Chương 5. Yến Châu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Nhai cùng Hàm Chi cũng không biết đã bị đẩy đến nơi nào, nàng cũng không để ý.

Lướt qua đám người chen chúc, không biết là do sợ hãi hay là cái gì, Gia Ý có chút khẩn trương mà đi đến phía sau của hắn, sau đó dừng lại.

Trong lòng căng thẳng, nàng đang châm chước tìm từ để mở lời, nam nhân trước mặt đã xoay người.

Gia Ý sững sờ tại chỗ.

Tuy rằng vào cung là kết cục đã định, Gia Ý cũng từng tưởng tượng đến bộ dáng của hoàng đế, nhưng..... tuyệt đối không phải như bây giờ, hắn đeo một chiếc mặt nạ răng nanh dữ tợn.

Nói thật, nàng một chút cũng không sợ. Lúc trước từng có sơn quỷ đi nhầm vào Vĩnh An hầu phủ, còn bồi nàng chơi một đoạn thời gian, tuy rằng bộ dáng sơn quỷ làm người sợ hãi, nhưng sơn quỷ rất tốt, nói cho nàng biết rất nhiều chuyện thú vị trong nhân gian, cho nên Gia Ý nhìn thấy chiếc mặt nạ này cũng không sợ chút nào, thậm chí còn có chút hoài niệm lão bằng hữu.

Chân chính sơn quỷ dọa người hơn nhiều nếu so với chiếc mặt nạ này.

Trước tiên Tạ Yến liền nhận thấy có người đang tiến đến gần mình. Trong lòng cảnh giác, tay giấu trong tay áo hơi vận nội lực.

Chỉ là hơi thở của người tới cuồn cuộn, nhưng lại không có nội lực.

Hắn xoay người, liền thấy một nữ tữ mặc váy lụa bạch nguyệt mang khăn che mặt..... đang ngây ngốc nhìn chằm chằm chính mình?

Chẳng lẽ là đã bị nhận ra? Ý tưởng này vừa xuất hiện liền bị hắn phủ định.

Không đúng, nàng là đang nhìn..... mặt nạ của hắn.

Nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt không uy hiếp được hắn, nghĩ đến chắc không phải là đám người trước đó.

Chỉ là hiện tại nữ tử này đối với chiếc mặt nạ khủng bố như vậy không phải là tránh còn không kịp sao?

Nữ tử trước mắt tuy rằng mang khăn che mặt, nhưng là ánh mắt ngốc ngốc lăng lăng, thậm chí còn có chút khiếp sợ há hốc mồm cùng..... quen thuộc?

Mặt nạ này của hắn rất đẹp? Tạ Yến không khỏi nhớ tới tiểu hài tử nào đó hôm nay bị hắn dọa khóc.

Thật kỳ lạ.

Còn chưa đợi hắn mở miệng dò hỏi, đám đông đột nhiên phát ra một trận kinh hô, bá tánh sôi nổi ngẩng đầu lên nhìn không trung.

Nghe thanh âm của đám người, Gia Ý theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Là pháo hoa so với trước càng lộng lẫy long trọng, từng đóa vọt lên bầu trời đêm, nổ tung, rồi sau đó như là một vụn gợn sóng đi lạc trên mặt hồ, ánh sáng rực rỡ liên tiếp cắt qua phía chân trời.

Nghe ma ma nói, đây hình như là tiết mục quan trọng nhất của Tết Khất Xảo năm nay.

Gia Ý cảm thán pháo hoa này cũng thật đẹp, cả người không hề phòng bị bị ai đó đụng một chút, mắt thấy liền phải ngã vào nam nhân phía trước, hắn nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy cổ tay của nàng, làm như kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, khăn che mặt của Gia Ý bị rơi xuống.

Tạ Yến hơi giật mình.

Hắn thật không nghĩ tới, dưới khăn che mặt sẽ là một khuôn mặt tinh xảo mảnh mai.

Gia Ý hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy, miệng hơi hé mở, trên mặt ngốc lăng, nàng chớp chớp đôi mắt nhìn nam nhân cao hơn nàng rất nhiều, tựa hồ là một lúc sau mới phản ứng lại, trong mắt hiện lên hoảng loạn cùng chút ảo não, vội vàng cúi đầu.

Khăn che mặt sao sẽ rớt? Nàng còn chưa trông thấy hắn như thế nào, ngược lại lại là hắn thấy nàng trước.

Gia Ý không tự giác đô miệng, cảm thấy có chút mệt, trong lòng rất không cam lòng.

Tạ Yến nhìn cảm xúc trong mắt nàng, nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, cảm thấy có chút buồn cười.

Gia Ý cũng không biết tâm tư của hắn sau tấm mặt nạ, lại không nghĩ tới mất đi cơ hội lần này, nàng dịu dàng mở miệng: "Mặt nạ của công tử thật độc đáo, không biết công tử mua ở nơi nào?".

Gia Ý rất muốn có một chiếc mặt nạ như vậy, nếu có duyên gặp lại sơn quỷ, nàng nhất định đem cho sơn quỷ xem.

"Không có chỗ nào bán." Thanh âm ôn nhuận mang theo chút ý cười.

Nữ tử này cũng thật thú vị, đồ vật người khác e sợ tránh còn không kịp, nàng lại có vẻ như rất thích?

"A....." Gia Ý thất vọng gục đầu xuống, không biết là nghĩ tới cái gì, vẻ mặt ngượng ngùng lại có chút chờ mong nhìn hắn: "Vậy, ta có thể mượn đeo một chút không? "

Đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh.

Thích như vậy? Tạ Yến không tự giác cong cong khóe miệng, sau đó...... hắn lắc đầu.

Gia Ý thấy vậy càng thêm thất vọng. Nàng tuy rằng thích chiếc mặt nạ này, nhưng cũng không nhất định phải có, nàng chỉ là muốn..... Hừ, nhân cơ hội nhìn xem mục tiêu trông như thế nào! Kết quả không nghĩ tới nhân gia sẽ không đồng ý!

Gia Ý cảm thấy mình có chút mệt, là loại lui một bước càng nghĩ càng mệt!

Rõ ràng hôm nay là nàng chiếm trước tiên cơ, biết hoàng đế ở Yến Châu nha, vì sao kết quả lại là không được đến chỗ tốt nào?

"Làm ơn, ta chỉ mượn đeo một chút ~ Ta sẽ trả ngân lượng cho ngươi! " Gia Ý chắp tay trước ngực, nhuyễn thanh khẩn cầu nói.

Ai nha, nàng thật là vì muốn thấy thiên nhan mà không từ thủ đoạn a.

Tạ Yến cười khẽ, tiện đà xoay người, thong thả ung dung bước về phía trước.

Gia Ý đôi mắt trừng thẳng, thật sự không để ý đến ta sao, đang có chút sinh khí, đột nhiên tròng mắt đen lúng liếng chuyển động, giảo hoạt mà cười, đi theo.

Nàng không có thiết kế hắn nha, nàng thực thông minh!

Cố ý thanh giọng, Gia Ý vui sướng khi người gặp họa nói: "Ai nha công tử, ngươi có biết là ngươi vừa gây ra đại họa không? "

Tạ Yến chỉ nghĩ là gặp được một cái kiều man đại tiểu thư, cũng không giận, rất có hứng thú hỏi: "Ồ? Gây ra đại họa gì? "

Bộ dáng nàng rung đùi đắc ý: "Ngươi không biết đi, ta lần này là đến thượng kinh, chính là làm phu nhân nhà giàu. Phu quân của ta không chỉ có tiền có thế, coi ta như trân bảo, hắn còn thích ghen! Vì hắn nên hôm nay ta mới mang khăn che mặt, ngươi hiểu chứ? "

Tạ Yến xem nhẹ chút khác thường trong lòng, lên tiếng: "Ừ."

Tựa hồ là không quá vừa lòng đối với phản ứng này của hắn, Gia Ý có chút vội la lên: "Ngươi vừa mới nhìn dung mạo của ta, ta phải trở về nói cho phu quân, làm hắn giáo huấn ngươi thật tốt!"

Trộm liếc thần sắc của hắn, nàng giơ tay lên chỉ: "Nhưng nếu ngươi nguyện ý đem mặt nạ của ngươi cho ta mượn một chút, ta sẽ không nói cho hắn!" Dứt lời làm mặt quỷ với hắn, bộ dáng cực kỳ linh động.

Tạ Yến dừng chân lại, quay đầu nhìn nàng: "Hôm nay nhiều người nhìn bộ dáng của ngươi như vậy, chẳng lẽ phu quân của ngươi đều sẽ giáo huấn hết sao?"

"Có gì không thể? Phu quân của ta rất lợi hại! Nói ra sẽ hù chết ngươi!" Gia Ý nhìn chiếc mặt nạ hung ác nói, nhéo nhéo nắm tay.

Rất lợi hại? Có bao nhiêu lợi hại? Chẳng lẽ lại lớn hơn thiên tử? Tạ Yến cười nhạo trong lòng, đối với phu quân lợi hại kia của nàng không có nửa phần hứng thú.

Nhưng lại có chút hoảng hốt nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng, chẳng lẽ là nàng sợ gây chú ý nên mới phải đeo khăn che mặt?

Nhìn xung quanh, xác thực người đi qua đi lại đều ghé mắt nhìn nàng.

Bên người nàng không có tỳ nữ, hơn phân nửa là đã bị tách ra, chẳng lẽ là nàng không có bạc? Nghĩ như vậy, Tạ Yến ném thỏi bạc vụn cho chủ quán mặt nạ ven đường, từ trong đó lấy ra một chiếc mặt nạ răng nanh tương tự đưa cho nàng: "Đeo lên đi, đừng làm cho phu quân của ngươi tiếp tục ghen."

Gia Ý nhìn mặt nạ trong tay, không đẹp, cũng không tinh xảo như mặt nạ của hắn, nhưng mà nhìn cũng không tồi, nàng tiếp nhận cái mặt nạ này, vừa nhấc đầu chuẩn bị nói gì đó, lại không thấy bóng người.

Nhìn đám người kích động phía trước, nàng cũng không có thất vọng, chu chu môi, tùy ý đem mặt nạ răng nanh đeo lên.

Mục tiêu vẫn luôn đề phòng nàng, không sao cả, chỉ là hy vọng......

Hiệu quả chê trước khen sau sẽ không làm nàng thất vọng.

Nàng không sợ đánh cuộc, nhưng là rốt cuộc hoàng thượng là trông như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro