Chương 3 +4: Nhập hộ khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi có chút phiền muộn đến gần,Tiết Viễn đại khái đã sớm biết tôi ở đây, quay đầu lại hỏi: "Nơi này của các cậu, có sân luyện võ không? ”

Ah, muốn luyện công buổi sáng?

Tâm trạng của tôi ngay lập tức được giải toả, còn không đúng lúc liên tưởng đến loại cún con tinh lực tràn đầy mỗi ngày đều phải đi dạo một vòng lớn.

"Có, chẳng qua là nơi công cộng, rất nhiều người ở đó, mỗi ngày họ đều luyện tập.”

Hắn dường như không hiểu, tôi quyết định đưa hắn ta ra ngoài dạo chơi.

Hắn buộc tóc lại, từ bên trong nhà cầm ra một đôi dép lào, thoạt nhìn còn rất tiêu sái, giống như cao nhân ẩn sĩ phiên bản hiện đại, hơn nữa quả thật có võ công thâm tàng bất lộ.

Từ lúc ra ngoài đến đi xuống cầu thang, mọi cảnh tượng bình thường đều trở nên tươi mới đối với hắn. Bước chân của hắn theo tôi rất ổn định, đôi mắt nhìn khắp nơi, tôi giải thích cho hắn, cảm giác giống như mang theo trẻ em mẫu giáo đi du lịch mùa xuân, không đúng, du lịch mùa hè: "Đó là xe điện, sạc điện có thể chạy, điện, là một loại năng lượng ..."

Tự dưng cảm thấy ngôn ngữ và kiến thức của tôi có chút nghèo nàn, tôi bắt đầu lên kế hoạch tìm lại lớp học trực tuyến khoa học cho trẻ em.

May mắn Tiết Viễn rất nể mặt tôi, nghe rất chuyên chú, thấu tình đạt lý, nhìn chung cũng hiểu, thậm chí có thể suy một ra ba: "Cái gió nóng thổi tóc cũng là dùng điện? ”

"Thông minh." Tôi thật lòng khen ngợi.

Trời còn sớm, phố xá vắng tanh, không ai nghe thấy cuộc trò chuyện kỳ lạ của tôi với hắn. Cảnh vật xung quanh không khác lắm, lớp học thường thức kết thúc, trong lúc nhất thời lâm vào im lặng không nói nên lời.

Tôi vẫn hơi lo lắng, nhìn vẻ mặt hắn ta rồi ngập ngừng nói: "Anh ... đột nhiên lại đây, không thấy khó chịu sao?"

"Đã tới nơi này, vậy thì an ổn mà ở thôi" Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, biểu tình cũng không có dao động gì: "Phát sầu cũng vô dụng. ”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm lý này rất ổn định, tránh cho tôi phải làm tư vấn tâm lý cho hắn, rất tốt.

"Hơn nữa còn có thể gặp được cậu." Hắn nhìn qua, trong mắt chứa nụ cười ôn hòa.

Hắn không nhớ một cái tát kia của tôi cộng thêm thù trói buộc, càng tốt.

Một đường chậm rãi đi tới, thị lực chưa từng bị đầu độc bởi các thiết bị điện tử hiện đại cực kỳ kinh người, Tiết Viễn chỉ về phía các cô chú đang tụ tập phía xa, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc: "Cái kia là Thái Cực Quyền, còn có cờ tướng. "

Đúng rồi, tôi vui mừng gật đầu, văn hóa Trung Hoa có lịch sử lâu đời, có tìm thấy cảm giác như ở nhà hông.

Trên đường người đi đường càng lúc càng nhiều, Tiết Viễn cao lớn và mái tóc dài hiện ra vài phần như hạc đứng giữa bầy gà, hắn nhìn quanh bốn phía, có lẽ phát hiện mình cùng người khác có khác biệt rất lớn, bỗng nhiên nói với tôi: "Tôi muốn cắt tóc ”

Tôi giật mình: "Không phải thân thể phải chú ý, tóc tai thuộc về cha mẹ à?”

Hắn nhếch môi lộ ra một chút ý cười: "Không có việc gì, cha mẹ tôi sẽ không để ý. ”

Cha mẹ hắn có để ý hay không tôi không biết, cảm thụ hiện tại của tôi giống như Lưu Mai nói với Lưu Tinh muốn nhuộm tóc thành màu xanh lá cây.

*Lưu Mai là nhân vật trong phim « Gia đình có con». Lưu Tinh là con trai, vô cùng phản nghịch.

Tôi ngơ ngác nhìn Tiết Viễn không hề khúc mắc, thậm chí có vài phần nóng lòng muốn thử, đột nhiên cảm thấy vị tướng quân trầm tĩnh trưởng thành này có thể có một linh hồn cực kỳ phản nghịch ẩn trong cơ thể.

Như hắn muốn, tôi đã đưa hắn đến tiệm cắt tóc gần đó.

Tay nghề của thầy Tony rất tốt, cả người Tiết Viễn đổi mới hoàn toàn, khí chất toả ra một loại phong trần, tôi vốn đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại di động chờ hắn, nghe được tiếng động đứng dậy ngẩng đầu nhìn, trong lúc nhất thời có chút hoa mắt, con nai đã chết nhiều năm trong lòng bắt giãy đạp thức tỉnh.

Rõ ràng tôi không phải là người duy nhất bị kích thích. Tôi thay Tiết Viễn trả tiền, lúc thầy Tony thu tiền nhìn tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng kéo tôi sang một bên, nhăn nhó lại như chờ mong hạ thấp giọng hỏi: "Anh ấy là bạn trai của cậu à? ”

Tôi sửng sốt, liếc mắt nhìn người bị nhớ thương bên kia, hắn có lẽ còn chưa quen lắm, nghiêng đầu nhìn vào gương, không biết đang suy nghĩ cái gì, thoạt nhìn chính trực vô tội lại đơn thuần, mà vị trước mặt này một bộ quỷ kế đa đoan, chuông báo động vang to, một loại tâm tình gà mái bảo vệ con tự nhiên sinh ra.

Tôi không có ý muốn can thiệp vào tự do yêu đương của Tiết Viễn, chỉ là hắn mới đến, chưa quen với cuộc sống, quá dễ bị người lừa gạt, loại chuyện này vẫn để về sau mới nghĩ thoáng một chút.

Tôi cảm thấy trách nhiệm trên vai càng nặng nề, luôn cảm thấy nói một chữ "không" sẽ có người thừa dịp vắng nhà mà vào, thay vì giải thích một đống rằng không có chuyện đó, không bằng giải quyết dứt khoát, trực tiếp đoạn tuyệt hậu hoạn.

Vì vậy, tôi tức giận nói: "Phải"

Tony rõ ràng rất thất vọng, lẩm bẩm: "Trai đẹp đều là của người khác", buông tôi ra. Tôi duy trì lễ phép mỉm cười, bình tĩnh xoay người, coi như không có chuyện gì xảy ra cùng Tiết Viễn đang chờ ở cửa rời đi.

"Cảm giác thế nào?" Tôi hỏi hắn ta.

"Quả nhiên nhẹ hơn rất nhiều." Hắn lắc đầu một cái, ngọn tóc cong lên lắc lư theo, gợi lên ánh nắng chói chang và nhẹ nhàng.

Sau khi cắt tóc thì đi mua thức ăn, còn phải mua đồ dùng sinh hoạt cho Tiết Viễn. Trung tâm mua sắm ở thành phố nhỏ không có gì đặc sắc, nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy. Tôi bình thường mua sắm đều là tốc chiến tốc thắng, lúc này chậm lại bước chân, đi cùng hắn vài vòng.

Mua đồ khác còn tốt, đến lúc mua quần áo, nhân viên lưỡi dài ba tấc đem Tiết Viễn trước gương khen đến thiên hoa trụy lạc. Dù nhìn thế nào cũng có độ tin cậy cao, tôi nhiều lần nhớ tới số dư trong thẻ, mới không đến mức vung tay quá trán.

Ở bên ngoài mua sắm một vòng trở về, đã là giữa trưa, trong tiểu khu mùi cơm bốc lên nghi ngút.

Nhà ở tầng bốn, khu dân cư kiểu cũ không có thang máy, mỗi lần tôi bò đến cuối cùng đều thở dốc, mà lúc này Tiết Viễn xách túi lớn túi nhỏ đi như đi trên mặt đất bằng phẳng, tôi chua xót đi theo phía sau.

Hắn giúp tôi đặt thức ăn mua về vào trong nhà bếp, làm bữa trưa cũng không rời đi, vẫn đi theo tôi: " Cậu có cần giúp không?"

Tôi có chút ngạc nhiên, Tiết Viễn xuất thân địa vị hẳn là rất cao, tôi vốn tưởng rằng hắn thuộc loại người cao cao tại thượng kia, không nghĩ tới lại gần với quần chúng như vậy.

Hắn lấy tạp dề từ tay tôi, học tôi buộc nó vào người. Tạp dề này là được tặng lúc đi mua gạo ở siêu thị, trên ngực in một con mèo hoạt hình, đeo lên người hắn thế mà trông cũng ổn phết.

Thủ pháp sử dụng dao cũng gọn gàng hơn tôi mong đợi, thớt phát ra một tiếng động đều đều, tôi ở bên cạnh xem, nhớ tới hình ảnh trong tiểu thuyết và trong phim truyền hình: "Anh đã bao giờ săn thú rừng chưa?" ”

Tiết Viễn liếc tôi một cái, động tác trên tay không ngừng, hàng mi rũ xuống lấp lánh: " Săn được thịt hươu, sau thu rất béo, nướng trên lửa sẽ chảy ra mỡ.”

Lúc này thức ăn trong nồi cũng tràn ra mùi thơm, tôi nuốt nước bọt, lại rất thực tế nhắc nhở: "Bây giờ không được, tùy ý săn bắn là vi phạm pháp luật, rất nhiều động vật đều được nhà nước bảo hộ. ”

Trong phòng bếp, thức ăn ấm áp, hương thơm nhất thời xen lẫn vào một tia tiếc nuối.

Có Tiết Viễn hỗ trợ, bốn món một canh rất nhanh đã làm xong.

Tôi từ sơ trung bắt đầu tự mình làm cơm , cảm thấy tay nghề không tệ, nhưng hầu như không ai biết. Tôi không thích ăn với những người khác, trong căng tin đơn vị, nhìn thấy đồng nghiệp tụ tập, tôi biết bữa ăn này sẽ kéo dài vô hạn, nếu có lãnh đạo càng nuốt không trôi.

Nhưng mà hiện tại, đối diện bàn cơm trong nhà có thêm Tiết Viễn, tôi cũng không cảm thấy bài xích. Mái tóc mới cắt của hắn xoã tung thoạt nhìn mềm mại, lúc ăn cơm không có âm thanh gì, nhưng mỗi món ăn đều khen qua một lần, giọng điệu khen ngợi rất chân thành, thuyết phục đến mức tôi muốn xắn tay áo vào làm bữa tối luôn.

Trải qua vài ngày yên bình như vậy, xung quanh hắn không còn dấu hiệu siêu nhiên nào nữa, Tiết Viễn ở chỗ này lâu dài, cần một thân phận. Tôi dành thời gian để đưa hắn đến đồn cảnh sát.

Tôi giới thiệu tình huống với cảnh sát dân sự —— Tiết Viễn là họ hàng xa của tôi, nhiều năm ở nước ngoài, hiện tại vừa trở về, đã mất hết giấy tờ tùy thân.

Tôi bịa một đống tin đồn cho Tiết Viễn, không còn cách nào, cũng không thể đem sự thật hắn xuyên không nói ra, như vậy hoặc là bệnh viện tâm thần đến bắt tôi, hoặc là viện nghiên cứu quốc gia đến bắt hắn.

Câu nói này có thể vẫn còn hơi đáng ngờ, bị hỏi thêm vài câu, tôi trả lời càng lúc càng nơm nớp lo sợ, nếu như không phải Tiết Viễn thoạt nhìn rất bình thường, hơn nữa thân hình chênh lệch với tôi rất nhiều, đồng chí cảnh sát có khi còn hoài nghi tôi bắt cóc người ta.

Hữu kinh vô hiểm, cuối cùng hộ tịch xử lý coi như thuận lợi, hắn hiện tại trở thành một đồng bào hoa kiều khó khăn trở về được tổ quốc ôm ấp, mà trong sổ hộ khẩu đơn bạc của tôi có thêm một trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro