Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Trì Dã về đến nhà họ Chu lúc hơn sáu giờ chiều.

Quản gia nhà họ Chu đứng chờ ở cửa lớn, móc khăn tay lau mồ hôi, vừa thấy taxi dừng lại lập tức nhét khăn tay vào túi, tiến lên nghênh đón, tự mình mở cửa xe.

"Quay về rồi?" Quản gia không dám gọi xưng hô cậu chủ Tần.

Tần Trì Dã không thích nghe những xưng hô này, chỉ biết đen mặt, tính tình thì tệ, cũng không thích người khác dông dài ở bên tai hắn nên thường trực tiếp bỏ đi không thèm để ý. Vì vậy quản gia chào hỏi xong câu đầu trực tiếp có chuyện gì nói chuyện đó, "Tiên sinh đang chờ cậu trong phòng khách, nói muốn nói chuyện với cậu một chút."

Tiên sinh ở đây là đang nói Chu Ngôn Lễ.

"Ừm, biết rồi." Tần Trì Dã liền đi về phía nhà chính.

Sảng khoái đồng ý như vậy à?

Quản gia ở phía sau có hơi sửng sốt một chút sau đó vội vàng đuổi theo.

Trước kia mỗi lần truyền lời này Tần Trì Dã đều từ chối, bảo có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại làm giống như trận chiến gì đó, vả lại cũng không thích đi nhà chính.

Ngại phiền.

Quản gia nhìn bóng lưng phía trước cảm thấy hôm nay tâm trạng của Tần Trì Dã không tệ.

Phòng khách của nhà chính.

Chu Ngôn Lễ rời công ty từ sớm, sáng nay bà Chu đi làm mặt, ở nhà cũng trang điểm đẹp đẽ, mặc váy vừa thoải mái lại uyển chuyển, đang thùy mị nhỏ tiếng nói chuyện với Chu Ngôn Lễ.

". . . Được rồi, không cần mang theo áo khoác, anh đi một ngày thôi mà." Chu Ngôn Lễ nói xong, thấy Tần Trì Dã đi vào, vẫy tay nói: "Trì Dã, lại đây ngồi."

Bà Chu ngay biết điều nuốt lại chủ đề trò chuyện vừa rồi, mở miệng cười nói: "Em đi lấy chút hoa quả cho Trì Dã, cậu cháu hai người trò chuyện đi." Rồi lui khỏi phòng khách

Chu Ngôn Lễ thích sự dịu dàng, thức thời của người vợ mới.

Tần Trì Dã không ngồi xuống, chỉ đứng ở đó, "Cậu, chuyện gì cứ nói thẳng."

"Thằng nhóc này, ngồi xuống nói chuyện với cậu một chút, mà cũng đừng về nhà phụ, vừa lúc cùng ăn cơm luôn." Chu Ngôn Lễ nói.

Tần Trì Dã không nhúc nhích, "Cháu còn có việc."

Chu Ngôn Lễ cũng không có cách gì với tính cách của đứa cháu trai này, thuận miệng cười nói: "Chuyện gì còn quan trọng hơn ăn cơm với cậu thế?"

"Bạn học của cháu hẹn cháu chơi game." Tần Trì Dã trả lời.

Lần này đến lượt Chu Ngôn Lễ có chút ngạc nhiên. Ông ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Từ sau khi mẹ cháu trai qua đời, tính tình Trì Dã cũng thay đổi, không thích nói chuyện, bình thường thích ở một mình. Cũng không phải Chu Ngôn Lễ không quan tâm đến con của em gái, chủ yếu là Tần Trì Dã không phối hợp giao lưu, hơn nữa bản thân Chu Ngôn Lễ cũng bận rộn.

Bận rộn với công việc kinh doanh, còn có gia đình của mình nên không có nhiều tinh lực.

Trước đây khi em gái còn sống, mấy kỳ nghỉ hè hay đưa Trì Dã vẫn còn học tiểu học về chơi. Khi đó, tính cách của Trì Dã vẫn còn rất hoạt bát, là một cậu bé nghịch ngợm. Có đôi khi Chu Ngôn Lễ cũng sẽ hoài niệm.

Nhưng người đã mất rồi, luôn nghĩ về chuyện cũ cũng không có tác dụng gì.

"Trai hay gái?" Chu Ngôn Lễ hỏi.

Tần Trì Dã không nói gì.

Chu Ngôn Lễ cười có chút sâu xa, "Hiểu rồi, là con gái đúng không? Hẹn con gái chơi game à? Không được rồi, phải hẹn ra ngoài đi xem phim, ăn cơm chứ. Chỉ có điều những cái khác không thể làm càn."

"Làm càn cái gì cơ ạ?"

Chu Ngôn Lễ nở nụ cười, "Đúng là trẻ con --" Nói xong lại giật mình phát hiện cháu trai cũng không nhỏ nữa, vóc người còn cao hơn ông, nói: "Cũng không nhỏ nữa. Vậy cậu dạy cháu, thích con gái hẹn hò không có vấn đề gì hết, nắm tay này, hôn môi ấy đều được, chỉ là muốn phát triển thêm một bước thì phải chú ý, tôn trọng con gái nhà người ta, nếu như đều thích nhớ đeo bao cao su."

"!"

Con ngươi Tần Trì Dã chấn động, sửng sốt một giây mới phản ứng lại.

"Không phải như cậu nghĩ đâu."

Bùi Lĩnh là con trai. Mặc dù trông đẹp như hoa khôi nhưng cũng không phải là con gái.

Đeo cái gì -

Cái gì -

Tần Trì Dã nghĩ cũng không dám nghĩ đến đó.

"Ha ha ha ngại ngùng cái gì chứ. Cháu cũng sắp trưởng thành rồi, cái này có là gì." Chu Ngôn Lễ vừa nhìn thấy bộ dáng bối rối này của cháu trai, có chút tìm lại cảm giác từng chọc ghẹo nhóc con Trì Dã hồi bé.

"Đúng rồi, tối nay cậu sẽ đi Kinh Đô, cháu có muốn đi cùng không? Đã lâu lắm rồi cũng không trở về."

Tần Trì Dã mặt lạnh nói: "Không đi. Cháu đi đây." Rồi trực tiếp quay đầu bỏ đi.

"Đứa nhỏ này." Chu Ngôn Lễ cũng không có biện pháp với Tần Trì Dã.

Lúc này bà Chu mới bưng mâm hoa quả tới, "Trì Dã sao đã đi rồi?"

"Đừng nói nữa, vừa nói trở về Kinh Đô là như vậy đấy." Chu Ngôn Lễ thở dài, được vợ đút một miếng dâu tây xong xua tay ý bảo không cần nữa, thế nhưng tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nói: "Ngôn Ân là em gái của anh, anh cũng không phải nói nhất định phải bám lấy nhà họ Tần, mượn thế nhà họ Tần, anh là vì muốn tốt cho Trì Dã, năm đó Ngôn Ân đột nhiên -- Tần Chiếu ở nước ngoài, không kịp chạy về, Trì Dã vẫn luôn ghi hận điều này."

Bà Chu dịu dàng cẩn thận nói: "Em biết anh không phải là người như vậy, chúng ta đều vì muốn tốt cho Trì Dã."

"Em hiểu anh." Chu Ngôn Lễ vỗ vỗ tay vợ, "Ngôn Ân qua đời đã sáu năm, Tần Chiếu vẫn chưa tái hôn, chỉ có một đứa con là Trì Dã. Trì Dã cũng sắp mười tám tuổi, dù sao cũng nên trở về Kinh Đô."

"Cũng phải, hai cha con xa nhau khoảng thời gian dài như vậy tình cảm cũng sẽ phai mờ." Chu phu nhân nhắc nhở.

Đây cũng là điều mà Chu Ngôn Lễ quan tâm. Bản thân ông ta cũng là đàn ông, đàn ông như thế nào có lẽ cũng hiểu rõ. Tần Chiếu không có khả năng cả đời này không kết hôn, chuyện tái hôn cũng chỉ là sớm hay muộn. Gia nghiệp của nhà họ Tần lớn mạnh, chiếm giữ vững chắc ở Kinh Đô, nếu Tần Chiếu tái hôn rồi sinh thêm một đứa nữa thì Trì Dã có thể lấy được gì?

Nhà họ Chu ở thành phố Hạ xa xôi, cũng trở thành họ hàng xa không thể xa hơn.

Rồi mấy năm sau, mối quan hệ sẽ hoàn toàn biết mất.

"Để anh đi gọi điện thoại." Chu Ngôn Lễ đứng dậy đi phòng làm việc.

Bà Chu cũng không quấy rầy, đoán cũng biết là gọi điện thoại giữ gìn tình cảm với Tần Chiếu.

Dọc đường đi Chu Ngôn Lễ gọi điện thoại, đi đến phòng làm việc cũng không có ai bắt máy, trong lòng cảm thấy không tốt lắm, sợ Tần Chiếu quên mất Trì Dã ở thành phố Hạ. Điện thoại vừa kết nối, ông ta lập tức cười nói: "Em rể còn đang bận à? Anh vừa về nhà, Trì Dã và anh..."

"Trò chuyện mấy câu, Trì Dã đã có bạn gái rồi."

"Buổi tối hẹn cô gái chơi game, nói không đi."

. . .

Tần Trì Dã trở về nhà phụ.

Nhà phụ thật ra cũng không nhỏ. Đây là căn biệt thự có hai tầng, còn kèm theo một khu vườn nhỏ. Chẳng qua so với nhà chính của nhà họ Chuu thì đúng là nhỏ thật.

Chỗ này có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc của Tần Trì Dã, tất cả đều là trong kỳ nghỉ hè hồi tiểu học.

Hắn quét dấu vân tay đi vào, bên trong tối như mực. Đèn được thắp sáng, đồ nội thất vẫn giống như lúc bà ngoại còn ở, không bị di chuyển. Ngày thường sẽ có dì giúp việc bên nhà chính đến dọn dẹp, đổi đồ với nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Nếu như các thực phẩm không tươi thì sẽ bỏ đi sau đó đổi mới.

Tần Trì Dã rất ít khi nấu ăn bởi vì không biết làm, chủ yếu giải quyết ở trường hoặc ăn bên ngoài..

Giống như thường lệ, nhà phụ yên tĩnh, trống rỗng.

Tần Trì Dã lên tầng hai như mọi khi. Bà của hắn đã lớn tuổi, đi đứng không thuận tiện, vẫn luôn sống ở tầng một. Phòng của mẹ hắn trước đây cũng ở tầng một, sát cạnh phòng bà ngoại. Phòng của hắn ở tầng hai.

Đi được một nửa, điện thoại của Tần Trì Dã thông báo tin nhắn.

Là tin nhắn QQ.

Bùi Lĩnh: [<Hình ảnh> Đang ăn lẩu, cậu đã ăn cơm chưa?]

Bùi Lĩnh: [Nhìn anh em hôn hôn của tôi này <Hình ảnh>]

Tấm đầu là nồi lẩu uyên ương ùng ục sủi bọt. Tấm thứ hai là em trai của Bùi Lĩnh, nhóc béo đang cầm bánh thịt xốp giòn trong tay, gương mặt được ăn thịt mà vô cùng vui vẻ.

Tần Trì Dã: . . . Thằng nhóc thối.

Bỗng nhiên tâm trạng tốt hơn rồi.

Lại nhìn thấy tin nhắn thứ hai, anh em hôn hôn--

Tần Trì Dã : [Là nhóc mập] Anh em hôn hôn cái gì chứ.

Bùi Lĩnh: [Đường đường là trùm trường mà còn so đo với trẻ mẫu giáo à.]

Tần Trì Dã : [Vốn dĩ không đúng rồi.]

Chẳng bao lâu có một tin nhắn thoại được gửi đến. Tần Trì Dã mở ra, giọng nói Bùi Lĩnh có chút ậm ờ hẳn là đang ăn cơm, nói chuyện mềm nhũn, "Được, biết rồi anh em hôn hôn. Tôi ăn cơm đây, buổi tối chơi game gặp."

Tần Trì Dã nghe được lỗ tai nóng lên, Bùi Lĩnh nhất định là cố ý, cố ý gọi hắn như vậy -- anh em hôn hôn.

Hắn lại nghĩ đến lời cậu vừa nói, phải đeo bao --

Bao gì!

Tần Trì Dã dừng chủ đề trong đầu, xoa xoa mặt. Vốn đã lên một nửa cầu thang, mấy bước tiếp theo điện thoại di động trong túi cứ như củ khoai nóng. Hắn đi thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy chai nước vặn ra uống vài ngụm.

Chờ nhiệt độ giảm xuống, Tần Trì Dã nhìn thấy ảnh nồi lẩu Bùi Lĩnh gửi, lục lọi trong tủ lạnh một hồi đều là nguyên liệu sống. Hắn dứt khoát cầm một quả táo, rửa sạch, chụp ảnh gửi qua.

Tần Trì Dã : [Tôi cũng ăn rồi <quả táo>.]

Bùi Lĩnh: [Rất khỏe mạnh, tôi cũng muốn ăn.]

Sau đó không có tin nhắn trả lời.

Tần Trì Dã nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng, vui vẻ gặm táo, mùi vị rất ngon.

9 giờ 40 phút.

Bùi Lĩnh uống một ngụm sữa, hiện thân trong nhóm QQ.

[Lên rồi đây]

[Đến đây đến đây, chờ nãy giờ] Trương Gia Kỳ vừa thấy Bùi Lĩnh gửi tin nhắn, trong lòng nói 'quả nhiên'. Cậu ta đã nói hôm nay anh Dã chủ động hẹn đánh phó bản rất không bình thường, quả nhiên không phải vì gánh cậu ta mà là vì Bùi Lĩnh.

Chậc chậc chậc.

Trương Gia Kỳ lắc đầu, cảm thấy mình thật sự quá thông minh. Cả trường học cũng chỉ có cậu ta có chút mắt nhìn người, nhìn thấu được tiên cơ này. Nhìn đi nhìn lại khúc gỗ Chu Hiện kia, không thể so sánh được!

. :[Lên.]

Chu Hiện: [Anh Tần cũng chơi à? Quá tốt rồi. Lần trước chỉ kém ba giây nữa, lần này nhất định em sẽ chơi tốt, tranh thủ không kéo chân anh Tần nữa.]

Nịnh hót quả thật muốn bay lên trời.

Nhưng Tần Trì Dã không trả lời.

Trương Gia Kỳ nhìn mà vui vẻ không thôi. Đây chính là vỗ mông ngựa không hiệu quả, cho nên nói cậu ta là đàn em số một của anh Dã, ai dám không phục?!

Bốn người đã lên mạng.

Trương Gia Kỳ lập nhóm, lại là trang phục tình nhân lóa mắt lần lượt xuất hiện, tai nghe mở ra, "Chồng ơi, anh chở em đi, em đang uống sữa không muốn bấm."

"Ừ." Giọng nói lạnh lùng của Tần Trì Dã xuyên qua tai nghe.

Nhưng đàn em số một Trương Gia Kỳ nghe ra một chút bất thường.

Tối nay, trong giọng nói lạnh nhạt của anh Dã, tại sao lại lộ ra một cảm giác giả vờ không thể nhận ra?

Là cái loại ra vẻ bình tĩnh này, còn lộ ra vài phần mùi của chủ tịch bá đạo.

Trương Gia Kỳ hoảng hốt, móc ngự kiếm của cậu ta ra, chợt nghe anh Dã nói thêm: "Tối nay nhất định qua."

"Phải, anh Tần đã nói qua nhất định có thể qua, anh Tần em tin tưởng anh."

Trong mic hoàn toàn im lặng.

Trương Gia Kỳ muốn đá Chu Hiện ra ngoài. Không hiểu à, anh Dã đang nói chuyện với vợ đó. Cậu ta di chuyển tay, vô tình nhìn thấy thời gian online của anh Dã - một giờ trước vẫn còn online.

Anh Dã còn luyện tập một tiếng trước sao?

"Ừng ực ừng ực." Bùi Lĩnh uống sữa. Để tránh cho bạn học Tiểu Chu xấu hổ, cậu rất tốt bụng học theo lời của bạn học Chu, nói: "Chồng ơi, em tin rằng lần này chúng ta nhất định có thể ~"

"Cố lên ~"

Tần Trì Dã thấp giọng lạnh lùng chảnh chọe: "Ừm." Lại bổ sung: "Cố lên."

Trương Gia Kỳ: . . .

Cơm chó gì thế này!

Chu Hiện vui tươi hớn hở, cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng. Bùi Lĩnh đã nói chơi trò chơi phải hòa mình mới vui vẻ, đây không phải là chuyện rất bình thường à.

Vì vậy, bốn người lên đường để đánh phó bản.

Bùi Lĩnh cũng nghiên cứu, ngồi trước thiên mã, cũng chính là trước ngực Tần Trì Dã, nói: "Chồng ơi, lần này em sẽ chơi vú em, cho anh sữa ~"

"Không cần, cậu muốn chơi gì thì chơi cái đó." Tần Trì Dã nói nhiều hơn.

Bùi Lĩnh không thích chơi vú em, thích chơi ma nữ chiến sĩ hơn.

"Wow ~ anh trai đối với em tốt quá, em rất cảm động." Bùi Lĩnh đắm chìm trong biểu diễn.

Lỗ tai Tần Trì Dã giật giật, có chút ngứa, lại thấp giọng ừ một tiếng.

Trương Gia Kỳ: . . .

Hứng thú với phó bản mới đột nhiên cũng trở nên thấp đi. Quả nhiên loại trò chơi có các cặp tình nhân thể hiện ân ái trước mặt chóa độc thân thì không hứng thú nổi.

Bốn người đến trước phó bản.

Có lẽ ăn cơm chó suốt đường đi, lần này mới bắt đầu, Trương Gia Kỳ biểu hiện cực kì sôi nổi và lưu loát, Chu Hiện vừa nhìn vừa cạnh tranh. Mà Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã đánh phối hợp, động tác tay rất nhanh, chuyển đổi qua lại giữa chế độ chiến sĩ và chế độ vú em, thậm chí tính toán thời gian hồi chiêu của cả hai thân phận.

Có thể đánh phụ trợ cũng có thể đánh nhau.

Quả thật là quá mạnh.

Mà năng lực của Thiên Trì Nhất Khoát tất nhiên không cần phải nói, kiếm rơi đúng chỗ, không có nơi nào là không có chiêu.

Toàn kênh trò chơi có người bấm loa lớn

[Thiên Trì Nhất Khoát cùng vợ cậu ta đánh phó bản mới kìa.]

[Tôi đi xem chiến.]

[Thiên Trì Nhất Khoát hiện tại cũng suy bại đến nỗi dẫn em gái đánh phó bản à? Rơi xuống thần đàn không có gì hấp dẫn cả.]

[Tôi vẫn thích Thiên Trì đại thần cao lãnh không có tình người kia hơn.]

[Vị chua tràn màn hình.]

[Vợ của Thiên Trì Nhất Khoát tôi nghe rồi, nghe giọng đã biết là trà xanh, cũng chỉ như vậy, ghen với cô ta cái gì. ]

[Không phải là dựa vào Thiên Trì Nhất Khoát thôi sao, không có Thiên Trì Nhất Khoát ai biết cô ta chứ.]

[Mẹ nó vãi đạn, vợ của Thiên Trì mạnh thật.]

[Không hổ là vợ của đại thần, kỹ thuật cũng quá mạnh.]

[Lần đầu tiên thấy chơi ra hiệu ứng ma nữ này, quá mạnh. ]

[? ? ? Nói cái gì đấy, vợ của Thiên Trì Nhất Khoát tung thủy quân rồi đấy hả?]

4 phút 30 giây sau.

Kênh chung: [Chúc mừng người chơi Thiên Trì Nhất Khoát, Vợ Của Thiên Trì Nhất Khoát, Tiêu Dao Nhất Tiên, Chu Tiên Nhân khiêu chiến thành công Trảm Ma Phó Bản, thời gian bảy phút ba mươi chín giây.]

[? ? ? ]

Kênh chung: [Chúc mừng người chơi Vợ Của Thiên Trì Nhất Khoát mở được rương kho báu hiếm cấp SSS.]

[! ! ! ]

[3S tôi không nhìn nhầm chứ?]

[Đồ gì vậy? ]

[Không nói nữa, tôi đi vây xem.]

[Thiên Trì Nhất Khoát và Vợ Của Thiên Trì Nhất Khoát thật sự xứng đôi, tôi xem toàn bộ luôn rồi.]

[Xứng đôi + số chứng minh thư.]

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã: Bao gì? Gì bao? Gì gì? [luống cuống.jpg]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro