Chương 13: Đau quá mụ mẫm đầu óc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim Mộc Khinh Ngôn như có sâu kiến gặm nhấm, cơn đau nhức nhối lan tràn làm y kêu lên một tiếng.

"Khinh Ngôn!" Tiêu Lâm Thành vội vàng chạy tới ôm y vào lòng, "Sao vậy?"

Sắc mặt Mộc Khinh Ngôn trắng bệch, giữa lông mày nhíu chặt rịn đầy mồ hôi. Y ôm ngực khó nhọc nói: "Đau quá......"

Tiêu Lâm Thành vạch áo trên ngực y ra nhưng chẳng thấy vết thương nào cả.

Tạ Thập Thất cũng chạy tới, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra đã nghe Tiêu Lâm Thành quát: "Mau tìm đại phu đi!"

"Ừ, ừ." Hắn vội vàng về quán trọ hỏi chưởng quỹ đại phu ở đâu?

Chưởng quỹ cũng bị Mộc Khinh Ngôn làm giật mình, đưa tay chỉ đường: "Đi về phía Nam khoảng năm sáu dặm có y quán đấy."

Hộ vệ trong quán trọ cũng nghe thấy động tĩnh, có người chạy tới nói: "Ta biết chỗ, để ta đi cho."

Tạ Thập Thất vội vã dắt hai con ngựa ra khỏi chuồng rồi giục ngựa đi với hắn.

Ngón tay Mộc Khinh Ngôn ghì chặt đến trắng bệch, môi bị cắn gần như không còn chút máu, "A Tiêu, đau......"

Mắt Tiêu Lâm Thành đỏ bừng, tiếng rên của người trong ngực như mũi đao nhọn đâm vào tim hắn chảy máu đầm đìa.

"Đừng sợ, A Tiêu ở đây." Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán Mộc Khinh Ngôn, ngón tay run rẩy, "Đại phu sẽ tới ngay thôi."

Mộc Khinh Ngôn vùi mặt trước ngực hắn, cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương.

"Khinh Ngôn......" Tiêu Lâm Thành cẩn thận bồng y về phòng đặt lên giường.

Một tay Mộc Khinh Ngôn níu vạt áo hắn, tay kia giật xuống túi vải đựng ngân châm bên hông, mồ hôi lạnh lăn xuống tóc mai, "A Tiêu, giúp ta......"

Y đã đau đến mức không thể tự châm cứu cho mình nữa.

Tim Tiêu Lâm Thành đau như dao cắt, hắn dựa vào lời nói đứt quãng của Mộc Khinh Ngôn dùng ngân châm phong bế mấy huyệt đạo trên người y.

Nhưng vẫn không ích gì, cơn đau trong tim Mộc Khinh Ngôn chẳng hề mảy may giảm bớt.

"Khinh Ngôn," lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Lâm Thành phủ lên mu bàn tay y, giọng nói khàn khàn, "Rốt cuộc ngươi bị sao vậy?"

Hắn chưa bao giờ thấy Mộc Khinh Ngôn đau đến mức này. Từ đó đến giờ vết thương nặng nhất của Mộc Khinh Ngôn chỉ là ngã xuống từ trên cây bị cành cây quẹt rách cổ tay, để lại một vết sẹo mờ.

Vết sẹo kia làm Tiêu Lâm Thành đau lòng rất lâu, tự trách mình không nên nói với Mộc Khinh Ngôn muốn ăn quả trên cây kia từ khi còn xanh.

Hắn nói xong lại quên ngay nhưng Mộc Khinh Ngôn vẫn nhớ, quả vừa chín đã leo lên hái, ai ngờ bất cẩn ngã xuống từ trên cây.

Hôm đó Tiêu Lâm Thành thấy y cầm quả về, tay còn lại giấu sau lưng không dám để hắn thấy.

Hắn thắc mắc nên kéo tới xem, suýt nữa bị bàn tay máu me kia dọa sợ.

Nhưng lúc đó dù đau lòng cỡ nào hắn cũng có thể thấy được vết thương trên cổ tay Mộc Khinh Ngôn, có thể bôi thuốc cho y, băng bó cho y, còn bây giờ ngay cả Mộc Khinh Ngôn đau ở đâu cũng không biết.

"Khinh Ngôn......"

"Tới rồi, tới rồi!" Ngoài cửa, Tạ Thập Thất kéo đại phu thở hồng hộc chạy vào, "Đại phu tới rồi!"

Đại phu chưa kịp hoàn hồn, thở mạnh đến nỗi râu ria bay lên, vỗ ngực thuận khí cho mình.

Ông vốn định ngồi kiệu tới nhưng thanh niên kia chê kiệu chậm quá, chưa nói hai lời đã vác ông lên, trên đường hết bay lại chạy dọa ông suýt rơi mất nửa cái mạng già.

"Đại phu," lòng Tiêu Lâm Thành nóng như lửa đốt, kéo đại phu tới nói, "Y đau lắm, ngài mau nhìn xem!"

Đại phu đặt rương thuốc xuống rồi xem bệnh bắt mạch cho Mộc Khinh Ngôn, nhưng xem hơn nửa ngày cũng chẳng nhìn ra bệnh gì.

"Lạ thật," đại phu buồn bực nói, "Vị công tử này hình như đâu có bệnh?"

"Vậy sao y lại đau như vậy?" Tiêu Lâm Thành sờ khuôn mặt trắng bệch của y sốt ruột hỏi, "Có phải y bị trúng độc không?!"

Đại phu cẩn thận nhìn một lát, "Cũng không giống......"

Tóc trán Mộc Khinh Ngôn đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, toàn thân co rúm, nắm chặt đệm chăn dưới người trong cơn đau dữ dội, "Ưm!"

"Khinh Ngôn!" Mắt Tiêu Lâm Thành đỏ như máu, rối rít hỏi đại phu, "Rốt cuộc y bị sao vậy?!"

Đại phu cũng sốt ruột nhưng cuối cùng không nhìn ra bệnh gì nên đành phải đeo rương thuốc lên, lắc đầu nói: "Công tử mời cao minh khác đi."

"Cái này......" Tạ Thập Thất vội la lên, "Giờ phải làm sao đây?"

"Tìm tiếp đi!" Tiêu Lâm Thành hét lên, "Một người không được thì tìm hai người, tìm ba người, tìm tiếp đi!"

Tạ Thập Thất gật đầu rồi vội vã chạy ra ngoài.

Nhưng họ tìm hết đại phu gần đó mà vẫn không ai tìm ra nguyên nhân Mộc Khinh Ngôn bị đau tim, kê mấy vị thuốc giảm đau cũng chẳng có tác dụng gì.

Thế là họ đành phải đi xa hơn tìm đại phu, Tạ Thập Thất sốt ruột đến nỗi muốn lên Vọng Lam Sơn tìm Mộc Quy Hàn. Mấy hộ vệ trong quán trọ đều ra ngoài tìm đại phu, ngay cả Lý Chiếu Nguyệt cũng không đành lòng nên đi tới đi lui dưới lầu chờ tin tức.

Tiêu Lâm Thành ngồi ở đầu giường ôm chặt Mộc Khinh Ngôn vào lòng, bên tai tràn ngập tiếng thở dốc thống khổ của y làm lục phủ ngũ tạng Tiêu Lâm Thành đau như bị xé toạc.

"A Tiêu, đừng đi......" Ngoài phòng tiếng bước chân gấp gáp, Mộc Khinh Ngôn dựa sát Tiêu Lâm Thành theo bản năng, tựa như làm vậy tim sẽ bớt đau một chút, "Đừng đi, ta đau quá......"

"Ta không đi," Tiêu Lâm Thành khàn khàn nói, "Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi."

Tóc Mộc Khinh Ngôn rối tung, cả người như mới vớt ra khỏi nước, quần áo ướt đẫm. Y đau đến mức choáng váng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh dường như có gì đó nóng ấm rơi xuống mặt.

Y khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy một giọt lệ từ khóe mắt Tiêu Lâm Thành rơi xuống mặt mình, vạt áo cũng ẩm ướt.

"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành vùi mặt vào cần cổ trắng nõn của y nghẹn ngào nói, "Làm sao bây giờ? Ta phải làm sao thì ngươi mới hết đau đây? Ta phải làm sao...... Ta cũng đau lắm......"

Hắn thà chịu đau thay cho Mộc Khinh Ngôn chứ không muốn trơ mắt nhìn người trong ngực quằn quại run rẩy, còn mình lại bó tay bất lực.

"A Tiêu," Mộc Khinh Ngôn cắn môi trắng bệch, đưa tay lau nước mắt cho hắn, "Đừng khóc......"

Hơi thở gần trong gang tấc phả vào cổ y nóng rực, dường như cơn đau cũng vơi đi ít nhiều. Mộc Khinh Ngôn đã không còn tỉnh táo, khí tức quen thuộc bao trùm lấy y, ôm chặt y, khiến y nhịn không được kề lại gần hơn, dán càng chặt hơn, tựa như chỉ cần làm vậy thì cơn đau thấu xương kia có thể giảm bớt......

Tiêu Lâm Thành kìm nén tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ, nước mắt thấm ướt vai áo Mộc Khinh Ngôn.

Bỗng nhiên ngón tay lạnh lẽo xoa lên gò má hắn, Tiêu Lâm Thành chưa kịp định thần thì thấy Mộc Khinh Ngôn ôm mặt mình rồi ngửa đầu hôn lên môi.

Toàn thân Tiêu Lâm Thành cứng đờ như khúc gỗ, chỉ còn tiếng ù ù vang lên trong đầu.

Khinh Ngôn đang làm gì đây? Hắn sững sờ nghĩ, có phải Khinh Ngôn đau quá mụ mẫm đầu óc rồi không?

Shhhh, y, y cắn mình kìa......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro