[TG8] Trò chơi tình yêu và hôn nhân (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 44 – (1)

Kéo màn che, từng tảng lớn ánh nắng chiếu vào trong phòng, ấm áp sáng lạn khiến Cẩm Vinh nhịn không được híp híp mắt.

Lần này, cô xuyên thành nữ chủ.

Tiểu thuyết nữ chủ Tô Cẩm Vinh, năm nay 27, đã kết hôn được 3 năm, nam chính là chồng, người mà cô sắp phải ly hôn, Bạch Thiếu Trạch.

Không sai, chính là ly hôn.

Nam nữ chính kết hôn cũng không phái vì cái gọi là tình đầu ý hợp..

Nam chủ Bạch Thiếu Trạch trực nam bị cha mẹ bức hôn, gặp được Tô Cẩm Vinh tính cách ôn nhu uyển chuyển, ở chung chưa được hai tháng, Bạch Thiếu Trạch liền bình bình đạm đạm ngỏ lời cầu hôn Tô Cẩm Vinh.

*Trực nam ở đây sẽ được hiểu là những người đàn ông tính cách 'đàn ông', rất thẳng, chính trực.

Tô Cẩm Vinh thích gã, ngây thơ mờ mịt liền đồng ý, thẳng đến sau khi kết hôn, thấy Bạch Thiếu Trạch càng ngày càng lãnh đạm lạnh lùng với mình, Tô Cẩm Vinh mới tỉnh ngộ, có lẽ gã chưa từng yêu cô. Tô Cẩm Vinh còn từ chỗ bạn bè Bạch Thiếu Trạch biết được Bạch Thiếu Trạch từng yêu một cô gái vô cùng, nhưng cuối cùng hai người lại không thể đến với nhau, mà bản thân chỉ là "vận khí tốt" được gã chọn lựa.

Nếu không phải vận khí tốt, một cô gái xuất thân gia đình bình dân, làm sao có thể gả cho nam chủ cao phú soái chấp chưởng cơ nghiệp của gia tộc?

Tô Cẩm Vinh tự thấy mình không xứng với Bạch Thiếu Trạch, đau lòng tự ti, cũng thử vì Bạch Thiếu Trạch mà yên lặng trả giá, lấy lòng gã. Đáng tiếc Bạch Thiếu Trạch trước sau vẫn lãnh đạm Tô Cẩm Vinh.

Không lâu trước đây, bạn gái cũ Trần Nguyệt mà Bạch Thiếu Trạch trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên về nước, hai người dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, nhiều lần dây dưa, nhìn Tô Cẩm Vinh đau lòng không thôi, rốt cuộc hạ quyết tâm, ly hôn.

Nhưng mà cuối cùng vẫn không có thể thành công ly hôn.

Nếu không có Cẩm Vinh xuyên qua, phát triển tiếp theo của cốt truyện là, Bạch Thiếu Trạch không đồng ý ly hôn, bản thân gã không rõ tình cảm với bạn gái cũ là gì, cho nên căn bản không muốn ly hôn với Tô Cẩm Vinh, hơn nữa lại có áp lực từ cha mẹ hai bên , hai người tạm thời ở riêng. Ngược tới ngược lui, nam phụ ve vãn bên Tô Cẩm Vinh, nữ phụ lui tới lui đi bên Bạch Thiếu Trạch, cuối cùng, Bạch Thiếu Trạch phát hiện bản thân yêu Tô Cẩm Vinh, hai người cuối cùng lần nữa ở bên nhau, hơn nữa có kết tinh tình yêu (có con).

Kỳ thật, đây là một phiên tiểu thuyết tình yêu và hôn nhân, gương vỡ lại lành.

Thời điểm Tô Cẩm Vinh xuất hiện chính là lần đầu Tô Cẩm Vinh đề nghị ly hôn với Bạch Thiếu Trạch.

Lần đầu tiên xuyên làm nữ chủ lại là hoàn cảnh xấu hổ như vậy... Cẩm Vinh trong lòng thoáng cảm thán một chút.

Cô liền biết là mình bị hố.

Còn trò chơi tình yêu và hôn nhân gì đó, Cẩm Vinh có muốn chơi, cũng sẽ không tìm Bạch Thiếu Trạch chơi.

Bởi vì chơi quá kém.

Bây giờ càng có một chuyện quan trọng hơn để làm.

Cẩm Vinh mở tủ quần áo, thay trang phục, dựa theo kí ức tìm một chút đồ vật cần thiết.

Đi xuống lầu, một dì trung niên đi tới chào hỏi Cẩm Vinh. Là bảo mẫu Bạch gia an bài lại đây chiếu cố Bạch Thiếu Trạch và Tô Cẩm Vinh, là người có thể tin cậy của Bạch Thiếu Trạch, thái độ đối đãi Tô Cẩm Vinh thái độ cũng thực cung kính.

"Thái thái, tiên sinh nói trưa không trở lại ăn cơm."

Cẩm Vinh đã chạy tới cửa xỏ giày thuận miệng đáp một câu, "Đã biết."

Nhìn Cẩm Vinh ra cửa, dì Tiếu trong lòng hơi kinh ngạc, Tô Cẩm Vinh trước nay đều là  ăn cơm ở nhà, người mà tới giờ cơm không có mặt ở nhà, từ trước đến nay đều là Bạch tiên sinh.

Bạch gia là đại gia tộc có danh vọng ở thành phố S, tuy rằng nơi này không phải nhà tổ Bạch gia, nhưng cũng tọa lạc ở tiểu khu đắt tiền, toàn bộ khu biệt thự cũng rất rộng, cho nên sau khi cự tuyệt tài xế Bạch gia đón đưa, quãng đường từ biệt thự đi đến cửa tiểu khu liền mất 30 phút.

May mắn là đi giày đế bằng, nếu không Cẩm Vinh đều có tâm đem nơi này hủy đi.

Ha hả, cô cũng chỉ nói nói vậy thôi.

Cẩm Vinh bắt taxi, trực tiếp đi bệnh viện.

Đến đó kiểm tra một chút trạng thái thân thể hiện tại, rốt cuộc đây là thân thể phụ nữ đã kết hôn, mọi tình huống đều có khả năng.

Ở bệnh viện kiểm tra một lúc, bác sĩ xác nhận không mang thai, Cẩm Vinh cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn không mang thai. Nếu phải phá thai, tổn thương đối với thân thể phụ nữ là rất lớn.

Cẩm Vinh xem xong, thu y bạ và giấy kết quả vào túi, đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì bất chợt gặp phải người quen, chuẩn xác là người quen của nguyên thân, khuê mật nữ chủ Tiêu Tiêu cùng bằng hữu nam chủ Lâm Yến.

Kết thúc tiểu thuyết, hai người này cũng đến với nhau.

"Cẩm Vinh?" Tiêu Tiêu kinh ngạc thốt lên, không màng vừa rồi cùng Lâm Yến vui đùa. "Cậu sao lại ở bệnh viện?"

Phía sau Cẩm Vinh, vừa vặn là khoa phụ sản.

"Kinh nguyệt không đều, sợ là có bệnh gì." Cẩm Vinh mặt không đổi sắc đáp lời, tới khám phụ khoa cũng không chỉ có kiểm tra xem mang thai hay không.

Thân là đại nam nhân Lâm Yến nghe được liền có chút xấu hổ, anh tới thăm bằng hữu, lại trùng hợp đụng phải Tiêu Tiêu, vì thế ha ha một câu liền đi rồi, vạn nhất các nàng lại nói đến cái gì bệnh phụ khoa, anh liền càng xấu hổ.

"Bác sĩ nói như thế nào, ổn cả chứ?" Tiêu Tiêu tiếp tục lo lắng hỏi.

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Không có việc gì, chú ý ăn uống một chút thì tốt."

"Vậy là tốt rồi." Tiêu Tiêu yên lòng, nhưng thực mau liền phát hiện Cẩm Vinh chỉ có một mình, không khỏi oán trách, "Bạch Thiếu Trạch cũng quá vô tâm rồi, cậu không thoải mái tới bệnh viện kiểm tra cũng không biết đi cùng."

Cẩm Vinh cười cười, lại uyển chuyển từ chối cùng lời mời cùng nhau dùng bữa trưa của Tiêu Tiêu.

Đi ngân hàng tra kiểm tra tài khoản, nữ chủ ngày thường tốt xấu cũng đi làm, tiền tiết kiệm cư nhiên chỉ có mấy vạn tệ.

Cơ bản, Tô Cẩm Vinh ngày thường tiêu tiền đều là cà thẻ Bạch Thiếu Trạch đưa cho, mua cái gì Bạch Thiếu Trạch cũng rõ ràng.

Về phần tiềnTô Cẩm Vinh kiếm được, cô đều gửi cho cha mẹ, không lưu lại bao nhiêu, cha mẹ cũng không để ý, rốt cuộc có đứa con rể nhiều tiền như vậy.

Bằng mấy vạn khối, chuyện có thể làm cũng không nhiều lắm, Cẩm Vinh cảm thán một chút.

Nguyên thân Tô Cẩm Vinh là muốn ngả bài với Bạch Thiếu Trạch buổi trưa nay, tuy rằng bởi vì Cẩm Vinh xuyên qua tạm thời bị giám đoạn, nhưng Cẩm Vinh cũng không tính toán hủy bỏ kế hoạch này, mà là tận tâm thực hiện nó, cũng coi như giúp nguyên thân Tô Cẩm Vinh hoàn thành nguyện vọng.

Cẩm Vinh đa số thời điểm đều dùng phương thức làm việc của chính mình mà hành động, đa số thời điểm cũng sẽ không suy xét đến cảm thụ người khác, lần này ' người khác ' chính là Bạch Thiếu Trạch.

Cẩm Vinh đi vào một văn phòng luật sư.

"Xin chào, tôi muốn tìm một vị luật sư, giúp xử lí thủ tục ly hôn." Cẩm Vinh mỉm cười nói.

Lĩnh vực chuyên nghiệp liền để nhân sĩ chuyên nghiệp tới làm .

Đem tất cả tiền trong tài khoản của nguyên thân để mời luật sư xử lý ly hôn, Cẩm Vinh cũng thấy có chút cảm động.

Người trong văn phòng luật sư còn rất có lương tâm, đỡ đỡ mắt kính gọng mạ vàng, "Kỳ thật Tô tiểu thư, cô không cần tiêu nhiều tiền như vậy, đóng dấu một tờ giấy thỏa thuận ly hôn tốn không đến hai khối tiền."

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Nếu có thể giải quyết như vậy, mời anh giúp tôi đóng dấu giấy thỏa thuận ly hôn, hơn nữa thông báo cho Bạch tiên sinh một tiếng."

Đối phương nhướng mày, xem ra việc này khả năng có chút khó giải quyết.

"Tô tiểu thư, vậy văn phòng chúng tôi sẽ tiếp nhận ủy thác của chị, mau chóng lựa chọn giúp chị một luật sư có thể xử lý trường hợp này, ngoài ra Tô tiểu thư còn yêu cầu gì không?"

"Không, ai làm cũng được, tôi chỉ hy vọng có thể mau chóng xử lý xong, bởi vì tôi còn có chuyện quan trọng phải làm."

So với ly hôn chuyện này quan trọng hơn nhiều.

___

Bạch Thiếu Trạch là tới gần đêm khuya mới trở về, vẫn là dì Tiếu mở cửa cho gã, ngày thường Tô Cẩm Vinh đều ngồi ở sô pha phòng khách đọc sách hoặc xem phim truyền hình chờ hắn về.

Thường ngày Bạch Thiếu Trạch không để bụng, thậm chí cảm thấy Tô Cẩm Vinh nhiều chuyện, hôm nay người không có ở đây, ngược lại cảm thấy thiếu thiếu chút gì.

Càng nghĩ càng không ra, trước đi ngủ đi.

Bạch Thiếu Trạch nghĩ như vậy, cởi xuống tây trang áo khoác, định đi lên lầu, dì Tiếu nhận lấy áo khoác từ tay gã, do dự nói, "Tiên sinh, thái thái...... Hôm nay không ở nhà."

Mặc dù không nói, tiên sinh trở về phòng cũng sẽ phát hiện thái thái không có nhà.

Bạch Thiếu Trạch nhíu nhíu mày, "Đi đâu?" Tô Cẩm Vinh còn học được thói đêm không về nhà ngủ?

Dì Tiếu lắc lắc đầu, "Thái thái không nói."

Bạch Thiếu Trạch vừa định gọi điện cho nhà mẹ đẻ Tô Cẩm Vinh còn có bạn bè Tô Cẩm Vinh hỏi một chút, nhưng ngẫm lại đã muộn, "Nếu thấy cô ấy về, dì lại ra mở cửa đi."

Nói xong, liền đi lên lầu.

Nghe khẩu khí không thèm để ý của tiên sinh như vậy, dì Tiếu trong lòng đối với Tô Cẩm Vinh cũng nhịn không được sinh ra một chút đồng tình.

_____

Một buổi sáng, Bạch Thiếu Trạch ở trong công ty xử lý sự vụ, bỗng nhiên nhớ tới việc Tô Cẩm Vinh tối hôm qua không trở về nhà, gọi điện thoại lại trực tiếp bị cúp máy.

Tô Cẩm Vinh...... giám cúp điện thoại gã?

Bạch Thiếu Trạch bị làm cho tức cười, không trở lại liền không trở lại, cũng tốt, tùy tiện cô ở bên ngoài thích làm cái gì thì làm. Bạch Thiếu Trạch trong lòng cảm thấy, Tô Cẩm Vinh không phải về nhà mẹ đẻ thì chính là ở chỗ khuê mật Tiêu Tiêu, nhưng mà thẳng đến khi dì Tiếu gọi điện thoại tới nói Tô Cẩm Vinh không ở chỗ Tiêu tiểu thư, trong lòng Bạch Thiếu Trạch liền dâng lên một chút bất an, "Gọi điện thoại hỏi Tô gia một chút."

Nguyên bản tính toán xử lý sự vụ công ty xong, lại đi tìm Tô Cẩm Vinh, không nghĩ tới Tiêu Tiêu trực tiếp tìm tới công ty, cũng không màng thư kí ngăn trở, vọt tới trong văn phòng Bạch Thiếu Trạch, đi lên liền nói:

"Tôi gọi cho Tô thúc, Cẩm Vinh căn bản liền không trở về nhà."

"Bạch Thiếu Trạch, cậu sao lại thế này?"

"Tô Cẩm Vinh tốt như vậy, một người hiền lành như vậy giờ lặn mất tăm, còn không chịu tiếp điện thoại của tôi, cậu làm ra chuyện gì rồi hả?"

Bạch Thiếu Trạch đỡ trán, gã liền biết tính tình Tiêu Tiêu chính là như vậy, lúc trước hắn quen biết Tô Cẩm Vinh cũng là nhờ Tiêu Tiêu.

"Tôi không biết." Bạch Thiếu Trạch nửa là bực bội nửa là buồn bực địa đạo.

"Cậu không biết, làm chồng mà căn bản không biết vợ mình đi đâu, còn bình tĩnh như vậy mà đến đây đi làm."

"Lúc trước, tôi không nên để Cẩm Vinh quen biết cậu." Tiêu Tiêu cả giận nói. Nếu không phải Bạch Thiếu Trạch làm cái gì, Tô Cẩm Vinh một người ôn nhu mềm yếu như thế nào sẽ rời nhà trốn đi, điện thoại cũng không nghe.

' thùng thùng ', tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, ngắt lời Tiêu Tiêu và Bạch Thiếu Trạch, bên ngoài là trợ lý của Bạch Thiếu Trạch, anh chần chờ một chút, "Bạch tổng, có luật sư muốn gặp ngài."

*Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc xuyên làm nữ chủ, nhưng mà còn không bằng nữ xứng đâu

Cẩm Vinh: "......"




Chương 45 - (2)

Quán bar an tĩnh, khách khứa không nhiều lắm.

"Cái gì! Tô Cẩm Vinh muốn cùng cậu ly hôn?" Bạn bè Bạch Thiếu Trạch nghe xong thiếu chút nữa không phun rượu ra, vội vàng lấy giấy xoa xoa miệng.

"Ừm." Bạch Thiếu Trạch tiếp tục đổ một chén rượu, biểu tình âm trầm, làm người xem không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì:

"Luật sư ủy thác của cô ấy hôm nay đến đưa giấy thỏa thuận ly hôn."

Giang Hủ tấm tắc than một tiếng, đúng người thành thật ngày thường không nói một tiếng, đột nhiên làm ra sự tình kinh người.

Bình phục tâm tình, Giang Hủ lại tò mò hỏi, "Tôi nói, cậu đã làm cái gì, bức người ta chủ động cùng cậu ly hôn như vậy?"

Bạch Thiếu Trạch hơi nhíu mày, vì sao mọi người biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên đều là hỏi hắn làm cái gì Tô Cẩm Vinh? Tiêu Tiêu là bằng hữu Tô Cẩm Vinh hẳn sẽ cho là như vậy, nhưng Giang Hủ là bạn bè chí cốt của hắn, cùng Tô Cẩm Vinh tiếp xúc cũng không nhiều.

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Lâm Yến có chút nghi hoặc địa đạo, "Ngày hôm qua gặp Tô Cẩm Vinh ở bệnh viện, người còn khá tốt, bộ dáng không giống như là muốn cùng cậu ly hôn."

"Cô ấy đi bệnh viện?" Nghe vậy, Bạch Thiếu Trạch có chút kinh ngạc.

Giang Hủ cười nhạo, "Liền lão bà đi bệnh viện cũng không biết, cũng khó trách Tô Cẩm Vinh muốn ly hôn."

Bạch Thiếu Trạch không quản Giang Hủ, ngược lại nhìn về phía Lâm Yến, đôi mắt hơi rũ, "Cô ấy bệnh sao?"

Lâm Yến thẳng thắn nói, "Giống như không có việc gì, nói cải thiện ăn uống một chút thì tốt rồi." Bộ dáng lúc ấy cũng là thực tùy ý, hoàn toàn nhìn không ra sẽ đi mất luôn.

Giang Hủ lại lạnh lạnh nói, "Cho dù cậu có biết thì thế nào? Chẳng lẽ còn sẽ bồi Tô Cẩm Vinh đi xem bác sĩ sao?"

Lâm Yến nghe vậy cũng có chút xấu hổ, tính tình Bạch Thiếu Trạch bọn họ đều biết rõ ràng trong lòng, bởi vì là bằng hữu, cũng không muốn nói nhiều.

Chỉ thấy Bạch Thiếu Trạch trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói "Đi."

"Tô Cẩm Vinh là vợ tôi, cô ấy sinh bệnh tôi tự nhiên sẽ cùng cô ấy đi bệnh viện."

Nghe thấy đáp án này, Giang Hủ cũng là kinh ngạc sau một lúc lâu không nói chuyện, hắn vẫn luôn cho rằng, Bạch Thiếu Trạch không thích Tô Cẩm Vinh, không nghĩ tới... hiện tại cũng không biết nên đáng thương ai.

_____

Giang Hủ như cũ không buông tha trào phúng Bạch Thiếu Trạch "Cho dù là như vậy, hiện tại cũng không còn cơ hội, hai người không phải muốn ly hôn sao?"

Bạch Thiếu Trạch uống một ngụm rượu, đôi mắt đạm mạc, "Còn chưa có ly hôn đâu, hơn nữa, tôi không nghĩ tới ký tên."

Giang Hủ cùng Lâm Yến lại lần nữa bị sặc rượu, Bạch Thiếu Trạch lần này tìm bọn họ uống rượu, chính là muốn ném bom không ngừng sao.

"Hai người vì cái gì kinh ngạc như vậy? Tôi khi nào nói muốn cùng Tô Cẩm Vinh ly hôn." Bạch Thiếu Trạch liếc bọn họ một cái, lại tự rót cho mình thêm một ly rượu.

"Thiếu Trạch, cậu nói thật?" Giang Hủ nghiêm túc lên, hơn nữa hảo tâm khuyên một câu "Cậu phải hiểu được, hiện tại muốn ly hôn là Tô Cẩm Vinh, không phải cậu muốn thế nào là có thể như vậy."

Dưa hái xanh không ngọt, vô luận là kết hôn hay vẫn là ly hôn.

"Tôi không muôn ly, hôn nhân này liền ly không thành." Bạch Thiếu Trạch chắc chắn mà bướng bỉnh đáp, Tô Cẩm Vinh liền một câu cũng không chịu nói với hắn liền muốn ly hôn?

Không đơn giản như vậy.

Giang Trạch trong lòng thở dài, đây đâu phải là thái độ dỗ dành lão bà chứ, bất quá là tự mình đào hố chôn mình cộng thêm EQ thấp mà thôi.

Lâm Yến tuy rằng không muốn nhìn đến Bạch Thiếu Trạch cùng Tô Cẩm Vinh tách ra, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy Bạch Thiếu Trạch thái độ hiện tại không đúng.

"Hai người vẫn là bình tĩnh lại hảo hảo nói chuyện một chút đi."

"Tôi gọi điện thoại, cô ta cũng không thèm nghe." Bạch Thiếu Trạch khẽ hừ một tiếng, Tô Cẩm Vinh thật đúng là to gan, một câu cũng chưa nói trực tiếp để luật sư đưa giấy thỏa thuận ly hôn, còn đoạn tuyệt liên hệ cùng mọi người.

"Chậc chậc chậc." Giang Hủ nghe xong lúc sau, lại lần nữa cảm thán không thôi, "Khi nào Tô Cẩm Vinh lại trở nên giống Bạch thiếu gia vậy, chẳng lẽ sinh hoạt chung lâu rồi tính cách cũng sẽ chịu ảnh hưởng sao?"

"Là có ý tứ gì?" Bạch Thiếu Trạch nhíu mày nói.

Giang Hủ nhưng một chút cũng không sợ Bạch Thiếu Trạch sinh khí, trêu chọc nói, "Này không phải y hệt tác nghe theo mệnh lệnh cậu đi làm việc, cũng sẽ không để ý cảm thụ người khác."

Cho nên...... Thật đúng là báo ứng nha.

"Cậu nói xem, cậu có mấy lần để ý cảm nhận của Tô Cẩm Vinh, cùng người ta giải thích mọi chuyện?" Tựa như lần này, Tô Cẩm Vinh làm dứt khoát như vậ, Bạch Thiếu Trạch còn đơn phương cố chấp không chịu ký tên, thậm chí nhất ý cô hành.

Giang Hủ làm người đứng nhìn đến rõ ràng, chỉ cảm thấy Bạch Thiếu Trạch gia hỏa này cảm tình quả thực hỏng bét, bằng không sao, Trần Nguyệt mới vừa về nước, Tô Cẩm Vinh lại muốn cùng hắn nháo ly hôn.

Nghe vậy, Bạch Thiếu Trạch lập tức bị nghẹn.

Lúc này di động Bạch Thiếu Trạch bỗng nhiên vang lên, Bạch Thiếu Trạch vừa nghe, sắc mặt nháy mắt thay đổi, "Trần Nguyệt đã xảy ra chuyện, ở bệnh viện."

"Tôi đi trước." Bạch Thiếu Trạch để lại mấy lời này, liền đứng dậy chạy lấy người.

Lưu lại Lâm Yến sắc mặt phức tạp, Giang Hủ nhịn không được lắc đầu, vẫn là Tô Cẩm Vinh đáng thương chút, đụng phải cặn bã Bạch Thiếu Trạch.

______

Bạch Thiếu Trạch cũng không phải như Lâm Yến, Giang Hủ nghĩ, chưa thể dứt tình với Trần Nguyệt, chỉ là đối phương xảy ra chuyện hắn cũng không thể mặc kệ. Ôm tâm tình như vậy, Bạch Thiếu Trạch đi tới bệnh viện, hắn biết được tin tức là Trần Nguyệt ngã cầu thang.

Phòng bệnh màu trắng, nữ tử ngũ quan tinh xảo tú lệ, sắc mặt tái nhợt suy yếu nằm ở trên giường bệnh, đùi phải thượng còn bó thạch cao, nhìn người đến, con ngươi mỹ lệ hơi hơi hiện lên kinh ngạc, "Thiếu Trạch, anh đã đến rồi?"

"Sao lại không cẩn thận như vậy? Bác sĩ nói như thế nào?"

Trần Nguyệt cười cười, "Vốn là quét mạng nhện trên trần nhà một chút, bác sĩ nói thương gân động cốt cần một trăm ngày, nằm liệt ba tháng là tốt rồi."

Bên này Tiêu Tiêu trấn an Tô gia xong, lại từ chỗ Lâm Yến nghe nói Bạch Thiếu Trạch đi xem bạn gái cũ bị thương nằm viện của hắn, lập tức liền tức giận.

"Cẩm Vinh cũng không biết ở đâu, hắn còn có tâm tình đi bồi bạn gái cũ."

Lâm Yến biết Tiêu Tiêu nghe xong sẽ tức giận, lập tức ngăn người lại, sợ đối phương làm ra chuyện gì không hay, "Đây là chuyện giữa bọn họ, chúng ta người ngoài không cần nhúng tay."

"Cẩm Vinh thì sao, Tô Cẩm Vinh bị Bạch Thiếu Trạch khi dễ mức muốn ly hôn, tôi như thế nào có thể mặc kệ?" Tiêu Tiêu tức giận đáp lời.

Thấy Tiêu Tiêu bộ dáng này, Lâm Yến chỉ có thể tiếp tục khuyên bảo "Cẩm Vinh muốn ly hôn, vậy cậu đi tìm Bạch Thiếu Trạch cùng Trần Nguyệt lại có thể giúp được cô ấy cái gì?"

Tiêu Tiêu lập tức câm nín, đích xác giúp không xong, ngược lại sẽ thêm phiền.

Lâm Yến không ngừng cố gắng, lại hỏi, "Hiện tại quan trọng nhất chính là Tô Cẩm Vinh ở nơi chỗ nào, an toàn sao?"

Cái này Tiêu Tiêu là biết đôi chút, "Tôi hỏi qua luật sư đại diện kia, hắn nói Cẩm Vinh là đến ủy thác hai ngày trước, để lại cho hắn phương thức liên lạc, tùy thời báo lại tình huống."

Lâm Yến hỏi, "Số điện thoại liên hệ đâu?"

Tiêu Tiêu lắc đầu, "Luật sư kia nói đây là bảo mật đương sự."

"Xem ra Tô Cẩm Vinh đã không còn ở thành phố S." Lâm Yến thở dài một hơi, "Cô ấy không có việc gì liền tốt, cô cũng cùng Tô thúc thúc bọn họ nói một tiếng đi, đừng để bọn họ lo lắng."

"Cũng khó trách Tô Cẩm Vinh sẽ lựa chọn biến mất một thời gian, như vậy ai cũng sẽ không gây trở ngại đến quyết định ly hôn được." Lâm Yến than một tiếng nói.

Bất quá, chuyện này không giống như tác phong của người luôn ôn ôn nhuyễn nhuyễn như Tô Cẩm Vinh... có lẽ là nên nói một câu, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.

_____

Lại là mệt mỏi một ngày mới trở lại biệt thự Bạch Thiếu Trạch, "Tô Cẩm Vinh còn không trở về?"

Dì Tiếu lắc lắc đầu.

Cũng đúng, điện thoại cũng không tiếp, sao có thể dễ dàng mà trở về như vậy? Bạch Thiếu Trạch tự giễu mà cười cười.

Trở lại phòng, mở đèn, căn phòng trống vắng không chút sinh khí, giường đệm cũng sạch sẽ, sạch sẽ đến không có một nếp uốn.

Chân chính bình tĩnh lại, Bạch Thiếu Trạch cũng phát hiện rất nhiều đồ vật thuộc về Tô Cẩm Vinh còn đặt trong biệt thự, cái gì cũng không mang đi, trừ bỏ y phục mặc ngày hôm đó, tủ quần áo cũng không thiếu một kiện, bằng không hắn cũng sẽ không cho rằng Tô Cẩm Vinh chỉ là đi ra ngoài một chút thôi.

Từ khi nào, Tô Cẩm Vinh lại tùy ý như vậy...

Không, cũng không phải tùy ý, ít nhất thân phận chứng hộ chiếu thị thực gì đó trong ngăn tủ đều toàn bộ mang đi, tâm tư thực kín đáo, nơi nào giống Tô Cẩm Vinh hắn quen biết.

Hoặc là nói hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ con người Tô Cẩm Vinh.

_____

Đầu sỏ "gây tội" Tô Cẩm Vinh lúc này đang vác một chiếc túi du lịch loại nhỏ, ngồi xổm trước của một hộ nông gia, duỗi tay trêu đùa đám gà con trước nhà.

Trong túi, tiếng chuông di động vang lên, Cẩm Vinh dừng trêu đùa đám tiểu kê, lấy di động, là văn phòng luật sư điện thoại đến.

"Tô tiểu thư, Bạch tiên sinh không đồng ý ký tên, hơn nữa đưa ra yêu cầu muốn gặp ngài."

Quả nhiên là một cọc ủy thác khó giải quyết, chồng Tô tiểu thư cư nhiên là tổng tài công ty Viễn Tường.

"Cứ nói tôi không rảnh, chuyện còn lại các người tùy ý giải quyết liền tốt." Cẩm Vinh tùy ý nói,

Người của văn phòng luật sư vẫn rất có tố chất chuyên nghiệp, "Tốt, chúng tôi sẽ mau chóng khởi tố ly hôn, Bạch tiên sinh cũng sẽ thu được đơn triệu tập từ phía tòa án."

"Ngoài ra, luật sư xử lí trường hợp Tô tiểu thư có lẽ sẽ đổi người."

Luật sư lúc trước đi đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho Bạch Thiếu Trạch đã bỏ làm, trong thỏa thuận li hôn, Tô Cẩm Vinh không muốn một phần tài sản, cộng thêm đối phương là tổng tài công ty lớn đắc tội không nổi, kiện tụng như vậy, thật sự mất nhiều hơn được.

"Không quan hệ, tôi chỉ hy vọng mau chóng xử lý."

"Tô tiểu thư, ngài yên tâm, luật sư tiếp thu ủy thác là luật sự từ nước ngoài mới về văn phòng chúng tôi, tuổi trẻ có khả năng......"

Cẩm Vinh không tiếp tục nghe, luật sư đối với cô mà nói, còn không có đáng yêu hấp dẫn người như gà con bé nhỏ béo múp trước mặt đâu.

Tùy tiện treo điện thoại sau, từ bên trong nông hộ xuất hiện một bác gái lớn tuổi trông rất phúc hậu, cười ha hả hỏi Cẩm Vinh, "Tô tiểu thư, tối nay cô muốn ăn gì?"

Cẩm Vinh lập tức chỉ vào con gà nhỏ béo nhất đang vui vẻ mổ thóc trước mặt , con ngươi tinh lượng mà nhìn về phía bác gái, "Cháu muốn ăn gà hầm nấm."




Chương 46 - (3)

Cẩm Vinh mỹ mãn ăn xong rồi một nồi gà hầm nấm nóng hầm hập xong, liền rời khỏi thôn nhỏ, tiếp tục hành trình.

Bác gái cũng không thấy kì lạ, đầu năm nay, thường xuyên có khách du lịch như vậy, người trẻ tuổi, hoặc lữ hành hoặc sưu tầm phong tục mà đi khắp các nơi, ngẫu nhiên sẽ vào nhà bọn họ nghỉ chân một chút, bọn họ cũng còn có thể kiếm chút tiền.

Giống Tô Cẩm Vinh, dám độc thân lữ hành lên đường, cũng giống nhau có chút cậy vào, sẽ không dễ khi dễ.

*Câu này ai edit lại hộ mình cho thuận mồm hơn nhaa

Cha mẹ Bạch Thiếu Trạch cũng biết chuyện ly hôn, rốt cuộc giấy thỏa thuận ly hôn đều trực tiếp từ luật sư đưa đến công ty, Bạch phụ Bạch mẫu cũng chưa nói cái gì, gọi điện thoại gọi Bạch Thiếu Trạch về nhà ăn cơm.

"Vì sao chuyện ly hôn với Tô Cẩm Vinh, chúng ta vẫn là từ trong miệng người khác nghe được?" Bạch phu nhân ăn mặc khéo léo ưu nhã, dấu hiệu tuổi già một chút cũng không hiện.

Bạch phụ cũng là cả giận nói, "Chuyện lớn như vậy, cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng?"

Bạch Thiếu Trạch ngồi ở trên sô pha, kéo kéo cà vạt màu bạc, ngữ khí có chút nóng nảy nói, "Con không nghĩ tới ly hôn."

Bạch mẫu nói: "Đó là Cẩm Vinh muốn ly? Là bởi vì chuyệnTrần Nguyệt?" chuyện trước kia của nhi tử cùng Trần Nguyệt bà cũng biết đến, nguyên tưởng rằng cùng Cẩm Vinh kết hôn sau liền buông xuống. Tuy rằng ngay từ đầu bà không vừa lòng xuất thân gia đình Tô Cẩm Vinh, nhưng cũng đã 3 năm, cảm nhận Tô Cẩm Vinh hiếu thuận cùng thiệt tình đối với Thiếu Trạch, dần dần mà cũng tiếp nhận đứa con dâu này.

Không nghĩ tới, chuyện sẽ nháo ra như vậy.

"Con không biết cô ấy là muốn thế nào, người tìm không thấy, điện thoại cũng không nghe." Nhìn nhi tử mất đi bình tĩnh ổn trọng ngày thường, Bạch phụ không khỏi nhíu nhíu mày, "Các ngươi tự lo chuyện chính mình đi, ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, đều là người trưởng thành rồi, không cần giống như tiểu hài tử nháo loạn không ngừng."

Bạch phụ không thèm để ý nhi tử có ly hôn hay không, chỉ để ý chuyện này khả năng sẽ mang đến ảnh hưởng với công ty, bởi vậy đối với con dâu đem ly hôn ra náo, hắn cũng có chút bất mãn.

"Con đã biết, ba." Bạch Thiếu Trạch rũ mắt nói.

Bạch mẫu còn muốn nói gì, lại bị bạch phụ ngăn cản, lắc lắc đầu, bạch mẫu đành phải sửa lại lời nói, "Hôm nay trở về, ở nhà ăn cơm đi, mẹ cho ngươi làm canh xương hầm con thích."

Bạch gia biết được hai người muốn ly hôn, phản ứng không nhỏ, huống chi là nhà mẹ đẻ Tô Cẩm Vinh, Tô gia, ban đầu tức giận nữ nhi lại dám đề nghị ly hôn, về sau liên lạc không được, tìm không thấy bóng mới bắt đầu lo lắng, thậm chí oán trách Bạch Thiếu Trạch.

Nếu không phải có luật sư chính miệng chứng minh Tô Cẩm Vinh hiện tại mạnh khỏe, bọn họ đều muốn báo công an.

Tô gia là gia đình truyền thống, càng không tiếp thu được hai từ ly hôn, nếu nữ nhi có ở bên người nói, bọn họ nhất định sẽ tận lực ngăn cản chuyện ly hôn. Tựa như trong tiểu thuyết, nữ chủ vì ly hôn cũng chịu rất nhiều áp lực, thậm chí sau khi tách ra ở riêng cũng không dám quay về nhà mẹ đẻ, sợ hãi người nhà chỉ trích.

Nhưng Cẩm Vinh không giống, đột nhiên chiếm cứ thân thể nữ nhi nhà người khác, theo lý thuyết thẹn nên trong lòng, nhưng áy náy thứ này đối Cẩm Vinh tới nói, tựa như mây khói giống nhau, cô sẽ không suy xét cảm thụ người khác, sống cũng thực tùy tâm, có thể dùng một chữ hình dung, ' tra '.

Cho nên Cẩm Vinh có thể làm được chuyện đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, người khác phẫn nộ, trách cứ, thương tâm, lo lắng đều cùng cô không quan hệ.

Cẩm Vinh giang rộng hai tay, hít sâu một hơi, đứng trên vách đá huyền nhai cảm giác thật đúng là sảng khoái, đặc biệt là khi lấy thân thể một người bình thường tới nếm thử phong cảnh này.

"Cô lại đi về phía trước một bước, liền thật sự ngã xuống." đằng sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói.

Cẩm Vinh quay đầu lại cười, "Sẽ không."

Phía sau là một nam tử ước chừng 30 tuổi, trên người có chút khí chất nghệ thuật gia, người kẹp theo một cái giá vẽ tranh. Đối với tự tin của Cẩm Vinh, hắn chỉ có một câu, "Cô ngã xuống, tôi liền không có ai để vẽ."

Hắn kêu Hạ An, là một họa sĩ, thích vẽ địa phương hiểm trở kỳ dị, ra ngoài sưu tầm phong tục được hai năm, ngoài ý muốn gặp Cẩm Vinh, vừa mới gặp khi, hắn còn tưởng rằng cô là muốn tìm cái chết đâu.

Hỗn đản, ai lại dám đứng kề vách núi, đầu còn cúi xuống như vậy.

Hạ An hẳn là vẫn không tin lời Cẩm Vinh cho lắm, chầm chậm tiến lại gần ý đồ muốn lôi Cẩm Vinh ra khỏi sát vách núi kia.

Kết quả muốn tiến lên cứu người, lại thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống, sở dĩ nói ' thiếu chút nữa ', là bởi vì Cẩm Vinh nhanh tay kéo lại hắn, cứu hắn một mạng.

Hai ngày sau khi gặp Cẩm-saochổi-Vinh, Hạ An quả thực đã trải qua vô số kích thích.

Đầu tiên là người này ăn nhậu chơi bời liền toàn tiêu tiền của hắn. Lại bảo đây không phải là cố ý đi. Sau lại mạc danh đưa tới một đống du côn lưu manh trong thành, một lũ phát điên giống nhau mà đuổi theo hắn.Tuy rằng cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà chạy thoát, nhưng nhìn thấy Cẩm Vinh từ trong ngõ nhỏ chui ra, tay còn ôm một túi bánh mì, hắn vẫn là nhịn không được bi phẫn nói, "Cô lại làm cái gì rồi?"

"Tôi không có làm cái gì cả." Cẩm Vinh nhún vai, "Chỉ là mấy tên côn đồ muốn trộm ví tiền, tôi theo phản xạ đánh cướp, còn thuận tiện cùng cảnh sát báo án thôi."

Cẩm Vinh cười tủm tỉm giống như thiên sứ.

"Vậy vì sao bọn họ lại tìm tôi trả thù hả?" Hạ An tỏ vẻ bản thân vô tội, hắn biết ra cửa bên ngoài rất nhiều nguy hiểm, cho nên chưa bao giờ làm việc xấu, hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một họa sĩ, biểu đạt một chút khí chất văn thanh mà thôi.

Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, "Ách, kia có thể là bởi vì trên ví tiền có ảnh chụp của anh, quá nổi bật."

Trên ví tiền có ảnh chụp của hắn? vậy không phải là ví của hắn sao? Hạ An cả kinh, "Ví tiền của tôi sao lại ở chỗ cô?"

"Tôi đang thay anh bảo hộ ví tiền của anh." Cẩm Vinh lời lẽ chính đáng nói, sau đó nhún vai từ túi giấy tìm ra một cái ví màu đen mà Hạ An vô cùng quen thuộc.

Hạ An vô cùng bi thương mở ví tiền, bên trong...... Cư nhiên tiền mặt một tờ cũng không dư lại.

"Tiền được bảo hộ đâu rồi?" Hạ An khóc không ra nước mắt nói. Hắn hôm qua mới lấy tiền...

"Coi như tiền làm người mẫu đi haha."

Hạ An hôm qua yêu cầu Cẩm Vinh làm người mẫu cho hắn, Cẩm Vinh không đồng ý mà cũng không phản đối.

Nhưng mà trên đường về khách sạn, nhìn thấy Cẩm Vinh chỉ cần hai chiêu liền hạ gục hai tên cướp ý đồ cướp bóc bọn họ, Hạ An lập tức cảm Cẩm Vinh đảm nhiệm người mẫu tùy ý là được, chức vụ chính vẫn là bảo an kiêm vệ sĩ của hắn.

Liền biến thành như bây giờ.

Hôm sau Hạ An cùng Cẩm Vinh lại đi ra chỗ vách núi, vẽ vẽ một hồi, Cẩm Vinh liền nói với hắn có việc phải đi gấp, sao đó tiêu sái mà chạy lấy người, liền phất tay cũng không thềm phất một cái.

Hạ An: "......"

Cư nhiên có người với hắn còn tiêu sái hơn, cái này tuyệt không thể nhẫn.

Đối với Cẩm Vinh mà nói, Hạ An cái người có điểm ngốc biết vẽ tranh này chỉ là một cái tiểu nhạc đệm trên đường mà thôi, Cẩm Vinh đã gặp không biết bao nhiêu người như vậy.

_____

Trong khoảng thời gian này, Bạch Thiếu Trạch chính là sứt đầu mẻ trán, có cha mẹ bên kia áp lực, còn có Trần Nguyệt bị thương nằm viện, nhưng hắn vẫn chậm chạp không chịu ký tên.

Bên Tô Cẩm Vinh đã nói sẽ hướng toà án khởi tố ly hôn.

Luật sư của Bạch Thiếu Trạch cũng thực khó hiểu, vừa không là yêu cầu phân chia tài sản, lại không có hài tử để tranh cãi quyền nuôi con, vậy mà Bạch tiên sinh vẫn đè nặng yêu cầu hắn không được đồng ý ly hôn.

Ai, kẻ có tiền tâm tư thực thật khó hiểu.

Hắn minh xác nói cho Bạch Thiếu Trạch, nếu không thấy được thiếu phu nhân Tô Cẩm Vinh, như vậy chỉ có thể đi theo trình tự pháp luật mà làm.

Cẩm Vinh nhận được email của công ty khi đang ở bờ biển tản bộ.

Xem ra Bạch Thiếu Trạch là hướng công ty tạo áp lực, Cẩm Vinh đôi mắt hơi hơi lóe lóe, một khi đã như vậy......

Cẩm Vinh đơn giản nhắn tin cho cấp trên, nói cô từ chức.

Đối với mộng tưởng muốn trở thành nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng của nguyên thân, Cẩm Vinh cũng chỉ có thể nói xin lỗi, dù sao cô cũng không tính toán tiếp tục trở về công tác.

Buổi tối hai hôm sau, văn phòng luật sư gọi điện đến.

"Xin chào, có phải là Tô tiểu thư không?" đầu bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa.

"Anh là Hàn luật sư đi."

"Đúng, tôi là muốn nói cho Tô tiểu thư, Bạch tiên sinh đã đáp ứng ký thỏa thuận ly hôn...... Cho nên hy vọng Tô tiểu thư có thể trở về một chuyến xử lý thủ tục."

"Tốt, sẽ mau chóng trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro