Chương 32. Ai cầu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nào? Nhiệt độ đã thối lui?" Phương Thảo bưng chậu nước, tiến vào cùng Hàm Chi.

"Lui thì cũng có lui một chút, trên người vẫn rất nóng, hơn nữa....." Lộc Linh vẻ mặt lo lắng, "Chủ tử vẫn luôn nói mê sảng....."

Có một số việc Lộc Linh cũng không dám nói lung tung, thí dụ như lúc này chủ tử đang không ngừng gọi..... Hoàng Thượng.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ thành đầu câu chuyện của người khác.

Phương Thảo cùng Hàm Chi đứng khá xa, cũng chỉ mơ hồ nghe được thanh âm mơ hồ không rõ.

"Đã sắp đến giờ Dần, Lộc Linh cùng Hàm Chi các ngươi trước nghỉ ngơi một chút, nơi này để ta chiếu cố là được." Phương Thảo đặt chậu nước xuống, lấy khăn, ngồi vào mép giường, lau khuôn mặt, cổ và cánh tay Gia Ý.

"Để ta ở lại đây đi, Lộc Linh ngươi đi trước, hiện tại nương nương còn đang bệnh, chúng ta lại không đủ người, cũng không thể lại có người bị bệnh."

Lộc Linh gật đầu, "Ân, để ta đi nói với Thanh Nhai một tiếng, để nàng ấy thủ ở phòng bếp."

"Lại gọi Tiểu Bình Tử sai người đi canh giữ gần Dục Tú Cung..... Không được, việc này ta phải tự mình đi phân phó, Phương Thảo ngươi chăm sóc cho nương nương, ta đi một chút sẽ về."

"Ân, ngươi yên tâm."

Đợi sau khi hai người đi, Phương Thảo nghiêm túc mà lau cho Gia Ý, thấy môi chủ tử mấp máy, liền để sát vào: "Nương nương, ngài nói cái gì?"

"...... Hoàng, Hoàng Thượng..... Hoàng thượng....."

Phương Thảo sửn sốt.

Bộ dáng này của nương nương...... rõ ràng là đã đem thánh thượng đặt ở trong lòng, nhưng mà ở nơi như hậu cung này, sao có thể có chân tình? Người làm đế vương sao có thể thật tình mà đối đãi?

Ai, thất thần nhìn túi hương treo trên màn, Phương Thảo thở dài.

Thời điểm hôm nay lâm triều, các đại thần phát hiện tâm trạng bệ hạ có vẻ không tốt lắm.

Quả nhiên.....

"......"

"Quân đội Bắc Chiêu ở bên quan tác loạn nhiễu dân, kinh nhục bá tánh, không biết có ái khanh nào nguyện vì trẫm phân ưu?"

Tạ Yến nhìn trong triều nhất thời yên tĩnh xuống, cười lạnh: "Thế nào? Không có ai?'

Lúc này có người đứng ra: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần cho rằng biên quan đã có Định Viễn tướng quân và Phùng Thị lang trấn giữ, người man di chẳng qua chỉ là gây hấn, không cần để trong lòng."

Tạ Yến cười như không cười, chậm rãi nói: "Gây hấn? Không cần để trong lòng? Giết con dân Đại Tĩnh ta, ác ý khơi mào tranh chấp, chiếm đất của Đại tĩnh cũng gọi là gây hấn? Đây cũng không cần để trong lòng? Không nghĩ tới Dương Thượng Thư lại rộng lượng như vậy!"

Miệng tiếng hừ vang lên trong điện.

Dương Thượng Thư nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt trắng bệch: "Vi thần ngu dốt, Hoàng Thượng thứ tội!"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần Vương Túng nguyện đi Kinh Châu, vì quân phân ưu, mong Hoàng Thượng ân chuẩn." Một giọng nói ôn nhuận vang lên, nam tử mặc quan phục đứng ra.

Người này ngọc quan vấn tóc, khuôn mặt văn nhã, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất thanh lãnh.

Tạ Yến vỗ tay, "Được! Không hổ là Trạng Nguyên lang mà trẫm khâm điểm, đã như vậy, Hàn Lâm học sĩ Vương Túng, trẫm lệnh ngươi lập tức khởi hành tới Kinh Châu phụ tá Phùng Thị lang, không được chậm trễ."

"Thần tuân chỉ."

Các vị đại thần quay sang nhìn nhau, sớm biết rằng Vương Túng muốn đi, cho dù khổ bao nhiêu, chuyện này cũng không thể rơi vào tay hắn.

Vương Túng làm người chính trực, quả thực là địch nhân của đám quan viên ăn không ngồi rồi a.

Sau khi hạ triều, Tạ Yến vẫn đang nhíu mày lại.

Không biết vì sao, trong đầu hắn luôn hiện ra bóng dáng người hôm qua vùi đầu vào trong chén khi dùng bữa.

Chỉ cần nhớ đến nàng, một góc nào đó trong tim tràn ra nôn nóng.

"Hoàng thượng......"

"Làm sao vậy?" Tạ Yến ném sổ con xuống, ngữ khí không kiên nhẫn.

Thường Hỉ An trong lòng run lên, đạo lý gần vua như gần cọp hắn hiểu, nhưng vạn tuế gia lại nơi nào không thoải mái? Hắn thấp giọng nói: "Cung nữ bên người Đoạn Chiêu nghi tới, nói là nương nương mới có được một bức tranh đẹp, muốn mời Hoàng Thượng cùng giám định và thưởng thức....."

"Không đi!" Tạ Yến không cần nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt, "Đến cả Khổng đại sư cùng Lưu Tú Tự còn không phân biệt được, trẫm có thể trông cậy vào nàng giám định và thưởng thức ra cái gì?!"

Vừa mới nó xong, mày Tạ Yến nhăn lại càng sâu.

Nữ nhân hôm qua tự tiện rời đi Thái Cực Điện, sao không thấy nàng phái tỳ nữ tới? Vẫn còn dám chơi tiểu tính tình? Rõ ràng là kháng chỉ không tuân!

Thường Hỉ An run rẩy đi ra ngoài, Tạ Yến đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài, "Đi Tĩnh Chi Cung."

Ngươi không tới, cũng sẽ có người cầu trẫm đi.

Thường công công ở sau lưng lau mồ hôi trên trán, vội vàng đi theo.

Hỏa khí hôm nay của vạn tuế gia có chút lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro