng Tiền thị đều không đồng ý. Vậy nên hắn đành phải xem như Tiền thị 'Khó sinh mà chết' .

Cho nên đối với Đại nữ nhi Tiền thị sinh ra, hắn muốn gặp lại vừa không muốn gặp. Bởi vì thấy cái nữ nhi này, những chuyện cũ sẽ thời khắc nhắc nhở hắn. Chỉ là nay Đại nữ nhi cũng đến tuổi có thể kết hôn, không thể để con bé gả cho hán tử ở nông thôn. Đây là làm mất mặt hắn.

Hơn nữa Võ Chính Đạo biết mối hôn sự tốt, chính hắn không phải cũng là như vậy?

Một nữ nhi, chỉ trả giá một phần đồ cưới, chỗ tốt mang về không biết gấp mấy lần.

Hơn nữa hắn và Tiền thị, bộ dạng đều không tầm thường. Nữ nhi này tuyệt đối sẽ không khó coi được. Có phụ thân không tệ, còn có dung mạo tốt, lại là đích nữ, tìm mối hôn sự tốt, tuyệt đối không phải việc khó gì.

Hơn nữa, Võ Chính Đạo đã xem tốt một mối rồi, sẽ chờ đến thời điểm thích hợp. Hắn không cần trường kỳ đối mặt với Đại nữ nhi, sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Võ gia mỗi người đều có mưu tính khác nhau, buổi tối Lý Già La ngược lại ngủ rất ngon. Vừa thức dậy, cảm thấy thật là thần thanh khí sảng.

Hai nha hoàn ngày hôm qua đưa đến hầu hạ Lý Già La tắm rửa xong, nàng liền muốn đi thỉnh an Vân thị cùng Võ Chính Đạo. Hoặc là nói, gặp mặt mới đúng.

Buổi sáng, Võ Chính Đạo đến chỗ Vân thị hội hợp, sau đó cùng đi thỉnh an Võ lão thái thái.

Nhất là hôm nay, Đại tiểu thư Võ Uyển Trinh chính thức thể hiện thái độ. Đợi lúc Lý Già La đến chỗ Vân thị, người khác đều đã đến, chỉ còn sót lại nàng là cuối cùng. Hai nha hoàn kia bị Lý Già La nhìn đến tuy có chút xin lỗi nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực.

Chủ yếu là ngày hôm qua trước khi ngủ, Lý Già La còn nói nhờ bọn họ ngày mai gọi nàng dậy sớm chút, miễn cho đến muộn. Kết quả hiện tại nàng là người đến cuối cùng, có thể thấy được hai nha đầu này căn bản cũng không có để lời Đại tiểu thư này nói vào mắt, hoặc là trực tiếp hạ thể diện của Đại tiểu thư này.

Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình châm chọc: "Có vài người, mặt mũi đúng là quá lớn. Để mọi người đều phải chờ mình! Quả nhiên là không có giáo dưỡng!"

------------

Tuyển editor nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro