Chương 14: Cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: HueKhanh92
Beta: Nam Thiên Vân, An Thục phi

"Lưu di nương mang thai sao? Xem ra, sắp có chuyện náo nhiệt." Lý Già La cùng Hổ Phách đang chơi cờ, Hổ Phách cười nói: "Dù là náo nhiệt cũng không liên quan đến chúng ta."

Lý Già La lắc đầu: "Phiền toái không phải ngươi nói không có thì sẽ không c."

"Tiểu thư, chẳng lẽ còn có người liên lụy chuyện di nương mang thai đến tiểu thư?"Chẳng lẽ muốn vu oan hãm hại?

Nhưng tiểu thư cùng hai di nương kia cũng không có chút liên quan gì.

Lý Già La nói: "Lưu di nương cùng Hồ di nương đều không phải là người dễ đối phó. Hai người này có thai, chỉ sợ đều muốn khiến đối phương không cẩn thận 'đẻ non'. Nhưng là, bọn họ lại muốn thoát thân, cho nên sơn dương thế tội tất yếu phải tìm ra. Mà ta, sang năm muốn tham gia tuyển tú, dù có không cẩn thận đụng phải bọn họ sẽ được tha thứ."

"Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng. Hoặc là Nhị tiểu thư, hoặc là Tứ tiểu thư, thậm chí ngay cả mấy người nhị phòng cũng sẽ bị nghĩ đến. Nhưng mấy hài tử ở đại phòng là lựa chọn ưu tiên của các nàng. Nhị phòng cách khá xa Nhị tiểu thư có Vân thị, Tứ tiểu thư là người vô hình, ta là Đại tiểu thư sẽ là lựa chọn tốt nhất ."

Hổ Phách nói: " Lưu di nương và Hồ di nương đều tranh cường háo thắng, mà trong khoảng thời gian này toàn phủ trên dưới đối đãi với tiểu thư đều đặc biệt tốt, che đi hết nổi bật của Hồ di nương. Có đôi khi phòng bếp làm thuốc bổ cũng ưu tiên làm cho tiểu thư. Hồ di nương đã sớm mang một bụng bất mãn. Tiểu thư, chúng ta nên làm thế nào? Cũng không thể để mặc cho người ta tính kế."

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù có chuyện gì, sang năm ta sẽ tham gia tuyển tú, làm cái gì đều có thể được tha thứ. Có điều chúng ta không thể để cho người ta quá đắc ý. Cứ phải đề phòng cướp không bằng tiên phát chế nhân [1]  !" Lý Già La nhỏ giọng dặn dò, Hổ Phách gật đầu.

[1] đi trước một bước

Không bao lâu, nha hoàn của Hồ di nương và nha hoàn của Lưu di nương bởi vì ở phòng bếp tranh đoạt bếp lò mà ra tay đấu đá. Hai nha hoàn đều không chịu thua kém, trực tiếp dẫn người lại đây, đập phá phòng bếp một lần. Sau khi trở về, nha hoàn hai bên vẫn to tiếng mắng chửi một lúc nữa. Phải đợi Vân thị phái người lại đây, mới dừng lại.

Chuyện này náo loạn thật lớn. Ngay cả Võ lão thái thái cũng biết, trực tiếp kêu Vân thị đến để mắng một trận. Vân thị thật ủy khuất, chuyện muốn hậu đãi hai di nương đều là lão thái thái nói. Bà chẳng lẽ có thể không nghe?

Võ lão thái thái nghĩ Vân thị tốt xấu còn đang làm đại sự, ngữ khí mềm mỏng lại: "Dù có mang thai cũng chỉ là di nương. Sao có thể lớn lối như vậy? Ở trong cái phủ này các nàng không phải chủ tử! Các nàng không an phận khiến trong phủ gà bay chó sủa, ngươi cũng nên nghĩ biện pháp đi."

Vân thị chịu đựng ủy khuất hỏi: "Nương, ta cũng nói thật, nếu ta làm cái gì, mọi người lại tưởng rằng ta không chấp nhận được thiếp thất mang thai. Hơn nữa bọn họ mang thai cốt nhục của lão gia, sao có thể tùy tiện phạt?"

Võ lão thái thái nói: "Cho nên mới trở nên lớn lối như vậy! Thật sự nghĩ chính mình sẽ đắc đạo thăng thiên sao? Dù có sinh đứa nhỏ cũng gọi ngươi là mẫu thân. Bọn họ tính là cái gì? Nếu ngươi không quản được, vậy để ta quản. Từ giờ trở đi, cho đến khi hai người bọn họ sinh đều cấm túc cho ta, không cho bọn họ ra khỏi viện mộ bước, miễn cho đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Ai có nhiều sức lực mà để ý tới bọn họ như vậy?." Trực tiếp giam lỏng sẽ không gây chuyện thị phi, còn có thể an ổn dưỡng thai. Tránh cho ỷ vào cái bụng, mỗi ngày náo loạn!

Cứ như vậy, Hồ di nương và Lưu di nương đều bị cấm túc. Võ lão thái thái còn phái người chuyên môn trông giữ các nàng, chưa sinh xong thì không thể đi ra.

Bởi vì là Võ lão thái thái lên tiếng, người khác không dám nói gì. Hồ di nương cùng Lưu di nương cờ yên trống lặng, về sau không còn đi ra ngoài gây chuyện.

Vân thị cười nói với Vân mụ mụ: "Vẫn là mụ mụ ngươi có biện pháp hay, ta đang cảm thấy đau đầu nhức óc. Hai người các nàng cũng không phải kẻ ưa sống yên ổn, ta không tiện ra mặt quản, không thì còn tưởng rằng ta không chấp nhận được bọn họ. Lại sợ Nhị phòng bên kia giở trò quỷ quái làm hư đứa nhỏ, đến thời điểm đó còn nói là ta làm. Hiện tại có lão thái thái ra mặt, ta giảm đi được bao nhiêu phiền phức !"

Sau này dù hai người kia xảy ra chuyện, cũng không liên quan tới Vân thị. Chung quy, là người bên lão thái thái quản, xảy ra chuyện, chẳng lẽ nói là người lão thái thái phái đi vô dụng?

Nhờ có Vân mụ mụ, biết nha đầu hai bên ghen ghét nhau, lại lén nhắn nhủ với bên phòng bếp để họ cố ý châm ngòi thổi gió khi hai nha đầu kia cùng tới. Trong khoảng thời gian này, Hồ di nương và Lưu di nương đều được nuông chiều, bao gồm cả nha hoàn bên người bọn họ. Cho nên ai có thể chịu nhường ai?

Quả nhiên náo loạn, sau đó Vân thị thuận lợi thoát khỏi chuyện này.

Vân mụ mụ cười nói: "Phu nhân đừng có khen lão nô, lão nô chỉ là nghe Đại Mạo trong lúc vô tình nói tới mới nghĩ đến có chuyện như vậy."

Có một lần cả nhà nói thời gian gần đây người bên cạnh Hồ di nương và Lưu di nương thật kiêu ngạo. Đại Mạo nói, nếu hai người này bị giam lại thì tốt rồi, vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa. Sau đó Vân mụ mụ mới nghĩ đến biện pháp này. 

Vân thị nghe xong lời Vân mụ mụ nói, cũng cười: "Đại Mạo luôn là đứa thông minh, quả nhiên không tệ. Không phải mụ mụ muốn Đại Mạo làm con dâu của ngươi à? Sao đến bây giờ lại vẫn chưa đề cập đến với ta?"

Vân mụ mụ thở dài một hơi, ở trước mặt Vân thị cũng ăn ngay nói thật: "Cái nghiệp chướng kia của ta, hắn ... Haiz..."

"Mụ mụ ở trước mặt ta vẫn không thể nói sao?" Vân thị quan tâm hỏi.

"Ta vốn là muốn cho hắn cưới Đại Mạo. Có điều lúc hỏi hắn, hắn lại nói coi trọng Tử Đằng! Phu nhân, ngài nói xem hắn... ?"

Hạ nhân đều là của chủ tử, tùy tiện coi trọng một đứa nha hoàn là không nên. Nhưng Vân mụ mụ lại không thể không nói thật, không thì đợi phu nhân tự mình biết, hậu quả sẽ nghiêm trọng. 

Vân thị cười: "Vẫn là tuổi trẻ, nếu coi trọng, ta làm chủ cho."

Chỉ là một nha hoàn, Vân thị ngược lại không thèm để ý.

Làm sao Tử Đằng có thể so cùng Đại Mạo? Nhưng tiểu tử chết bầm kia của nhà mình lại nằng nặc muốn vậy, chuyện này thật quá tức tối. 

Vân mụ mụ không trách tiểu tử nhà mình, ngược lại trách Tử Đằng. Nha đầu kia vừa nhìn liền thấy không phải đứa tốt. Hiện tại dám xúi giục con trai của mình cùng đối nghịch với mình, về sau còn không phải tiến thêm cả thước?

Được, chờ ngươi làm vợ của con ta, ta cho ngươi xem, đến cùng là ai lợi hại!

Con của bà không lo cưới không được vợ, từ bỏ người này còn có người khác. 

Vân mụ mụ vội cảm kích nói: "Đa tạ phu nhân thành toàn, lão nô thay tiểu tử kia tạ chủ tử!"

"Khách khí cái gì? Đứa nhỏ đều là như vậy. Hiện tại không hiểu nỗi khổ tâm của người làm mẹ, về sau một ngày nào đó sẽ hiểu!." Vân thị không khỏi nghĩ tới con gái của mình, chỉ mong có một ngày nàng ta cũng sẽ hiểu cho bà. 

Vân mụ mụ đi tìm Đại Mạo. Bà nhìn Đại Mạo, nhìn thế nào cũng vừa lòng, thật muốn nhi tử cưới về nhà làm con dâu. Kết quả lại như vậy, bà không oán con trai của mình liền oán nha đầu Tử Đằng kia, hồ mị bá đạo, câu dẫn tâm tư của con mình! Trên đường đi đón Đại tiểu thư sao bản thân lại không có phát hiện ra manh mối? Thật là thất sách !

"Đại Mạo chuyện lần này mụ mụ đa tạ ngươi !"

"Vân mụ mụ, ngài đừng có nói như vậy. Ta chỉ là nói bừa nếu không phải mụ mụ ngài suy nghĩ chu đáo, cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Ta căn bản không nghĩ đến thật sự cấm túc được hai di nương. Nói ra, đều là công lao của mụ mụ!"

Đứa nhỏ tốt cỡ nào, đáng tiếc lại vô duyên với nhà mình! Vân mụ mụ tiếc nuối trong lòng. 

Mà Đại Mạo, thì không có nói ra lời này là Hổ Phách nói. Bản thân Hổ Phách đã đủ xuất chúng, thiếu một sự kiện cũng sẽ không có tổn thất gì. Huống chi, đây đều là tỷ muội nói đùa trong lúc nhàn rỗi, nếu nàng trịnh trọng đi nói lời cảm tạ, thật đúng là không hiểu ra sao. 

Bây giờ điều Đại Mạo đang muốn chính là trở thành nha hoàn tâm phúc bên cạnh phu nhân, đến thời điểm nào đó cũng có thể thả mình ra ngoài. 

Về phần con dâu của Vân mụ mụ vẫn là thôi đi. Bản thân Vân mụ mụ tương đối cường thế, cho nên nhi tử đều thật yếu đuối. Nam nhân như vậy, theo cạnh Vân mụ mụ còn hoàn hảo. Bà không ở đây, thì hắn cũng sẽ không có cái tiền đồ gì. 

Nàng không muốn như vậy. Đại Mạo tin tưởng, Vân mụ mụ khẳng định sẽ ở trước mặt phu nhân nhắc tới mình. Lời Vân mụ mụ nói ở trước mặt phu nhân đặc biệt dùng được. Nàng có thể tiến thêm một bước, cho nên nàng coi như quên chuyện Hổ Phách nói lời đó. 

Chính là bản thân nàng cũng có thể nghĩ đến chủ ý như vậy, có điều là bởi vì không nói ra mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro