Hòn ngọc của biển (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 139 – (5)

Án giết người ồn ào huyên náo cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng, mà bá tánh thành Du Châu thì hào hứng chuẩn bị đón tiết hoa đăng.

Du Châu Thành vị trí xa xôi, không có gì đại tiết Phật đản, tiết hoa đăng chính là một trong số ít thời điểm toàn thành cùng nhau ăn mừng.

Hôm nay, mặt quán cũng đóng cửa, ở Du Châu sinh sống mười mấy năm, cha Tống cùng mẹ Tống cũng nhập gia tùy tục, treo lên mái hiên một dải đèn giấy màu hồng.

Truyền thuyết xa xưa kể lại, những ngọn đèn này là bá tánh trong thành cầu bình an cho con trai con gái, cũng có chỗ cho rằng là dấu hiệu nữ tử mong tình lang quay về, lại có chỗ cho là tránh ma quỷ.

Cẩm Vinh nguyên bản cùng Tiểu Dịch ở hậu viện đá cầu, ngươi một chút, ta một chút, đá đến hăng hái. Bỗng nhiên nghe thấy cửa gỗ bị đập vang lên mấy tiếng bùm bụp.

"Ai vậy." Cẩm Vinh buông chốt cửa, vừa mở ra đã đối diện với gương mặt tươi cười của Thẩm Thế Tương.

Còn có Ninh Hi Liêm, cũng nhìn cô, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Lại nói, Thẩm Thế Tương một thân bạch y, mặt như quan ngọc, Ninh Hi Liêm thanh y như tùng, tư thế đĩnh bạt oai hùng. Hai người đều là các soái ca đẹp trai ngời ngời, đi trên đường, đặc biệt là trong hội hoa đăng, sợ sẽ đưa tới không ít khăn tay thương nhớ của các cô nương.

Nhưng mà đã qua tuổi vì sắc đẹp mà động lòng, Cẩm Vinh mặt không đổi sắc, ôm khuỷu tay nói, "Có chuyện gì sao?"

Thẩm Thế Tương quạt xếp giương lên, mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết, "Hoa đăng tiết ngày lành như vậy, ở nhà nhiều nhàm chán, đến mời cô nương cùng du ngoạn."

_____

Cuối cùng vẫn là Tống đại nương mềm lòng, bà cũng cảm thấy hoa đăng tiết náo nhiệt như vậy, ba năm mới có một lần, Cẩm Vinh chỉ ở nhà cũng quá đáng tiếc.

Thuận tiện để Tiểu Dịch đi cùng, nam hài mười một hai tuổi, cũng đã là người lớn một nửa, Tống đại nương như thế nào cũng không yên tâm để Cẩm Vinh một mình đi ra ngoài, nếu không phải Thẩm Thế Tương vỗ vỗ ngực bảo đảm, sẽ bình an đem Cẩm Vinh đưa về, nếu không Tống đại nương cũng sẽ không sảng khoái đáp ứng như vậy.

Ra khỏi cửa hàng nhà họ Tống, Ninh Hi Liêm có chút nghi hoặc, "Huynh không phải nói Tống đại nương rất không thích huynh sao?"

"Không thích là một chuyện, tín nhiệm là một chuyện khác."

Thẩm Thế Tương lông mày nhấc lên, "Ta còn chưa nói với huynh đúng không, ta cùng A Vinh từ nhỏ đã quen biết rồi."

Đây cũng là một câu chuyện rất dài, nhưng Ninh Hi Liêm từ trong câu chuyện lộn xộn dài dòng của Thẩm Thế Tương chọn nhặt ra được vài chi tiết, cũng hiểu được kha khá.

Tóm lại Thẩm Thế Tương khi còn nhỏ có một lần đi chùa miếu dâng hương cùng mẫu thân, bởi vì người hầu không chú ý, hắn lại ham chơi, kết quả đi lạc không biết đường về, sau đó ngoài ý muốn gặp phải dưới tàng cây ngủ gà ngủ gật Cẩm Vinh.

Cuối cùng, người Thẩm gia tìm con lòng nóng như lửa đốt, Cẩm Vinh nắm Thẩm Thế Tương liền trở lại.

Cẩm Vinh ở bên cạnh nghe chuyện cười nhạo một tiếng, "Anh như thế nào không nói cả việc, là anh khóc nhè ồn ào đánh thức tôi ngủ trưa?"

Thẩm Thế Tương tự nhiên không chịu thừa nhận loại chuyện mất mặt này, "Cô nghe lầm, ta là ăn nhiều bị ợ hơi, không phải tiếng khóc, là tiếng ợ, được chứ."

Ninh Hi Liêm trừu trừu khóe miệng, lớn như vậy còn so đo chuyện hồi trẻ con.

Thẩm Thế Tương cố ý nói sang chuyện khác, vỗ vỗ Tiểu Dịch đầu, nói: "Đệ muốn ăn cái gì, Thế Tương ca ca mua cho đệ."

"Không cần, đệ có tiền." Tiểu Dịch lắc lắc đầu, móc ra túi tiền, bên trong là mấy chục cái đồng tiền, mơ hồ còn có thể nhìn thấy chút bạc vụn.

Thẩm Thế Tương vỗ đầu nói, "Ai, ta quên mất tính tình Tống đại nương."

Dựa vào ân tình hồi nhỏ Cẩm Vinh đưa hắn trở về, Thẩm gia cùng Tống gia tuy rằng môn hộ chênh lệch, nhưng cũng có thể kết giao tình nghĩa không nhỏ. Không nghĩ tới, Tống gia lúc ấy chỉ là mở một quán mì nhỏ, không hề có ý nghĩ bắt quàng làm họ Thẩm ghia, ngược lại có chút cự tuyệt xa cách, lễ vật Thẩm gia đưa tới đều cự tuyệt trở về.

Thẩm Thế Tương lại bởi vì công khóa bận rộn, cũng liền mấy năm cũng chưa gặp lại Cẩm Vinh.

Đến thời điểm hắn đi thư viện Di Sơn đọc sách, ngẫu nhiên tới quán mì Tống thị, mới phát hiện Cẩm Vinh chính là A Vinh từng giúp đỡ hắn khi còn nhỏ. Bởi vậy Thẩm Thế Tương tới chơi, Tống đại nương cùng Tống đại thúc cũng không ngăn cản nhiều.

Nhất lộ tẩu lai, hoa đăng trản trản, đăng hỏa lan san.

(Một đường đi, hoa đăng san sát, ngọn đèn dầu rã rời.)

Cẩm Vinh mua cho Tiểu Dịch một xâu đường hồ lô, lại mua cho cha mẹ Tống chút bánh hoa đăng.

Cũng không ngoài dự liệu của Cẩm Vinh, Thẩm Thế Tương quý khí tuấn mỹ, Ninh Hi Liêm tú khí đĩnh bạt, đưa tới không ít ánh nhìn, đi qua cầu thả đèn trên sông, túi thơm khăn tay đếm sơ sơ mười mấy chiếc liên tục ném vào đám người họ.

Cẩm Vinh lôi Tiểu Dịch tránh xa bọn họ mấy bước, lý do còn chính đáng, "Không có biện pháp, mùi quá nồng."

Ninh Hi Liêm vốn khứu giác nhạy bén hơn người, hương son phấn nồng đậm trong đầu hắn càng gay gắt hơn bình thường, đợi qua cầu, hắn liền lập tức đem túi thơm cùng khăn tay trong lòng ngực ném cho Thẩm Thế Tương.

Thẩm Thế Tương ngược lại, ai đến cũng không cự tuyệt, còn có tâm tình cùng Cẩm Vinh đùa cợt nói: "Túi thơm cô làm đâu A Vinh, giữa tiết hoa đăng này, khả năng cô không tìm được vị công tử nào đẹp trai hơn ta cùng Hi Liêm huynh đâu, xem giao tình giữa ta và cô, ta tuyệt đối sẽ không ném loạn túi thơm cô đưa."

Ninh Hi Liêm tức khắc đen mặt.

Cẩm Vinh lại bình tĩnh nói, "Ngại quá, tôi không làm túi thơm."

Thẩm Thế Tương mở to hai mắt nhìn, "Tống Cẩm Vinh, một cô nương cư nhiên lại không làm túi thơm vào tiết hoa đăng?"

Tập tục ở Du Châu thành chính là, ba ngày trước tiết hoa đăng, các cô nương sẽ làm túi thơm để đưa cho người tỏng lòng vào dịp này, nếu đối phương đáp lễ bằng ngọc bội, đó là lưỡng tình tương duyệt.

Cho nên, hoa đăng tiết cũng là một dịp cho các cô nương lớn mật thổ lộ, không cần lo lắng thanh danh, rất được hoan nghênh.

Thẩm Thế Tương kinh ngạc vì Cẩm Vinh cái gì cũng không chuẩn bị, khó trách lúc trước cô tựa hồ cũng không tính toán đi dạo hội hoa đăng.

Mà Ninh Hi Liêm đã nghe Thẩm Thế Tương nói qua phong tục Du Châu, biết các cô nương ném túi thơm là có ý tứ gì, cũng bởi vậy mà đổi mới nhận thức với Tống Cẩm Vinh, càng quen biết, càng nhận ra cô bất đồng với những cô nương khác.

Nhìn Thẩm Thế Tương bỗng nhiên như bà mẹ già nhọc lòng vì con, Cẩm Vinh lại đúng lý hợp tình nói, "Tôi cũng chẳng làm túi thơm bao giờ."

Thẩm Thế Tương lại lần nữa bị nghẹn, không khỏi lộ vẻ đau đớn kịch liệt, "A Vinh, cô nói cô sao lại không học được một góc của Tống đại nương, không biết nữ hồng, về sau làm thế nào gả ra ngoài."

Cẩm Vinh ha ha một tiếng, "Không cần anh nhọc lòng."

Dám cười nhạo cô không gả nổi, Cẩm Vinh nhớ rõ kết cục cốt truyện, Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương hơn ba mươi tuổi, còn độc thân đâu.

"Phía trước chính là Thẩm công tử." Bỗng nhiên một giọng nữ có chút quen thuộc vang lên.

Tuy rằng lần này không mang mũ có rèm, cũng không ngồi ở trong xe, chỉ bằng vào thanh âm, Cẩm Vinh vẫn là nhận ra người tới là ai, Lâm gia tiểu thư Lâm Ngữ Đồng, đây cũng là lần đầu tiên thấy bộ dáng nàng, không hề phụ cái danh Du Châu Thành đệ nhất mỹ nhân chút nào.

Hiển nhiên trong mắt Lâm Ngữ Đồng chỉ có Thẩm Thế Tương, nhẹ nhàng hành lễ, "Vũ Đồng thỉnh an Thẩm công tử, đa tạ công tử ngày đó đưa tiểu nữ hồi phủ."

Thẩm Thế Tương khuôn mặt tuấn mỹ hơi hơi cứng đờ, hắn hình như để Thẩm An lo liệu hết chuyện hôm đó, Lâm tiểu thư có hiểu lầm cái gì hay không?

Hắn vừa định tìm từ đáp lời, Lâm Ngữ Đồng lại bị Thu Đàm bên người kéo ống tay áo, chỉ chỉ Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm.

Lâm Ngữ Đồng mày nhíu lại, ngữ khí mang theo áy náy nói, "Thì raTống cô nương cùng Ninh công tử cũng ở đây, Ngữ Đồng thất lễ."

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm đã sớm nhìn ra trong mắt Lâm Ngữ Đồng trừ Thẩm Thế Tương ra thì chẳng có ai khác, cũng vui vẻ làm quần chúng làm nền cho hai người này.

"Vì đáp tạ ân tình Thẩm công tử, Ngữ Đồng đã đặt một bàn tiệc ở Minh Quang Lâu, cũng muốn nhận lỗi với Tống cô nương cùng Ninh công tử."

Lâm Ngữ Đồng là vì Thẩm Thế Tương mà đến, một ngày hiếm có như tiết hoa đăng, nàng đương nhiên muốn cùng người trong lòng ở bên nhau, cho nên vội vàng chờ trước cửa tửu lâu, nghe hạ nhân nói, thấy đoàn người Thẩm công tử, liền vội vã xuống dưới, liền mũ có rèm cũng chưa kịp mang lên.

Đáng tiếc Thẩm Thế Tương không hiểu một mảnh phương tâm này.

"Không cần, ta cùng A Vinh, Hi Liêm còn có nơi khác muốn đi."

Hôm nay Thẩm Thế Tương chuẩn bị đã lâu, mang Ninh Hi Liêm kiến thức một chút thời điểm náo nhiệt nhất của Du Châu Thành, còn có A Vinh. Nếu đáp ứng Lâm Ngữ Đồng, vậy không phải uổng phí tâm tư hắn hay sao.

Thẩm Thế Tương dứt khoát cự tuyệt làm cho Lâm Ngữ Đồng thất vọng không thôi, nhân tiện ai oán mà nhìn Cẩm Vinh một cái, Thu Đàm bên người nàng cũng là bộ dạng phẫn uất không cam lòng.

Cẩm Vinh: "......"

"Chỉ sợ phải cô phụ hảo ý Lâm cô nương." Ninh Hi Liêm bỗng nhiên lên tiếng, còn cố ý chặn tầm mắt Lâm Ngữ Đồng.

Lâm Ngữ Đồng đôi mắt hơi rũ, "Vậy không biết Vũ Đồng có thể cùng vài vị du ngoạn hay không?"

Thẩm Thế Tương lúc này: "......" Tội gì tra tấn lẫn nhau?

Hắn còn muốn nhiều lời khuyên vài câu, để Lâm tiểu thư trở về, nhưng Lâm Ngữ Đồng vừa bị cự tuyệt, thái độ hình như cũng kiên định hơn nhiều, "Tiết hoa đăng náo nhiệt như vậy, Ngữ Đồng hiếm khi được ra ngoài một lần."

Nghe giọng điệu này của nàng, Thẩm Thế Tương không chút nào nghi ngờ, cho dù bọn họ cự tuyệt, Lâm Ngữ Đồng cũng sẽ đi theo ở phía sau.

Thẩm Thế Tương nhịn không được đỡ trán thở dài, "Vậy được rồi."

Thu Đàm lại kề tai Lâm Ngữ Đồng thì thầm, "Tiểu thư, yến tiệc ở Minh Quang Lâu thì sao?"

"Lui." Lâm Ngữ Đồng quyết đoán nói.

Thu Đàm ngẫm lại có chút đau lòng, mất trắng một bàn tiệc nhiều tiền như vậy, bất quá dù sao Lâm gia có tiền, cũng không thiếu một bàn đồ ăn.

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm như là tâm hữu linh tê, chủ động cách xa Thẩm Thế Tương, đi ở phía trước. Cũng không thèm để ý ánh mắt ai oán của Thẩm Thế Tương.

"Lam nhan họa thủy." Cẩm Vinh thở dài,

Ninh Hi Liêm gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Tiểu Dịch không hiểu lời này có ý tứ gì, nhưng nghĩ lại, lời tỷ tỷ nói khẳng định là đúng, cũng đi theo gật đầu.

Nhiều thêm một Lâm Ngữ Đồng cùng thị nữ gia phó của nàng ta, chỗ tốt duy nhất chính là không có cô nương nào to gan ném túi thơm ném khan tay nữa, có muốn cũng sẽ bị thị nữ của nàng dọa sợ.

Mà Ninh Hi Liêm đi cùng Cẩm Vinh, cũng bị nghĩ lầm hoa có chủ, cũng không mấy người để ý nữa.

Chương 140 – (6)

Đương nhiên, Thẩm Thế Tương cũng cảm giác được mình bị bạn tốt vứt bỏ, vì thế lại suy nghĩ, chỉ hướng nào đó, nói, "Chúng ta đi đoán đố đèn đi.

Nhìn bên kia tiếng người ồn ào, náo nhiệt không thôi, Lâm Ngữ Đồng sắc mặt tái xanh, bên thị nữ người nàng Thu Đàm sắc mặt cũng có chút khó coi, nhiều người như vậy, đều là dân chúng bình dân áo vải, tay chân vụng về, ngày thường tiểu thư làm sao có thể đi tham dự những chuyện như vậy.

Thẩm Thế Tương cũng đã gặp nhiều thiên kim tiểu thư, biết các nàng chán ghét cái gì, cho nên mới cố ý đề nghị như vậy, muốn cho Lâm tiểu thư biết khó mà lui.

Ai ngờ Lâm Ngữ Đồng lại cố chấp, "Cũng tốt, ta mới chỉ đoán đố đèn ở nhà."

Thẩm Thế Tương lắc lắc cây quạt, cũng không để ý Lâm Ngữ Đồng, trực tiếp đi về hướng có đố đèn.

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm cho nhau nhìn thoáng qua, cùng Lâm Ngữ Đồng càng là kéo ra khoảng cách.

"Thật là đáng ghét." Thu Đàm dậm dậm chân, có mấy lần nàng muốn chèn ép dã nha đầu Tống Cẩm Vinh, lại bị vị Ninh công tử dáng dấp đẹp mắt kia chống đỡ, liền cái mặt Tống Cẩm Vinh cũng chẳng nhìn được.

"Đoán đố đèn, thắng đèn lồng."

Bên trong đám đông người có một người đàn ông trung niên mặc cẩm y, khuôn mặt phổ thông đang cười haha,

"Ai cũng có thể đoán, đoán trúng lấy được đèn lồng."

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm vừa tiến vào đã thấy, phát hiện đèn lồng bày bên trong chủng loại đa dạng, có đèn lụa, đèn màu, hoa đăng, xếp thành hàng dài, như tháp như mê cung, càng đi sâu vào bên trong đèn càng lớn càng tinh xảo. Nói cách khác, chỉ có đoán trúng câu hỏi ở các đèn bên ngoài, mới có thể đoán đèn lồng bên trong.

Nhìn thấy các loại đèn đố, Thẩm Thế Tương vừa mới phiền muộn cũng lại hung phấn, hứng thú phe phẩy cây quạt nói, "Hi Liêm, không bằng chúng ta thử một lần?"

"Được." Ninh Hi Liêm cũng không ngại, sảng khoái đáp ứng.

Thẩm Thế Tương lại nhìn về phía Cẩm Vinh, cặp mắt đào hoa tươi cười, "A Vinh, cô có thích đèn hoa đăng nào khong, ta bảo đảm có thể lấy được cho cô."

Đáng tiếc Cẩm Vinh không cho hắn mặt mũi, "Không cần, tôi tự mình đoán là được."

Lúc này, thật vất vả mới có thể che chở cho tiểu thư tiến vào, Thu Đàm được lời này, ngữ khí ác độc mang theo mùi chua, "Thẩm công tử tốt bụng muốn giúp nàng ta, còn không biết cảm kích, thật là không biết phúc mà hưởng."

Cẩm Vinh cười lạnh một tiếng, "Ta có phúc hay không, kia phải hỏi cha mẹ ta, còn không cần ngươi xen vào việc của người khác."

Cô nhìn sang Lâm Ngữ Đồng, "Người ta nói, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ta xem lời này chưa hẳn không có đạo lý."

Thu Đàm miệng lưỡi sắc bén, "Cái gì mà đen cái gì mà rạng, rõ ràng ngươi là ghen ghét tiểu thư nhà ta."

"Thu Đàm, im miệng." Lâm Ngữ Đồng quát khẽ một tiếng, nhìn thấy Thẩm Thế Tương nhìn nàng càng lúc càng lạnh nhạt, tâm cũng luống cuống.

"Thẩm công tử, thị nữ nhà ta nhà ta nói mà không biết nghĩ..." Nàng còn muốn giải thích vài câu, lại bị Thẩm Thế Tương ngắt lời,

"Lăng nhục hảo hữu của ta, cô cảm thấy Thẩm Thế Tương ta còn nguyện ý tương giao sao? Còn thỉnh Lâm tiểu thư trở về đi." Thẩm Thế Tương nhìn ôn nhuận hữu lễ, ấm áp như gió xuân, nhưng kỳ thật chạm đến điểm mấu chốt của hắn, cũng sẽ tương đối lạnh nhạt.

"Hôm nay là Ngữ Đồng cùng thị nữ thất lễ, liền từ biệt ở đây." Lâm Ngữ Đồng cắn môi rũ mắt, nếu không phải ở đây đông người, chỉ sợ nàng sẽ bật khóc.

Lâm Ngữ Đồng mang theo Thu Đàm rời đi, Thẩm Thế Tương cũng thờ phào, rồi lại than một câu: "Xem ra ta trở về phải nghiêm túc nói chuyện với mẫu thân một lần."

Ninh Hi Liêm khó hiểu, "Huynh lúc trước không phải sợ nương huynh lải nhải lắm sao?"

Thẩm Thế Tương cười hì hì nói, "Vậy là Hi Liêm huynh không biết địa vị của A Vinh trong lòng nuong ta rồi, cũng không biết vì cái gì, mới gặp vài lần mà nương ta rất thích cô ấy, nếu để bà biết thị nữ của Lâm Ngữ Đồng dám nói như vậy với A Vinh, nương ta còn lâu mới mắng ta."

Chỉ sợ ngày sau cũng chẳng thèm gặp vị Lâm tiểu thư kia nữa.

Thẩm Thế Tương thỉnh thoảng cũng cảm thán trong lòng, nha đầu Tống Cẩm Vinh giống như trời sinh được các trưởng bối ưa thích. Không nói cha mẹ trong nhà thiên kiều bách sủng nàng, liền nương hắn một người ngoài, nhìn thấy Tống Cẩm Vinh cũng ưa thích vô cùng, trước kia liền lôi kéo nói muốn mang Cẩm Vinh về nhà nhận làm nữ nhi, dọa cho Tống đại thúc Tống đại nương sợ hãi một trận.

Con-đẻ-mà-như-con-ghẻ-Thẩm Thế Tương liếc mắt nhìn Cẩm Vinh một cái.

Thẩm Thế Tương cũng biết, chuyện hôm này hoàn toàn là do hắn, chắp tay nói với Cẩm Vinh, "Ta đêm nay đã chuẩn bị đại lễ, coi là bồi tội với hai vị."

Lời này Thẩm Thế Tương đêm nay đã nói hai lần, Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm cũng có chút tò mò, rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng Thẩm Thế Tương lại đánh chết không mở miệng, chỉ nói chờ xem.

Cẩm Vinh cũng không để ý tới hắn, cúi đầu hỏi Tiểu Dịch, "Đệ có thích trản đèn kia không?"

Tiểu Dịch chỉ một ngọn đèn giấy hình con cá, Cẩm Vinh sờ sờ đầu hắn, bắt đầu đoán đố đèn.

Có người tới đoán, lão bản cũng mừng rỡ đồng ý. Nói giao hai văn tiền liền có thể đoán đố đèn.

"Nhất âm nhất dương, nhất đoản nhất trường, nhất trú nhất dạ, nhất nhiệt nhất lương, đả nhất tự"

(Một âm một dương, một ngắn một dài, một ngày một đêm, chợt nóng chợt lạnh, một chữ)

Cẩm Vinh suy nghĩa, liền cầm biết, đề bút viết xuống "Minh."

"Vị cô nương này đáp đúng." Lão bản lật cây đèn, bên trong có đáp án, giơ lên cho mọi người xem.

Nói rồi, tháo xuống cây đèn con cá màu vàng đưa qua, ngọn đèn này trong đám đèn lồng chỉ tính là phổ thông.

Nhưng Tiểu Dịch lại rất thích, Cẩm Vinh bảo hắn tiếp lấy, Tiểu Dịch lập tức nâng ở tronglòng bàn tay, xoay đi xoay lại ngắm nghía say sưa.

Bên kia Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương cũng đang đáp đèn,

"Tẩu xuất thâm khuê nhân kết thức"

"Giai."

"Nhất phiết nhất thụ nhất điểm."

"Áp."

Cẩm Vinh, Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương ba người khôgn phân biệt thắng thua, đáp hết câu này sang câu khác làm cho đố đèn lão bản cũng giật mình không thôi. Mà người xem nào nhiệt chung quanh liên tục trầm trồ khen ngợi. Cũng may cho dù đáp đúng, đám người Cẩm Vinh cũng không cần lấy đố đèn, bằng không lão bản chỉ có thể lòng đau như cắt mà đưa hết đó đèn cho bọn họ.

Mà các câu hỏi càng về sau càng khó,

"Đông lân mỹ nữ thực danh xướng."

"Lan hang thượng tích liên minh tại."

(mấy câu đối mình không dịch vì không biết dịch như nào các bạn thông cảm)

_____

Người đầu tiên chịu thua chính là Thẩm Thế Tương, nhưng hắn cũng không tính là kém, còn ba cây đèn cuối cùng, mới vẫy vẫy tay, "Ta đáp không được."

Hắn rời khỏi đi cũng tiêu sái, đứng sang một bên xem Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm tiếp tục. Ninh Hi Liêm có thể tiếp tục đáp xuống, hắn không kỳ quái, nói đến suy luận cân não, Ninh Hi Liêm đích xác thắng hắn. Nhưng A Vinh chút nào kém cỏi, liên tục đáp đúng, là ngoài sự kiến.

Một cô nương như vậy, sẽ là người xuất than từ một nhà bình dân? Thật là kỳ thay quái thay.

Mà Tiểu Dịch đã sớm con ngươi một mảnh sáng lấp lánh, nhìn Cẩm Vinh tràn đầy sùng bái, bị Tiểu Dịch nhìn như vậy, Cẩm Vinh cũng mỉm cười nháy mắt với cậu bé một cái.

Lão bản cười ha ha nói, "Câu đó cuối cùng, ai đáp đúng, có thể lấy đi ngọn hoa đăng này."

Cũng may có Cẩm Vinh, Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương ba người một đường đấu trí, nếu không mọi người cũng khó có thể thấy được ngọn hoa đăng cuối cùng được giấu trong tầng tầng lớp lớp hoa đăng khác.

Lại là một ngọn đèn lưu li rất xinh đẹp.

Mà câu đố là, "Quân tử cư chi."

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm hơi hơi sửng sốt, đề bút viết xuống hai chữ, "Đông Cung."

Quân tử ám chỉ quân vương chi tử, tức Thái Tử, nơi ở của Thái Tử lại chính là Đông Cung. Đáp án không khó, Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm mới có thể chần chờ, không ngờ câu hỏi cuối cùng lại đơn giản như vậy.

Nhưng đoán trúng, tự nhiên có thể lấy đi đèn lồng. Lão bản cũng không hỏi là của ai, dù sao Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm cũng là cùng nhau tới. Hắn còn nói: "Đố đèn đã đoán được đều có thể lấy đi."

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, chỉ chỉ đèn cá vàng trong tay Tiểu Dịch cùng hoa đăng lưu li, "Hai ngọn này là được, những cái khác không cần."

Kia lão bản cảm tạ sau, quay đầu liền đem những cái đó bị bóc đáp án đèn lồng làm điềm có tiền bán, nhưng thật ra sẽ làm buôn bán.

Lão bản sau khi cảm ơn bọn họ, quay đầu liền bóc những đèn lồng đã được trả lời đi bán, một vài người đứng xem màn đáp đèn vừa rồi sẵn sàng trả giá để mua đèn về, coi như lấy vía, dính chút tài văn chương .

Đám người Cẩm Vinh cầm đèn hoa đăng đi được không xa, đã bị người cản lại, "Nghe nói các vị tài trí hơn người, đoán đèn hạng nhất, đại nhân nhà ta cho mời."

"Đại nhân? đại nhân nhà ai." Thẩm Thế Tương tò mò hỏi,

Người hầu kia thẳng thắn thành khẩn đáp, "Có Tri phủ đại nhân cùng thông phán đại nhân."

Thẩm Thế Tương nhớ ra, đêm nay cha hắn cùng vài vị quan viên Du Châu ra ngoài hưởng yến, chỉ sợ động tĩnh vừa rồi của bọn họ cũng đã truyền tới lỗ tai phụ thân đại nhân.

Là người khác , cho dù là tri phủ, Thẩm Thế Tương cũng có thể lấy cớ từ chối, nhưng cha gọi con không đi cũng không được.

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm nhìn biểu cảm trên mặt hắn, cũng đoán được cái đại khái, Cẩm Vinh càng là sảng khoái, trực tiếp đem ngọn đèn lưu li nhét vào trong tay hắn, "Đèn đưa cho ngươi, đi đi thôi."

Cô một nha đầu nhà bán mì, yến hội như vậy không lẫn vào là tốt nhất.

"Chúng ta thì không đi đượ." Ninh Hi Liêm cũng vỗ vỗ bả vai hắn, "Yên tâm, ta sẽ chiếu cố A Vinh cô nương cùng Tiểu Dịch."

Thẩm Thế Tương thở dài, lại quay đầu hỏi người kia, "Hiện tại là giờ nào?"

Tôi tớ kia có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp, "Chuẩn bị đến giờ Hợi."

Thẩm Thế Tương nghe xong sau gật gật đầu, lại nói với Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm, "Giờ Hợi một khắc, hai người nhớ đi đến cầu Tương Nữ, ở đó có lễ vật ta đã chuẩn bị."

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm có chút nghi hoặc, nhưng Thẩm Thế Tương đã cùng tôi tớ kia đi rồi, Thẩm thông phán tìm hắn, tự nhiên không thể chậm trẫ.

Nếu không có những loài này của Thẩm Thế Tương, Cẩm Vinh sẽ mang Tiểu Dịch về nhà, rốt cuộc hiện tại cũng đã muộn. Nhưng Thẩm Thế Tương nhắc nhở nhiều lần như vậy, nhìn ra hắn đổ không ít công sức tâm tư.

Cẩm Vinh liền nói: "Vậy chúng ta đi đến cầu Tương Nữ đi."

Ninh Hi Liêm cười cười, "Được."

Nơi bọn họ đang đứng cách cầu tương nữ một đoạn đường, đến nơi thì cũng đã đến giờ Hợi một khắc.

Đột nhiên, đứng ở trên cầu bọn họ nhìn đến, ngàn trản trăm trản hoa sen hà đèn theo con sông phiêu hạ, cơ hồ cùng thời khắc đó, cùng với tiếng vang, pháo hoa ở giữa không trung nở rộ, nở rộ ra sáng lạn diễm lệ đến cực điểm nhan sắc, nhiễm thấu bầu trời đêm.

Đột nhiên, từ trên cầu nơi bọn họ đang đứng, hàng ngàn hàng trăn ngọn đèn hoa sen theo dòng nước xuất hiện, cơ hồ cùng lúc đó, cùng với tiếng nổ vang, pháo hoa nở rộ giữa bầu trời, sáng lạn diễm lệ xinh đẹp vô cùng, nhuộm đỏ cả màn đêm.

"Đây là lễ vật hắn chuẩn bị?"

Cẩm Vinh nhìn về phía Ninh Hi Liêm, hắn cũng hít hà một hơi, "Thật không nghĩ tới, hắn lại cất công chuẩn bị như vậy."

"Bất quá, cũng không tệ lắm." Cẩm Vinh nhoẻn miệng cười.

Người đi dạo hai bên bờ sông nhìn thấy cảnh này cũng chạy tới, có những đứa trẻ còn chạy đến bờ kênh, vớt những ngọn đèn hoa lên.

"Đáng tiếc, Thế Tương huynh không ở đây." Ninh Hi Liêm thở dài một hơi.

Hai người nhìn nhau một cái, đều cười.

Thẩm Thế Tương lúc này đang ngồi ở Minh Quang Lâu bồi tiệc ăn uống linh đình, xuyên qua cửa sổ lưu ly, nhìn đến pháo hoa đang bung nở ở phía chân trời, thầm nghĩ những người Thẩm An tìm đến rất đáng tin cậy.

Đáng tiếc...Thẩm Thế Tương không nhịn được buồn bực, thậm chí oán niệm liếc Thẩm thông phán liếc một cái.

Nhưng Thẩm Thế Tương không biết, bản thân vừa bỏ lỡ một chuyện khác nữa.

Đèn hoa trôi hết dần, pháo hoa cũng tắt, dòng người chậm chạp trở về nhà sau một đêm hội náo nhiệt khó quên.

Nhưng giữa kênh đào, lại xuất hiện một con thuyền nhỏ, bên trên phủ đầy hoa giấy dành cho tang sự của người đã mất.

Mà nằm giữa những đóa hoa kia, mơ hồ có thể thấy được một thi thể đàn ông.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thế Tương: vốn muốn một tay dắt em gái, một tay dắt bạn hiền đi ngắm lễ vật.

Ai ngờ lễ vật cùng thi thể đồng thời tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro